Oumi Shuri thốt lên một tiếng rên khẽ. Cô có thể nói cô đang nằm trên sàn nhà. Người đã hạ gục cô, Kumokawa Maria, đang nhìn chăm chú vào mặt cô. Kumokawa đang cầm một lát chanh trong tay. Kumokawa hẳn đã dùng nó để đánh thức Oumi Shuri.
Họ không còn ở góc rẽ lối đi lúc trước.
Họ đang ở trong một khu vực rộng rãi chứa đầy vòng tròn bàn đồng tâm. Khu vực này cũng chứa đầy các màn hình lớn. Nó có thể là phòng điều khiển việc cung cấp nước nóng cho Baggage City, nhưng lạ là chỉ có hai người ở đó.
Nó thường được bỏ hoang à? Các công nhân đã bỏ trốn do mọi rắc rối ư? Hay là họ đã bị tiêu diệt bởi những kẻ tấn công rồi?
Thực sự thì, chuyện đó không quan trọng.
Vấn đề thực sự là cô đã bị đưa đi tránh xa trận chiến giữa Kihara và Gremlin.
Cô đã đánh mất cơ hội chỉ có một trong đời.
“!!”
Khi ngồi dậy, Oumi Shuri cố đâm thanh kunai dạng trát làm vườn vào cổ họng Kumokawa Maria, nhưng Kumokawa dễ dàng giữ nó lại bằng hai tay. Rồi cô thực hiện trồng cây chuối với thanh kunai Oumi Shuri ở giữa, dang rộng chân, và xoay như trực thăng tre.
Món vũ khí bị tước khỏi tay Oumi Shuri.
Kumokawa Maria đưa hai chân xuống đất và xoay vật nhọn vừa cướp được.
“Tôi đã nói rồi, cô không thể thắng được đâu. Và nếu cô không thể xử lí chuyện như thế này, thì cô nhất định không nên ngó vào sâu hơn nữa. Sẽ không chỉ có mỗi lòng tự trọng của cô bị tổn thương đâu. Những người không có kinh nghiệm với mối đe dọa như thế này sẽ không thể phản ứng đúng đắn khi đối mặt với nó. Hay cô thậm chí còn không hiểu được chuyện ở cấp—”
Câu nói của Kumokawa Maria đột nhiên bị cắt đứt.
Lí do rất đơn giản.
Không hề cảnh báo, một khẩu bazooka được bắn vào căn phòng.
Kumokawa Maria lập tức đặt mỗi chân trái trên mặt đất và cong người giống như một cây cầu khổng lồ. Quả đạn pháo bazooka đâm xuyên qua vị trí vừa nãy của thân trên Kumokawa, nhưng khi nó đâm vào bức tường đằng sau và phát nổ, sóng xung kích được gửi đi là không thể tránh khỏi.
“Geh…!?”
Kumokawa Maria mất thăng bằng, bị hất ngã, và hình dáng cuộn tròn của cô lăn tròn trên mặt đất. Bằng cách không chiến đấu với dòng chảy đó, cô đã tránh được bất cứ cú đâm trực tiếp nào từ vỏ đạn pháo hay mảnh vỡ tường. Khi lăn, cô ngay lập tức cố hồi phục lại.
Nhưng thay vào đó, cô cảm thấy một linh cảm không lành.
Tại thời điểm nào đó, một bên thứ ba đã bước vào trung tâm điều khiển truyền dẫn. Kumokawa Maria đã bị chặn lại bởi chân kẻ đó.
(Không ổn rồi. Khẩu bazooka chỉ dùng để thu hút sự chú ý trong khi tên này nhanh chóng bước vào phòng!)
Hình bóng nhìn vào Kumokawa đang giơ lên một cái ống khổng lồ. Đó là khẩu bazooka đã được bắn quả đạn pháo. Kẻ tấn công sắp vung nó xuống như một món vũ khí cùn.
Kumokawa Maria đã lập tức hành động để tránh quả đạn pháo bazooka được bắn đi, nhưng giờ Kumokawa lại cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo chạy dọc xuống lưng mình. Chuyển động của Kumokawa dần dần dừng lại.
Ngay sau đó, ý thức của cô mất đi.
“…”
Oumi Shuri nghe thấy một tiếng bịch lớn. Do không còn hữu dụng nữa, kẻ tấn công ném món vũ khí cùn sang một bên. Dù đã dễ dàng hạ gục Oumi Shuri, thế nhưng Kumokawa Maria đã bị hạ gục chưa đầy 10 giây. Cảm nhận thấy mối đe dọa lớn của kẻ tấn công, Oumi Shuri bắt đầu tính toán số vũ khi mà cô giấu trong quần áo. Nó đáng lẽ phải giúp cô giữ bình tĩnh, nhưng nó lại có tác dụng ngược lại. Dù cô dùng thứ gì, cô cũng không nghĩ là mình có thể thắng.
Trong khi đó, kẻ tấn công nói, “Ừmm, tôi thực sự không hề muốn làm chuyện như thế này. Sẽ là tốt nhất nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện này mà không cần phải đánh nhau, nhưng…”
Kẻ tấn công là một cô gái thấp bé. Cô ta có vẻ khoảng chừng độ tuổi học sinh cấp hai. Mái tóc đen của cô ta có vòng bánh ở hai bên trái phải và cô ta mặc một chiếc áo len lớn, một chiếc váy ngắn, và đôi tất đen. Việc bộ trang phục thiếu sự đồng bộ khiến nó trông như cô ta vừa mới mua mọi thứ có phần nào hợp với tâm trạng do dự của cô ta mà người bán hàng đã đề nghị.
Một đặc điểm đáng chú ý khác của cô ta là thứ treo xuống từ cổ. Một chiếc điện thoại, một cái TV 1seg nhỏ, và một thiết bị cầm tay. Những thiết bị chính xác với những màn hình nhỏ va đập với nhau khi chúng treo xuống.
“Nhưng là một Kihara tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Oumi Shuri nghe thấy một tiếng điện tử nhỏ và toàn bộ vô số màn hình dọc quanh trung tâm điều khiển truyền dẫn bật lên cùng một lúc. Hiển thị trên chúng là vô số đồ thị thay đổi với tốc độ cao. Thoạt nhìn thì không rõ ý nghĩ của đồ thị, nhưng con ngươi của cô gái tấn công đang hấp thu tất cả chúng. Vô số đồ thị nhảy nhót như sinh vật sống trong mắt cô ta.
“Cháu hiểu rồi, Amata-ojichan. Cháu không thích nó. Cháu thực sự không thích nó, nhưng một Kihara sẽ thực hiện nó như thế này!!”
Hành động của cô ta rõ ràng thay đổi.
Với những chuyển động nhanh chóng, mượt mà, cô gái tấn công lao về phía Oumi Shuri.
(!! Cái gì!? Cô ta lấy thông tin nào đó từ thứ đó sao!?)
Oumi Shuri đút hai ngón trỏ vào đôi tất của mình và nhanh chóng đứng lên, rút ra thứ gì đó từ đôi tất. Chúng là những mảnh kim loại với hai đầu nhọn và chỉ khoảng bằng kích thước đồ cắt móng tay. Chúng được dùng để ném, nhưng lại khác với bo-shuriken. Cô nhắm vào sàn thay vì kẻ tấn công. Nhiều miếng kim loại đâm vào sàn gỗ. Chúng là những đinh nhọn cản xe khuôn mẫu. Cô không nghĩ kẻ tấn công sẽ thực sự dẫm lên nó, nhưng nó sẽ làm kẻ tấn công chậm lại để tránh chúng. Oumi Shuri định kết thúc kẻ tấn công vào lúc đó, nên cô rút ra thanh kunai dạng trát làm vườn.
Tuy nhiên, điều Oumi Shuri không mong đợi lại xảy ra.
Cô gái tấn công không những không chậm lại, mà còn chính xác đá vào một cái đinh nhọn, gửi nó bay thẳng về phía mặt của Oumi Shuri.
“!?”
Oumi Shuri lập tức cố bảo vệ mặt bằng kunai, nhưng cô gái tấn công chuyển quỹ đạo chân và gửi cú đá thứ hai vào cái đinh đang ở trong không trung.
Quỹ đạo miếng kim loại thay đổi đi nhiều và đâm vào bụng Oumi Shuri.
Nó không phải là con dao lớn, nên đó không phải là vết thương chí mạng, nhưng cơn đau vẫn khiến cơ thể cô cứng đờ lại. Trong khi đó, cô gái tấn công rõ ràng và chính xác xóa bỏ vùng đinh nhọn nguy hiểm và tiến thẳng tới chỗ Oumi Shuri.
“Vâng, vâng, cháu hiểu.”
Sự nhảy nhót của đồ thị trên màn hình càng tăng nhanh hơn và mắt cô gái tấn công hấp thu vài dạng thông tin từ chúng.
“Kiểm soát sức mạnh hủy diệt của xương búa ở cấp độ vi mô. Đó là kiểu tấn công của chú, đúng không, Amata-ojichan!?”
(…Mình xong đời rồi sao!?)
Nắm tay phải của cô gái bay về phía Oumi.
Oumi Shuri đã giơ thanh kunai lên phòng thủ, nhưng cô gái đánh vào tay Oumi, gửi đầu thanh kunai về phía mặt Oumi.
Cổ họng Oumi khô đi.
Cô không thể ngăn chuyển động của lưỡi cắt.
Cô chỉ có thể xoay sở di chuyển quỹ đạo thanh kunai về phía phần trán cứng hơn của mình để tránh đòn chí tử.
Và rồi một nắm tay phải mới bay tới.
Nắm tay này không thuộc về Oumi Shuri hay cô gái tấn công.
Nó đến từ phe thứ ba hoàn toàn.
Phe thứ ba mặc một chiếc áo choàng trắng chạm xuống mắt cá chân và một chiếc mũ bảo hiểm che phủ toàn bộ khuôn mặt.
Cả hai người kia đều không chắc hắn đến từ lúc nào.
Nắm tay phải của phe thứ ba chính xác đánh bật thanh Oumi Shuri, bảo vệ sọ cô vào giây phút cuối. Cô gái tấn công chuyển mục tiêu. Cô ta tung một cú đấm rõ ràng và chính xác về phía phe thứ ba.
Tuy nhiên, âm thanh đòn đánh lại quá yên tĩnh.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm đã biết hắn không thể phòng thủ lại cô ta, nên hắn đá chân cô gái cùng lúc cô ta tung quả đấm. Không có trọng lực hỗ trợ, cú đấm của cô gái chỉ đánh nhẹ vào sau đầu người đàn ông đội mũ bảo hiểm.
Cô gái tấn công đi vào thế thủ và lùi lại đôi chút.
“Kihara Enshuu à? Tôi đã nghe nói cô chưa đủ tiêu chuẩn làm một Kihara,” người đàn ông đội mũ bảo hiểm lẩm bẩm.
“Ông là ai?”
“Nếu cô muốn làm hại những cô gái này, thì tôi phải xem cô là kẻ thù.”
“Nếu ông muốn cứu những cô gái này, thì tôi phải xem ông là kẻ thù.”
Những đồ thị nhảy nhót bên trong mắt cô gái.
“Cháu muốn xin chút lời khuyên, Amata-ojichan.” Khi cô ta nói, kiểu đồ thị rõ ràng thay đổi và màu sắc thay đổi theo mỗi cái tên mới mà cô ta xướng lên. “Không. Ransuu-ojichan, Konshou-oneechan, Sokuryou-kun, Kaihou-obachan… Không, không. Không phải thế. Không phải thế. Ừmm, ừmm… Vâng, Yuiitsu-oneechan!!”
“Vậy là cô bù đắp những suy nghĩ cô thiếu bằng cách nhập chúng từ các câu lệnh. Chuyên môn ban đầu của cô là Testament à? Mà tôi không biết liệu tính cách của cô có thể an toàn giữ những kiểu mẫu đó không đấy.”
“Vâng, vâng, Yuiitsu-oneechan. Một Kihara sẽ làm vậy vào lúc này!!”
Một thay đổi lớn đi qua những đồ thị trong căn phòng.
Với những đồ thị phản chiếu trong mắt, cô gái thấp bé giơ ngón trỏ và hét lên.
“Tao sẽ gây hỗn loạn cho toàn bộ cacbon đioxit trong cơ thể mày và cho nổ tung toàn bộ mạch máu trong cơ thể mày!! …Việc đó rất tuyệt và giống kiểu Kihara!!”
“Không.”
Khi Kihara Enshuu lao tới tấn công, người đàn ông đội mũ bảo hiểm bình tĩnh chạm vào những cái cúc chiếc áo choàng của hắn.
Bên trong là…
“Một quả bom kích điện được định hình mặt lồi ư!?”
“Đây mới là kiểu một Kihara.”
Hắn không do dự kích nổ nó.
Một quả bom kích điện được định hình là một quả bom được tạo ra sao cho vụ nổ phát ra theo một hướng nhất định. Nếu muốn đục một lỗ trên bộ giáp xe tăng hay vũ khí thiết giáp khác, ta có thể gắn thuốc nổ vào tấm mặt lõm như miệng núi lửa để tập trung sức mạnh nổ theo một hướng duy nhất. Nếu thay vào đó ta muốn lan rộng vụ nổ ra một khu vực rộng lớn, ta có thể gắn thuốc nổ vào tấm mặt lồi giống như ngọn núi sẽ lan tỏa vụ nổ ra thành hình quạt. Loại này chủ yếu được dùng làm bom sát thương để tiêu diệt càng nhiều người càng tốt và chúng thường có nhiều quả bóng kim loại được nhét bên trong.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm đã giữ một quả bom kích điện được định hình mặt lồi bên dưới tấm áo choàng của mình.
Năm trăm quả bóng phân tán ra trong vụ nổ hình quạt với phạm vi 300 mét và chiều rộng tổng thể là 200 mét.
(Hắn điên rồi sao…!?)
Kouga am hiểu việc sử dụng chất nổ, nên hơi thở của Oumi Shuri nghẹn trong cổ họng.
Bom được định hình được làm để cho sức hủy diệt được nhắm vào một hướng nhất định. Nói cách khác, nếu ở trong một hướng khác, ta sẽ không bị vụ nổ gây tổn hại. Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn. Nếu ta đang giữquả bom khi nó kích nổ, không đời nào ta sẽ thoát được vô sự.
Hay ít nhất là, mọi chuyện sẽ như vậy trong cái thế giới kiến thức thông thường chẳng liên quan gì đến sức mạnh siêu nhiên.
“…Chết tiệt cô ta thoát rồi,” người đàn ông đội mũ bảo hiểm lầm bầm.
Mép áo choàng của hắn đã bị thổi bay. Như thể để giải thích cho sự sống sót của hắn, một tấm kim loại cong rơi ra từ ngực hắn, nhưng điều đó dĩ nhiên là còn lâu mới đủ để bảo vệ hắn khỏi vụ nổ cường độ đó.
“Có lẽ là mình đã tới quá gần. Mình đoán là mình đã kéo cô ta lại gần quá. Tại đáy cánh quạt, vùng nguy hiểm sẽ nhỏ hơn ở phía trái phải.”
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm quay về phía Kumokawa Maria bất tỉnh rồi quay về phía Oumi Shuri. Cô đang giơ thanh kunai lên.
“Đừng. Cô không thể đánh bại tôi với thứ đó đâu.”
“…”
“Ồ, tôi không có xem thường cô đâu. Trong thực tế, tôi đang nói rằng cô có rất nhiều sức mạnh để giết tôi.”
Lí lẽ của hắn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hoặc có lẽ bất cứ ai không thể hiểu được nó thì không có quyền để ở trong chiến trường đó. Oumi Shuri có cảm giác như thể cô đã hỏi một vận động viên chủ chốt chìa khóa để chiến thắng và anh ta đã trả lời rằng, “Đừng lo lắng.”
Thế nhưng loại bỏ điều đó là mục đích của cô.
“Thành thật mà nói, tôi chẳng nhận được gì khi chiến đấu với hai cô cả. Tôi chuyên về các Kihara mà.”
(Lúc đầu thì là bọn Kihara, sau đó là Gremlin gì gì đó, và giờ thì tới một chuyên gia về Kihara sao? Có bao nhiêu thế lực đang hiện diện ở Baggage City vậy chứ?)
Khi mắt Oumi Shuri càng trở nên thù địch hơn, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đơn thuần nói. “Vì tôi không cần phải chiến đấu với các cô, tôi sẽ nói cho các cô biết chuyện các cô phải làm để sống sót. Trước hết, các cô phải tìm Kamijou Touma.”
“…?”
“Cậu ta đang ở Baggage City. Dựa theo tình hình, cậu ta có thể đang bị đưa đi khắp nơi. Gặp Kamijou Touma có liên quan trực tiếp đến sự sống còn của các cô. Thẳng thắn mà nói, nếu các cô không gặp cậu ta, các cô sẽ chết.” Người đàn ông đội mũ bảo hiểm nói điều này gần như quá dễ dàng. “Kihara Enshuu đã chỉ tấn công các cô vì mối lo ngại dứt khoát chả giống kiểu Kihara mà cô ta cảm thấy về những yếu tố không xác định như các cô ở gần Kihara Byouri. Tuy nhiên, giờ thì các Kihara đã xem các cô là một vai trong chuyện này, nên các cô sẽ gặp khó khăn trong việc sống sót bằng những phương pháp bình thường. Vì vậy các cô phải gặp ai đó cỡ như Kamijou Touma.”
“Ai là Kamijou Touma?”
“Chỉ là một thiếu niên bình thường thôi. Cậu ta không thể giải quyết mọi vấn đề và tôi không nghĩ cậu ta có thể ngăn Baggage City bị phá hủy bởi các Kihara và Gremlin. Nhưng mặt khác, cậu ta có cách cứu từng người mà cậu ta để mắt tới. Cũng giống như các Kihara tiêu diệt từng người chúng để mắt tới vậy. Các cô cần phải dùng ai đó cỡ cậu ta để thoát khỏi các Kihara. Bình thường, Accelerator sẽ là chọn lựa tốt nhất dành cho trận chiến chống lại một Kihara, nhưng hắn không có ở đây. Vì vậy, ta cần phải sử dụng người khác.”
Người đàn ông đội mũ cúi xuống cạnh Kumokawa Maria bất tỉnh và kiểm tra mạch và hơi thở của Kumokawa. Sau khi đảm bảo không có vấn đề gì lớn, hắn quay lại với Oumi Shuri.
“Khi cô nhóc này tỉnh lại, hãy bảo rằng các cô gần như chắc chắn sẽ chết nếu không làm như tôi đề nghị.”
“Ông định sẽ làm gì?”
“Xin lỗi, nhưng tôi có mục đích riêng của mình. Như tôi đã nói, tôi chuyên về các Kihara. Ngoài ra, tôi không tự tin là tôi có thể bảo vệ được hai cô,” người đàn ông đội mũ bảo hiểm vừa trả lời vừa tiến tới lối ra với chiếc áo choàng rách nát kéo theo cùng.
Lời nói cuối cùng của hắn được nói nhẹ nhàng nhưng lại có giọng điệu đọng lại với Oumi Shuri.
“Dù sao thì, bản thân tôi cũng là một Kihara mà.”