Có ba cách để sống sót bên trong thế giới đổ nát. Tôi đã quên mất vài cách rồi. Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo một điều: chính bạn - người đang đọc dòng chữ này - chắc chắn sẽ sống sót.
- Ba Cách Sống Sót Trong Thế Giới Đổ Nát [Trạng thái: Đã hoàn thành]
Màn hình điện thoại tôi sáng lên, trong đó là một trang tiểu thuyết mạng. Tôi vô thức lướt lên rồi lại lướt xuống mấy lần liền.
“Thật à? Hết rồi sao?”
Tôi nhìn lại lần nữa, dòng chữ "Đã hoàn thành" vẫn sừng sững ở đó. Câu chuyện này đã kết thúc.
[Ba Cách Sống Sót Trong Thế Giới Đổ Nát]
Tác giả: tls123
3149 chương.
"Ba Cách Sống Sót Trong Thế Giới Đổ Nát" là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng dài 3149 chương. Tên ngắn gọn của nó là "Cách Sống Sót".
Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này xuyên suốt từ năm lớp 8 đến tận bây giờ. Khi bị bọn côn đồ ở trường bắt nạt, khi tôi thi rớt vào một ngôi trường đại học hạng ba ở địa phương, khi tôi bị phân vào đơn vị tiền tuyến vì cái máy rút thăm chết tiệt trong quân khu bị lỗi, và mãi đến hiện tại, khi tôi đang làm nhân viên hợp đồng trong chi nhánh nhỏ của một công ty lớn, vẫn chưa có việc làm ổn định… Mẹ kiếp, thôi không muốn nghĩ tới nó nữa.
[Lời của tác giả: Cảm ơn rất nhiều vì đã đọc "Cách sống sót" đến tận bây giờ. Tôi vẫn sẽ còn quay lại cùng với phần kết của câu chuyện!]
“A… Vẫn còn phần kết nữa. Vậy chương tiếp theo sẽ thật sự là chương cuối rồi.”
Từ thời niên thiếu cho đến khi trưởng thành – một hành trình 10 năm dài đằng đẵng. Tôi không biết nên vui hay buồn khi sắp được biết kết cục của thế giới mà mình đã dõi theo từ lâu. Tôi mở phần bình luận của chương cuối và viết đi viết lại những con chữ quen thuộc.
-Kim Dokja: Cảm ơn tác giả vì mọi thứ. Tôi rất mong chờ phần kết của câu chuyện.
Đó đều là những lời thật lòng. "Cách sống sót" là cuốn tiểu thuyết của cuộc đời tôi. Tuy không nổi tiếng, nhưng với tôi thì nó là câu chuyện hay nhất. Tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể viết ra được. Tôi sợ ngôn từ vụng về của mình sẽ làm tổn thương đến tác giả.
-Lượt xem trung bình: 1.9
-Lượt bình luận trung bình: 1.08
Đây là chỉ số phổ biến trung bình của "Cách sống sót". Ở chương đầu tiên, lượt xem đạt tới 12,000, nhưng khi tới chương 10 thì giảm còn 120, và đến chương 50 chỉ còn 12 lượt. Trước khi đạt tới chương 100, lượt xem chỉ còn lại 1.
Lượt xem: 1
Tôi choáng ngợp khi nhìn thấy hàng loạt con số 1 nằm cạnh danh sách chương. Nhiều lúc cũng xuất hiện số 2, nhưng chắc là do có người nhấn nhầm.
"Cảm ơn."
Tác giả đã đăng một cuốn tiểu thuyết dài hơn 3,000 chương với duy nhất 1 lượt đọc trong suốt 10 năm. Giống như nó được viết ra để dành cho tôi vậy. Tôi nhấp vào "Bảng đề cử" và lập tức gõ từng chữ:
-Tôi có một bộ tiểu thuyết rất hay muốn giới thiệu
Tác giả đã viết cho tôi một bộ truyện miễn phí, vậy nên tôi cũng nên quảng bá nó giúp họ. Tôi nháy vào nút "Đăng", và bài đăng của tôi cũng nhanh chóng xuất hiện.
-Hình như là một anti mới. Tôi đã tìm thử ID của tên này và gã đã giới thiệu cùng một bộ tiểu thuyết rất nhiều lần rồi.
-Không phải việc tự đề cử bị cấm sao? Tác giả không nên làm như vậy ở đây.
Giờ tôi mới nhận ra, mấy tháng trước tôi cũng từng đăng một bài tương tự. Ngay sau đó, phần bình luận tràn ngập những lời chửi mắng như "thích gây sự chú ý" hay "ngu ngốc". Mặt tôi đỏ bừng.
Chắc tác giả cũng đã đọc được bài đăng này. Vì vậy, tôi vội vàng tìm cách xóa nó đi, nhưng cuối cùng lại nhận được tin nhắn thông báo rằng bài đăng của tôi đã bị báo cáo và hiện không thể xóa bài.
“Cái này…”
Miệng tôi đắng ngắt khi lời giới thiệu chân thành được viết ra cuối cùng lại trở thành vết nhơ cho danh tiếng của cuốn tiểu thuyết. Nếu đã xem qua rồi, tại sao mọi người lại không thử đọc đi chứ? Tôi muốn đóng góp cho tác giả, nhưng là một người làm công ăn lương kiếm tiền nuôi sống bản thân còn khó nên tôi không thể làm được mặc dù rất muốn. Bất chợt, một thông báo xuất hiện.
-tls123: Cảm ơn.
Một dòng tin nhắn từ đâu hiện lên trên màn hình, tôi phải mất một lúc mới nắm bắt được tình hình.
-Kim Dokja: Tác giả?
tls123 - Đó là tên của người đã viết ra "Cách Sống Sót".
-tls123: Nhờ có bạn mà tôi mới hoàn thành được tác phẩm này. Tôi cũng đã thắng giải trong một cuộc thi.
Không thể tin được. "Cách Sống Sót" đã thắng một cuộc thi sao?
-Kim Dokja: Chúc mừng bạn! Đó là cuộc thi gì vậy?
-tls123: Chỉ là một cuộc thi vô danh thôi, bạn không cần biết đâu.
Tôi không biết tác giả có vì hổ thẹn mà nói dối hay không, nhưng tôi mong những gì người đó nói là sự thật. Có lẽ tôi không biết thật. Có thể cuốn tiểu thuyết này nổi tiếng ở nền tảng khác cũng nên. Tôi có hơi buồn, nhưng thật tốt vì tác phẩm tuyệt vời này được nhiều người biết đến.
-tls123: Tôi muốn gửi đến bạn một món quà thay lời cảm ơn.
-Kim Dokja: Quà sao?
-tls123: Cảm ơn bạn – độc giả thân mến của tôi, vì nhờ có bạn mà câu chuyện này mới được ra đời.
Tác giả bảo tôi gửi địa chỉ email qua, và tôi cũng nhanh chóng làm theo.
-tls123: À, được rồi. Cuốn tiểu thuyết này của tôi đã nhận được yêu cầu tính phí.
-Kim Dokja: Thật sao? Khi nào thì dịch vụ bắt đầu vậy? Lẽ ra cuốn tiểu thuyết tuyệt vời này phải được tính phí ngay từ đầu mới phải…
Tôi đùa thôi. "Cách sống sót" là một bộ tiểu thuyết cập nhật hàng ngày, nên tôi sẽ phải tốn 3,000 won (~58,000VND) mỗi tháng để đọc truyện. 3,000 won là một bữa ăn ở cửa hàng tiện lợi của tôi đó.
-tls123: Dịch vụ này sẽ bắt đầu vào ngày mai.
-Kim Dokja: Vậy phần kết được đăng vào ngày mai sẽ tính phí sao?
-tls123: Vâng, e là bạn sẽ phải trả phí để đọc nó.
-Kim Dokja: Đương nhiên rồi, tôi phải mua chứ! Tôi chắc chắn sẽ trả phí cho chương cuối này!
Sau đó, tác giả không còn phản hồi lại nữa. Giống như người đó đã thoát khỏi web rồi vậy. Cảm giác thất vọng chợt kéo đến. Sự ngưỡng mộ bỗng chốc trở thành nỗi ganh tị hèn mọn. Tôi phấn khích vì cái gì chứ? Tôi cũng có phải là tác giả của cuốn tiểu thuyết này đâu.
“Họ có phiếu quà tặng không nhỉ? Mong là được khoảng 50,000 won (~903,000VND).”
Đó là những suy nghĩ ngờ nghệch của tôi lúc ấy.
Tôi không hề biết được, thế giới này sẽ phải đón nhận điều gì vào ngày hôm sau.