Kumokawa Maria tỉnh dậy với một tiếng rên nhỏ.
Sau khi Oumi Shuri giải thích tình hình, Kumokawa tặc lưỡi khó chịu.
“Cô biết hắn à?”
“Người đó là Kihara Kagun, người mà tôi đang theo đuổi. Trong thực tế, tôi đã điều tra trước nên tôi mới biết ông ta đang ở đây. Báo cáo chính xác thật.”
“Tôi không biết chuyện của cô là gì, nhưng chúng ta cũng cần phải đi tiếp. Con nhỏ bazooka vẫn còn sống và không nói cô ta sẽ không quay lại để kết liễu chúng ta đâu.”
“Làm một chuyện trước đã.”
Kumokawa Maria đứng lên và bắt đầu giũ giũ bộ trang phục hầu gái bắt mắt của mình. Cô cũng quẹo người trông như để cố nhìn vào lưng mình, nhưng Oumi Shuri chẳng thể nhìn thấy gì ở đó.
"Cô đang làm gì vậy?”
“Kiểm tra bọ theo dấu hoặc máy truyền phát. Ai biết tên đó làm gì lúc tôi bất tỉnh chứ. Nếu Kihara Kagun biết tôi ở đâu và chúng ta đang làm gì, thì ông ta có thể lẫn tránh tôi cho dù chúng tôi ở cùng phe.”
“Tôi thì chẳng thấy có con chip nào trên quần áo cô cả.”
“Nó có thể không phải là thứ đủ lớn để nhìn thấy. Nếu ông ta sử dụng thiết bị nano, nó thậm chí có thể được đính với một đường khâu của sợi vải. …Chết tiệt,” Kumokawa Maria lẩm bẩm. “Tôi không thể biết được như thế này. Chắc tôi phải cởi hết quần áo rồi dùng máy sấy với chúng vậy. Cách đó sẽ phá hủy hoạt động bên trong của thiết bị không thể nhìn thấy.”
“Không phải cô có thể kiểm tra sự hiện diện của tín hiệu điện từ để biết có bọ theo dõi hoặc máy truyền phát hay không à? Một cái radio là đủ để phát hiện ra nó rồi mà.”
“Cô có biết kiến thông báo cho đồng loại về thức ăn như thế nào để chúng có thể tạo ra một đoàn quân dài không?” Kumokawa Maria hỏi một cách tự nhiên. “Pheromone. Mùi. Việc truyền phát không cần phải là điện từ. Nếu hóa chất được sử dụng, thì thậm chí còn không cần đến mạch điện. Thành Phố Học Viện có rất nhiều người sử dụng điện và từ tính, vậy nên việc phát triển những thiết bị nhằm tránh việc như vậy đã phát triển khá xa rồi.”
“Vậy thì làm nóng nó bằng máy sấy thì có tác dụng gì?”
“Nó sẽ phá hủy hệ thống Pheromone Dữ Liệu. Giống như dùng máy sấy với sơn ướt vậy. Sơn thì vẫn còn đó, nhưng màu sắc sẽ bị phai đi và khác với khi ta để nó khô tự nhiên. Dữ liệu bên trong sẽ bị phá hủy. Nhưng mà phương pháp này đối chọi với cái lạnh.”
Và thế là họ rời khỏi phòng điều khiển, bước xuống lối hành lang, và kiểm tra bên trong vài cánh cửa khi họ đi đến. Cuối cùng họ tìm thấy một phòng thay đồ nhân viên nơi họ tìm thấy một chiếc máy sấy.
Không ngần ngại, Kumokawa Maria trút bỏ bộ trang phục hầu gái bắt mắt và trải nó ta trên sàn. Cô ngồi trên tứ chi và bắt đầu sử dụng chiếc máy sấy lên nó.
Khu vực này được sưởi ấm nhưng hẳn vẫn phải khá lạnh khi không mặc gì ngoại trừ bộ đồ lót bởi Kumokawa Maria xoa xoa bên trong đùi mình lại với nhau.
“Cái này dùng sợi tổng hợp, nên tôi có hơi lo là nó sẽ thành như một chiếc túi nhựa.”
“Việc này sẽ mất bao lâu?”
“Làm kĩ lưỡng thì sẽ mất 10 hay 20 phút. Còn cô thì sao?”
“Cô không cần lo cho tôi.” Oumi Shuri đáp. “Ninja thường dùng thuốc trong chiến đấu và tin tình báo. Chúng tôi có loại thuốc thử có thể phát hiện ra thứ như vậy. Nếu thứ gì đó được thêm vào đâu đó trên quần áo tôi, màu sắc khác sẽ xuất hiện tại điểm đó.”
“Vậy nó giống như phiên bản cải tiến của áo khoác phòng thí nghiệm à?”
“Đại loại thế. Nếu thiết bị nhỏ mà cô nói đến thực sự được bỏ vào quần áo của tôi, thì chúng có thể sẽ bị phá hủy bởi axit yếu dùng cho thuốc thử.”
Họ tiếp tục trò chuyện tới khi Kumokawa Maria kết thúc việc làm nóng toàn bộ đồng phục hầu gái của mình bằng máy sấy. Rồi cô cố mặc nó lên, nhưng…
“Nóng quá!! Thứ này nóng như Bồn Nước Nóng Hài vậy!!”
“Tôi chả hiểu gì về cái kiểu nóng đó cả.”
“Nó ở trong Ichihanaransai. Cái lễ hội văn hóa đó của Thành Phố Học Viện có thể khá náo nhiệt đấy. Chết tiệt, nó thậm chí còn nóng hơn do tôi bị lạnh vì chỉ mặc mỗi đồ lót!!”
Với những giọt nước mắt trong mắt và trong khi thiết thực hét lên, Kumokawa Maria bằng cách nào đó xoay sở để mặc bộ đồng phục hầu gái bắt mắt.