Vương quốc Arcadia. Đất nước mang tên “Cội nguồn của lý tưởng” theo tiếng cổ đại này sở hữu thực lực vượt trội hơn một chút so với các quốc gia lân cận. Từ sức mạnh quân sự, tiềm lực kinh tế, cho đến những thành tựu to lớn đã tích lũy được trên dòng lịch sử. Và là đất nước có nguồn gốc lâu đời thuộc khối Bảy Vương quốc trên Đại lục Laurentia.
Tại một góc Vương đô Arkas của đất nước ấy, có một dãy phố xưa kia từng hào nhoáng giờ đã xuống cấp, biến thành một chốn âm u tịch mịch. Những kẻ tụ tập nơi đây vô cùng bẩn thỉu, bầu không khí cũng nhếch nhác không kém phần. Quá nửa những kẻ phải đến đây sống thuộc giai cấp Nô lệ.
- Chị ơi, chị Arlete ơi. Em vừa đến Giáo hội nhận bánh mì về nè.
- Ôi chà, thế có cám ơn đàng hoàng chưa? Nhóc con đáng yêu của chị.
- Tất nhiên là rồi. Cơ mà đừng gọi em là nhóc con nữa. Em là Hiệp sĩ của chị cơ mà.
- Ừ Ừ. Nào, chia đôi bánh mì thôi, chàng hiệp sĩ bé bỏng.
- Vâng!
Đất nước này phân chia giai cấp rõ rệt. Đứng đầu là Nhà vua, tiếp đến là Quý tộc, Thường dân và cuối cùng là Nô lệ. Giai cấp của mỗi người căn bản không thể thay đổi, muốn mua giai cấp thì cần rất nhiều tiền. Nô lệ thành Thường Dân, hay Thường dân thành Quý tộc, muốn điều ấy xảy ra thì chỉ còn cách trông chờ vào kỳ tích.
- Ngon ha, chị.
- Ừ. Ngon lắm. Chúng ta phải cảm tạ Đức cha đấy.
Hai chị em này cũng là nô lệ. Người mẹ đã qua đời sau khi sinh cậu em trai, còn bố là ai không rõ vì người mẹ là gái điếm. Và đây, gia đình nhỏ nhoi chỉ với hai con người.
- Ngày mai em dùng tiền tiết kiệm mua trứng nhé.
- Vậy chị cũng góp tiền, mua giúp chị một quả với.
Sau khi ăn xong mẩu bánh mì đã lên mốc, hai chị em cầu nguyện, gửi gắm hy vọng đến ngày mai. Chỉ sống trên đời thôi đã đủ khổ. Hai người phải nương tựa nhau, làm việc từ sáng đến tối để lấy được chút nước uống, bánh mì và miếng súp nhạt nhẽo. Một quả trứng chính là sự xa hoa hiếm có, đấy chính là cuộc sống của tầng lớp Nô lệ.
- Ăn xong rồi thì đi ngủ thôi. Mai phải dậy sớm, đêm phải ngủ cho ngon.
- Vậy chị hát em nghe đi. Đổi lại, em sẽ ngủ với chị.
- Ừm, được thôi.
Trẻ con dù nhỏ nhưng miễn là nô lệ thì phải làm việc. Tư tưởng “Lao động trẻ em là cái ác” đã hình thành sau thời cận đại, nhưng trẻ con gia đình nông dân vẫn phải giúp chăm đồng ruộng, con nhà thương gia hay nhà nghề thường nhìn bố mẹ làm việc mà học hỏi, đôi khi phải thực hành để nhớ. Còn những đứa trẻ nô lệ bị ép phải dùng chính sức lao động để cống hiến cho xã hội. Chuyện học hành chỉ là đặc quyền cho tầng lớp nhất định mà thôi.
- Chị à, hát đi!
- Rồi rồi.
Ánh nến mờ nhạt vụt tắt, gia đình nhỏ hai người cùng chui vào chiếc giường thấp chật hẹp. Gọi là giường thì quả là thô thiển, chật đến mức nếu không ôm lấy nhau thì sẽ rơi xuống đất, chiếc chăn mỏng tanh không thể chặn hết luồng gió lạnh thổi vào, thế nhưng với hai người, đây là niềm hạnh phúc.
- Chị, ấm quá.
- Bị cướp, hay tha thứ. Bị trộm, hãy thứ tha. Tha thứ dù bị giết. Quý giá nhất là lòng vị tha. Thử ngước lên, và nhìn trời cao xem, chắc chắn Chúa đang rủ lòng từ bi, và thứ tha. Thế nên, hãy tha thứ, hãy thứ tha. Hãy tha thứ, hãy thứ tha. Báu vật nhỏ bé của chị ơi, hãy yêu quý, thương yêu thế giới tươi đẹp đã sinh ra em.
Người em lắng nghe giọng hát êm đềm ấy, trong khi cảm nhận hơi ấm từ người chị. Vòng tay cậu siết chặt, như không muốn buông ra bằng mọi giá. Gia đình nhỏ chỉ hai người đơn độc. Cũng chính vì thế, hai người không thể chia xa.
- Chị… ơi...
Đưa người em chìm vào giấc mộng, người chị cũng ôm lấy cậu, như đang nâng niu món báu vật của mình.
- Chúc em ngủ ngon, Al. Báu vật đáng yêu của chị.
Nô lệ cũng là người. Nhưng thế giới không công nhận họ là con người.
_-o-0-o-_
- Đừng có trốn việc, mấy thằng nhóc này!
Công trường inh ỏi tiếng quát tháo. Ở nơi đây, bốc vác là công việc của nô lệ. Chủ thầu những nơi lao động chân tay đơn thuần rất ưa dùng những đứa trẻ giá rẻ trong số các nô lệ. Bởi vì có thể thỏa thích dùng chúng vào các công việc nặng nhọc, chết hay thương tật thì mua mới thay vô là được.
- Ê, Al. Giờ nghỉ trưa đến chỗ mọi khi nha.
- Nghe rồi. Cùng cố gắng tới lúc đó nào, Kyle.
Khoảnh khắc hai cậu thiếu niên đi lướt qua nhau, họ đã trao đổi vài câu ngắn gọn. Nếu bị phát hiện sao nhãng không chịu làm việc dù chỉ một khắc, chủ thuê của họ sẽ dùng roi quật không thương tiếc. Những người đấy đâu xem nô lệ là con người giống họ.
- Bố mày đã bảo cấm trốn việc rồi đấy!
Trong khi những đứa trẻ khác bị quật roi, hai cậu bé tiếp tục khuân đá.
_-o-0-o-_
- Điên thiệt chứ, mong người thuê kế sẽ đối xử với nô lệ tốt hơn một chút.
- Làm việc có kỳ hạn ở mấy chỗ thế này là cực thôi rồi. Nhưng lỡ bị mấy thằng cha nhà giàu thuê đứt thì, chín phần mười là… loại ‘ấy’ đấy.
- Ừ… Tao không muốn trải nghiệm cái ‘ấy’ đâu. Nghĩ tới thôi là nhức cả mông.
Nô lê cũng có nhiều loại. Tùy theo loại, hay đúng hơn là tùy theo người mua họ mà công việc hay vai trò của họ sẽ thay đổi. Al và Kyle được một thương hội xây dựng gom về làm công lao động và cho thuê có kỳ hạn.
- Lý tưởng nhất chắc là làm quản lý tài sản cá nhân nhỉ?
- Miễn đi. Làm việc đó thì tớ phải xa chị mất.
- Ồ, đây rồi, thằng nghiện chị.
- Thôi cậu im đi!
Nô lệ căn bản không có quyền lựa chọn công việc. Họ chỉ sống để đi đến nơi bị bán tới và làm việc. Tuy nhiên, các nô lệ dễ bán rất được những tên buôn người trung gian ưu tiên. Có những việc chẳng ai thích làm như công nhân xây dựng bán thời gian, nên nếu nô lệ nào có nguyện vọng thì đa phần sẽ được thông qua. Al muốn và đã yêu cầu với tên buôn người được làm ở những nơi như thế. Tất cả là để khỏi bị chia rẽ khỏi người chị gái.
- Ừ thì mày là tên khác thường mà. Thân là nô lệ nhưng vẫn được sống với gia đình.
Kyle xuất thân từ một đất nước xa xôi. Đất nước ấy đã hoang tàn từ lâu nên bản thân Kyle chẳng thể biết được gia đình còn sống hay đã chết. Cậu chỉ biết nước mình thua trận, giặc cướp phá, thân biến thành nô lệ và hiện tại được người ta thuê ở đất nước Arcadia này.
- Tớ thấy có khá nhiều trường hợp cả gia đình được mua rồi đấy thôi.
- Nhưng mày đâu nằm trong số đó… chắc phải cực khổ lắm nhỉ?
- Ừ chắc thế.
- … Tao có bảo mày đâu.
Kyle đảo mắt khỏi Al khi nói lời đó.
Al không hiểu nổi, bèn nhìn sang chỗ khác.
- Trễ quá, nhỏ phải rồi chứ nhỉ.
Al sốt ruột nhìn quanh. Nhưng không tìm thấy bóng người nào cả.
- Để mấy cậu chờ rồi.
Bỗng có viên đá nhỏ va vào đầu Al. Viên đá chỉ to bằng đầu ngón trỏ khiến Al giật mình hơn là thấy đau. Cậu thốt lên, nhìn người đang đứng trên vách tường.
- Favela đến rồi à. Trễ quá đấy.
Người được gọi là Favela ấy đang nhìn xuống hai người họ bằng cặp mắt thiếu cảm xúc nhưng không phải vô cảm. Nhìn lướt qua trông giống một cậu con trai da ngăm đen, nhưng thật ra cô là con gái.
- Xin lỗi. Cắt đuôi bọn kia tốn chút thời gian.
Cô gái nói xong liên quăng trái cây đỏ chói xuống cho hai người.
- Ồ, táo à. Xin nhé!
Favela phớt lờ hai người đang ngấu nghiến quả táo không thương tiếc, rồi lấy táo ra và ăn một cách lịch sự, nhưng tốc độ không thua kém hai người kia. Tốc độ ăn của tầng lớp thấp rất nhanh.
- Ựa, hồi sinh rồi. Cám ơn nhé, Favela.
Nghe thấy lời cảm ơn của Al, Favela gật đầu trong im lặng. Hành động ấy thô kệch như con rối, nhưng hai người vẫn hiểu ý cô là gì. Ba người họ làm quen chưa lâu nhưng chẳng hiểu sao rất hợp tính.
- Cơ mà, nhà làm nghề ăn trộm cũng chả dễ dàng gì ha. Thích là có táo ăn, nhưng lúc nào cũng phải mạo hiểm thì...
- Thì có sao đâu. Bị bắt quá lắm chết.
- Ủa chứ đấy không phải vấn đề à.
Ăn trộm là phạm pháp. Nếu bị bắt, không chỉ nộp phạt là xong. Đầu tiên là bị đánh, bị đập, xong bị dán cái nhãn “Kẻ này là ăn trộm” lên Chứng minh thư, đến cuối đời cũng không thể xóa bỏ. Việc ấy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến nhiều mặt, đặc biệt là mất thiện cảm vĩnh viễn.
- Chỉ cần không làm việc cẩu thả là được. Tôi là dân chuyên đấy.
Favela không phải người của đất nước này. Mặc dù sinh ra ở đây nhưng bố mẹ cô thuộc một gia tộc ăn trộm đến từ phương Đông xa xôi, vượt biên trái phép vào đất nước này và sau đó sinh ra Favela. Nói ngắn gọn, đất nước này không công nhận sự tồn tại của Favela. Hay, Favela không có nhân quyền. Đến cả quyền lợi tối thiểu của nô lệ cũng không. Dù bị giết cũng không khác gì sâu bọ hay súc vật.
- Ừm, năm nay cậu đã gia nhập Hội ăn trộm rồi, trộm trong đó toàn người đẳng cấp thôi nhỉ.
Favela ưỡn ngực tự hào trong im lặng. Xem ra ăn trộm cũng có cái phẩm giá của dân chuyên nghiệp.
Nhân tiện, Hội Ăn trộm là một trong những hội bất hợp pháp ở đất nước này. Đó là một tập đoàn chuyên nghiệp tập hợp những thành phần có uy tín cao hoạt động trong các lĩnh vực không thể công khai. Khi gia nhập sẽ nhận được rất nhiều đặc quyền và lợi ích, nhưng đổi lại phải cống hiến một khoản tiền tương ứng. Gia đình Favela ba người đều thuộc tổ chức đó.
- Nhớ vậy mà bọn này mới được ăn táo.
- Ngon tuyệt!
- Khỏi chê luôn.
Ba người ngồi cạnh nhau trên vách tường. Từ nơi đây có thể ngắm được khung cảnh ngoài sức tưởng tượng, nhưng khá ít người biết đến. Hình như lúc trước đã từng có người muốn độc chiếm chỗ này.
- Ừm, vừa ăn táo vừa được ngắm cảnh thế này là tuyệt hảo.
- Nhìn được cả Cung điện cơ mà. Ầy, dăm ba quả táo này, chắc những người ở đó thích gì ăn bao nhiêu thì ăn nhỉ. Súp thịt hẳn phải nốc bằng thùng.
- Ai lại ăn uống bằng thùng. Nhưng chắc gì nơi đó đã tốt như mày nghĩ. Tao thì xin kiếu. Chỗ này hợp với tao hơn.
- Èo, tớ thì thích đằng kia hơn.
Ánh mắt Al bị Cung điện và cảnh sắc hào nhoáng xung quanh nơi ấy cuốn hút. Kyle bất mãn, há to mồm nhai táo. Còn Al lâu lâu nhìn đằng xa bằng ánh mắt ganh tị.
Kyle là người ăn xong đầu tiên, cậu nhảy xuống ngồi trên mặt đất mát rượi nhờ bóng của bờ tường. Vài giây sau, Al và Favela cũng ăn xong cùng lúc.
- Lát nữa xong việc tớ cũng sẽ cho chị cậu một phần táo. Tớ muốn trả ơn bó hoa lần trước.
- Chị cũng có phần ư!? Cám ơn cậu, Favela!
Al nở nụ cười tươi rói. Trông cậu còn vui hơn cả lúc nhận phần cho mình. Kyle thở dài ngao ngán, còn Favela… quả nhiên vẫn không để lộ cảm xúc.
- Cơ mà. Chị Al xinh thật đấy.
Kyle nhìn chằm chằm Al.
- Giống thì giống thật… nhưng mày hơi thiếu nam tính nhỉ.
Al cau có. Tướng mạo hơi trung tính cùng mái tóc đen mượt giống người chị. Vóng dáng gầy gò nhưng nguyên nhân chính hẳn là do ăn uống thiếu dưỡng chất. Trông cậu còn nữ tính hơn cả Favela, nhưng thật ra lại là con trai.
- Thôi cậu im đi. Tớ sẽ bảo vệ chị khỏi mấy con bọ hung ác như cậu!
- Dám coi người ta là sâu bọ luôn đấy. Được lắm thằng còi này!
Kyle lao vào vờn với Al, trong một khoảnh khắc lấy được lợi thế, cậu bẹo má Al. Nhìn cái má bị kéo giãn ra cả khúc, Favela đã cười phì trong thoáng chốc, nhưng chẳng ai ở đó trông thấy cả.
- Nào, Ai bảo vệ ai cơ?
- Eim eii! Go ớ hong hẻ theo! (Im đi! Do tớ không khỏe thôi!)
- Thằng này, chỉ giỏi võ mồm.
Kyle thả tay ra, má Al trở về như ban đầu, chỉ có biểu cảm hậm hực vẫn còn nguyên.
- Hử?
Ngay lúc ấy, tiếng chuông vang đến từ phía công trường. Tiếng chuông ấy báo hiệu giờ giải lao đã kết thúc, và cũng là tiếng chuông mở màn cho buổi lao động vất vả.
Kyle lẫn Al đều tỏ vẻ chán chường và đứng dậy.
- Uầy, hết giờ chơi rồi. Thôi chào nhá, Favela. Hẹn gặp lại vào giờ tan làm.
- Nhanh lên không là ăn roi ngập mồm. Hẹn gặp lại nhé.
- Ừ.
Hai người tiến về phía công trường, người còn lại khuất bóng vào lòng thị trấn. Trên con hẻm nhỏ cách xa khu đông người qua lại, chỉ có vài hạt táo vương vãi trên mặt đường.
_-o-0-o-_
Al chạy. Ôm trong lồng ngực một quả táo với hai quả trứng, cậu vội vã về với chị. Gương mặt cậu tươi tắn khi tưởng tượng xem chị mình sẽ nghĩ gì khi thấy táo. Mừng rỡ? Vui sướng? Hay sẽ hơi giận, rồi sau đó ôm chầm lấy cậu.
Al đã nhìn thấy nhà mình. Ngôi nhà sơ sài. Căn phòng ọp ẹp đầy kẽ hở. Thế nhưng đối với Al, nơi đây là chốn vô giá và hạnh phúc nhất trên đời.
- Chị ơi, em về rồi!
Al mở cửa. Phản chiếu trong ánh mắt của cậu là mái tóc thướt tha dễ nhìn nhầm thành đá vỏ chai. Chỉ cần thấy điều đó thôi, Al đã tràn đầy hạnh phúc.
- Em mang trứng về rồi, với lại! Ta đa, Favela cho em này. Táo, là táo đó.
Al chờ phản ứng của người chị. Chị cậu từ từ quay người lại, sau đó mỉm cười.
- Mừng em về nhà, chàng hiệp sĩ đáng yêu của chị.
Thấy nụ cười ấy, niềm vui trong lòng Al chợt bùng nổ.
- Ủa, món súp hôm nay…
Al nhìn những món trên bàn ăn và tỏ vẻ khó hiểu.
Không lạ gì khi có hai món trứng. Bánh mì có khi nhận được từ Giáo hội hoặc do hôm nay bán được hoa, nên cũng dễ hiểu. Nhưng món súp, không phải loại súp nhạt nhẽo như thường lệ, mà có rất nhiều cái, có cả những loại Al chưa thấy bao giờ.
- Hôm nay chị bán được rất nhiều hoa, nhân dịp này thử làm món canh hầm xem sao. Hồi xưa mẹ có nấu một lần, ngon cực kỳ luôn.
Nghe chị mình, Arlette nói, Al trông rất niềm nở, nhưng trong lòng cậu vẫn sót lại câu hỏi: Tại sao lại là hôm nay?
(Hôm nay có phải ngày kỉ niệm gì đâu nhỉ. Nhưng nhìn ngon quá.)
Bụng Al reo âm ỉ. Arlette mỉm cười và mời Al ăn.
- Em xin phép!
Cậu bắt đầu ngấu nghiến. Bánh mì lên mốc khi ăn kèm với nước hầm vẫn ngon sướng người. Ăn ngon thế này, sung sướng như thế này có dành cho mình không? Hạnh phúc tràn trề đến mức khiến Al có đôi chút sợ hãi.
- Ngon không? Chẳng biết chị nấu tốt không nữa.
Nghe Arlette hỏi, Al gật đầu mạnh như rũ bay mọi thứ. Arlette cười khổ. Đến nụ cười khổ ấy cũng giúp Al mãn nguyện. Từng hành động cử chỉ của người chị đều mang hạnh phúc đến cho Al.
(Ôi, mình thật hạnh phúc biết bao)
Hạnh phúc không chỉ một hình một dạng. Dù nghèo, dù bị đối xử như nô lệ, chỉ cần có chị bên cạnh là đủ. Một mình chị là đủ. Không cần thứ gì khác nữa. Al yêu chị mình đến mức có thể thẳng thắn nói ra những lời đó. Và người chị:
- Nè, Al?
Cũng yêu thương Al như vậy. Chính vì thế, cách nghĩ của hai song song với nhau.
- Sao thế, chị?
Al nghiêng đầu hỏi. Miếng canh trong miệng cậu chảy ròng ra ngoài. Al hoảng hốt lau đi.
- Thì… Công việc hiện tại của em có khó khăn quá không?
Người chị đột nhiên hỏi. Al lắc đầu.
- Không khó lắm đâu. Đỡ hơn công trường lần trước, không tự nhiên bị quật hay bị đấm thẳng mặt nữa.
Arlette u sầu khi nghe câu trả lời của Al. Al không nói dối. Cậu chỉ nghĩ sao nói vậy. Cậu thấy cỡ này chỉ là chuyện bình thường. Mặc dù những người bình thường bằng tuổi cậu đều chưa từng nếm trải cảnh khắc nghiệt ấy. Dù là con nhà nông cũng không bị đối xử khó tin như vậy. Bị đánh bị đập, làm việc cả ngày để nhận vài đồng lương bèo bọt. Hoàn cảnh ấy đối với Al là bình thường. Vì trong mắt cậu chỉ có địa ngục...
- Nếu như, Al được giải phóng khỏi ách nô lệ, và sống như người dân bình thường, em thấy sao?
Al cười trừ trước câu hỏi của chị.
- Không thể nào đâu. Chúng ta làm gì có tiền mua mình. Dù có làm việc cả đời cũng không đủ. Với cả em cũng xếp dưới đáy trong số các nô lệ chỗ làm việc, nên chẳng thể đâu.
Cậu đã bỏ cuộc ngay từ đầu. Và điều ấy cũng là đương nhiên. Đất nước này không có chế độ để nô lệ thoát khỏi cảnh khốn khổ. Đến một đứa trẻ như Al cũng hiểu được. Rằng, không thể nào.
- Nhưng, nếu được thì sao?
- Thế thì… muốn chứ. A, nói chuyện mãi, canh sẽ nguội mất. Món canh quý giá của chị...
Món canh hầm trước mắt quan trọng hơn mấy chuyện quá sức mình. Al tiếp tục cúi đầu húp canh.
Nếu như khi ấy, Al có thể nói ra “toàn bộ” cảm xúc thật lòng của mình, thì có lẽ tương lai đã thay đổi. Liệu đó là may mắn hay xui xẻo đây?
(Nhưng, chỉ cần có chị Arlette bên cạnh, em làm nô lệ hay thường dân gì cũng được.)
Điều ấy, có lẽ cậu sẽ nhận ra, khi cuộc đời cậu đi đến hồi kết.
_-o-0-o-_
Ngày tiếp đó, Arlette đã được một nhà quý tộc mua về. Thứ còn sót lại chỉ là số tiền đủ để Al chuộc lại chính mình.
Vài ngày trước, Arlette đã bị nhắm đến ở chợ và liên tục nhận được những lời dụ dỗ. Cô đã từ chối hết lần này đến lần khác nhưng khi thấy số tiền bỏ ra để mua mình, cô đã cúi đầu.
Tất cả là để mang đến hạnh phúc cho Al...
Al không thể cản được. Không thể cản được người chị bị tên đàn ông đô con dẫn đi.
Al không thể nói ra. Rằng: “Đừng đi. Đừng bỏ em lại một mình.”
Al, giờ đã cô độc. Cùng với tấm thân mang danh “Nô lệ tự do” và số tiền đủ sống khỏe trong một khoảng thời gian.
_-o-0-o-_
- Chào, lâu rồi không gặp, cậu Nộ lê tự do Al.
Kyle và Favela ghé sang nhà Al trên đường trở về. Al ra đón họ với vẻ mặt vô hồn.
- … Vẫn tồi tàn như mọi khi ha. Cơ mà dọn dẹp đi chứ mày.
Kyle nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp. Favela không làm gì cả. Cũng vì cô không tự tin vào việc nhà cho lắm. Riêng phần đó, Kyle có chút khả năng xử lý.
- Đây, Al.
Favela đưa cho Al quả táo. Al lừ đừ định đưa tay nhận lấy, nhưng đã bị Kyle đang dọn dẹp đẩy ra.
- Táo đâu mà cho cá chết ăn.
- … Là của mình trộm về mà.
Kyle bơ đi lời thì thầm của Favela, lườm chằm chằm Al.
- Tao không bắt mày đi làm việc. Giờ mày không thuộc về ai nữa, bản thân mày đã là “Nô lệ tự do” rồi. Đãi ngộ vẫn kém hơn thường dân nhưng vứt được cái khổ lao rồi đấy. Tao ghen tị lắm đấy, chết tiệt.
Kyle nắm cổ áo Al nhấc lên.
- Nhưng mà, sao mắt mày như chết rồi thế. Giờ là lúc cho mày sống bê tha đấy hả! Nhờ ai mà mày được tự do hả!? HẢ!? Ai đã vứt bỏ cuộc đời để cho mày tiền hả!? Chị mày đã gánh hết cực khổ rồi, ít nhất mày phải sống sao cho hạnh phúc đi chứ! Cái thằng khốn nạn!
Tiếng nạt nộ của Kyle vang vọng trong căn phòng tồi tàn chật hẹp. Favela chỉ đứng nhìn.
- Nhưng, chị đã...
Al rên rỉ nhưng đã bị Kyle cho một cú cụng đầu mạnh bạo. Đến Favela cũng phải ngạc nhiên trước hành động đó.
- Mày có thời giờ than thở thế sao không đi làm việc đi! Thăm ngàn kẹp ngần vào rồi đi chuộc chị Arlette về! Mày muốn trả ơn mà phải không!
Al trợn tròn mắt. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Chuyện chuộc lại chị. Nghe như chuyện hư cấu. Hoàn toàn không có khả năng -- đối với nô lệ.
- Nô lệ tự do bị giới hạn nhiều điều nhưng thân phận gần bằng thường dân. Tiền lương gấp bội so với nô lệ. Khó, nhưng không phải không thể. Nếu cần thì tớ cũng sẽ giúp đỡ.
- Chuyện là thế đấy. Mày tính sao? chàng Hiệp sĩ còm.
Al tự thấy xấu hổ về bản thân mình. Cậu không có mặt mũi nhìn hai người bạn đã lo nghĩ cho mình và chị hơn cả chính bản thân họ. Đồng thời, niềm biết ơn sâu sắc tràn ngập trong lòng cậu.
- Cám ơn hai cậu. Tớ sẽ làm việc. Cố gắng kiếm tiền, để chuộc chị về.
Đôi mắt Al rực lửa. Thấy thế, Kyle cảm thấy hơi ngại, đưa tay ra muốn giúp Al đứng dậy.
- Xin lỗi nha, tao làm hơi quá. Nhưng, khi người mày muốn trả ơn vẫn còn trên đời… liệu hồn mà làm cho đến cùng đấy.
Kyle là kẻ cô độc nơi đất khách quê người. Gia đình sống chết không rõ. Mà chết hết rồi cũng nên. Ơn sinh thành muốn cũng không thể trả được. Kyle biết, nên mới nói chuyện thẳng thắn với Al. Và vì thằng bạn thân vẫn chưa quá trễ. Khác với chính bản thân mình.
- Ừ, cám ơn, bạn tốt.
Al nắm chặt lấy bàn tay đưa ra ấy. Bàn tay rắn chắc, tràn đầy sinh khí. Kyle hự một tiếng, kéo Al đứng dậy.
- Cả Favela nữa. Cảm ơn cậu.
- Ừm. Chúng ta, là bạn mà.
Gương mặt vẫn vô cảm. Nhưng không có nghĩa không cảm xúc. Al thấu hiểu được, cảm xúc ẩn bên trong gương mặt vô cảm ấy.
- Ổn rồi ha, thằng bạn thân. Vậy đãi hai đứa bạn mệt rũ rượi sau khi làm việc cái gì đó đi.
- Nhà tớ thì có gì đâu. Ngoài bánh mì với nước.
- Tớ có, đồ ăn.
Favela chìa ra chiếc túi giấu sau lưng nãy giờ. Bên trong là một đống đồ ăn hỗn độn chắc chắn là thó được ở đâu về. Al và Kyle nhìn sang nhau và cười. Thấy thế, Favela im lặng lườm hai người, trông vẫn vô cảm như trước, nhưng trông cô hơi không vui thì phải.
- A ha ha, xin lỗi Favela. Để tôi thể hiện tay nghề cho hai cậu xem… Mặc dù chỉ là bắt chước chị thôi.
Al xắn tay áo, bước vào một góc xó thảm thương khó có thể gọi là nhà bếp. Kyle và Favela dõi theo tấm lưng cậu.
Dù cho dở cũng chẳng sao. Chỉ cần Al tự mình làm là đã có ý nghĩa. Vả lại bọn họ là nô lệ. Là những con người hạ đẳng. Họ tự hào rằng có thể ăn ngon lành những món thuộc loại thất bại của tạo hóa.
- Ẹ.
- Ngon, dở người… luôn.
Món ăn đầu tay của Al, với công thức pha trộn nguyên liệu không thể tìm ra ý nghĩa, món ăn đạt đến hương vị đánh bại cái lưỡi của những con người có thể thưởng thức ngon lành bùn đất.
- Kha ha ha ha. Thiệt luôn, dở như cứt thế. Cơ mà quả gì đây, thối kinh.
- Loại đắt nhất tiệm. Cái tiệm đó lừa đảo rồi.
- Bị trộm gọi là lừa đảo luôn. Cơ mà đội giá cái thứ thối hoắc này thì đúng là lừa đảo rồi.
- Bóc ra bị gai đâm thốn dễ sợ, bên trong thối thế này còn dễ sợ hơn.
Bên trong căn nhà hai người ở còn chật, ba người vây quanh bàn ăn náo nhiệt. Sự cô độc khi đơn côi một mình dần phai đi, làm sôi sục luồng năng lượng lạ kỳ. Sự hài hòa mang tên tình bạn đang ở nơi đây, mang sắc thái riêng khác với gia đình sum vầy.
- A ha ha ha ha ha.
Gương mặt tươi tắn đã trở về với Al.
Nụ cười từ tận sâu trong lòng ấy, sợ rằng không ai được chứng kiến nữa sau khoảng thời gian này.
_-o-0-o-_
Trên đường trở về từ nhà Al, Kyle và Favela bước đi song song.
- … Có một điều, tôi muốn Kyle biết trước.
- Gì, sao đột ngột thế?
Hai người thường không nói chuyện với nhau trừ khi có thêm Al tham gia vào. Vả lại cực kỳ hiếm khi Favela mở chuyện.
- Quý tộc đã mua chị Arlette, Bá tước Vlad… ông ta có vấn đề.
- Vấn đề?... Ê, lẽ nào.
- Chúng ta, cần chuẩn bị tinh thần.
Kyle vò đầu. Cơn giận không thể trút đi được bùng lên khi nghe tin của người mà chính cậu cũng phải ngưỡng mộ, và trước vận rủi của người bạn thân.
- Bế tắc thật chứ.
Ánh trăng khuất sau mây mù, màn đêm nặng trĩu phủ xuống đất trời.
_-o-0-o-_
Al đã bắt đầu làm việc cật lực. Al không biết đọc, không biết viết, những việc cậu có thể làm chỉ là những công việc chân tay đơn giản. Lương lậu không khá khẩm bao nhiêu, một khi con người có mục tiêu thì cực kỳ mạnh mẽ.
- Mình chắc chắn sẽ chuộc chị về!
Với ý chí kiên cường bất khuất, Al dốc sức gom tiền và tiết kiệm hết cỡ.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày ấy.
Chuyện là, vào một ngày nọ. Có một người đứng trước nhà. Một người đàn ông đang vác một cái bao rách rưới đứng trước nhà Al. Hoài nghi về việc ấy, Al lên tiếng hỏi.
- Xin lỗi. Chú có việc gì ở nhà cháu ạ?
Người đàn ông nhìn Al. Ánh mắt như đang nhìn dòi bọ ấy, Al đã trải nghiệm biết bao lần rồi.
- Nhận lấy này, thằng nhóc nô lệ bẩn thỉu.
Bị ném nguyên cái bao rách rưới đến trước mặt, Al cau có.
- Tôi là Nô lệ tự do.
- Ha. Thế mày tưởng mày thành con người rồi ấy hả. Vểnh tai lên mà nghe, cả đời chúng mày cũng chẳng thể thành con người được đâu. Nô lệ làm gì vẫn hoàn nô lệ. Nô lệ tự do cũng chỉ khác súc vật ở chỗ không có người nuôi thôi.
Ý kiến này không phải là hiếm. Có lẽ toàn bộ những con người từ bậc Thường dân trở lên ở đất nước này đều có chung ý kiến. Al đã quen với kiểu chế nhạo này, nhưng cũng không lấy làm điều gì vui vẻ
- Trong túi này là gì?
Có đối đáp nữa cũng vô dụng. Al chỉ hỏi phần quan trọng. Người đàn ông trông cũng muốn rời khỏi cái con phố y như khu ổ chuột này rồi nên cũng không cười nhạo hơn mức cần thiết.
- Ngài ấy lỡ tayphá hỏng đồ chơi, muốn xử lý ở lãnh địa cũng dễ thôi nhưng đây là Vương đô, tìm nơi phi tang khá là phiền. Thế nên ngài cử tao mang trả về nơi sản xuất. Phiền chết đi được.
Đồ chơi, tiếng vọng ấy vang mãi trong tai Al không buông một cách lạ lùng. Cụm từ nơi sản xuất cũng rất đáng quan ngại.
- Ý ông, là sao?
Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu, nhìn thẳng vào mắt Al.
- Cứt với chả nghĩa. Tụi nhóc mày quan sát kém thế. Bá tước Vlad phá hỏng đồ chơi nên trả về nơi sản xuất. Xong để đằng đó tự xử, hết.
Người đàn ông phun ra câu đó rồi rời đi.
Chỉ còn mỗi Al, cậu rụt rè đưa tay về phía bao tải.
Tiếng tim đập như tiếng chuông liên hồi. Không được chạm vào. Không được đến gần hơn.
Al biết. Bên trong là gì. Chính vì biết, nên không được nhìn. Không thiết gì phải nhìn. Nên nhắm mắt vứt đi. Vứt xuống sông để trôi theo dòng nước là được. Đáng ra làm vậy mới phải… nhưng…
Al đã lỡ mở ra. Bên trong là..
- Hự, ọc.
Al cố gắng kìm lại. Nhưng khi biết "thứ" đang phảng phất mùi thối rữa kia là gì, Al khổng thể kìm nổi nữa, mọi thứ trong dạ dày cậu trào hết ra ngoài. Dịch vị thiêu đốt cuống họng. Bãi nôn lỏng toẹt tràn lan trên mặt đất.
- a, a, a, a…
Con tim trên đà sụp đổ thét lên khúc di ngôn. Bản năng hối thúc cậu dẹp bỏ tất cả để cút ngay khỏi chốn này. Quên đi, quên hết đi, để tiếp tục đón ngày mới tràn đầy hy vọng. Cùng với Kyle và Favela…
Tại vì, chị Arlette… đã...
- À quên mất, ê nhóc… Á đù, dơ thế!?
Người đàn ông không biết quay lại làm gì. Al ngước lên nhìn bằng cặp mắt trống rỗng.
- Tiền phí xử lý "hàng" đã hỏng này. Nhận lấy.
Một xu bạc bị ném đến trước mặt Al. Ánh mắt Al vẫn không rời khỏi hắn:
- Vì sao, tại sao lại…
Nhìn Al lẩm bẩm, tên đàn ông phun ra bãi nước bọt.
- Sao với chả trăng. Đồ bá tước mua về, làm gì là quyền của bá tước. Bá tước mua Bá tước phá. Thấy phiền không muốn xử lý nên trả thêm tiền. Mày còn gì bất mãn? Tiền à? Muốn thêm tiền chứ gì? Do cái tánh tham lam đó nên tao mới ghét nô lệ đấy. Trâu bò còn tốt hơn mấy lần, chúng chẳng bao giờ biết trả giá cả. Rõ không thằng loằn.
Tên đàn ông chửi rủa thả thê xong đá vào cái bao rách rưới. Từ bên trong, thi thể mất tay mất chân bay ra ngoài. Tay chân đã bị chặt đi cho dễ bề di chuyển, hay đã bị vặt đi ngay lúc còn sống, Al không thể biết được. Chắc hẳn cậu cũng chẳng muốn biết.
- Cơ mà con ả đó xinh thiệt đấy. Uầy, phí của giời. Nếu ả mà sinh ra trong gia đình quý tộc thì chắc được nuông chiều dữ lắm. Mà, chịu thôi chứ biết sao, nô lệ mà.
Hắn nói xong, liền quay đầu rời đi.
Người duy nhất còn lại là Al đang đứng khuynh người trong ngơ ngác. Nếu sinh ra trong gia đình quý tộc, nếu không phải là nô lệ, hai câu đó liên hồi xoăn lại. Phi nhân loại, cuối cùng Al cũng hiểu được ý nghĩa của cụm từ ấy. Điều cậu đã định chấp nhận, hay điều mà cậu đã trốn tránh bấy lâu...
- … À.
Al đã biết.
- … Ra là vậy.
Al đã bị ép phải biết.
- Kha, ha, kha ha ha ha ha ha ha ah ha ha ha ha ha ha ha ah ha ha ha ha ha ha!
Điệu cười điên đảo. Trái tim Al đã vỡ tan mất rồi. Tan thành đống mảnh vụn, chắc chẳng thể hàn gắn lại được nữa. Ngược lại Al còn không thèm ngăn sự điên cuồng đang trào dâng chèn nát trái tim của mình.
- Họ bảo chúng mình không phải con người kìa. Sao lạ vậy chị! Chẳng phải em cũng có dòng máu đỏ đây sao!
Al khoanh tay như đang siết lấy tay mình. Móng cậu bào da khiến máu tươi rỉ ra.
- Em cũng đứng bằng hai chân, hai tay đủ cả! Ngón năm cái một bàn, mắt cũng đâu thiếu cái nào đâu. Mũi, tai, mồm đều giống người ta, mà họ bảo chúng mình không phải con người!!
Al thét lên.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Mắt Al đổ máu, mái tóc đen nhánh dần xuất hiện những sợi bạc. Căm phẫn, Thù hận, Cam chịu, Tuyệt vọng cùng nhiều cảm xúc khác hòa quyện vào nhau hiện lên trên gương mặt tàn khốc. Al vỡ tan rồi. Có lẽ chị cậu cũng vậy. Vượt qua con người để hóa thành quái thú...
- … Thế không được.
Nhưng Al đã kịp dừng lại ngay trước bờ vực. Không được hóa thành thú. Quái thú có thể giết người nhưng không thể phá hủy xã hội loài người. Thoái hóa thành kẻ thất bại bị xã hội đào thải thì có ý nghĩa gì.
- Làm thế chẳng phải tự khẳng định mình không phải con người à, ừm.
Al lý giải được điều đó bằng trực giác.
- Ổn rồi, em đang rất bình tĩnh. Em là con người. Ít nhất em phải nghĩ chúng ta là như vậy thì mới có ý nghĩa. Đúng không, chị Arlette?
Al ôm lấy người chị đã biến dạng, không khác gì lúc xưa.
- Em xin lỗi vì nãy đã nôn nhé. Gặp lại chị em vui lắm, nên lỡ nôn chút. A ha ha, lạ thế nhờ. Không sao hết, chị luôn là người đẹp nhất quả đất này.
Tay chân bị vặt, răng bị bẻ sạch, ngực bị cứa đứt, tai bị xé ra, hốc mắt không tròng, nét mặt lúc chết méo mó đến cùng cực, không những thế, thời gian đang khiến cho mùi thối rữa ngày càng nồng nặc. Nhưng trong mắt Al vẫn là vẻ đẹp rạng ngời. Người chị xinh đẹp hơn tất thảy của cậu đã trở về.
- Mừng chị về nhà. Nào, chúng ta vào nhà thôi. Chúng ta phải ở bên nhau. Miễn ở cùng nhau, chúng ta sẽ làm được mọi thứ. Chắc chắn.
Al bế Arlette vào trong nhà.
Xu bạc vẫn ở yên đó. Loại tiền đó không thể nhận được. Nói theo nghĩa bóng, đó khác với tiền Arlette bán thân. Tiền Arlette chấp nhận bán thân kiếm về, và phí xử lý đồ chơi. Không thể nhận loại tiền thứ hai được. Cầm lấy một xu bạc đó đồng nghĩa với xem chị là đồ chơi.
- Lẽ nào chúng ta thật ra không phải con người? Hay là phải nhỉ? Em muốn biết lắm. Em phải tìm được câu trả lời. Thế nên.
Al đóng chặt cửa. Trong nhà chỉ có cậu với chị. Căn phòng của hai kẻ đơn độc đã lâu không gặp lại. Bức tường đầy khe nứt, bàn ăn đơn sơ. Và chiếc giường chật hẹp, nơi hai kẻ đã từng nằm ngủ, một lần nữa nhẹ nhàng đón lấy tấm lưng người chị.
- Hãy dõi theo em nhé.
Và rồi, Al từ từ há miệng...
- Từ bên trong em.
Ngày ấy, Al lần đầu tiên gánh trên vai Nghiệp chướng.
_-o-0-o-_
- Al!?
Nhà Al đang bốc cháy. Ngọn lửa bùng lên dữ dội nuốt gọn căn nhà bé nhỏ. Tất cả những hồi ức đã hóa thành tro tàn.
- Kyle à? Đừng hét lớn thế chứ.
Hướng Kyle vừa hét lên có một người con trai, nếu nhìn không kỹ sẽ khó nhận ra là ai đang đứng đó. Ấy là một cậu thiếu niên trông xinh đến đáng sợ với mái tóc trắng phấn yêu kiều tỏa sáng dưới ánh lửa.
- Al, đấy ư?
Kyle e ngại hỏi. Cậu thiếu niên cười khúc khích đáp lại.
- Đương nhiên là tớ đây. Kyle nay lạ thế.
Kyle run rẩy. Cậu hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra. Favela, người theo phía sau Kyle, đã nhận được thông tin từ đường dây của Hội, rằng lại có thêm một nô lệ bị sát hại do tật xấu của Bá tước Vlad. Đó là một nô lệ xinh đẹp tóc đen. Chị ấy đã chết. Người chị thân thương nhất của Al đã chết, nhưng...
- Favela cũng đến sao, lâu rồi không gặp. Gần đây bận quá không gặp được cậu nên cô đơn quá.
Nhưng Al vẫn bình thường đến mức đáng sợ. Cậu ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Khoan, không phải vẫn giữ được. Cậu ta đang rất bình tĩnh. Al đứng đó, không một chút dao động.
- Cũng đến lúc rồi. Tớ định đổi chỗ ở. Xem này, tớ tiết kiệm được một ít tiền rồi.
Cậu như muốn nói, thế nên mới đốt căn nhà. Bình tĩnh, nhưng chắc chắn đã điên rồi.
- Tớ đã tìm được điều muốn làm rồi. Với lại, tớ thấy không thể cứ như thế này mãi. Tớ cần nhiều kiến thức hơn. Cần nhiều sức mạnh hơn. Không thể cứ mãi trẻ con được. Thế nên, tớ mới làm thế này.
Al nhìn căn nhà của mình bốc cháy.
- Đến lúc phải tạm biệt rồi. Phải không chị?
Al xoa bụng mình. Cứ như có gì đó sống bên trong. Kyle kinh ngạc nhìn cử chỉ đó. Cả Kyle lẫn Favela đều không thể hỏi. Hỏi rằng, thi thể của chị đã được chôn cất ở đâu. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như tưởng tượng của họ, thì không thể ngờ rằng có người dám làm hành động bất chấp đạo lý ấy.
- Điều mày muốn làm… rốt cuộc là gì?
Kyle cố gượng ra câu hỏi ấy. Trước câu hỏi ấy, Al nở nụ cười vô tư lự.
Al vuốt mái tóc trắng của mình, xong tuyên bố sẽ bỏ lại ngọn lửa, căn nhà và những hồi ức.
- Nhắm đến đỉnh cao. Để tớ, không, để bọn tôi biết thế nào mới là con người!
Ngọn lửa phừng lên thật cao. Kyle đã rõ, Al hồi xưa đã chết rồi. Cậu bé tốt bụng có mái tóc đen giống chị đã chết rồi. Al đang đứng đây là--
“Kẻ Phục thù Sắc trắng”