“Cậu thấy thế nào? Hợp với mình chứ?”
Fuyutsuki nâng đôi tay áo yukata lên cười với tôi.
Đang là giữa tháng Mười, và Fuyutsuki sẽ đến bệnh viện ở Hokkaido một khi tình trạng khá hơn.
Trước ngày đi, tôi được phép dẫn Fuyutsuki ra ngoài. Chúng tôi đến khuôn viên trường để dùng hết chỗ pháo hoa đã mua ở Asakusabashi.
Khi tôi đến phòng Fuyutsuki, cô ấy đã mang trên người bộ yukata rồi, có lẽ là nhờ mẹ giúp.
“Đẹp thật đấy nhỉ?” Mẹ cô ấy cũng hỏi tôi.
Lớp vải yukata trắng với họa tiết trông giống pháo hoa thêu trên đó, và một tấm obi có hình hoa bỉ ngạn. Phần gáy trắng ngần lộ ra, cô mang một sắc đẹp ngang ngửa Yamato Nadeshiko.
Trang phục hiện đại rất hợp với cô, nhưng trang phục truyền thống cũng đẹp chẳng kém.
Cô đỏ mặt lo lắng, vì dù sao cũng chẳng thể thấy phản ứng của tôi được.
“Không hợp với mình sao?” Fuyutsuki bồn chồn hỏi.
“Nếu cậu tham gia một cuộc thi yukata thì ăn chắc giải nhất rồi đấy.”
“Khen thì thẳng thắn hơn đi chứ?” cô bĩu môi.
“Cậu xinh lắm.”
Thỏa mãn với lời khen, Fuyutsuki qay một vòng, rồi dừng lại ở hướng tôi.
“Cuối cùng mình cũng mặc được rồi.” Cô nói, giọng đầy cảm xúc.
Cô đã có thể khoác trên mình bộ yukata mong ước trước khi nhập viện.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã là phép màu rồi.
Ngọn lửa của Fuyutsuki vẫn chưa tắt, trái lại, ánh sáng còn trở nên rực rỡ hơn.
“Cuối cùng cũng cho Kakeru ngắm được rồi. Mình muốn cậu phải nhớ mãi luôn.”
“Đây… không phải chuyện mình có thể quên được đâu.”
“Yipee” cô cười nắm lấy tay tôi.
Khi đến trường, Narumi và Hayase đã chuẩn bị xong hết rồi.
“Cú này sẽ lớn đây!”
Narumi và Hayase đứng cạnh thềm bãi cỏ vẫy tay.
Narumi châm ngòi một hộp pháo mà bọn tôi đã mua ở một cửa hàng khá đặc thù tại Asakusabashi, với cái tên là Lôi Thần.
Nó phóng vút lên trên trời, rồi im lặng trong một khoảng – và kế đó, bông pháo nổ ra xé toạc màn đêm.
Những tiếng nổ vang lên xung quanh chúng tôi, và mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Bầu trời rực sáng với những sắc màu rực rỡ.
“Âm thanh tuyệt vời ghê!”
Fuyutsuki vui đến nỗi như muốn nhảy cẫng lên trên bãi cỏ trong bộ yukata.
Cô nắm tay tôi thì thầm “Kể cho mình nghe cậu thấy gì đi.”
Tôi tả lại pháo hoa, nói rằng những màu sắc xanh, đỏ, vàng đang tô vẽ bầu trời đêm.
“…Mình vui lắm.” Giọng cô như sắp khóc.
Khi hầu hết pháo hoa đã bắn hết, Hayase và Narumi gọi Fuyutsuki.
“Chúc may mắn ở Hokkaido nhé, Koharu.”
“Bọn mình sẽ luôn chúc phúc cho cậu!”
Fuyutsuki cười.
“Các cậu cứ chờ đấy. Mình sẽ quay lại hoàn hảo luôn!”
Rồi một khoảng lặng, và cô mím môi.
“Lần này mình sẽ không biến mất nữa đâu.” Cô nắm chặt mép áo yukata.
Có lẽ cô đang nghĩ đến việc đã biến mất mà không nói với ai cả. Vẻ mặt cô đầy hối lỗi, Naurmi và Hayase nhìn nhau.
“Tất nhiên là thế rồi.”
“Lần sau bọn mình sẽ gắn định vị GPS lên người cậu luôn.” Narumi đùa.
Nghe hai người họ cười khiến Fuyutsuki nhẹ nhõm.
“Mà, vẫn còn một ít nữa đấy. Để mình đi chuẩn bị.” Naurmi bảo
“Cậu ổn chứ Koharu? Có cần ngồi xuống không? Cậu có thấy lạnh không?” Hayase quan tâm hỏi.
Chúng tôi tiếp tục xem pháo hoa thêm một lúc nữa. Nắm lấy tay tôi, Fuyutsuki thì thầm với giọng mà chỉ tôi nghe được.
“Thật may mắn khi mình có hai người họ làm bạn.” Cô nhìn tôi cười “Và mình chắc rằng cậu cũng cảm thấy như vậy nhỉ.”
***
Tạm biệt Hayase và Narumi, tôi đưa Fuyutsuki quay lại bệnh viện.
Khi tôi đang đưa cô ấy về phòng, Fuyutsuki đặt tay lên cánh tay traiis tôi.
“Đây là lần cuối chúng ta được gặp nhau trong một khoảng thời gian, nên là thêm chút nữa đi.”
Cô không nói thẳng là muốn ở bên tôi, nhưng bàn tay nắm chặt lấy cánh tay tôi là đủ rồi. Tôi đề xuất lên chỗ mọi khi, và chúng tôi hướng đến khu vườn trên sân thượng.
Vì tầm này không có ai nên nơi này là của riêng chúng tôi.
“Gió mát thật đấy nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi lên vườn vào ban đêm.
Tokyo buổi đêm luôn rực sáng, khiến tôi có cảm giác kỳ lạ.
Như thể có một tấm màng ngăn cách cả thành phố với màn đêm, vừa là bảo vệ cũng vừa là giam cầm con người trong đó.
Có lẽ vì thế nên cảnh tượng Tokyo ban đêm khiến tôi thấy không thoải mái lắm.
Tôi băn khoăn, màn đêm với Fuyutsuki thế nào Vì cô ấy đâu thể thấy được bầu trời..
Tôi muốn nói về chuyện đó với cô ấy vào lần sai.
Nhìn từ trên cao, bên dưới là những tòa nhà, xe cộ và đèn đường làm sáng cả không gian.
Cứ như thể đây là một sân khấu được rọi sáng từ dưới vậy.
Ánh trăng là điểm nhấn, và Fuyutsuki là ngôi sao của buổi diễn.
Cô đứng đó, mặc trên mình bộ yukata, đắm mình dưới ánh trăng.
Mặt tôi nóng lên khi nghĩ đến việc mình yêu cô ấy đến mức nào.
“Mình mừng là chúng ta đã có thể bắn hết chỗ pháo hoa đã mua ở Asakusabashi.”
“Rốt cuộc phải để ở phòng của mình khá lâu đấy nhỉ.”
“Hồi đó mình khỏe thật cơ.” Fuyutsuki ôm ngực. “Khi mình khỏe hơn, cậu sẽ đi hẹn hò với mình nữa chứ.”
“Cái đó thì phải để mình nghĩ đã.”
“Ác ghê.”
Fuyutsuki bĩu môi, tôi vội xin lỗi.
“Xin lỗi nhé, ý mình không phải thế. Chúng ta có thể đi hẹn hò bất cứ khi nào cậu thích mà. Mình luôn luôn sẵn sàng.”
“Đi đâu thì được nhỉ?”
“Bất kỳ đâu. Lên núi, ra sông, đi mua sắm hay đi công viên đều được.”
“Vậy mình muốn đến nơi cậu sinh ra.”
“Được thôi. Ở đó có bờ biển mình thường hay ra ngắm.”
“Biển sao?”
Ở quê tôi, những cơn sóng như cuốn trôi mọi thứ - cả những điều tốt và những điều xấu.
Bờ biển đó khiến tôi nhận ra rằng, một khi xóa bỏ mọi suy nghĩ, tôi có thể tập trung vào bản thân hơn.
Không, không phải thế.
Mà là vì Fuyutsuki. Nhờ cô ấy ở bên tôi, mà những chuyện khác đã bị cuốn trôi đi.
Fuyutsuki đang sống, cô ấy chính là người đã đánh đổ bức tường mà tôi đã tự dựng lên. Cô ấy là người đã thay đổi góc nhìn của tôi.
Tôi muốn cùng Fuyutsuki, người đã thay đổi mình đến ngắm bờ biển ấy.
Tôi nắm tay cô, cảm xúc yêu thương và biết ơn dâng trào. Dù không thấy được đi nữa, tôi vẫn muốn cùng nhau đi dạo bên bờ biển và tận hưởng gió trời.
“Mình mong đợi lắm đấy. Vậy thì mình phải sống đến lúc đó nhỉ.” Fuyutsuki ngước lên, như muốn nhìn thấu qua lớp màng bao phủ màn đêm Tokyo.
Dù giờ tôi có nói điều gì ngu ngốc đi nữa, Fuyutsuki hẳn cũng sẽ chỉ cười cho qua thôi.
Tôi có cảm giác rằng dù đêm tối có thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có gì ngăn cản được Fuyutsuki tiến vào màn đêm ấy.
“Hôm đi Asakusabashi mình có mua cả pháo hoa cầm tay nữa đấy.”
“Chơi ở đây được chứ?”
“Chắc chắn là không rồi.”
“Ừm, mình cũng đoán thế.” Fuyutsuki bật cười.
“Nhưng mà, ai sẽ bắt chúng ta cơ chứ?” tôi hỏi. “Phá lệ một chút cũng có sao đâu?”
“Cậu đang tính biến mình thành đồng phạm đấy à?”
“Thực ra thì mình đang cố biến cậu thành thủ phạm thì hơn.”
“Lại nữa rồi đấy.” cô nói với vẻ bất ngờ. “Vậy thi xem pháo của ai cháy lâu hơn nhé. Cậu có bật lửa không?”
“Có, mình có mang.”
“Cậu hẳn là rất quyết tâm chơi trò này đấy nhỉ.”
Fuyutsuki ngồi xuống rồi bám lấy cánh tay tôi.
“Lại gần hơn đi kẻo gió thổi tắt mất đấy.”
“Nếu cậu muốn ngồi sát gần nhau hơn thì cứ nói đi.”
“Được rồi, vậy lại sát đây nào.”
Fuyutsuki dịch về phía tôi, hương thơm khiến tôi thấy nhẹ nhõm.
Tôi châm lửa đốt pháo hoa, ánh sáng rọi lên Fuyutsuki. Chúng tôi ngồi bám lấy nhau, quan sát pháo hoa cháy.
Tôi mong rằng que pháo của Fuyutsuki cháy lâu hơn của tôi.
Tôi mong rằng cô ấy sống lâu hơn tôi, dù chỉ là vài giây thôi. Tôi thực lòng mong như vậy.
Những tia lửa tóe ra từ đầu pháo đỏ rực, vươn ra như những cành hoa, trước khi nở rộ rồi biến mất trong tích tắc.
Thứ ánh sáng nhấp nháy đó cứ lặp đi lặp lại liên tục. Nếu những tia lửa đó là thứ khiến pháo hoa cháy hết nhanh hơn, tôi mong chúng cứ yên vị đi, như thế sẽ cháy được lâu hơn nữa.
Tôi nhìn sang cô gái bên cạnh.
Fuyutsuki đang mỉm cười hạnh phúc, gương mặt rực sáng bởi pháo hoa.
Thấy gương mặt ấy, tôi nhận ra mình đã sai.
Pháo hoa tỏa sáng rực rỡ mang lại ánh sáng cho người khác. Với tôi, chẳng còn gì tuyệt vời hơn điều đó nữa.
Tôi muốn chúng hãy sáng hết mức có thể, và hãy tiếp tục cho đến khi không thể nữa.
Tôi mong ước điều đó, khi ngồi cạnh người mà tôi đem lòng yêu.
Cháy. Hãy cháy đi.
Đừng vụt tắt.
Tôi cầu nguyện với que pháo đang cầm trên tay. Nhưng lúc đó một que đã tắt.
“Oh, của mình hết trước rồi.”
Fuyutsuki bật cười.
“Cậu lúc nào cũng thích nói dối nhỉ, Kakeru?” Cô dường như đang nhìn vào que pháo còn cháy trong tay tôi.
Tự dưng thấy khó xử vì bị phát hiện ghê.
“Chúng ta vẫn còn nữa đấy. Đấu lại nào.”
“Lần này đừng có nói dối mình nữa đấy nhé.”
“Lại gần đây đi.”
Tôi thắp hai que pháo nữa.
Chúng bùng cháy rồi lan những tia lửa ra xung quanh, phần đầu rực cháy đỏ thẫm.
Tôi đưa que pháo lại gần que của Fuyutsuki, chúng như bám lấy nhau, tạo ra một bông pháo lớn hơn nữa, những tiếng nổ lách tách phát ra.
“Cậu đã làm gì thế Kakeru?” Fuyutsuki tò mò hỏi.
“Mình đưa chúng lại gần nhau, mình nghĩ làm thế sẽ cháy lâu hơn.”
Ahahaha! Thế thì đâu phải cuộc thi nữa nhỉ?”
“Ừ, phải rồi.” Tôi nhìn bông pháo, mong rằng nó không vụt tắt. “Nhưng mà, cậu biết không, mình mong rằng bông pháo của cậu sẽ cháy thật lâu – lâu hơn của mình dù chỉ một giây đi nữa cũng được.”
Tôi nhìn Fuyutsuki, cô ấy lại chuẩn bị khóc rồi.
Cô gục đầu vào vai tôi, nhỏ giọng hỏi.
“Cậu sẽ làm gì nếu mình chết trước?”
“Đừng nói thế chứ?”
“Giả định thôi mà.”
Tôi không muốn tưởng tượng đến cuộc sống không có Fuyutsuki. Sự tồn tại của cô ấy đã khắc ghi quá sâu bên trong tôi rồi.
Nên tôi thành thật.
“Mình không nghĩ mình sẽ chịu nổi đâu. Ừm, nếu cậu chết, mình muốn chết cùng cậu.”
“Mình biết cậu sẽ nói thế mà.”
“Nặng nề quá không?”
“Không, nhưng mình cũng không vui vì câu trả lời đó của cậu đâu. Mình muốn người mình yêu được sống thật lâu cơ.”
Cuộc trò chuyện bỗng chuyển thành u ám. Cảm giác như cái chết vẫn đang theo đuổi chúng tôi. Nên thay vào đó, tôi muốn nói chuyện về tương lai.
Tôi bỗng nhớ lại chiếc thẻ đánh dấu trang màu vàng – thứ đã bay lên trời rồi biến mất trong không trung.
“Chiếc thẻ đánh dấu trang.”
“Của mình á?”
“Còn điều gì khác cậu muốn làm, ngoài những việc được viết ở đó không?”
Fuyutsuki ngẫm nghĩ một lúc, rồi chỉ đáp “Không.”
“Tông giọng cậu thì có vẻ muốn nói khác đấy.”
“Việc này có hơi nặng nề quá không vậy?”
“Nặng mấy mình cũng thấy ổn.”
“Vậy đừng cười mình nhé.”
“Mình sẽ không cười đâu.”
Cô ấy có vẻ do dự không muốn nói, và rồi lần lượt, Fuyutsuki kể những gì mà cô ấy mong muốn.
Chúng đều thật tuyệt vời.
“Mình biết là có hơi rập khuôn, nhưng mình muốn được mặc váy cưới.”
“Được rồi.”
“Mình cũng muốn đi tuần trăng mật nữa.”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được – miễn là ấm áp và thoải mái.”
“Hiểu rồi.”
“Và mình cũng muốn có một đứa con.”
“Ừm.”
“Và rồi đứa bé sẽ mặc bộ kimono mẹ nó từng mặc ở lễ Shichi-Go-San.”
“Phải rồi nhỉ.”
“Khi lên tiểu học, mình muốn đến buổi dự giờ. Có lẽ sẽ khó đấy, vì mình không thấy được mà.”
“Mình sẽ tìm cách.”
“Mình muốn cùng gia đình đi chơi thật nhiều nữa.”
“Cứ để mình lo.”
“Và mình muốn con gái mặc một bộ kimono thật đẹp ở lễ trưởng thành.”
“Mình sẽ học cách.”
“Nhưng chúng ta không thể nào chỉ lo cho gia đình được. Mình muốn cả hai sẽ đi hẹn hò thật nhiều.”
“Hiểu rồi.”
“Và mình muốn đến lễ cưới của con nữa. Hẳn sẽ có những bức thư dành cho cha mẹ, và khi đọc chắc mình sẽ khóc rất nhiều.”
“Cả mình chắc cũng vậy luôn.”
Lúc đó, Fuyutsuki dụi đầu vào người tôi. “Xấu hổ quá đi mất.”
“Vậy là có rất nhiều điều cậu muốn làm nhỉ.”
“Có lẽ là vậy ha.”
Tôi thấy nhẹ nhõm. Giờ khi đã biết những ước nguyện của cô, tôi cảm thấy có niềm hy vọng nảy mầm bên trong mình.
“Cậu phải sống tốt đấy.”
“Ừm. Mình sẽ sống thật lâu, mình hứa đấy.”
Bông pháo lớn cháy lâu hơn lúc trước, nhưng cũng đã tắt rồi. Chỉ còn ngọn lửa trong trái tim chúng tôi đang cháy thôi.
“Cháy hết rồi sao?” Fuyutsuki hỏi.
“Ừ.”
“Vậy hôm nay đến đây thôi nhỉ?” Cô nói, giọng hơi thất vọng.
Tôi đưa cho cô ấy một thứ.”
“Gì vậy?”
Fuyutsuki lần từng ngón tay trên cuộn băng nhỏ.
“Mình đã tự ghi âm lại Nhật ký của Anne Frank.”
“Cả quyển luôn?”
“Đúng vậy. Giọng mình sau đó khàn mấy bữa luôn.”
“Thật sao! Cậu thực sự ghi âm lại hết cả quyển luôn á?! Cảm ơn nhiều nha!”
Fuyutsuki vòng tay qua cánh tay tôi.
“Mình sẽ gửi hoa ra phòng của cậu ở Hokkaido nữa.”
“Thật ư?” Mặt cô đỏ lên, giọng đầy hạnh phúc.
“Hoa bỉ ngạn. Cậu biết ý nghĩa khi tặng hoa đó cho người khác nhỉ?”
“’Tin tưởng’ nhỉ?”
“Cậu biết sao?”
“Ừ thì, phòng mình lúc nào cũng có mà.”
“Vậy cậu có biết một ý nghĩa khác nữa không?”
“Có ý nghĩa khác sao?”
Tôi nhìn lên bầu trời khuya rồi đáp.
“’Đến một nơi thật xa.’”
“…Một nơi thật xa?”
Tôi siết chặt tay cô ấy.
“Mình tin tưởng ở cậu, và chuyến hành trình của cậu đến một nơi xa.”
Tôi muốn nhắn nhủ đến Fuyutsuki, người sẽ bắt đầu chuyến đi để chống chọi lại căn bệnh ở một thành phố xa xăm.
“Hãy cố gắng khỏe hơn nhé. Mình sẽ luôn tin ở cậu.”
“Kakeru.”
“Ơi?”
“Mình thật hạnh phúc khi đã yêu cậu.”
Mặt cô khẽ chạm vào vai tôi.
Và môi chúng tôi chạm nhau.
Tim tôi đập loạn lên trong sự phấn khích.
Tôi đã suýt mong rằng chúng tôi sẽ như hai bông pháo kia, thực sự hòa làm một.
Dù không đến mười giây, nhưng cảm giác hạnh phúc đọng lại lâu hơn nhiều – như thể cả phút, hay cả tiếng đã trôi qua vậy.
Tách nhau ra, Fuyutsuki mò mẫm xung quanh, rồi kéo tôi vào ôm chặt.
“Mình sẽ cố gắng thêm một khoảng thời gian nữa.
*
Bệnh ung thư cứ liên tục tái phát, và Fuyutsuki vẫn kiên cường chống chọi với mỗi lần bệnh trở nặng.
Nhưng rồi, rốt cuộc căn bệnh quái ác đó, đã cướp đi cô ấy khỏi tôi.