Toàn Trí Độc Giả

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

87 865

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

Trapezium

(Đang ra)

Trapezium

Kazumi Takayama

Một tác phẩm được chắp bút bởi Kazumi Takayama, thành viên của Nogizaka46.

2 4

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

32 254

Truyền Thuyết Về Pháp Sư Trừ Tà: Thiên Bảo Phù Yêu Lục

(Đang ra)

Truyền Thuyết Về Pháp Sư Trừ Tà: Thiên Bảo Phù Yêu Lục

Fei Tian Ye Xiang (非天夜翔)

Khi đặt chân đến kinh đô nhộn nhịp, Hồng Tuấn gặp gỡ Lý Tĩnh Long, một người lính kém may mắn không sở hữu linh lực, nhưng lại được giao trọng trách lãnh đạo một đội trừ yêu xuất chúng. Cùng nhau, họ

2 5

Hồi 1 – Khởi động dịch vụ tính phí - Chương 05

Haha. Tôi dụi mắt nhìn lại vào màn hình. Định dạng file là txt. Vậy là người này… Món quà mà tác giả nói tới là bản sao của cuốn tiểu thuyết của họ sao?

[Bạn đã nhận được thuộc tính độc quyền.]

[Kỹ năng độc quyền đã được kích hoạt.]

Một thông báo truyền vào đầu tôi sau khi tệp định dạng được mở. Không có gì ngạc nhiên khi thế giới đã thực sự trở thành "Cách Sống Sót". Tất cả những người sống sót trong truyện đều có thuộc tính và kỹ năng độc quyền. 

Tôi thầm nhẩm "Cửa Sổ Thuộc Tính". Phải kiểm tra xem bản thân nhận được thuộc tính gì đã.

[Không thể mở Cửa Sổ Thuộc Tính.]

Hả? 

Tôi thử gọi "Cửa Sổ Thuộc Tính" lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy. Thật vô lí. Sao lại có chuyện này? Nếu không xem được bảng thuộc tính, tôi sẽ không biết mình sở hữu thuộc tính và kĩ năng gì. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Nhưng giờ thuộc tính của bản thân tôi còn không biết, làm sao mà tìm hiểu của người khác được.

Sau khi trừng mắt với không khí một hồi, tôi bỏ cuộc và đọc tệp tin tác giả gửi cho.

[Tốc độ đọc của bạn được tăng nhanh nhờ thuộc tính độc quyền.]

Không biết thuộc tính đó là gì, nhưng nhờ nó mà tôi chỉ mất gần một phút để đọc hết chương đầu của "Cách Sống Sót". Và tôi đã tìm thấy nó, phần mở đầu của tác phẩm, khi nhân vật chính đang có vài cảnh 'hành động’ trên toa tàu điện ngầm.

「Hắn nhìn thấy đám người tụ tập ở cửa sau toa 3707. Bánh răng của chiếc bật lửa trong tay đã sớm nguội đi. Ở lượt này, hắn không được phép thất bại nữa, bằng mọi giá.

Nỗi sợ hiện rõ trên gương mặt của từng người…

Hắn không có lấy một tia tội lỗi. Mọi thứ chợt thoáng qua. Cặp mắt vô cảm của hắn lướt qua mọi người một lượt. Sau một lúc, hắn cử động ngón tay, và ngọn lửa lớn bùng lên. Mọi thứ bắt đầu.」

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, và tôi cứ đọc đi đọc lại phần đó. Nguyên nhân cho cảm giác khó chịu này nhanh chóng được sáng tỏ.

“…3707.”

Tôi quay đầu kiểm tra biển số của toa tàu mình đang đi.

[3807]. 

Toa tàu này nằm ngay phía sau toa tàu mà nhân vật chính đang ở. Tay tôi run nhẹ.

…Khoan đã. Theo như trong truyện thì toa này có bao nhiêu người sống sót?

「Hắn nhìn toa 3807 thông qua cửa kính mờ. Đã quá muộn. Hắn không thể làm gì. Toa tàu ấy, chỉ còn hai người sống sót.」

Chỉ có hai người. Nghĩa là số còn lại đều chết hết. Và tôi đã biết trước hai người đó là ai. Tôi ngửa mặt lên và bần thần nhìn sang Yoo Sangah. Cô ấy sẽ chết.

…Cả tôi cũng vậy.

“Anh Dokja, chúng ta có nên ngăn việc kia lại không?” 

Hướng mà Yoo Sangah chỉ đang xảy ra chuyện gì đó. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ.

Một chàng trai trẻ tuổi đang khom người lại gần một bà cụ. 

“Mẹ nó. Tâm trạng đã không tốt rồi, bà già này lại còn tru không ngừng. Bà có im đi không?”

Một nam sinh đang đứng dựa vào cửa toa tàu. Cậu ta trông khá gầy với mái tóc nhuộm trắng. Tên của cậu ta được in trên bảng tên gắn vào túi áo trước ngực của bộ đồng phục.

Kim Namwoon. 

Là một cái tên quen thuộc với tôi.

「Chỉ có Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót trong toa tàu đó. Không quan trọng. Dù sao thì họ là hai người duy nhất mà mình cần.」

“Tôi bảo im miệng đi, không nghe hả bà già kia?” 

Kim Namwoon kích động túm lấy cổ áo của bà cụ. Đôi chân vô lực của bà loạng choạng, và bàn tay của Kim Namwoon vung lên.

Chát! Chát!

Bình thường sẽ có người chạy đến ngăn chặn việc này, nhưng lúc này lại không có ai di chuyển. Những cú tát dừng lại, thay vào đó là liên tiếp những nắm đấm.

“C-Cứu. Cứu tôi…!”

Tôi có thể nghe được tiếng va chạm của nắm đấm vào từng tấc thịt của bà cụ. Vài người đàn ông đứng gần đó hơi do dự, nhưng không một ai muốn tiến tới can ngăn. Thật bất ngờ, người đầu tiên hành động lại là Han Myungoh. 

“Cậu thanh niên, cậu đối xử với người lớn tuổi như vậy…!”

Tuy nhiên, anh ta chỉ nhận lại được lời phản hồi đầy khinh miệt, 

“Ông chú này, ông có muốn chết không?”

“…Cái gì?”

“Ông chú vẫn chưa nắm bắt được tình hình à?”

“Thằng nhóc này mày đang nói cái quái gì vậy?”

Kim Namwoon bật cười trước lời mắng chửi của Han Myungoh. Cậu ta chỉ tay lên trần toa tàu. 

“Thấy cái kia không?”

Trên trần, một màn hình ba chiều đang sáng lên.

[T-Tha cho tôi!]

[Aaaaaa!]

[Chết đi! Chết đi!]

Khung cảnh không còn là trên toa tàu hay ở trường Daepong nữa. Nó đang trình chiếu trực tiếp cái chết của nhiều người trên khắp đất nước. Kim Namwoon nói tiếp, 

“Còn chưa chịu hiểu à? Quân đội sẽ không đến đâu, và sẽ có người phải chết.”

“C-Cậu đang nói gì…?”

“Chúng ta phải chọn ra một người hi sinh.” 

Han Myungoh không đáp lời được nữa. Lông tơ của anh ta dựng đứng hết lên. 

“Đương nhiên, tôi biết các người đang nghĩ gì. Các người phải chém giết lẫn nhau để sống sót. Chỉ có đồ khốn nạn mới làm vậy. Nhưng mấy người biết không, tình huống lúc này đã vượt tầm kiểm soát của tất cả chúng ta. Không thể làm gì được nữa đâu. Chúng ta đều sẽ chết nếu không có giết chóc. Ai sẽ trách chúng ta đây? Các người tính giữ vững cái tiêu chuẩn đạo đức cao quý của mình rồi bỏ mạng tại đây à?”

“C-Cái đó…”

“Suy nghĩ cho cẩn thận. Đây không còn là thế giới mà mấy người từng biết đâu.”

Đôi vai của Han Myungoh run rẩy. Không chỉ có Han Myungoh. Trong mắt của tất cả những người ở đây đều đã hiện lên sự dao động. Đó là dấu hiệu cho thấy bức tường đạo đức của bọn họ đang dần sụp đổ. Kim Namwoon lại giáng thêm một đòn vào vết nứt đó.

“Nhập gia thì tùy tục. Thế giới cũ đã biến mất rồi.”

Kim Namwoon là người thích nghi với thế giới của ‘Cách Sống Sót’ nhanh nhất. Cậu ta nhìn xung quanh rồi tiếp tục đấm đá vào người bà cụ. Lần này, không còn ai ngăn cậu ta lại – kể cả Han Myungoh hay những người khác…thậm chí Lee Hyunsung cũng không có hành động gì. Người quân nhân run rẩy siết chặt nắm đấm với vẻ mặt thẫn thờ. Có lẽ anh ấy cũng đã có quyết định của mình.

“Hầy…Sao còn chưa chết nữa. Mấy người định đứng nhìn thôi à? Muốn tèo hết cả lũ sao?”

Ai nấy đều run rẩy trước lời nói của Kim Namwoon. Biểu cảm của họ dễ đọc như câu chữ của mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền.

「Nếu không có sinh mạng nào bị giết trong năm phút tới, toàn bộ mạng sống trong toa tàu đều sẽ bị tiêu diệt.」

Ánh mắt của mọi người thay đổi.

「Nếu bà già này không chết, tất cả chúng ta sẽ phải bỏ mạng sau năm phút nữa …」

Giờ đây đám người dường như trở về với những cảm xúc nguyên thủy nhất của mọi sinh vật sống.

“Đúng vậy…Thằng oắt đó nói đúng. Nếu chúng ta không làm gì, tất cả sẽ phải chết.” 

Người đầu tiên chạy đến chỗ của Kim Namwoon. Bà lão vừa ngã xuống lại bị đá thêm một phát, nằm co cuộn người lại trên nền đất.

“Các người quên rồi sao? Phải có người chết! Có vậy chúng ta mới sống được!”

“A, chết tiệt… Không biết đâu.”

Người thứ hai, rồi thứ ba, những người đứng ở đầu toa tàu cách thật xa bà cụ, tên nhát gan đang chần chừ bên cạnh, học sinh đang móc điện thoại ra quay, bà mẹ đang ôm con, và Han Myungoh…Tất cả xúm lại xung quanh bà cụ, chờ mong cái chết của bà.

“Chết đi! Mau chết đi!”

Những người đó giống như những tên lính cùng thực thi án tử hình cho tù nhân, họ cùng lúc kéo cần gạt để không phân biệt được ai là kẻ giết người thực sự. Những cú đá, cú đấm cứ liên tục giáng xuống người bà cụ. 

…Và tôi đã đứng nhìn hết thảy. Tôi chỉ ở một bên quan sát, giống như đang xem một sự kiện diễn ra trong thế giới khác vậy. Bà lão không biết tên là người được chọn để hi sinh. Trong tiểu thuyết, bà ấy đã chết. Vì vậy…việc chứng kiến cái chết của bà cũng không phải là một tội ác.

Ngay lúc đó, Yoo Sangah đứng bật dậy.

“Cô sẽ bị giết đó.” 

Tôi theo phản xạ bắt lấy tay cô ấy. 

“Tôi đã nói là đừng di chuyển rồi mà.”

Cánh tay được tôi nắm lại run lên. Yoo Sangah siết chặt nắm đấm để ngừng run rẩy. 

“Tôi biết, tôi biết…!”

“Nếu qua đó thì cô Yoo Sangah sẽ chết đó.”

Đôi mắt của Yoo Sangah run rẩy đầy hoảng sợ. Dù vậy…Tôi có thể nhận ra. Cho dù thế giới có thay đổi thế nào, một số người vẫn tỏa sáng như vậy.

“Cô Yoo Sangah, ngồi xuống đi.”

Tuy nhiên, người có thể thay đổi câu chuyện không phải là Yoo Sangah. Yoo Sangah không phải nhân vật chính của thế giới này.

“Sao chứ? Nhưng–”

“Làm theo lời tôi đi, chỉ lần này thôi. Sau đó thì tôi sẽ không can thiệp nữa.”

Sau khi ép Yoo Sangah ngồi vào chỗ, tôi hít một hơi thật sâu và xoay người lại. Tôi duỗi thẳng người và thở ra, rồi từ từ thả lỏng tay chân. Thật ra thì, còn hơi sớm để ra mặt vào lúc này. Đây không phải kế hoạch ban đầu của tôi. 

“…Anh Dokja?”

Tôi không đáp lại lời gọi mà nhìn vào đám người đang hành hung bà lão bên kia. Tôi không làm gì không phải vì sợ Kim Namwoon và mấy kẻ kia, hay vì tôi đồng tình với sự vô nhân đạo của họ. Tôi chỉ đang chờ. Sắp đến lúc rồi. Vậy nên…

Bùm!

Ngay bây giờ.

“Ặc! Gì vậy?”

Tiếng nổ át đi mọi âm thanh, và đoàn tàu rung lên. Mọi người hét toáng lên khi nhìn thấy khói bốc lên từ góc bên phải của toa tàu. Bắt đầu rồi. Vì vậy, tôi di chuyển. Tôi dùng chân phải đạp vào sàn tàu mạnh nhất có thể, lấy đà bật lên chạy vượt qua những người đang la hét và đến bên cạnh bà cụ.

“Cái gì? Áaa!!” 

Tôi tông thẳng vào Kim Namwoon, khiến cậu ta la lên thất thanh rồi ngã xuống. Nhìn qua trông tôi giống như đang cứu bà lão, nhưng đó không phải mục đích của tôi.

Đâu rồi? Tôi liếc nhìn xung quanh. Do vụ nổ mà có ai đó bị ngã ngay bên cạnh bà lão. Đó là một đứa trẻ đang khóc giữa chốn địa ngục này…là đứa nhóc cầm lưới bắt côn trùng trước đó.

“Cho anh mượn cái này nhé.”

Tôi lấy cái lưới từ tay đứa nhỏ. Khi tôi vừa đưa tay vào lưới, bọn châu chấu liền bâu vào. Tôi lấy một con ra và đưa cho thằng nhóc. Sau đó tôi xoay người đối diện với đám người kia.

“Mọi người, dừng lại đi. Có giết bà cụ đó thì các người cũng không sống được.” 

Giọng nói của tôi đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí yên lặng sau vụ nổ. Từng người một dời ánh mắt về phía tôi. 

“Cứ cho là các người giết được bà cụ rồi đi. Sau đó thì sao?” 

Mấy người bọn họ đều ngạc nhiên, rất tốt. Vậy thì tôi sẽ nói thêm một chút.

“Cái chết của bà cụ sẽ được con dokkaebi công nhận là ‘sinh mạng đầu tiên’, và có thể câu thêm được ít thời gian. Rồi sao nữa?”

“A…”

“Nếu những gì con dokkaebi đó nói là sự thật, mỗi người phải giết một sinh mạng. Vậy, mấy người sẽ giết ai tiếp sau khi bà cụ chết? Người đứng bên cạnh mình sao?”

Tất cả rơi vào trầm tư. Nỗi kinh hoàng tràn ngập trong ánh mắt họ. Thực tế thì, họ đều biết…bà cụ này chỉ là khởi đầu mà thôi. Kim Namwoon cảm nhận được bầu không khí trở nên hoang mang, 

“Haha, lo lắng cái gì chứ? Giết tiếp tên đó là được rồi! Lũ hèn nhát. Xác suất đang cân bằng cơ mà!”

Tôi biết là Kim Namwoon sẽ nói như vậy. Tôi vẫy nhẹ tay, ngắt lời cậu ta. 

“Không cần phải đánh cược như vậy. Có một cách để tất cả sống sót, ngay cả khi các người không trở thành kẻ sát nhân.”

“Sao?”

“L-Là cách gì?”

Mọi người vô cùng kích động và biểu cảm của Kim Namwoon trở nên méo mó.

“Mọi người quên rồi à? Yêu cầu của kịch bản không phải là ‘giết người’.”

Hầu hết bọn họ vẫn còn bối rối, nhưng có vẻ có một số người đã nhận ra điều gì đó.

[Giết ít nhất một sinh vật sống.]

Đúng vậy. Ngay từ đầu, ‘mạng người’ chưa bao giờ được đề cập trong nội dung kịch bản. Mà là ‘sinh vật sống’…

Nói cách khác, mọi sinh vật miễn là còn sống đều được tính. Một người nhanh mắt nhìn thấy bộ sưu tập trong tay tôi.

“Côn trùng! Lũ côn trùng!”

Những con cào cào và châu chấu nhảy xung quanh trong cái lưới. Mọi con mắt đều nhìn chằm chặp vào chúng. Tôi gật đầu. 

“Đúng vậy. Là côn trùng.”

Rồi tôi đưa tay vào lưới và bắt ra một con châu chấu. Nó là một con châu chấu hơi mập mà tôi để ý từ trước. 

“Đ-Đưa nó cho tôi! Nhanh lên!”

“Một con thôi! Tôi chỉ cần một con thôi!”

Tôi chậm rãi lùi lại một bước trước đoàn người đang có ý định tiến lại gần mình. Hiện tại, tôi đang phải đối mặt với đám đông điên cuồng vừa cố giết chết bà cụ kia, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Vì sao vậy? Ngay cả khi tình hình đang căng như dây đàn, tại sao trái tim tôi lại ngập tràn niềm vui như thế?

“Mấy người muốn cái này sao?” 

Tôi vẫy cái lưới như một người huấn luyện đang đứng trước đám động vật hoang dã. Nhiều người nhanh chóng nhào đến chỗ tôi.

“Vậy thì bắt lấy này!” 

Tôi bóp nát con châu chấu trong tay.

[Bạn đã đạt được thành tựu ‘Người Đoạt Mạng Đầu Tiên’!]

[Bạn nhận được 100 xu phần thưởng.]

Cùng lúc đó, tôi dùng hết sức ném cái lưới trên tay sang khu vực đối diện với bà lão đang nằm và đám đông.

“Tên điên này!”

Bọn côn trùng thoát ra khỏi lưới, bay nhảy loạn xạ khắp toa tàu.