Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

NT Volume 4 - Baggage City - Sub.17

Kumokawa Maria và Oumi Shuri bước xuống lối đi dưới lòng đất còn nguyên vẹn mà không biết nó dẫn tới đâu. Một trận chiến lớn hẳn đã diễn ra ở trên mặt đất vì những chấn động bất thường làm rung chuyển lối đi nhỏ hẹp.

“Tôi hỏi một câu được không?” Oumi Shuri hỏi với giọng thấp.

"Chuyện gì?”

“Cô có biết về người tên Kamijou Touma không?” Oumi tiếp tục mà không thực sự thay đổi biểu cảm. “Người đó được nhắc đến bởi người đàn ông đội mũ bảo hiểm mặc áo choàng mà có vẻ là người cô đang theo đuổi ấy. Hình như là, nếu chúng ta không tìm ra người này, thì chúng ta sẽ có tỉ lệ sống sót rất thấp do đã can dự sâu đến thế này.”

“Tôi chỉ biết tên thôi. Tôi nghĩ chị tôi sẽ biết nhiều hơn.”

“Vậy là người đó đến từ Thành Phố Học Viện. Nếu người đó có thể xử lí tình huống như thế này, người đó chắc hẳn đã can dự ở tầng rất sâu.”

“Từ những gì tôi nghe được thì, anh ta rất dễ thương vì anh ta không có kết nối với chuyện như thế.”

“?”

Oumi Shuri cau mày, nhưng lại không nhận được câu trả lời đàng hoàng từ Kumokawa Maria.

Tuy nhiên, đây không phải là vì Kumokawa không chịu nói cho Oumi.

Thay vào đó, tình hình nhanh chóng thay đổi.

Với một tiếng va chạm lớn, lối đi trước mặt họ sụp đổ từ phía trên và một chiếc xe tăng hạng nặng rơi xuống cùng cơn mưa mảnh vụn.

“Khụ! Khụ khụ!! Cái quái gì thế!?”

Khi Kumokawa Maria ho giữa làn khói bụi, Oumi Shuri vẫn giữ bình tĩnh vì đã quen với hóa chất và màn khói.

“Đó là hộp bento Nga 50 tấn. Nó hẳn đã rơi xuống từ mặt đất. Thứ như thế sẽ không được dùng để chạy trong khu vực thành phố!”

“Nga? …Vậy nó là một phần của lực lượng Baggage City à?”

Cửa sập trên khẩu súng máy đặt trên tháp pháo mở ra. Kumokawa Maria bắt đầu tiếp cận chiếc xe tăng để kéo những người lính bị thương ra, nhưng…

“Đồ đần! Cô muốn chết hả!?”

Oumi Shuri kéo Kumokawa xuống đất.

Ngay sau đó, bề mặt bên ngoài chiếc xe tăng phát nổ. Nó không giống như nhiên liệu hay lớp vỏ bốc cháy. Nó giống vụ nổ súng ngắn quy mô lớn hơn.

“Nó hoàn toàn được phủ trong giáp phản ứng nổ. Về cơ bản, nó là một mảnh vật liệu nổ khổng lồ. Tới gần sẽ chỉ khiến cô vướng phải vụ nổ thôi.”

“Ra vậy. Vậy thì đến lúc xài tĩnh điện rồi.”

“?”

“Chúng ta sẽ tạo ra phản ứng lên ngòi nổ để an toàn kích nổ hết toàn bộ. Với toàn bộ chỗ bụi trôi nổi xung quanh, một thí nghiệm khoa học nho nhỏ sẽ gây ra sự phóng điện đơn giản.”

“Hiện tượng sét dùng tro núi lửa à?”

“Ồ, họ cũng nói về nó trong cuộn sách bí mật của ninja à?”

Họ sẽ một cách nhân tạo gây ra tĩnh điện, nhưng Kumokawa Maria và Oumi Shuri lại không tìm thấy thứ gì tạo ra được điện. Điện sẽ xuất hiện từ ma sát được gây ra bởi bụi trôi nổi trong không khí.

Họ cần một công cụ di chuyển bụi theo một hướng xác định bằng lực xác định.

Nói cách khác, họ cần thứ giống như quạt.

“Vậy tôi sẽ cởi đồng phục hầu gái.”

“…Không phải cô có thể cởi mỗi tạp dề ra là được à?”

“Sao cô không nói trước khi tôi cởi hết mọi thứ chứ?”

Chỉ mặc mỗi đồ lót, Kumokawa Maria phẫy phẫy bộ đồng phục hầu gái của mình lên xuống trong hai tay giống như đang cố đập không khí bằng cái bảng giặt.

Với tiếng vỗ lớn, đám bụi xám nhạt bắt đầu di chuyển.

Ngay sau một ánh chớp sáng xanh, những tiếng nổ nhỏ phát ra từ những vị trí khác nhau trên chiếc xe tăng cản lối. Nó nghe như tiếng pháo chỉ có điều lớn hơn.

“Bắp rang nổ hết chưa? Vậy giờ đến lúc giải cứu rồi.” Kumokawa Maria vừa nói vừa vui vẻ mặc lại bộ đồng phục hầu gái của mình.

Tuy nhiên, Oumi Shuri cau mày trước khi ngó vào nắp sập mở bên dưới chỗ súng máy.

“…Nó có lẽ không có người lái đâu.”

“Hả?”

“Khẩu súng máy có động cơ gắn liền và dây cáp dẫn vào trong. Nó cũng có ăng ten được gắn thêm không cần thiết cho việc tìm kiếm kẻ thù.”

“Vậy là không có ai đáng cứu à?”

Kumokawa Maria ngó vào trong cửa sập cùng với Oumi Shuri, nhưng kunoichi nói đúng và không có ai ở trong cả. Chỗ bàn điều khiển đã bị bỏ đi và thiết bị máy tính bảng được gắn vào bo mạch bên trong bằng dây cáp.

Màn hình hiển thị S. Berylan có thể chính là tên của người điều khiển nó.

“Hầu hết là điện tử, nên họ có thể kiểm soát nó từ xa. Riêng khẩu súng máy bên ngoài thì không thể điều khiển bằng một chương trình nên họ phải gắn động cơ vào nó.”

“Tôi không biết về công nghệ của Thành Phố Học Viện, nhưng thứ này có vẻ như đã được ném vội vào với nhau.”

“Ừm, ừ. Cách tái chế những vũ khí lỗi thời là những ý tưởng được tạo ra trong những thí nghiệm tưởng tượng. Về cơ bản, chúng chẳng hơn gì những ý tưởng được phát triển từ cuộc thảo luận trên bảng tin trực tuyến. Thành Phố Học Viện sẽ không dùng một phương pháp có thể dễ dàng bị phá bởi người khác như thế này.”

“Cô nghĩ gì về việc Baggage City đang sử dụng thứ như thế này?”

“Quân đội thực sự của họ có lẽ yếu hơn những gì họ đã công bố."

Dù sao thì, lối đi dưới lòng đất đã bị chắn bởi chiếc xe tăng và đống đổ nát. Để di chuyển tới trước, họ phải đi lên mặt đất qua cái lỗ chiếc xe tăng tạo ra.

Tuy nhiên, họ hối hận về điều này hai giây sau khi bò ra ngoài.

Bên ngoài là một trận bão tuyết.

Nó là địa ngục -20 độ.

“Lạnh quá! Đây không phải là nơi để mặc đồng phục hầu gái mà!!”

“Có nơi lí tưởng nào để mặc đồng phục hầu gái à?”

“Tôi không muốn nghe điều đó từ một kunoichi hoạt náo viên. Dù sao thì, cứ vào tòa nhà gần nhất cái đã! Chúng ta có thể nghĩ sau đó!!”

Không may là, trạm xăng mà Kumokawa Maria chỉ tay vào bị thổi bay thành mảnh vụn ngay sau khi cô nói xong. Những ngọn lửa đặc sệt như thể cocktail Molotov đổ xuống những tòa nhà gần trạm xăng. Kumokawa Maria bị đánh ngã trên mặt đất bởi sóng xung kích và rồi cuối cùng cũng nhận ra một đường thẳng khói đen vượt trên đầu cô. Tuy nhiên, Kumokawa không thể nhìn thấy thứ gây ra đám khói ấy.

Thứ cô có thể thấy là chiếc máy bay kì lạ nào đó trông như tổ hợp dây bay qua với tốc độ khổng lồ và khói kéo theo sau.

Kumokawa Maria bày tỏ suy đoán của mình.

“Máy bay ném bom siêu thanh của Thành Phố Học Viện đã tạo ra đám khói đấy à? Nó phải chịu bao nhiêu thiệt hại chứ? Mãnh vụn và bom đang phân tán ra khắp khu vực rồi!”

“Ừm, ít nhất ta sẽ không lo thiếu hơi ấm.”

Kumokawa Maria phát hiện thấy một người lính ở đằng xa đang vứt bỏ thiết bị máy tính bảng và trốn khỏi đám khói đang tiến tới gần. Cô không biết người lính thuộc phe nào, nhưng người đó có lẽ là người đã điều khiển chiếc xe tăng.

“Những vụ nổ này đang làm tổn thương da tôi chứ chẳng sưởi ấm gì cả… Thôi chết. Tòa nhà đó đang đổ xuống lối này!!”

Hai người họ đứng lên khỏi tuyết và chạy theo hướng khác.

Không như vụ cho nổ tòa nhà đúng quy cách, những cây cột hỗ trợ chỉ bị phá vỡ một phần và tòa nhà đổ xuống hoàn toàn sang một bên. Những tầng thấp hơn đã không thể chịu nổi sức nặng và đã bị phá hủy, nên tòa nhà đã sụp lún xuống một chút trước khi đổ xuống như một gã khổng lồ ngã xuống từ đầu gối. Do vậy, Kumokawa Maria và Oumi Shuri xoay sở thoát được an toàn dù chỉ là suýt soát.

Tuy nhiên, họ vừa mới băng qua những lối đi dưới lòng đất bên dưới khu vực đó.

Mặt đất sụp xuống do trọng lượng lớn.

Kumokawa Maria và Oumi Shuri bị nuốt chửng bởi mặt đất gập ghềnh.

“Khụ khụ!! Mặt đất tồi tệ quá!!”

“Ừm, ít nhất bên dưới đây không phải là cống ngầm.”

Họ bò qua những khoảng trống trong lối đi dưới lòng đất sụp xuống và đến được một khu vực an toàn. Oumi Shuri ngồi tựa lưng vào tường lối đi và bất ngờ hỏi một câu.

“Kamijou Touma có thể làm gì trong tình huống này nhỉ?”

“T-tôi không biết. Hãy cầu mong là chúng ta sẽ phát hiện ra anh ta đã bị giết hay đại loại thế. Trong cái thành phố này, điều đó sẽ không làm tôi ngạc nhiên đâu.”

Họ không hơi đâu mà tin cậy kẻ khác.

Để sống sót, họ phải tự bước đi trên hai chân mình.