Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 4

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1295

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 4

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1920

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9338

Tập 01 - Chương 11: Yuuko Hayase

Tôi lại dành cả đêm ở văn phòng. Từ bốn giờ đến bảy giờ sáng, tôi gục mặt xuống bàn mà ngủ.

Tối hôm đó, trong buổi họp với khách hàng, tôi đã gọi nhầm tên họ. Có lẽ do tôi đã phải gấp rút chuẩn bị báo cáo cho một khách hàng khác trước đó, hoặc chỉ đơn giản là tôi đang ngái ngủ. Dù sao đi nữa, bầu không khí trong phòng bỗng chốc đóng băng, cho đến khi quản lý của công ty khách hàng gạt đi sự căng thẳng bằng một nụ cười bối rối, bảo tôi rằng không có vấn đề gì đâu.

Có lẽ ông ấy chỉ nhẹ nhàng với tôi vì tôi còn trẻ, và một phần trong tôi thấy hơi bực vì ý nghĩ đấy. Nhưng mặt khác tôi lại thấy nhẹ nhõm, và xấu hổ đến mức muốn khóc.

Sau khi rời khỏi công ty khách hàng, sếp nhìn tôi với vẻ mặt cau có.

“Em về được rồi Hayase.” Anh ta thở dài.

“Nhưng em còn phải làm báo cáo cho một công ty khác nữa mà.”

“Cái đó để mai đi. Hôm nay có bắn pháo hoa nên tàu sẽ đông đấy.” Anh ấy nhẹ nhàng nói tiếp. “Về nhà ngủ một giấc đi.”

Ý anh ấy là tôi nên gạt đống công việc này qua một bên và ngủ một mạch đến hôm sau á?

Tôi thì lại muốn bắt đầu càng sớm càng tốt cơ. Như vậy tôi có thể về trước chuyến tàu cuối vào hôm sau và hôm sau nữa.

Công việc duy nhất của sếp tôi là duyệt tài liệu, chứ anh ta đâu biết tôi phải làm nhiều đến thế nào.

Lúc nào cũng về sớm. Không như tôi, trông anh ta lúc nào cũng sáng sủa tươi mới, làm tôi bực hết cả mình.

“Em vẫn còn việc phải làm, nên giờ sẽ quay lại văn phòng.”

“Để tiếp tục mắc lỗi như lúc gọi sai tên khách hàng sao? Coi như đây là lệnh của cấp trên đi.”

Tôi không thể cãi lại được.

Tôi đứng đờ ra đó, còn sếp thì bảo sẽ đi uống với khách ở Shiodome rồi gọi taxi rời đi.

Vào mùa hè năm tư đại học, tôi nhận được offer công việc từ một công ty tổ chức sự kiện.

Hẳn là tôi đã làm khá tốt ở vòng phỏng vấn, vì tôi đã nhận được offer từ nhiều nơi khác nhau, cả những công ty kỹ thuật hay IT nữa. Vì tôi đã luôn hứng thú với vẻ đẹp của việc kinh doanh, nên tôi đã chọn nơi này.

Từ đó đến nay đã được ba hoặc bốn năm gì đó, nhưng tôi chẳng có ký ức nào về quãng thời gian ấy cả.

Tôi chỉ nhớ được mình toàn dành thời gian ở văn phòng thôi.

Hơn nửa số đồng nghiệp trong nhóm tôi đã nghỉ rồi. Họ phàn nàn về khối lượng công việc khổng lồ, và nói rằng họ không biết mình đang làm vì cái gì, rồi thà chết chứ không làm ở đây nữa.

Vài người còn lại già dặn hơn thì bắt đầu thở ra mấy câu đầu triết học. Họ kiểu “Em sẽ không thực sự trưởng thành trong công việc cho đến khi bắt đầu hỏi rằng mình đang làm việc để sống hay sống để làm việc đâu.”

Tôi, cũng vậy, đã mất đi lí do mình làm việc.

Lúc mới vào, tôi đã dành hết tâm huyết để học cái mới. Thi thoảng cũng khó khăn, nhưng tôi thấy việc đánh đổi công sức của mình để đạt được điều gì đó rất thỏa mãn.

Mỗi khi ai đó cần tôi, tôi sẽ hết mình để giúp họ.

Có lẽ đó là do bản chất của tôi.

Thế nhưng, dạo gần đây tôi đã mất đi cảm giác đạt được gì đó. Chẳng còn thời gian rảnh, tôi chỉ thấy trống rỗng.

Bên phía khách hàng của tôi còn gia đình và con cái để mà quan tâm, và những việc mà công ty tôi phụ trách mang lại ảnh hưởng lớn đến sự thành công của phía họ.

Chẳng mấy chốc tôi đã phải đối mặt với thực tế. Nhưng dù vất vả đến đâu tôi vẫn không thể lơ là được.

Mẹ cũng để ý khi thấy ngày nào tôi cũng về muộn, bà hỏi tôi “Con làm việc vất vả thế vì điều gì?”

Tôi hiểu tại sao mẹ hỏi vậy.

Vì tôi cũng không rõ tại sao tôi lại cố gắng thế nữa.

Nhưng tôi cũng chẳng thể bỏ ngang hay giảm việc của mình đi được.

Dù có bớt việc đi thì hẳn chúng cũng được chuyển sang cho ai khác thôi.

Nghĩ mãi về những điều đó khiến tôi lo lắng, nên một năm sau tôi chuyển ra ở riêng, nói rằng “Con sẽ tự quyết lựa chọn của mình.” Dù biết là mẹ chỉ lo cho tôi thôi.

Căn hộ mà tôi thuê cơ bản chỉ là một nơi để tôi nghỉ ngơi vào ban đêm thôi. Tủ lạnh thì trống không, và tôi chỉ dùng máy giặt mỗi tuần một lần.

Căn phòng này trống rỗng – như tôi vậy. Tôi đã hy sinh hầu hết thời gian của mình cho công ty rồi.

Tại sao tôi lại làm thế? Tôi đã nghĩ gì để cật lực làm việc như vậy?

“Mệt quá đi.”

Tôi trong tương lai chắc sẽ nghĩ ra gì đó thôi. Tôi dừng nghĩ ngợi và quyết định về nhà nghỉ ngơi.

Tôi chỉ muốn ngủ thôi. Chân tôi mất hết sức, người muốn toát mồ hơi lạnh.

Asakusa hiện đang chen chúc người hướng đến sông Sumida.

Tôi lao qua biển người để đến ga Asakusa. Đột nhiên tôi mất thăng bằng rồi va vào ai đó.

“Xin lỗi.” Tôi nói theo phản xạ.

Người kia tặc lưỡi.

“Nhìn đường đi chứ. Cô bị mù à?” rồi bỏ đi.

Lời nói ấy khiến tôi nhớ lại ký ức hồi đại học. Ký ức về một người bạn thân thiết.

Koharu Fuyutsuki.

Koharu là người khiếm thị.

Dù không thể nhìn được, cô vẫn không bao giờ bi quan về cuộc sống. Cô đã lên đại học, có bạn trai, và luôn làm những gì mình muốn.

“Koharu sẽ làm gì nếu là mình nhỉ?”

Tôi gặp Koharu vào ngày nhập học.

Trong lễ khai giảng, bao quanh là tầm năm trăm tân sinh viên mặc vest chỉn chu ở hội trường tại Hamamatsucho. Đó là lần đầu tiên tôi mặc một bộ vest, và nó khiến tôi có cảm giác mình đang bước lên ngưỡng cửa trưởng thành. Khá là bồn chồn.

Tôi không quen đi giày cao gót, và nó khiến ngón chân tôi đau nhức. Khi tôi đang ngồi nghĩ mình ghét việc mặc bộ đồ này thế nào, tôi để ý cô gái bên cạnh mình – Koharu – đang mặc một bộ váy thanh lịch như ngưởi nổi tiếng.

Tôi lúc đó đã thấy ghen tỵ. Tôi chưa từng được mặc bộ đồ nào như thế.

Khi lễ khai giảng kết thúc và mọi người chuẩn bị rời đi, Koharu vẫn ngồi yên tại chỗ.

Tôi gội cô nhưng cô không đáp. Cứ ngỡ là tôi bị bơ cơ, nhưng rồi cô chậm rãi đứng lên, tay cầm lấy cây gậy trắng dựa vào ghế.

“Cậu… không nhìn được à?” Tôi do dự hỏi.

“Oh. Ừm, mình không nhìn được.” Koharu vui tươi đáp.

Tôi đưa cô ấy ra khỏi hội trường, giới thiệu tên mình là Hayase và nói rằng chúng tôi học cùng khoa.

Tôi chẳng nhớ cuộc trò chuyện đã diễn ra thế nào nữa, nhưng tôi đã nói “Chiếc váy hợp với cậu lắm.”

Không chỉ là một lời khen đơn thuần, mà cảm xúc của tôi lúc đó là một mớ hỗn độn của sự ngưỡng mộ khi thấy cô không bận tâm đến suy nghĩ của những người xung quanh.

“Mẹ bảo mình nên mặc vest cơ, vì mọi người ai cũng sẽ mặc, nhưng mình nghĩ đây là dịp đặc biệt nên mình đã chọn thứ mà mình thích. Mình không tự thấy được, nhưng mà trông được chứ?”

Koharu cười ngượng ngùng rồi xoay một vòng hỏi tôi.

“Cậu trông tuyệt lắm.” tôi nhỏ giọng.

Nghĩ lại thì, việc thiếu tự tin đã khiến tôi từ bỏ rất nhiều thứ trong cuộc đời.

Tôi chưa bao giờ giơ tay trong lớp, luôn im lặng khi phân công việc hay lên ý tưởng trong các kế hoạch. Dù khá hứng thú với ý tưởng tham gia hội sinh viên, nhưng tôi không đủ tự tin để tiến tới. Tôi còn không cả dám để váy ngắn đi nữa mà.

Thế nhưng, sau lễ khai giảng đó, tôi quyết định nhuộm tóc.

Không phải điều mà tôi quyết tâm, chỉ là hành động do cảm thấy xấu hổ mà thôi. Khi nhận ra rằng mình đã ghen tỵ với Koharu bị mù, tôi thấy hổ thẹn đến mức thấy ghét bản thân mình.

Tôi cũng muốn trở nên tuyệt vời như cô ấy.

Tôi tự tìm tòi học cách trang điểm và mặc những bộ đồ hợp thời trang. Với tôi đó như một lớp vỏ bảo vệ vậy.

Mang lên mình lớp vỏ đó, tôi giả vờ mình là một người đầy tự tin.

Tôi muốn biết thêm về Koharu. Và rồi, một ngày nọ, tôi thấy một tấm poster tuyển người tham gia hội sinh viên tình nguyện.

Càng biết nhiều về Koharu, tôi càng thấy sự tuyệt vời của cô ấy.

Đến mức tôi gần như thần tượng cô.

Cô ấy vừa là bạn thân, vừa là thần tượng của tôi.

Koharu sẽ làm gì?

Cô ấy luôn mỉm cười dù tình hình có tồi tệ ra sao.

Cô ấy luôn nghe theo trái tim mình.

Cô ấy không phí thời gian để kêu ca rằng mọi chuyện khó khăn thế nào. Cô sẽ chào đón tương lai với một nụ cười.

Thật khó để tưởng tượng ra Koharu không có nụ cười đó.

“Thứ duy nhất khiến mình cười gần đây là chính bản thân mình.” Tôi tự nhủ, rồi lại bật cười. “Công việc cũng đâu thể giết chết mình đâu chứ.”

Tôi muốn mỉm cười như Koharu đã từng.

Tôi muốn sống một cuộc đời có thể để lại dấu ấn trong tim người khác.

Có quá muộn để làm vậy rồi không?

Cất câu hỏi đó lại vào tâm trí, tôi lấy điện thoại ra gọi.

Sau hai tiếng chuông thì có người bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên.

“Mẹ à.”

“Sao thế?”

Nghe giọng mẹ, tôi đã muốn cắn lưỡi mà quên hết tất cả những gì định nói – nhưng tôi biết rằng nếu không nói thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được can đảm lần nữa.

“Con xin lỗi vì đột ngột, nhưng con nghĩ con sẽ nghỉ việc. Con về nhà được chứ? Cứ thuê nhà ở đây thì tốn kém lắm.”

Tôi biết mình đang ích kỷ.

Rời khỏi nhà với cái thái độ như thế, tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị trách mắng.

Lòng bàn tay tôi lạnh đi. Nhưng phản ứng của mẹ tôi có vẻ vui.

“Oh, nghe có vẻ được đấy! Mẹ cũng cần người giúp mình làm việc nhà mà. Bố con chẳng chịu động tay làm gì cả, con biết mà.” Mẹ tôi nói, rồi bắt đầu xổ ra một tràng phàn nàn về bố.

Tôi chẳng biết có phải do tìm được quyết tâm nghỉ việc hay không nữa, mà mắt tôi nóng lên.

“Con còn nghe máy không?”

Giọng mẹ tôi thật dịu dàng.

Tôi đứng im giữa đám đông đang đổ xô đến lễ hội pháo hoa, cảm giác như muốn bật khóc.

Lúc đó, một tiếng nổ vang lên, và pháo hoa nở rộ trên bầu trời sông Sumida.

Đoàng, đoàng, đoàng. Những tiếng nổ liên tiếp trên đầu tôi.

Hồi cấp hai và cấp ba, tôi đã luôn gặp khó khăn để bày tỏ bản thân mình. Chỉ sau khi gặp Koharu ở đại học, tôi mới bắt đầu biết làm những việc mình muốn.

Nhưng khi đi làm, tôi lại một lần nữa giấu đi bản thân mình. Dù tất cả cũng là do tôi.

Tôi nhớ lại những ngày tháng đại học vô tư. Tôi đã làm tình nguyện viên, giúp đỡ việc tổ chức lễ hội trường, và chuẩn bị sự kiện Pháo hoa trẻ thơ. Sự nhiệt huyết hồi đó như đang trở lại.

“Con xin lỗi, nhưng pháo hoa vừa bắt đầu bắn rồi. Con sẽ gọi lại sau.”

Tôi cúp máy rồi quay đầu lại, tham gia vào dòng người hướng đến lễ hội pháo hoa.

Sự mệt mỏi của tôi biến mất một cách kỳ lạ.

Mình nên thử việc gì tiếp theo nhỉ? Hay tự mở công ty luôn ta.

Tôi muốn làm gì đó có thể thực sự giúp ích cho người khác.

Tiếng pháo hoa nổ đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ. Đầu tôi giờ tràn ngập ý tưởng.

“Mong là mình sẽ sớm thực hiện được!”

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi mới có thể cười thoải mái.

Một bông hoa lớn nở rộ trên bầu trời đêm.