Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

7 25

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

30 350

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

141 457

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

51 492

Tập 01 - Chương 07: Vẽ nên pháo hoa

63KEx4t.jpeg

7. Vẽ nên pháo hoa

Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ cần dựa dẫm vào ai. Nhưng tôi đã nhận ra rằng, đây chỉ là một cái cớ cho việc từ bỏ, và tôi ngạc nhiên khi biết bản thân mình đã cứng đầu đến mức nào.

Sau bao nhiêu nước mắt, tôi quay lại bệnh viện, tự trách mình đã quá cứng đầu.

Hôm nay là ngày đọc sách tranh, giọng nói dịu dàng, hơi cao của Hayase vang lên trong căn phòng trẻ. Bọn trẻ đều bị cuốn vào câu chuyện hết rồi.

“Nàng công chúa căn một miếng quả, và nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.”

Cô ấy đã ăn “trái sự thật” do phù thủy tạo ra, và nàng công chúa đã thừa nhận lời nói dối của bản thân vì hoàng tử. Tôi thấy vài đứa nhóc mắt cũng ương ướt rồi.

“Và hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Nhờ cố gắng của hoàng tử, sau khi biết được sự thật, câu chuyện vẫn kết thúc có hậu, khiến lũ trẻ đều vô cũng phấn khởi.

Tuy vậy, Fuyutsuki, ngồi trên chiếc ghế ở cuối phòng, trông cực kỳ khổ sở.

Cô ấy dường như đang khó thở.

Sau khi kết thúc câu chuyện, là lượt cô chơi piano – nhưng cô mắc rất nhiều lỗi và phải liên tục dừng lại.

*

Ngày kế đó, khi tôi đến bệnh viện, không thấy Fuyutsuki đâu cả.

Bệnh tình của cô hẳn đã trở nặng.

*

Cô ấy vẫn không đến vào ngày hôm sau nữa.

Tôi biết cô ấy nằm phòng bệnh nào.

Hôm trước, vì lo lắng khi thấy cô bước đi không vững, tôi đã im lặng theo sau cô về phòng. Chẳng khác nào một tên stalker. Lúc đó tôi còn thấy sợ bản thân mình, nhưng giờ thì thấy may mà mình đã làm thế.

Sau khi tạm biệt Hayase và Narumi, tôi hướng thẳng đến phòng bệnh của Fuyutsuki. Vì đây là một bệnh viện cao cấp nên mọi phòng ở đây đều là phòng riêng, trước cửa phòng có một bảng ghi tên bệnh nhân ở đó. Tôi đi về phía bên trái tầng bảy – tầng trên phòng trẻ - và đứng trước căn phòng có bảng tên KOHARU FUYUTSUKI.

Tôi đang định gõ cửa thì nghe thấy có tiếng nói bên trong.

“Con thật sự muốn mẹ cắt sao?”

“Vâng ạ.”

Tôi mở hé cửa nhìn vào trong.

Mắt tôi chỉ thấy được phía đuôi giường trắng, không thấy được Fuyutsuki nhưng có một người phụ nữ mặc kimono ở đó.

Tôi không biết nhiều về kimono, nhưng nhìn qua cũng đủ biết đó là một bộ cực kỳ đắt đỏ. Họa tiết hình quạt được thêu trên lớp vải xanh nhạt trông rất mềm mại.

Người đó trông rất giống Fuyutsuki, nhưng có vẻ dễ tính hơn, mắt cũng to hơn nữa, hẳn là mẹ Fuyutsuki rồi. Cô ấy đang cầm một chiếc kéo trên tay.

Mẹ Fuyutsuki nhìn ra cửa, chắc là đã nhận ra tôi nhìn từ ngoài vào, và rồi mắt chúng tôi chạm nhau. Chết rồi! Tôi nghĩ, tim như muốn ngừng đập – nhưng vẻ mặt cô ấy dịu đi, rồi đưa tay lên miệng ra dấu im lặng.

“Mẹ hiểu rồi. Chờ mẹ đi lấy chút đồ uống nhé.” Cô mỉm cười nói với người trên giường bệnh.

Mẹ Fuyutsuki bước ra, kéo cửa lại rồi nhìn tôi.

“Cháu là bạn của Koharu à?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Uh, vâng ạ.” Tôi đáp, nhưng cô ra hiệu nhỏ tiếng lại.

“Chúng ta ra kia nói chuyện nhé.” Cô vẫn nhỏ giọng, trên tay cầm chiếc kéo.

Đáng lẽ phải để trong phòng, nhưng cô vẫn cầm theo, trông có hơi nguy hiểm, hoặc có lẽ do cô hơi đãng trí, giống Fuyutsuki thôi.

Chúng tôi ngồi xuống sofa cạnh máy bán hàng tự động, và cô ấy nhìn vào mắt tôi cười. Fuyutsuki chưa bao giờ có thể chạm mắt với tôi, nên cảm giác này có chút lạ - chắc vì họ quá giống nhau.

“Cháu là bạn của Koharu à?”

“Vâng. Cháu là Kakeru Sorano. Bọn cháu học chung đại học.”

“Đại học?” Cô ngắt lời. “Vậy ra con bé đi học đại học thật.”

“Vâng. Bọn cháu có học cùng môn.”

“Tốt thật đấy.” cô ngả người ra sofa. “Kể từ lúc nhập viện, con bé cứ khăng khăng là mình chưa bao giờ đến đại học. Nên cô nghĩ có khi nào mình mất trí rồi không.”

“Ở nhà cô ấy cũng nói vậy ạ?”

“Con bé có kể gì với cháu à?”

“…Cô ấy dường như không nhớ gì về cháu hết.”

Mẹ Fuyutsuki tròn mắt.

Tôi khiến cô ấy phật lòng à?

Hay đáng lẽ nên giữ bí mật chuyện đó?

Cảm giác lo lắng chiếm lấy tôi.

Nhưng mẹ Fuyutsuki cười dịu dàng.

“Là vậy à… hẳn là đã khó khăn cho cháu lắm nhỉ.”

Cô ấy nhất quyết không để lộ vẻ buồn bã trên gương mặt mình, làm lồng ngực tôi thắt lại.

“Cháu vẫn ổn ạ.”

“Cô không tin lắm đâu. Phải mệt mỏi lắm rồi nhỉ.”

“Cháu không sao.”

“Nếu cháu đã nói thế thì được rồi.” cô ấy cười. Làm sao cô vẫn có thể thoải mái vậy chứ?

“Còn cô thì sao ạ?”

“Sao nghe cứ như cháu đang đi ra mắt mẹ vợ thế nhỉ. Cháu với Koharu có…?”

“K-Không ạ!” Tôi vội nói.

“Cô đùa thôi.”

Từ nãy giờ cô vẫn giữ trên mình nụ cười. Hai người họ quả thật là mẹ con mà.

“Cô không chắc có nên nói cho cháu biết không nữa…” cô nhỏ nhẹ.

Một khoảng lặng.

“Đã thực sự rất khó khăn.”

Tông giọng bình thản khiến tôi cứng người.

“Chẳng ngày nào cô không ước rằng con bé được sinh ra khỏe mạnh hơn. Nhưng… nếu cô mất bình tĩnh, thì chỉ khiến con bé khổ sở hơn thôi. Để có thể vượt qua chuyện này, cô phải luôn mỉm cười bên cạnh con bé.”

Khóe mắt cô hơi ướt. Tầm nhìn của tôi cũng mờ đi rồi.

“Nên là, cô mong cháu hãy ở bên con bé. Dù có khó khăn, mong cháu hãy bên cạnh con gái cô với một nụ cười.”

“Cháu sẽ làm vậy ạ.”

“Cảm ơn cháu.”

Mẹ Fuyutsuki xoay nhẹ chiếc kéo trên tay.

“Kéo để làm gì vậy ạ?”

“À. Cô đang định cắt tóc cho Koharu. Vì điều trị nên tóc con bé bắt đầu rụng dần rồi. Đây đã là lần thứ ba, nên hẳn con bé cũng biết chuyện gì sắp xảy đến.”

“…Là vậy ạ. Nhưng tóc cô ấy vừa dài vừa đẹp, tiếc thật.”

“À, không phải cắt xong vứt đi đâu. Cháu từng nghe đến việc hiến tóc chưa?”

“Là… tặng tóc ấy ạ?”

Tôi lấy điện thoại ra tra. Đó là việc người ta ủng hộ tóc của mình để làm tóc giả cho trẻ em mất tóc sau trị liệu. Những mái tóc giả này sẽ được trao tặng miễn phí, và có vẻ rất nhiều người cũng muốn có được.

“Nếu Fuyutsuki rụng tóc, cô ấy vẫn có thể sử dụng bộ tóc đó cho mình mà?”

“Con bé không muốn thế.” Cô lắc đầu. “Khi còn nhỏ, rụng mất tóc khiến Koharu cực kỳ buồn bã, nên con bé muốn dành tặng cho những đứa trẻ cùng trải qua cảm giác đó.”

“Chuyện đó—”

Tôi không nói nên lời. Sự tốt bụng của Fuyutsuki khiến tôi muốn khóc. Tôi hít thở thật sâu – để ngăn không cho nước mắt trào ra.

“Quả là giống với những gì Fuyutsuki sẽ nói.”

“Đúng vậy nhỉ? Có lẽ do cô là một người chiều con thôi, nhưng cô không nghĩ mình sẽ có một cô con gái tốt hơn thế này nữa. Lần sau hãy đến thăm con bé nữa nhé?”

Chào tạm biệt tôi, mẹ Fuyutsuki vẫy tay đang cầm kéo – và quay về phòng con gái.

***

“Hôm nay, chúng ta hãy vẽ pháo hoa trên những tờ giấy này nhé.”

Chúng tôi cho bọn trẻ vẽ pháo hoa trong giờ trẻ hôm nay.

Có một vài loại pháo hoa có thể tạo nên hình thù như mặt cười hay ngôi sao, và bây giờ chúng tôi đang tạo ra thứ đó.

*

Tuần trước, sau khi giải mã tấm thẻ đánh dấu trang của Fuyutsuki, tôi gọi cho Hayase.

Thứ đầu tiên tôi nói là “Cùng chuẩn bị pháo hoa đi.”

Hayase là thành viên của ban lễ hội, nên tôi muốn cô ấy chuẩn bị chỗ pháo hoa đã định bắn hồi lễ hội.

“Mình nghĩ có thể sẽ khiến cô ấy nhớ lại gì đó.”

Tôi nghĩ về những gì vị bác sĩ kia nói, và bọn tôi bàn bạc về việc tổ chức lại màn bắn pháo hoa mà Fuyutsuki đã bỏ lỡ.

Chúng tôi dành ra nhiều ngày để lên kế hoạch.

Hayase có ý kiến rằng lũ trẻ ở bệnh viện có thể sẽ muốn xem pháo hoa. Và sau khi nhận thêm lời khuyên từ Kotomugi, trưởng hội nghiên cứu pháo hoa thì kế hoạch của chúng tôi trở thành sự kiện “Pháo hoa cho trẻ”. Sau khi giải thích với các bên liên quan, bao gồm phía đại học và bên làm pháo, quyết định cuối cùng là tổ chức một lễ hội pháo hoa mùa hè, sử dụng pháo hoa chưa được bắn từ lễ hội trường.

*

Quay trở lại phòng trẻ, ai nấy đều đang phấn khích vẽ pháo hoa bằng sáp màu hay bút chì.

Fuyutsuki thì, không đến.

Theo lời một y tá mà tôi đã quen, cô ấy đang phải nằm ở phòng bệnh, dù không thể nói thêm gì khác vì đó vẫn là thông tin cá nhân.

Khi giờ trẻ sắp kết thúc, Hayase đưa tôi một tờ giấy trắng và vài cây bút chì màu.

“Đây.”

“Cảm ơn.” Tôi gật đầu, và tạm biệt Hayase.

Cô ấy đem những bức vẽ về trường, còn tôi đến phòng Fuyutsuki.

Lúc đó tôi gặp mẹ cô ấy, cô chỉ nhìn tôi cười ấm áp.

“Cảm ơn cháu.”

“Không có gì đâu ạ. Cháu xin lỗi vì hôm trước đã làm phiền.”

“Để mắt đến Koharu giúp cô nhé. Cô có việc phải làm rồi.” Cô đang cầm chiếc điện thoại vỡ màn hình của con gái. “Hình như hôm trước con bé làm vỡ trong phòng. Hôm nay có hàng thay rồi nên cô phải đi lấy.”

“Vâng.”

“À, cầm lấy này. Đây là khẩu trang, với xịt khử khuẩn nữa. Có thể con bé đang ngủ ấy nhé.”

Việc này cũng có nghĩa là tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn.

*

Tôi hít thở sâu trước cửa phòng Fuyutsuki để bình tĩnh lại rồi gõ cửa.

Không có phản hồi.

“Mình xin phép.”

Tôi rón rén vào phòng như kẻ trộm. Fuyutsuki đang ngủ trên chiếc giường chỉnh độ cao.

Cửa sổ đang mở, tấm rèm che tung bay khi làn gió lạnh thổi qua, bầu không khí quá trong lành so với một nơi ở thành phố.

Mái tóc của Fuyutsuki đã cắt ngắn đi rồi, chỉ còn dài qua tai thôi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cảm nhận làn gió thổi qua.

Tiếng thở đều nhẹ nhàng của Fuyutsuki. Cô ấy trông như Bạch Tuyết đang ngủ sâu vậy.

Ngồi nhìn cô như vậy khiến tình cảm trong lòng tôi dâng lên.

Tôi nhìn giương mặt xinh đẹp kia, cố bình thản nhất có thể. Tôi không muốn làm cô ấy thức giấc.

Ước gì thời khắc yên bình này kéo dài mãi mãi.

Cứ nghĩ đến việc căn bệnh quái ác kia đang ăn mòn cô ấy khiến tôi đau đớn.

Tại sao Fuyutsuki lại phải chịu số phận này?

Tỉ lệ sống sót đến cuối năm của cô chỉ là năm phần trăm.

Nghĩ vậy khiến tôi sợ phải nhìn gương mặt đang ngủ yên bình kia.

Tôi đã nghĩ đến việc Fuyutsuki chết đi, và nỗi tuyệt vọng khi sợ phải mất cô ấy chiếm lấy tôi.

Cơn gió nhẹ thoải mái bỗng trở nên lạnh giá, nên tôi đóng cửa sổ lại. Tiếng cửa kêu lạch cạch.

Chết rồi, tôi đóng băng.

Âm thanh ấy khiến Fuyutski tỉnh giấc.

“Ngh.” Cô giãn người. “Mẹ, là mẹ đấy à?”

Cô mở to mắt nhìn về phía tôi. Tim tôi như dừng lại khi nghĩ cô có thể thấy mình, nhưng đương nhiên, Fuyutsuki giờ không thể biết là ai.

“Mẹ để cửa sổ mở được mà, gió mát lắm.” Cô ấy nói với giọng ngọt ngào như những khi nói tôi xấu tính. Thật thoải mái khi thấy cô ấy như vậy.

Tôi suýt thì bật cười – nhưng không thấy phản ứng gì từ “mẹ” có vẻ đã khiến cô nghi ngờ.

“Có phải mẹ không? Hay là y tá vậy?” Giọng cô có hơi hoảng loạn.

Tôi không thể giữ im lặng thêm nữa.

“Xin lỗi, là mình, Sorano đây.”

Fuyutsuki ngẩn người một hồi, rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô hốt hoảng tìm nút bấm gọi y tá.

“C-Chờ chút!”

“Thôi nào, mình chỉ đến thăm thôi mà. Là mẹ cậu bảo mình đấy.”

“Cậu nói chuyện với mẹ mình rồi?”

Fuyutsuki giận dữ ngồi dậy, nhưng ngay lập tức gục xuống, ôm ngực đau đớn.

Có một ống dẫn nối đến cánh tay trái, và một chiếc túi trong suốt treo trên cột.

“Cậu không sao chứ?”

“Chờ… mình… một chút.”

Cô thở gấp, cố gắng điều hòa lại nhịp thở. Gương mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi. Trông cô còn gầy hơn trước nữa.

“Xin lỗi.” Tôi không biết phải nói gì.

“Cậu cứng đầu thật đấy, Sorano. Phải làm gì cậu mới quên mình đi được chứ?”

“Xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi nữa.”

“Cậu có sao không?”

“Đau lắm.”

Dù không thể thấy, cô vẫn quay về hướng tôi cười.

Không phải nụ cười dịu dàng mọi khi, mà nụ cười này mang chút đau buồn trong đó.

“Dạo gần đây, đến cả uống nước cũng khiến mình thấy đau. Thế nên giờ mới phải truyền.”

“Là tác dụng phụ của việc điều trị sao?”

“Ừ. Lượng bạch cầu trong máu của mình giảm, trong miệng thì đầy vết loét.” Nhịp thở của cô dần ổn định lại. “Mình đã khiến cậu khó chịu còn gì? Nên tốt hơn là quên mình đi.”

“Mình chẳng thấy khó chịu chút nào.”

“…Cậu thực sự sẽ không dễ dàng rút lui đâu ha?” Cô quay mặt đi.

Giọng cô nghe thật mong manh.

“Bác sĩ bảo tóc mình sẽ bắt đầu rụng dần từ tuần sau.”

“À… vậy à.”

“Đó là việc mà mình ghét nhất.”

Hôm nay Fuyutsuki nói khá nhiều.

Có lẽ là vì cô không chịu nổi việc để những mối lo đè nặng lên mình. Hoặc do cô ấy đã bỏ cuộc.

“Mình không thể thấy, nên cũng chẳng biết như thế nào.”

Giọng Fuyutsuki như sắp khóc, khiến tôi đau đớn.

“Thật khó khi phải dựa dẫm vào người khác để tưởng tượng ra mọi thứ.”

Tiếng nấc thoát ra, cô ấy bắt đầu khóc.

Tình cảm trong lòng tôi bị nỗi đau nhấn chìm. Tôi cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Và rồi, với giọng nhỏ nhẹ, cô nói, “Mình muốn chết.”

Tôi không thể tin được đây là Fuyutsuki mà mình đã từng biết, một người con gái luôn mang nụ cười trên gương mặt.

Nhưng liệu đó có thực sự là Fuyutsuki?

Hay chỉ là một ảo tưởng trong tâm trí tôi?

Fuyutsuki thật là người đang nằm run rẩy ở đây?

Tôi có thể làm gì? Làm gì để giúp cô ấy?

Lúc này thường là sẽ xoa lưng an ủi phải chứ?

Tôi đã do dự.

Nhưng việc tệ nhất để làm khi thấy người quan trọng với mình khóc là không làm gì cả.

Tôi chạm vào lưng Fuyutsuki, làm cô giật mình. Tôi không biết liệu cô có ghét nó không, nhưng bất ngờ thay cô không nói gì cả. Tôi tập trung cố nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Bọn mình đang lên kế hoạch cho một lễ hội pháo hoa cho trẻ ở đại học.

“Một… lễ hội pháo hoa?”

“Như một phần của công việc tình nguyện, bọn mình sẽ biến những bức vẽ của lũ trẻ thành pháo hoa, và bắn ở khuôn viên trường.”

Tôi chậm rãi nói, để Fuyutsuki từ từ hiểu được.

“Nên có việc này mình muốn nói. Cậu có muốn vẽ gì đó không?”

“Mình á?”

“Ừ. Hôm nay bọn mình sẽ gửi các bức vẽ đến chỗ làm pháo, nhưng sẽ cần một khoảng thời gian mới xong được, nên đến cuối tháng Chín sẽ xong. Thế nên… chúng ta sẽ cố gắng nhé. Chỉ ba tháng ngắn ngủi thôi. Hãy hướng đến việc cải thiện sức khỏe của cậu cho đến lúc đó.”

“Tại sao chứ?” Fuyutsuki lên giọng. “Tại sao cậu lại nói chuyện này?! Mình đã nói rằng mình khổ lắm rồi mà! Tại sao cậu lại bảo mình phải cố hơn nữa…? Tại sao cậu lại độc ác nhưu thế?”

Cô đưa hai tay lên ôm mặt khóc, nước mắt rơi xuống tấm ga trắng.

“Cậu cảm thấy cái này không?”

Tôi cầm tay cô rồi đặt một thứ vào tay cô.

Đó là tấm thẻ đánh dấu trang màu vàng tôi đã lấy lại được.

Cô ngạc nhiên khi chạm được vào nó.

“Cái này là của mình sao?”

“Xin lỗi nhé – mình đã đọc nó rồi.”

“…Không công bằng… Thật quá bất công mà.”

Cô nức nở. Tôi cố lôi hết dũng khí có trong mình ra.

“Vẫn tốt hơn khi có một mục tiêu để hướng đến đúng chứ?”

Fuyutsuki là người tốt đến mức tự nguyện tặng mái tóc của mình cho người khác, trong khi bản thân bị tổn thương sâu sắc. Tôi muốn cô ấy vui lên.

“Có mục tiêu để hướng đến sẽ tốt hơn chỉ ngồi khóc. Thế nên bọn mình hãy cố hết sức để biến điều đó thành sự thật. Mình không thể làm giảm bệnh tình của cậu được, nhưng mình có thể đến gặp cậu, lắng nghe cậu, và cổ vũ cho cậu. Nên hãy nỗ lực lên.”

Tôi biết cô ấy không thể thấy, nhưng tôi vẫn mỉm cười.

Có lẽ, nụ cười của tôi sẽ truyền được qua giọng nói này, hay hòa vào bầu không khí. Dù cô ấy cảm nhận được chỉ một phần trăm sự động viên mà tôi muốn truyền đạt, cũng đủ rồi. Tôi cố mỉm cười bảo cô ấy không được bỏ cuộc.”

“Cậu nghĩ tình hình sẽ ổn hơn chứ?”

“Chắc chắn là vậy.”

“Có lẽ mình có thể thử.”

Fuyutsuki vẫn khóc, và tôi xoa lưng cô, liên tục nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“…Mình có thể… vẽ pháo hoa được chứ?”

“Tất nhiên.”

“Vậy hứa với mình điều này: hứa rằng sau khi mình vẽ xong và gấp lại, cậu sẽ không nhìn bên tỏng.”

“Được.”

“Vậy quay mặt đi.”

“Rồi.”

“Cậu quay đi rồi phải không?”

“Ừ.”

Fuyutsuki hỏi tôi bút chì, và tôi đưa cho cô ấy. Không lâu sau cô đã hoàn thành bức vẽ.

“Cậu có cần giúp gì không?”

“Mình có thể tự vẽ được cái này mà.”

Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại ba lần, rồi đưa cho tôi – và vẫn nhắc lại lần nữa.

“Dù có chuyện gì đi nữa, cậu cũng không được nhìn bên trong đấy.”

***

Ngày của Biển gần đến, đánh dấu sự bắt đầu của kỳ nghỉ hè.

Kỳ nghỉ hè của hầu hết các trường đại học bắt đầu từ tháng Tám và kết thúc ở tháng Chín, nhưng trường tôi thì có lich nghỉ giống với cấp phổ thông. Điều này cho phép các sinh viên của khoa Narumi có thể hoàn thành khóa học hàng hải dài một tháng. Chúng tôi sẽ làm bài kiểm tra cuối kỳ vào tháng Chín, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cũng khác với các trường đại học khác nữa.

Thời tiết vào Ngày của Biển rất đẹp.

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cả ba chúng tôi cùng đến chỗ tình nguyện. Narumi khá nổi với lũ trẻ, mỗi khi cậu ta xuất hiện, bọn con trai sẽ chạy tới gọi “Narumi!” Còn tôi thì được gọi là “Anh Sorano.”

Sau khi kết thúc giờ trẻ, Hayase, Narumi và tôi ghé qua phòng Fuyutsuki.

Mỗi lần đến gặp cô lại mỗi lúc gầy hơn.

“Cậu thấy thế nào rồi?” Tôi hỏi.

“Vẫn bình thường thế thôi.”

Tôi chẳng biết là dễ chịu hơn hay khó khăn hơn nữa.

Tông giọng sắc bén hồi trước đã nhẹ nhàng đi rồi.

Nhưng trông cô vẫn đang phải chịu đau đớn.

Narumi sẽ dùng cái giọng kansai của mình, kể về chuyện đi làm bán thời gian của mình như thể anh hùng ký, và Hayase sẽ lạnh lùng đáp lại. Fuyutsuki chỉ cười và nghe họ đốp chát nhau.

*

Đi bộ từ viện về khiến cả bọn đẫm mồ hôi, nên chúng tôi ghé qua một cửa hàng tiện lợi để mua kem. Narumi chọn kem qua vị soda, tôi và Hayase cũng mua theo cậu ta luôn. Chúng tôi vừa chậm rãi đi bộ vừa ăn.

Tôi cắn một miếng kem, cảm giác lạnh cùng vị soda lan ra khắp khoang miệng.

“Whoa!” Narumi kêu lên khi cắn phần dưới của cây kem sắp chảy.

Dù đã chiều rồi mà mặt trời vẫn đang trên cao, tôi vội vã ăn hết cây kem trước khi chảy hết. Trong khi đó, Hayase từ tốn ăn từng miếng nhỏ một sẽ chẳng thể nào kịp.

“Hayase này, đừng có để chảy hết chứ.”

“Nhưng mình chịu thôi.” Cô quay qua Narumi.

“Whoa, đừng có dí mình chứ.” – nên Hayase lại quay qua tôi.

Cứ xoay qua xoay lại như thế, rốt cuộc cả bọn bật cười vì cái tình huống ngu ngốc này.

“Đừng có cười với mình!” Hayase giận dỗi nói khí phần kem cuối cùng rơi xuống mặt đường nhựa.

Bọn tôi nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài.

Rồi chẳng hiểu sao lại bật cười, có lẽ là do phải giữ vẻ nghiêm túc khi ở trong phòng Fuyutsuki.

“Đau bụng hết mất.” Hayase ôm bụng.

“Mà tại sao bọn mình lại đi ăn kem nhỉ?” Narumi hỏi “Mình biết có hơi sớm, nhưng bọn mình mua burger ăn tối đi? Có một chỗ ở Tsukishima ấy.”

Tôi khá muốn theo kế hoạch của Naurmi, nhưng Hayase càu nhàu.

“Vậy cậu muốn ăn gì, Hayase?”

“Có một quán ramen này mình muốn thử.”

Quán mà Hayase chỉ ở sau ga Monzen-nakacho, dưới cầu vượt Shuto Expressway. Một đàn chị khóa trên đã giới thiệu nên cô cũng tò mò, nhưng không đủ can đảm để đi một mình hay rủ chị ấy đi cùng.

“Nhưng đi với bọn này lại không ngại à.” Tôi nhìn cô lạnh lùng.

“Không.” Hayase cười duyên.

“Vậy bắt tàu ở Tsukishima đi.” Narumi vòng tay ra sau đầu. Rồi cậu ta bình thản nói thêm “Có lẽ chúng ta không nên đến thăm Fuyutsuki theo cả nhóm nữa đâu.”

“Ừ.” Hayase trầm lặng đáp.

Tình trạng của Fuyutsuki tệ đến mức chúng tôi không được phép ở trong phòng cô quá mười lăm phút.

Đúng thật là không nên ở lại quá lâu. Nhưng hôm nay cảm giác chúng tôi đáng lẽ còn không được phép ở đó cơ.

Bọn tôi không muốn thấy Fuyutsuki phải chịu khổ, nó như một bóng đen bao trùm trái tim vậy.

“Khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, mình sẽ đi huấn luyện hàng hải nên không về ký túc cho đến cuối tháng Tám.”

“Vậy sao?”

“Cậu không biết à? Khoa của mình ấy – sẽ lên tàu huấn luyện đi vòng quanh Nhật Bản.”

“Mình muốn kẹo Caramels Thành Cát Tư Hãn ở Hokkaido làm quà lưu niệm nhé.”

“Đâu phải mình đi chơi đâu.” Narumi cười. Nhưng tôi có cảm giác kiểu gì cậu ta cũng sẽ mua cho cô ấy thôi.

“Vậy chúng ta lần lượt đến thăm Koharu thì sao?”

“Mình sẽ đi.” Tôi nói luôn.

“Mình cậu?”

“Ừ.”

“Không cần mình đi theo?”

“Nah, thực ra mình thích đi lẻ hơn.”

“Được rồi.” Hayase gật đầu. “Vậy thì mình sẽ tập trung chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa. Có thể sẽ giúp Koharu nhớ lại gì đó.”

“Phải thử mới biết được.”

“Ừ.” Bầu không khí nặng nề bao trùm.

“Khả năng có thể lấy lại được ký ức của cô ấy không cao, nhưng mình chỉ cần cho Fuyutsuki và bọn trẻ xem pháo hoa là được rồi.”

Hayase và Narumi nhìn nhau gật đầu.

“Mà khoan, hè này mày không định về nhà à?” Narumi hỏi tôi.

“Không. Mà nhắc mới nhớ, cậu ở đâu thế Hayase?”

“Mình á? Mình ở nhà luôn.”

“Hả, gia đình cậu có nhà ở Kiyosumi Shirakawa á? Giàu nhể, có nhà ở trung tâm Tokyo luôn…”

“Chắc hôm nay phải để cô bạn nhà giàu đây bao bọn mình một bữa ramen nhỉ.” Narumi cười.

“Còn lâu nhá! Nhà mình làm văn phòng bình thường thôi!” Hayase cự cãi. Bọn tôi bật cười khi nghe thấy tông giọng kỳ lạ khi nói đến “nhân viên văn phòng” của cô.

Hayase phồng má giận dỗi khi bọn tôi lên tàu điện ngầm, và ba chúng tôi đi ăn ramen.