Khung cảnh hiện tại có hơi lố bịch: một người đàn ông trưởng thành đang bị bóp cổ và treo lủng lẳng như một con khỉ. Tôi có thể thấy Lee Hyunsung ở bên kia cầu đang nhìn về phía này. Trông anh ấy có vẻ rất lo lắng nhưng thực sự thì anh ấy không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên này. Tôi có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng họ lại không nhìn thấy tôi.
“Tên.”
“Hả?”
“Tên gì?”
Coi cái nết nói chuyện kìa, đúng là nhân vật chính rồi. Nhưng lúc này tốt nhất không nên khiêu khích hắn.
“Kim Dokja.”
“Tên lạ vậy.”
“Ai cũng nói thế.”
Ngay lúc này, bụng tôi thắt lại và xoắn lên từng cơn khi nắm đấm của Yoo Junghyuk đánh vào.
“…Ư.”
Mặc dù lớp da này dao đâm không thủng nhưng vẫn đau đó nha.
“Cơ thể rắn chắc đó. Biết cách dùng xu rồi à?”
“Giống như cậu thôi…”
Bốp. Lại thêm một cú vào bụng tôi. Tôi không chịu nổi mà rên lên một tiếng. Tên này, sức mạnh của hắn có lẽ đã đạt tới cấp 15. Chỉ mới một kịch bản chính và một kịch bản phụ mà đã đạt tới cấp độ này, đúng là quái vật bẩm sinh nên khác bọt hẳn.
“Ngưng nói nhảm đi. Chỉ trả lời khi ta hỏi thôi. Hiểu chưa?”
Tôi không trả lời. Tôi đã lường trước được việc này. Tuy nhiên, đây là tình huống tệ nhất mà tôi không mong sẽ xảy ra. Ngay từ đầu, Yoo Junghyuk là người đáng sợ nhất trong tất cả các nhân vật. Nhân cách của hắn đã bị mài mòn qua ba lượt hồi quy. Những nguyên tắc của hắn cũng dần bị loại bỏ để duy trì ý thức của bản thân. Junghyuk của hiện tại là kẻ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích.
“Trả lời?”
“…Được.”
“Dùng kính ngữ.”
“Không thích đấy?”
Lần này, tôi giơ hai tay lên chặn nắm đấm. Cơn đau như gãy xương truyền đến, nhưng ít nhất tôi đã ngăn được cú sốc. Yoo Junghyuk mở to mắt như thể đang bất ngờ.
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đang cảnh giác với bạn.]
Kệ. Hắn là nhân vật chính không có nghĩa tôi phải trở thành túi cát cho hắn.
“Xin lỗi nhưng cậu nhỏ tuổi hơn tôi đấy, gamer chuyên nghiệp Yoo Junghyuk. Vì vậy, người phải dùng kính ngữ là cậu mới đúng.”
“…Ngươi biết ta?”
“Biết chứ. Tôi là nhân viên của một công ty trò chơi mà.”
Nói xạo thôi. Dù tôi có làm trong một công ty trò chơi thật, tôi cũng không thể nhớ hết tên của những gamer chuyên nghiệp trong ngành được. Hơn nữa, vừa mới đây thôi, ‘Yoo Junghyuk’ vẫn còn là một nhân vật trong tiểu thuyết.
“Cậu khá nổi tiếng mà. Ngày trước tôi là fan ruột của cậu đó.”
Sự nổi tiếng đó chỉ là thiết lập nhân vật trong truyện mà thôi. Tuy vậy, việc tôi là một ‘fan’ của cậu ta không phải là nói dối. Tôi đã thích, đã ghét, đã mắng chửi cũng như đã cổ vũ cho Yoo Junghyuk. Đó là lí do vì sao tôi đã đồng hành cùng Yoo Junghyuk trong suốt hơn 3000 chương truyện.
“Fan à. Lâu rồi không nghe thấy từ này.”
Đôi mắt của Yoo Junghyuk hiện lên vẻ hoài niệm, như thể hắn đang đắm chìm vào dòng kí ức. Tuy nhiên, ánh mắt đó chỉ xuất hiện trong chốc lát.
“Ta sẽ bỏ qua sự xấc xược của ngươi lần này, nhưng tình hình của ngươi cũng không khác gì đâu.”
“Tôi biết.”
Tôi nhìn xuống đôi chân đang đong đưa qua lại giữa không trung của mình.
Yoo Junghyuk nói,
“Ta chỉ hỏi một thứ thôi.”
“Hỏi đi.”
“Làm sao ngươi sống sót được trên đoàn tàu đó?”
Tôi biết hắn sẽ hỏi câu này mà.
“Nếu tôi trả lời thì cậu có thả tôi ra không?”
“Để xem đã.”
Nói dối. Nhìn vẻ mặt đó của hắn thì tôi đã biết rồi. Tôi là độc giả duy nhất của ‘Cách sống sót’ mà. Trong đầu tôi đang tính toán vô vàn những khả năng có thể xảy ra. Tôi nên nói gì để thuyết phục được tên hồi quy giả khốn nạn này đây?
[Sự hiểu biết của bạn đối với nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã tăng lên.]
[Mức độ hiểu biết của bạn đối với nhân vật này rất cao.]
…Hả?
[Đã đạt đủ tiêu chí sử dụng kỹ năng độc quyền ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ giai đoạn 2!]
[Bạn có muốn kích hoạt kỹ năng độc quyền không?]
Rồi một lúc sau, liên tiếp những dòng suy nghĩ của tên kia tuôn ra như thác nước trong đầu tôi.
「… Lẽ ra chỉ có Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót trong toa tàu đó.」
「Vậy mà Kim Namwoon lại chết, thay vào đó thì có vài người khác sống.」
「Làm sao ngươi sống sót được?」
「Đây là tên quái nào vậy?」
「Phải moi thêm thông tin. Nếu phát hiện được bất kì yếu tố nào gây cản trở…Giết.」
Hàng loạt suy nghĩ tràn vào đầu tôi. Tình huống hiện giờ rất nguy hiểm nhưng tôi lại không thể ngăn được khóe miệng mình nhếch lên. Còn 5 phút trước khi kịch bản này kết thúc.
Tôi bắt đầu kể chuyện. Tôi cố gắng nói ngắn gọn, súc tích và chính xác nhất có thể. Câu chuyện bắt đầu từ lúc con dokkaebi xuất hiện trong tàu đến khi kịch bản đầu tiên kết thúc. Đương nhiên, tôi không tiết lộ những kỹ năng của mình cũng như bất cứ vấn đề nghiêm trọng nào.
“…Ngươi hoàn thành kịch bản bằng cách giết côn trùng?”
“Ăn may thôi.”
Yoo Junghyuk ngạc nhiên đến mức quên mất miệng hắn vẫn còn đang há hốc.
「Tương lai đã thay đổi hoàn toàn.」
Hắn bị sốc. Trong nguyên tác, những hành khách ở toa 3807 sẽ chém giết lẫn nhau, đến khi chỉ còn Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót.
“Tinh mắt đấy. Sao ngươi biết trên tàu có côn trùng?”
Đôi mắt Yoo Junghyuk ngập tràn sát ý. Trong lúc đó, suy nghĩ của hắn cũng lọt vào đầu tôi.
「Tên này cũng là một hồi quy giả sao?」
「Nếu là vậy, mình phải giết hắn ngay.」
Cái tên có tật giật mình này. Hắn hiểu lầm cũng phải. Tôi nhanh chóng mở miệng.
“Một vụ nổ.”
“Vụ nổ?”
“Tôi tìm được đám côn trùng nhờ vào một vụ nổ ở toa phía trước.”
Yoo Junghyuk khựng lại khi nghe thấy lời tôi nói.
“Giải thích ngắn gọn.”
“Khi vụ nổ xảy ra, một đứa nhóc bị ngã và làm rơi lưới bắt côn trùng. Tôi tình cờ nhặt được nó.”
“…Một sự trùng hợp rất đáng ngờ.”
“Trùng hợp lúc nào cũng đáng ngờ mà. Nếu không tin, cậu có thể hỏi người ở vùng an toàn bên kia. Chính là nhóc ấy đã làm rơi lưới côn trùng.”
Bên kia hàng rào an toàn dẫn đường đến ga Oksu, mọi người đang nhìn về phía này. Kịch bản vẫn chưa kết thúc nên họ không thể tiếp cận hay nói chuyện với chúng tôi. Yoo Junghyuk nhìn sang nhưng không có dấu hiệu chuyển động. Ánh mắt hắn thay đổi và những kí ức dường như thuộc về Yoo Junghyuk vụt qua trong tâm trí tôi.
「Ra vậy.」
「Là do một vụ nổ.」
「Tên này không phải hồi quy giả.」
「Hắn không phải người thay đổi tương lai. Đúng hơn, tương lai thay đổi…」
「Là do mình.」
Tôi nhìn thấy những người chết đi trong đau đớn trong một vụ nổ lớn và Yoo Junghyuk chỉ bần thần đứng nhìn.
「Là do mình đã giết bọn họ, không giống những lần trước.」
Thông qua hiệu ứng của ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau tinh thần và sự thống khổ của Yoo Junghyuk.
“Còn hỏi câu nào nữa không?”
“…Không.”
“Vậy thả tôi ra được chưa? Và, hãy cùng đến ga Oksu đi. Thời gian của kịch bản này không còn lại bao nhiêu mà.”
“Khó đấy.”
Nhưng, không phải ngẫu nhiên mà tên này lại trở thành nhân vật chính.
“Mọi thứ ngươi nói đều quá hợp lí.”
Tôi chưa bao giờ gặp nhân vật chính nào cẩn thận như Yoo Junghyuk cả.
「Một tên lính mới không thể nào bình tĩnh như thế này được.」
「Tên này thích nghi với thế giới mới tốt một cách bất thường.」
「Có lẽ chính hắn đã giết Kim Namwoon.」
「Hắn ta quá có ích, đến nỗi trở thành một mối nguy hiểm.」
Mắt phải của Yoo Junghyuk lóe lên ánh sáng màu vàng kim. Tôi nhanh chóng nhận ra hắn đang làm gì. Thật ra, nếu hắn không dùng ‘cái đó’ thì mới kì lạ.
Hiền Nhân Nhãn. Kỹ năng thẩm định mạnh nhất của Yoo Junghyuk. Hiền Nhân Nhãn là kỹ năng cấp SS giúp hắn xem được cửa sổ thuộc tính cũng như những thông tin ẩn của mục tiêu.
Chỉ cần kỹ năng này được sử dụng, tôi không thể tránh khỏi việc bại lộ thân phận. Nhưng, đây cũng có thể là chuyện tốt. Tôi vẫn chưa biết ‘thuộc tính’ và ‘kỹ năng’ của mình là gì. Nếu Yoo Junghyuk tra được thông tin của tôi, vậy thì tôi cũng có thể biết được khả năng của bản thân. Mong là những thông tin đó có ích để tôi có thể thoát khỏi tình huống này.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Bức Tường Thứ Tư’ được kích hoạt!]
[Bức Tường Thứ Tư đã phát hiện sự thâm nhập của kỹ năng ‘Hiền Nhân Nhãn'!]
Không gian đột nhiên lóe sáng và Yoo Junghyuk giật mình lùi lại.
「… Khụ, gì thế?」
Yoo Junghyuk che đi mắt phải và nhìn tôi đầy bối rối.
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”
Xin lỗi nhưng tôi cũng đang thắc mắc y như cậu đây.
[Kỹ năng độc quyền ‘Bức Tường Thứ Tư’ đã chặn ‘Hiền Nhân Nhãn’!]
Tôi không biết là mình có kỹ năng chống lại được ‘Hiền Nhân Nhãn’ luôn đó. Trước đó là ‘Thẻ đánh dấu’, giờ là ‘Bức Tường Thứ Tư’. Mấy thứ phức tạp này. Giờ thì có mơ Yoo Junghyuk mới tin tôi.
「Phải giết hắn.」
Hắn ta là loại người không tin tưởng vào những thứ mình không biết.
“Yoo Junghyuk.”
Vậy thì tôi cần phải thay đổi kế hoạch.
“Cậu cần có một đồng minh đáng tin cậy.”
“…Ý ngươi là gì?”
“Cậu không thể hoàn thành kịch bản thứ 46 một mình được đâu. Cậu không nhận ra sao?”
Yoo Junghyuk nheo mắt lại.
“Sao ngươi biết được chuyện này? Hay ngươi–”
“Việc tôi làm sao biết chuyện này hay tôi là ai không quan trọng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt của Yoo Junghyuk và cất lời,
“Điều quan trọng là tôi có thể giúp cậu.”
「Hắn không phải hồi quy giả. Nếu là hồi quy giả thì mình không thể không biết hắn.」
「Vậy tên này là ai?」
「… Lẽ nào?」
Nếu tôi đã không giấu được những quân bài mà tôi có và không sở hữu được con át chủ bài, vậy thì chỉ còn một lối thoát. Làm cho hắn hiểu lầm đường đi nước bước của tôi.
“Yoo Junghyuk, tôi nhìn thấy một tương lai mà cậu không biết đến.”
[Nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã sử dụng kỹ năng ‘Phát Hiện Nói Dối.’]
[‘Phát Hiện Nói Dối’ đã xác nhận lời nói của bạn là sự thật.]
Đôi mắt Yoo Junghyuk chậm rãi mở lớn.
“…Bằng cách nào?”
“Còn cách nào nữa?”
「… Không thể nào. Có một nhà tiên tri khác ngoài Anna Croft sao? Lại còn ở ngay tại Hàn Quốc?」
Nhà tiên tri. Trong ‘Cách sống sót’, đó là thuộc tính cho phép người dùng nhìn thấy tương lai và ‘vô hiệu hóa mọi kỹ năng thẩm định’. Trên thực tế, chỉ có duy nhất một người sở hữu thuộc tính ‘Nhà tiên tri’ trong ‘Cách sống sót’.
「Chỉ có nhà tiên tri mới có thể chặn ‘Hiền Nhân Nhãn’ của mình.」
Tôi không đáp lời, còn Yoo Junghyuk thì đang cắn môi.
“Vậy ngươi sử dụng được ‘Tiên Đoán’ ư?”
“Tương tự vậy.”
“Ngươi biết ta sẽ tới đây.”
“Đúng vậy.”
「Hiểu rồi. Nếu tên này là một nhà tiên tri, tất cả những hành động vừa rồi đều hợp lí.」
Tình hình đã thay đổi. Sự dao động trong tâm trí của Yoo Junghyuk đã được truyền sang cho tôi ngay lập tức. Đây là cơ hội duy nhất.
“Tôi biết Yoo Junghyuk cậu có sức mạnh đặc biệt. Cậu cũng biết một vài thứ về tương lai có phải không?”
“…”
“Nhưng những thông tin của cậu không hoàn hảo.”
Nhược điểm duy nhất của hồi quy giả là tương lai sẽ thay đổi nếu họ sử dụng những thông tin mình có được từ những lần hồi quy trước đó. Nói cách khác, một khi hồi quy, họ sẽ sống trong ‘một thế giới mà họ không biết’.
“Hãy để tôi trở thành đồng đội của cậu. Tôi có thể bù đắp vào phần khuyết thiếu của cậu.”
Không có đồng minh nào tốt hơn một ‘nhà tiên tri’ đối với Yoo Junghyuk của hiện tại. Thật ra, bản thân tôi cũng có thể được coi là một nhà tiên tri mà. Bởi vì tôi chính là độc giả duy nhất của câu chuyện này.
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn một phút.]
Yoo Junghyuk cúi đầu suy nghĩ.
「Nhà tiên tri chắc chắn sẽ có ích.」
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn 50 giây.]
「Không chỉ ở kịch bản thứ 46, mà còn khi chiến đấu với ‘Zarathustra’ nữa. Nhưng mà… mình có thể tin tưởng tên này không?」
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn 40 giây.]
「Đồng đội à.」
Khi tôi còn đang căng thẳng nhìn đồng hồ đang đếm ngược từng giây thì cuối cùng Yoo Junghyuk cũng ngước đầu lên.
“Được. Ta sẽ để ngươi làm đồng đội của ta.”
[Sức mạnh tinh thần của bạn đã cạn kiệt do nhập tâm quá mức.]
[Kỹ năng độc quyền, ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ đã tắt.]
Không biết là do mệt mỏi quá độ hay do cảm giác nhẹ nhõm khi nghe được câu vừa rồi mà kỹ năng của tôi đã bị tắt. Giờ thì gương mặt Yoo Junghyuk lại trông phức tạp như một cuốn sách triết học không có chú thích. Sau đó Yoo Junghyuk đã cùng tôi đi qua ‘Cây cầu chẵn’.
Đương nhiên, tôi bị hắn túm lấy cổ áo và lôi đi nhưng… tôi nghĩ bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi. Tôi đã thuyết phục được tên hồi quy giả khốn nạn này và chiếm được thế thượng phong. Khi đã sắp đến được vùng an toàn, Yoo Junghyuk đột nhiên dừng lại.
“Ta sẽ hỏi một câu cuối cùng.”
“Cái gì?”
“Nếu ngươi là một nhà tiên tri, ngươi sẽ biết được tương lai đúng không?”
Ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt bình thản của Yoo Junghyuk, tôi lập tức nổi da gà. Bài kiểm tra của hắn vẫn chưa kết thúc. Lực nắm lấy cổ áo tôi lại tăng thêm một phần.
“Khục.”
Hắn lại nhấc tôi lên, một cơn gió nhẹ thổi qua dưới chân tôi. Tôi đang bị treo lơ lửng trên không. Mùi máu trộn lẫn với mùi của dòng sông Hàn bốc lên, đám ngư long dưới sông thì lũ lượt kéo đến mở to miệng chờ con mồi rơi xuống.
“Liệu ta có thả tay ra hay không?”
Lần đầu tiên, tôi thật sự đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ đi. Ngay cả khi không đọc được suy nghĩ, tôi vẫn hiểu rõ tên này hơn bất cứ ai. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về Yoo Junghyuk.
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn 20 giây.]
Rồi tôi đi đến kết luận.
“Yoo Junghyuk.”
Tôi biết chắc chắn hắn sẽ làm gì. Dù có nghĩ theo kiểu nào, nếu là Yoo Junghyuk thì chỉ có duy nhất một đáp án. Tôi nhìn xuống con đầu đàn đang áp sát ở phía dưới và cất lời.
“Trước khi trả lời, tôi muốn nói với cậu hai thứ.”
“…Là gì?”
“Đầu tiên, tôi không phải cấp dưới của cậu. Nên sau này cậu liệu mà đối xử với tôi cho đàng hoàng.”
“…”
“Thứ hai. Tôi sẽ hợp tác với cậu, nhưng cậu cũng phải hợp tác với tôi.”
Yoo Junghyuk nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú và gật đầu.
“Vậy thì, câu trả lời của ngươi là gì?”
Tôi mỉm cười đáp,
“Thả tay ra và cút đi, thằng chó chết.”
Sau đó lực nắm trên cổ áo tôi biến mất. Tôi theo trọng lực mà rơi xuống. Trong lúc đang rơi, tôi nhìn thấy vẻ mặt của Yoo Junghyuk. Tên đó đang mỉm cười rạng rỡ đến chói cả mắt.
Cái thằng khốn nạn.
“Ta tin rồi. Ngươi thật sự là một nhà tiên tri.”
Chờ đợi tôi dưới kia là cái miệng khổng lồ của con ngư long đầu đàn. Tôi nhắm tịt mắt lại do cú ngã vào dòng nước lạnh băng của sông Hàn. Khi tôi hít vào một hơi, bóng tối ấm áp và khổng lồ đã nuốt chửng lấy tôi.
[Bạn đã thất bại trong việc hoàn thành kịch bản.]
…Chết tiệt, cuối cùng vẫn phải dùng đến phương pháp đó.