Sau khi con dokkaebi biến mất, cả toa tàu rơi vào hỗn loạn. Vài người cố thoát ra ngoài trong khi những người khác gọi điện cho cảnh sát. Yoo Sangah thuộc nhóm thứ hai.
“Cảnh sát, cảnh sát không bắt máy! Giờ, giờ nên làm gì…”
“Bình tĩnh đi cô Yoo Sangah.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của Yoo Sangah.
“Cô Yoo Sangah. Cô đã bao giờ chơi game lập đội sinh tồn chưa? Loại mà thế giới bị diệt vong và chỉ còn vài người sống sót ấy.”
“Hả? Anh đang nói cái gì–”
“Cô hãy nghĩ là chúng ta đang ở trong một trò chơi như vậy đi.”
Yoo Sangah im lặng liếm môi.
“Trò chơi sao…”
“Đơn giản mà. Hãy làm theo lời tôi nói. Cô hiểu chưa?”
“H-Hiểu rồi. Tôi nên làm gì?”
“Hãy đứng yên ở đây.”
Cuối cùng, tôi chậm rãi kiểm soát hơi thở của mình. Tôi cũng cần một ít thời gian để tiếp nhận hiện thực.
[Ba Cách Sống Sót Trong Thế Giới Đổ Nát]
Những lời mô tả chỉ có trong tiểu thuyết giờ đây đang hiện ra trước mắt tôi.
「Sừng của dokkaebi dài ra như ăng-ten」
「Thi thể rải rác khắp nơi trong toa tàu.」
「Một nhân viên văn phòng cả người đầy máu run rẩy không ngừng.」
「Một bà lão đang ngồi một góc mà rên rỉ.」
Tôi chăm chú theo dõi xung quanh, giống như cách Neo trong The Maxtrix nghi ngờ hiện thực trước mắt. Quan sát, đặt câu hỏi, và rồi dường như bị thuyết phục… Tôi phải chấp nhận chuyện này. Không biết vì sao, nhưng lại không có gì để nghi ngờ nữa. "Cách Sống Sót" đã trở thành hiện thực.
Nghĩ thử xem nào… Làm sao để tồn tại trong thế giới mới này đây?
“Được rồi, mọi người! Tất cả hãy bình tĩnh. Hãy hít thở thật sâu.”
Sau khi con dokkaebi rời đi được khoảng năm phút, một người nào đó bước lên phía trước. Anh ta là một người đàn ông tóc ngắn có thân hình rắn chắc, cao hơn người bình thường gần một cái đầu.
“Mọi người đã bình tĩnh chưa? Xin hãy dừng mọi hành động và nghe tôi nói một chút.”
Những người đang khóc than hay đang cố liên lạc với bên ngoài đều ngừng lại. Khi tất cả ánh mắt đều tập trung lên người đàn ông đó, anh ta tiếp tục nói.
“Như mọi người đã biết, với thảm họa cấp quốc gia, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến những thương vong to lớn. Vì vậy từ bây giờ tôi sẽ là người kiểm soát tình hình.”
“Sao chứ, anh là ai?”
“Thảm họa cấp quốc gia sao? Là sao nữa?”
Một số người đã tỉnh táo trở lại và phản ứng kịch liệt với từ "kiểm soát" vừa được thốt ra kia. Sau đó, người đàn ông rút ra từ chiếc ví của mình một tấm thẻ công chức.
“Tôi hiện là trung úy phục vụ trong đơn vị 6502.”
Tôi có thể thấy một vài người thở phào nhẹ nhõm.
“Là quân đội, anh ta là người của quân đội.”
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để vui mừng.
“Tôi vừa nhận được thông báo từ đơn vị của mình.”
Mọi người tập trung lại trước màn hình điện thoại của anh lính. Tôi có thể dễ dàng đọc được tin nhắn vì tôi đang đứng gần đó.
-Một thảm họa quốc gia cấp độ 1 vừa xảy ra. Tất cả các đơn vị nhanh chóng tập hợp.
Những tiếng kêu đầy kinh hãi vang lên. Đây là thảm họa cấp quốc gia. Tôi không ngạc nhiên mấy vì đã đoán trước được tình hình này. Thực ra thì, tôi ngạc nhiên vì điều khác.
Trung úy Lee Hyunsung…Người này chính là "Lee Hyunsung" đó. Tôi biết anh ta. Đây là lần đầu gặp mặt, nhưng cái tên ấy vô cùng rõ ràng trong đầu tôi. Anh ta chính là một trong những nhân vật phụ quan trọng trong "Cách Sống Sót".
「Thiết Kiếm Lee Hyunsung」
Một nhân vật trong tiểu thuyết đã xuất hiện. Giờ tôi thực sự phải chấp nhận hiện thực này.
“Anh lính! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi đã cố gắng liên lạc với đơn vị, nhưng…”
“Nhà Xanh thì sao! Họ đang làm gì? Làm ơn hãy liên lạc với tổng thống đi!”
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là một người lính bình thường nên không có cách nào để liên lạc đến tận Nhà Xanh đâu.”
Lee Hyunsung giải thích.
“Vậy thì anh nắm quyền kiểm soát kiểu gì hả?”
“Vì sự an toàn của tất cả mọi người…”
Nghe thấy lời giải thích đầy kiên nhẫn của Lee Hyunsung, tôi nhận ra mô tả trong tiểu thuyết đúng là không sai chút nào. Nhưng mà, Lee Hyunsung đã xuất hiện như thế này trong truyện sao?
Trong khi đang đau đầu với những câu hỏi hóc búa mà mình đặt ra, tôi có một linh cảm khá kì lạ. Là độc giả duy nhất của cuốn tiểu thuyết "Cách Sống Sót", tôi có thể chắc chắn Lee Hyunsung không xuất hiện như thế này. Chỉ khi kết thúc kịch bản đầu tiên thì anh ta mới được giới thiệu.
…Vậy nên đây là tình huống gì? Đầu óc tôi rối bời. Nếu được đọc lại "Cách Sống Sót" thì có lẽ tôi sẽ nắm rõ tình hình hơn.
“Thủ tướng đang phát biểu kìa! Thật sự là thảm họa cấp độ 1!”
Mọi người đều bật điện thoại lên sau khi ai đó la lên. Yoo Sangah nâng điện thoại của mình lại gần tôi.
“…Anh Dokja, nhìn này.”
Không cần phải nhập từ khóa tìm kiếm làm gì. Bởi kết quả đầu tiên của tất cả các cổng thông tin đều là ‘Bài phát biểu của Thủ tướng’. Đương nhiên, tôi đã biết nội dung của video là gì.
-Kính thưa toàn thể công dân, hiện tại có một bộ phận khủng bố không rõ danh tính đang hoạt động ở nhiều nơi không xác định, bao gồm cả Seoul.
Bài phát biểu rất đơn giản. Chính phủ đương thời sẽ huy động mọi phương tiện và biện pháp để chống lại bọn khủng bố và sẽ không có cuộc đàm phán nào diễn ra cả. Vì vậy, mọi người nên bình tĩnh và tiếp tục sinh hoạt như bình thường.
Khi đọc tiểu thuyết thì tôi không để ý chi tiết này lắm, nhưng giờ được nghe trực tiếp thì có hơi sốc. Khủng bố à…Ừm, cứ coi là vậy đi.
“Nhưng mà ngài Tổng thống đâu? Tại sao lại là Thủ tướng phát biểu chứ?”
"Ngài tổng thống đã bị ám sát rồi".
“Sao? Thật à?”
“Không chắc nữa. Tôi đọc được một bình luận trên Naver–”
“Báo lá cải đó, đừng có tin.”
Không, tôi biết đó không phải tin giả.
“Ư áaa! Cái gì thế?”
Có người làm rơi cả điện thoại khi nghe thấy tiếng súng.
Bùm!
Tiếng nổ rất lớn, và máu gần như tràn ngập khắp màn hình. Sau một lúc, mọi người bình tĩnh lại và nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
“N-Ngài Thủ tướng…”
Thủ tướng đã chết. Đầu của ông ta đã nổ tung. Sau đó tiếng súng vang lên thêm một lúc, rồi mọi thứ chìm vào im lặng. Một con dokkaebi từ đâu xuất hiện trước màn hình.
[Mọi người, không phải ta đã nói rồi sao. Đây không phải trò chơi "khủng bố" gì đó đâu.]
Ai cũng ngơ người há hốc mồm ra như cá vàng, không nói được lời nào.
[Các ngươi còn chưa chịu hiểu à? Không được rồi. Các ngươi còn thấy tình hình hiện giờ giống trò chơi không?]
Giọng của nó vô cùng điềm tĩnh đến mức đáng ngại. Trong vô thức, tôi siết chặt nắm đấm.
[Haha, theo như dữ liệu, người nước này chơi game khá giỏi. Vậy thì, để ta tăng thêm độ khó nhé?]
Bíp.
Một cái đồng hồ bấm giờ khổng lồ hiện ra giữa không trung. Cùng lúc đó, thời gian bắt đầu đếm ngược một cách nhanh chóng.
[Thời gian đã được giảm xuống còn 10 phút.]
[Bắt đầu 10 phút đếm ngược.]
[Nếu không có sinh mệnh nào bị giết trong năm phút tới, toàn bộ người trong toa tàu đều sẽ bị tiêu diệt.]
“S-Sao chứ? Đùa à?”
“Mấy người có nghe thấy thông báo vừa nãy không? Này, có nghe không?”
“Anh lính! Giờ chúng tôi nên làm gì đây? Tại sao cảnh sát không tới?”
“Mọi người, hãy bình tĩnh và nghe tôi nói–”
Lời của con dokkaebi khiến toa tàu trở nên hỗn loạn đến mức Lee Hyunsung không còn kiểm soát được. Tôi có thể cảm nhận được Yoo Sangah đang túm chặt lấy cổ áo tôi. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ qua mâu thuẫn trong tình huống lúc này. Lee Hyunsung, nhân vật phụ của truyện đã xuất hiện. Theo như những gì tôi biết, đáng lẽ hắn cũng phải ra mặt rồi chứ.
“B-Bên kia có một vụ giết người kìa!”
Khung cảnh đẫm máu của toa 3907 hiện lên thông qua cửa sổ lối đi. Tên sát nhân trong toa xe đó có nước da trắng bệch.
“Phải ngăn cách với toa đó! Đừng để ai vào!”
Đám người túm chặt lấy cánh cửa sắt, nhưng việc đó cũng vô dụng. Ngay từ đầu kẻ thù đã không ở bên đó.
[Mọi biện pháp thâm nhập vào toa tàu đều bị nghiêm cấm cho đến khi kịch bản kết thúc.]
Cùng với thông báo, đám người đang ôm lấy cánh cửa sắt liền bị đánh bật ra xa như thể va vào một tấm chắn trong suốt.
“C-Cái gì thế này?”
Giọng của con dokkaebi vang lên một lần nữa,
[Haha, có một số nơi khá thú vị trong khi những nơi khác còn chưa bắt đầu nữa. Được rồi, dịch vụ đặc biệt đây. Ta sẽ cho các ngươi thấy điều gì sẽ xảy ra nếu không có gì xảy ra trong 5 phút tới.]
Một màn hình khổng lồ xuất hiện trong toa tàu. Khung cảnh hiện ra là một lớp học. Những nữ sinh trong bộ đồng phục màu xanh nước biển đang run rẩy không ngừng. Một cậu bé cắn ngón tay và lẩm bẩm,
“…Là đồng phục của trường Daepong sao?”
Bíp bíp bíp bíp – một loạt tiếng bíp quái gở vang lên. Những nữ sinh đó bắt đầu hét lên.
[Thời gian giới hạn đã hết.]
[Bắt đầu tính phí.]
Thông báo vừa kết thúc, đầu của những nữ sinh ngồi dãy đầu lần lượt nổ tung. Từng cái từng cái như vậy… Càng ngày càng nhiều cái đầu bị nổ. Những nữ sinh đó la hét chạy về phía cửa ra vào và cửa sổ lớp học.
“A, ư, sao–”
Cây lau sàn gãy nát, móng tay của họ bị xé ra đến tóe máu, nhưng cánh cửa không hề xê dịch dù chỉ một chút. Sau đó một nữ sinh bóp cổ bạn mình, đến khi người kia rên lên một tiếng rồi chết. Một lúc sau, thứ duy nhất còn xuất hiện trên màn hình là bóng dáng của nữ sinh cuối cùng đang nhìn xung quanh.
[Kênh #Bay23515. Trường nữ sinh cấp ba Daepong, lớp B năm 2, người sống sót: Lee Jihye.]
Hình ảnh nữ sinh trên màn hình biến mất. Con Dokkaebi đột nhiên mở miệng,
[Sao rồi? Thú vị chứ?]
Con Dokkaebi đó vừa nói vừa mỉm cười, nhưng mọi người đã không còn tập trung vào màn hình nữa. Những người vừa chạm mắt với nhau cũng nhanh chóng dời mắt sang nơi khác.
“Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Cả Yoo Sangah cũng đã thả tay khỏi tôi. Tuy nhiên, cô ấy không di chuyển đi chỗ khác. Hai tay tôi lạnh cóng, và tôi nhìn vào điện thoại. Tại sao "tên đó" còn chưa xuất hiện nữa? Tôi đã biết được khá nhiều thông tin, nhưng xem ra vẫn còn một số thứ tôi không rõ. Cách duy nhất để thoát khỏi tình huống này chính là đọc lại "Cách Sống Sót"..
Nhưng tìm nó ở đâu đây? Bộ tiểu thuyết đó còn không đủ nổi tiếng để bị phát lậu nữa…Không, khoan đã.
[1 tệp đính kèm.]
Tôi khựng lại một lúc khi nhìn thấy thông báo trên điện thoại.
…Không lẽ?
Ngay khi mở tệp đính kèm, tôi ngơ cả người. Tệp mà tác giả gửi qua có tên là:
[Ba Cách Sống Sót Trong Thế Giới Đổ Nát.txt]