6. Tấm thẻ dấu trang màu vàng
Từ hôm đó, chúng tôi không còn được thấy Fuyutsuki ở trường lần nào nữa.
Cô ấy sẽ luôn đến hát cho bọn trẻ ở bệnh viện vào tầm 2 giờ chiều.
Tường, hành lang, hay trang phục của mọi người ở đây đều màu trắng, mùi thuốc khử trùng ở khắp nơi. Nhưng trái lại, căn phòng trẻ lại được trang trí nhiều sắc màu, tạo cảm giác như đó là một thế giới riêng tách biệt khỏi bệnh viện vậy.
Qua cửa kính, tôi quan sát Fuyutsuki vui vẻ vừa hát vừa chơi đàn.
Cảnh những đứa trẻ chơi đùa, hát hò chẳng làm tôi thoải mái hơn chút nào. Nhìn Fuyutsuki thế này, tôi còn có cảm giác hơi khó chịu.
Cô luôn mặc pyjama mềm, nhắc tôi nhớ cô vẫn là bệnh nhân ở đây.
Tôi không dám đến đối mặt với Fuyutsuki.
Cô ấy thực sự đã quên hết rồi sao?
Thật quá khó để chấp nhận. Lỡ đây chỉ là một trò đùa? Một lời nói dối? Một màn kịch? Tôi không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào hết. Tôi tuyệt vọng lắm rồi.
Thế nên tôi quyết định phải bắt chuyện.
“Này.” Tôi gọi – nhưng cô lờ tôi đi.
Như thể cô không hề nghe thấy, còn chẳng hề biết tôi đang có ở đây. Đau lắm. Đau lắm chứ. Đau đến mức muốn chết đi. Trong lòng chỉ còn nỗi hối hận dày vò. Càng lúc càng cảm thấy muốn chết.
Nhưng lúc đó tôi cũng muốn được ở gần Fuyutsuki.
Mình đúng là một tên quái đản mà.
Không thể tin được một thằng ngại quan hệ xã hội như tôi lại gắn bó với Fuyutsuki đến thế.
***
Lúc ấy là giờ nghỉ trưa.
Tôi chọn cơm thịt băm cốt lết, Narumi thì lấy cà ri katsu, còn Hayase mua tempura soba. Đang là lúc căng tin đông nhất trong ngày, bọn tôi vừa cầm khay vừa kiếm chỗ ngồi.
Mãi cũng tìm được chỗ trống, nhưng vừa ăn được một miếng tôi đã thấy hối hận ngay vì mua nhiều đồ ăn quá. Tôi không hoạt động nhiều nên chẳng thấy thèm ăn.
“Nhìn này,” Hayase nói, lớn tiếng đến nỗi cả căng tin chắc cũng nghe được.
Cô giơ điện thoại ra trước mắt chúng tôi, là “Tuyển sinh viên tình nguyện.”
“Cậu không định đi tình nguyện thêm nữa đấy chứ?” Narumi hỏi, nhai nhồm nhoàm.
Nghe như kiểu Hayase bị nghiện đi tình nguyện ấy.
“Đọc cho hết đi.”
“Là bệnh viện đó sao?”
“Ừ! Họ đang tuyển người đến trông trẻ ở phòng trẻ đấy. Đến đọc sách với kế chuyện.”
Một tia hy vọng mong manh mới xuất hiện.
Đây có thể là cơ hội để tiếp cận Fuyutsuki.
Tự dưng tôi lại cảm thấy đói rồi.
“Bọn mình đi chứ?”
“Nếu thế có thể sẽ nói chuyện được với Koharu.”
“Nhưng mà ấy.” Narumi vẫn liên tục tống thức ăn vào mồm, “ếu ọn ình đi với ộng cơ…”
“Nuốt cho hết đi đã rồi nói.”
Narumi nuốt ực một cái, rồi nói lại.
“Nếu bọn mình đi với động cơ riêng, thì chưa chắc đã qua được vòng phỏng vấn đâu.”
Cậu ta nói phải.
“Nếu đi lần này, mình sẽ làm hết mình, dù Koharu có sao đi nữa.” Hayase tuyên bố.
Một Hayase yếu ớt hôm trước đã không còn, giờ chỉ còn người con gái nhìn tôi với ánh mắt quyết tâm.
“Đăng ký thôi. Dù sao cũng tìm được Koharu rồi.”
Tôi hơi phấn chấn đáp lại “Ừ”, làm sao kìm được cảm xúc chứ.
Dù có bàn bạc bao nhiêu, bọn tôi cũng chẳng thể tìm được giải pháp.
Còn giờ thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Chỉ cần được ở bên Fuyutsuki là đủ rồi.
Sống mũi tôi nóng lên, đầu óc trở nên mụ mẫm với những suy nghĩ.
Ngày hôm sau đó, Hayase, Narumi và tôi đến đăng ký tình nguyện ở bệnh viện.
***
Cả ba chúng tôi dễ dàng vượt qua vòng phỏng vấn, nhờ danh tiếng của đại học và Hayase, một người nhiệt thành đã tham gia nhiều hoạt động tình nguyện.
Tuy nhiên, qua vòng phỏng vấn không có nghĩa là hôm sau có thể đi luôn. Còn nhiều thủ tục giấy tờ cần phải làm, như viết đơn, xét nghiệm sức khỏe, và mua bảo hiểm tình nguyện.
Bọn tôi còn phải tham gia một buổi định hướng. Phía bệnh viện hướng dẫn cho bọn tôi làm sao để không làm bọn trẻ phiền lòng – như không được nhắc đến bệnh tật chẳng hạn – và chỉ cách rửa tay chuẩn để tránh lây nhiễm.
Một chị y tá đã nhắc chúng tôi rằng.
“Việc này tuy rất vất vả, nên mong các em hãy cố gắng nhé.”
Khiến tôi nhận ra chuyện tôi sắp làm giờ sẽ không hề dễ dàng.
Ngày đầu tiên, ba người bọn tôi đến cùng hai người phụ nữ sống gần đây.
Có tổng cộng mười ba đứa trẻ ở đây. Vài đứa bị thương ở tay, có đứa thì bó chân, và vài đứa nữa đội những chiếc mũ len. Tầm tuổi thì khoảng năm đến chín tuổi.
Theo lời y tá, những đứa trẻ ở lâu trong bệnh viện thường là do mắc các bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi được dặn dò kỹ lưỡng là không được nhắc đến bệnh tật, vì khoảng thời gian này là để giúp chúng quên đi khoảng thời gian khó khăn ở bệnh viện – dù chỉ là một chút thôi.
Căn phòng trẻ đầy những tiếng kêu phấn khích. Hôm đó, chúng tôi chỉ có ngồi gấp giấy thôi.
“Gào!”
Hay ít nhất đáng ra phải thế. Thay vào đó, Narumi bị bao vây bởi một đám những cậu nhóc bám vào lưng hay sút cậu ta.
“Em cho chị mượn cuốn sách hướng dẫn nhé?”
Hayase thì, đang được những cô bé vây quanh. Cô ấy chỉ biết gấp mấy thứ đơn giản như máy bay hay hạc thôi, nhưng giờ cô đang nhìn chằm chằm cuốn sách, cố gắng gấp những thứ khó hơn như hoa hồng hay hoa ly.
Ở bệnh viện, lúc này được gọi là giờ trẻ. Khoảng thời gian này nhằm không khiến bọn trẻ thấy buồn chán khi ở viện.
Trước khi bắt đầu, chị y tá phụ trách đã giới thiệu bọn tôi với Fuyutsuki.
“Em ấy chơi piano trong giờ trẻ, nhưng cũng là bệnh nhân ở đây luôn.”
Khi nghe đến đoạn cô là bệnh nhân, cả người tôi cứng lại. Tôi ít nhiều cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng khi nghe trực tiếp thì cảm tưởng như có gì đó mới đè nặng lồng ngực tôi.
Fuyutsuki trông có hơi bất ngờ khi nghe nói rằng có thêm sinh viên tình nguyện.
“Rất vui được gặp cậu.” Tôi nói.
“Mình cũng thế.”
Fuyutsuki khẽ nói. Như thể Fuyutsuki vui tươi mà tôi gặp ở đại học chưa từng tồn tại.
“Ooh, không biết chị có gấp được không nữa.”
Bao quanh bởi một nhóm trẻ, Fuyutsuki ngồi gấp giấy, đám trẻ ở quanh như thể bị hút vào giọng nói dịu dàng của cô.
Cô đang gấp máy bay giấy, thứ đơn giản đối với cả những người không thể thấy được. Khi gấp xong, cô đưa cho một đứa nào đó – nhưng nó nhanh chóng bị ném đi khiến cô khó theo kịp.
Khi thấy cô gấp sắp hết giấy, tôi im lặng bỏ thêm giấy gấp bên cạnh cô.
Tôi nghĩ rằng vì không thấy nên cô sẽ không biết đâu.
Nhưng tôi đã nhầm.
“…Cảm ơn.”
Có lẽ cô đã dùng đầu ngón tay đếm số giấy. Với người có thể phân biệt được tiền xu chỉ bằng cách chạm vào, thì việc đếm giấy cũng chỉ đơn giản thôi.
Câu đáp ấy quá bất ngờ khiến tôi hơi vui.
Tôi không khỏi muốn nói chuyện thêm với cô.
“Có cần mình giúp không? Hình như cậu gấp không kịp ấy.”
Nhưng lúc đó…
“Kancho!” Giọng nói phía sau cùng cảm giác sốcc truyền từ dưới lên thẳng não tôi.
“Owwwwwwww!”
Tôi kêu lên, quay lại thì thấy một cậu nhóc với cái đầu cạo sạch đang cười nghịch ngợm.
Cậu nhóc vừa mới sút tôi.
“…Không được làm thế. Đau lắm đấy…”
“Anh cứ nhìn chằm chằm chị ấy thế? Ew, gớm thật đấy!”
“K-Không có nhé.”
“Xạo! Em biết thừa! Anh đang nhìn ngực chị ấy đúng không?”
Tôi quay lại nhìn Fuyutsuki, mặt cô hơi đỏ,lên, đưa hai tay che ngực.
“Không. Không là không. Anh không bao giờ làm thế cả!”
“Xạo kìa, xạo kìa!”
“Đừng có trêu người lớn như thế.” Tôi nhắc, nhưng có vẻ cậu nhóc đang thấy vui.
“Ngực! Ngực! Ngực!” thằng nhóc vừa kêu lớn vừa chạy quanh phòng.
“Này! Đừng chạy – nguy hiểm lắm!”
Nhưng tiếng cười của lũ trẻ xung quan như càng khuyến khích cậu nhóc.
Narumi đứng chặn lại và vòng tay giữ lấy nhóc ta.
“Bắt được rồi.”
“Lão già thả ra đi. Bực đấy nhé!”
Cậu nhóc khó mà thoát được vòng tay của Narumi. Nhưng trông cậu ta có vẻ sốc, không nghĩ rằng cậu nhóc thấy mình già như thế. Cậu ta lẩm bẩm “Lão già…” rồi thì thầm gì đó.
“Nếu em mà chạy nữa thì Lão già cơ bắp sẽ bắt đấy nhé.”
“Thôi được rồi.”
“Tại sao mình lại tự xưng là Lão già cơ bắp chứ?”
“Tao nghĩ mày sẽ nổi tiếng nếu làm video lấy cái tên đó đấy.” tôi chọc.
“’Hôm nay chúng ta sẽ chống đẩy hai trăm lần nhé. Cùng luyện tập với Lão già cơ bắp nào’ kiểu kiểu vậy á hả?”
“Nah, nghe ngu thật.”
“Gì chứ? Hmm, có vẻ đùa xịt rồi.”
“Như bóng bay ấy.”
“Mà Lão già cơ bắp là cái quái gì cơ chứ?”
“Này hai tên kia! Quay lại gấp giấy mau.” Hayase mắng.
“Được rồi!” Narumi với tôi đồng thanh.
Một trong hai người phụ nữ ngồi nghe chúng tôi nói chuyện mỉm cười.
“Trông hai cậu như cặp diễn hài ấy nhỉ.”
Lúc đó.
Fuyutsuki bật cười. Cả người rung lên.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được thấy cảnh này.
Tôi nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc trên sân thượng. Cô ấy y hệt Fuyutsuki mà tôi biết lúc đó. Mắt tôi mờ đi.
Sau hai tiếng chơi cùng bọn trẻ, chúng tôi đưa chúng về lại phòng bệnh. Khi đang dọn dẹp lại phòng, tôi nghe tiếng người ban tình nguyện nói chuyện với nhau.
“Mà hôm nay không có Sumire nhỉ?”
“Hình như em ấy bắt đầu điều trị rồi.”
“À, hẳn là sẽ khó khăn lắm đây.”
Tim tôi đau nói.
***
Hai tuần trôi qua kể từ khi bắt đầu đi tình nguyện.
Mỗi khi bắt chuyện với Fuyutsuki, cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả, như thể cô ấy đang né tránh tôi vậy.
Tháng Sáu đã sắp đến, mùa mưa cũng kết thúc nhanh hơn mọi năm. Mùa hè chuẩn bị tới rồi.
Hôm nay chỉ có mình tôi đến giờ trẻ. Lúc đang dọn dẹp, Fuyutsuki gọi.
“Sorano, cậu có đó không?”
Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chuyện này quá bất ngờ khiến mạch tôi đập nhanh, nhưng cùng lúc đó, tôi cảm thấy tuyệt vọng khi nghe cô gọi mình bằng họ.
Tôi cố bình tĩnh đáp lại.
“Hmm? Mình ở đây.”
“Chuyện đại học ổn chứ Sorano?”
“Ổn kiểu gì?”
“Ừ thì, cậu có đi học đầy đủ không đó?”
“À, cái đó. Không sao, có Hayase lo cho mình rồi.”
“Mình cũng hơi lo cho cậu đó biết không?” Fuyutsuki nghiêm mặt, vẻ mặt tôi chua từng thấy trước đây.
“Còn cậu thì sao Fuyutsuki? Vẫn ổn chứ?”
“Là sao?”
“Ừ thì là, việc học của cậu ấy?”
“Học?” Cô hạ giọng “Mình không học đại học.”
Mặt tôi cắt không còn giọt máu; đó không phải đáp án mà tôi muốn nghe.
Fuyutsuki đã… thực sự mất hết ký ức về khoảng thời gian đó sao?
Chẳng phải cô đã nỗ lực hết mình để lấy được bằng cấp ba và vào đại học sao?
Tại sao mọi thứ lại trở nên xa rời thực tế như thế?
“Đừng đánh trống lảng nữa. Bọn mình đang nói về việc học của cậu đấy Sorano.”
Tôi chẳng còn chút sức lực nào.
Tim tôi không chịu nổi nữa rồi.
“Làm tình nguyện là tốt, nhưng mình không nghĩ cậu nên lơ là việc chính của mình đâu.”
Tôi không muốn nghĩ về nó nữa.
“…”
“…”
Bọn tôi im lặng một lúc.
Và cô là người phá vỡ sự im lặng.
“Sorano?”
“Ơi?”
“Mình tưởng cậu đã đi đâu rồi cơ.”
“…Chắc tại mình đang ngại nói chuyện.”
Tôi đáp lại như mọi khi.
Fuyutsuki sẽ bảo tôi xấu tính, bĩu môi tỏ vẻ phiền phức.
Việc đối đáp hàng ngày đã trở nên thật quý giá với tôi.
Thế nhưng lần này thì khác.
“Đừng đùa nữa.”
Giọng cô mang vẻ sắc bén.
“Cậu có nghe mình nói không thế hả?” Cô cáu kỉnh hỏi, như xát muối lên vết thương của tôi.
Tôi không muốn nghĩ gì nữa.
“Chuyện đại học mình vẫn ổn.” Giọng tôi càng lúc càng lớn. Mọi người cũng bắt đầu nhìn về phía này.
Nhưng…
Dù thế…
Như này vẫn hơi quá rồi.
Cô ấy đã quên hết mọi người. Đã quên đi những gì mình đã nỗ lực biết bao nhiêu để đạt được.
Tôi phải nói gì với cô ấy giờ?
“Này, sao thế?” Fuyutsuki hoang mang hỏi.
Cô với tay ra, lọ mọ xung quanh rồi chạm vào vai tôi. Tầm nhìn tôi mờ đi, và cô đã chạm vào tôi.
Nhưng tôi gạt bàn tay ấy ra.
“Không—”
Tôi định nói “Không có gì đâu!”, nhưng Fuyutsuki ngắt lời.
“Bọn mình ra ngoài nói chuyện nhé?”
Dù trông phiền não, nhưng cô vẫn mỉm cười.
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra ai cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“Xin lỗi.” Tôi cũng không biết mình xin lỗi vì cái gì nữa. Nhưng tôi vẫn nói.
Chúng tôi rời khỏi phòng trẻ và lên vườn sân thượng.
Fuyutsuki đưa tôi đến đó, một tay giữ cánh tay tôi một tay bám lan can. Đã lâu lắm rồi cô ấy mới chạm vào tôi, thế nhưng bàn tay ấy lại lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.
Vừa ra ngoài trời, sự oi bức của mùa hè khiến tôi khó chịu.
Fuyutsuki bám theo lan can bước đi, đến băng ghế ở cuối đường, và bọn tôi ngồi xuống.
Hít một hơi thật sâu, Fuyutsuki bắt đầu.
“Giờ nói qua mọi thứ nhé.”
“Nói qua gì cơ?”
“Mình từng học cùng đại học với các cậu đúng không?”
“Ừ. Thật vậy.”
“Và chúng ta quen nhau từ khi đó, nhưng hình như mình đột ngột mất trí nhớ.”
“Phải.”
Fuyutsuki nhìn thẳng vào tôi – hay đúng hơn là về phía âm thanh của tôi.
“Nói thật thì, mình đang hoang mang lắm, không biết làm gì cả.” tôi nói
“Vậy cậu muốn mình làm gì? Cậu muốn mình nhớ lại sao?”
“…Thì…”
“Nói đơn giản thì, chuyện đó phiền lắm.”
“Phiền?”
Tôi bối rối. Ý cô ấy là sao? Nhớ lại quá khứ khiến cô ấy khó chịu sao?
Hay những thứ thật quý giá đối với tôi lại không là gì với cô ấy?
Ngực tôi nhói lên, tim đập mạnh như muốn nổ tung, tiếng vang lên tai, đầu đau như búa bổ. Tiếng ve trong vườn còn kêu to hơn khiến tôi bị ngộp.
Ý cô ấy là sao chứ? Cô ấy đang nói gì vậy chứ?
Fuyutsuki mỉm cười khẽ nói.
“Mình chỉ còn sáu tháng để sống thôi.”
Cô tiếp tục.
“Ung thư đã di căn sang gan, nên mình sắp chết rồi.”
“Mình sắp chết rồi”. Fuyutsuki nói nhẹ tênh.
“Vì biết mình sắp chết, nên nhớ lại những chuyện ấy chỉ khiến mình đau đớn hơn thôi, cậu không nghĩ vậy sao? Vả lại, Sorano này, tốt hơn cậu đừng nên quan tâm đến mình nữa, mình không còn sống được bao lâu đâu. Cậu sẽ phí hoải thời gian của mình mất.”
Đáng buồn là thế, nhưng cô vẫn nói thẳng.
Khóe mắt tôi nóng lên, nước mắt chảy dài xuống má.
“Oh.” Tôi không kìm lại được. “Vậy à…”
Tôi cố gạt đi, nhưng không thể.
“Xin lỗi nhé. Xin lỗi vì đã cố đến gặp cậu bằng cách này.”
“…? Cậu không sao chứ?”
Tôi không muốn Fuyutsuki biết mình khóc. Tôi cố hết sức kìm tiếng nấc.
“Cậu thực sự sắp chết à?”
“Ừ. Bằng cách nào đó, mình cảm thấy mình biết vậy.”
Cô ấy dễ dàng chấp nhận sự thật ấy.
“Dù sao đây cũng đã là lần thứ ba rồi.”
Cô trở nên thanh thản với những chuyện sẽ xảy ra? Hay đã chấp nhận số phận của mình?
“Tuần trước mình đã bắt đầu hóa trị, và thú thật là không khả quan cho lắm. Trong hai tuần nữa, có lẽ mình sẽ không thể rời khỏi phòng bệnh nữa đâu.
Cho nên là, hãy quên mình đi.
Nhé.”
Nụ cười ấy thật rực rỡ làm sao.
“Được rồi.”
Là vậy sao. Hiểu rồi. Có lẽ chuyện đã thành ra thế này nhỉ.
Tim tôi vụn vỡ. Đó là cảm giác sâu trong lồng ngực này.
Giọng tôi run lên.
“Xin lỗi vì quá cứng đầu nhé.”
Tôi không biết mình đã làm sai gì, nhưng tôi vẫn xin lỗi.
Nước mắt vẫn chảy dài, như thể tôi đang cố gắng tống khứ hết những cảm xúc của mình dành cho Fuyutsuki đi vậy. Chúng cứ thế trào ra. Tôi không có khăn tay, nên chỉ biết lấy lòng bàn tay lau mắt. Mặt tôi rối hết cả lên rồi, nhưng tôi vẫn chẳng biết mình nên làm gì.
***
Fuyutsuki đã tự mình lần theo lan can và về phòng.
Mặt tôi đầy nước mắt, nên tôi ngồi nghỉ ở băng ghế cố bình tĩnh lại.
“Cậu là bạn ở trường của Fuyutsuki à?” Một vị bác sĩ áo trắng đứng tuổi hỏi tôi.
Dù vẻ ngoài khá trẻ, nhưng dưới mắt ông ấy thâm quầng, vẻ mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khó tin tưởng của tôi, ông ấy đưa tay lên.
“Tôi là bác sĩ điều trị cho Fuyutsuki.” Ông giải thích.
Tôi khẽ gật đầu. Ngạc nhiên thay, ông ấy rút ra một điếu thuốc.
Ông ta thực sự hút thuốc ở một chỗ thế này á?
“Nói cho cậu biết thì, đây là khu vực hút thuốc đấy. Cậu không nên ở đây đâu.”
“Dù có khu vực hút thuốc hay không thì ông cũng phải biết khói thuốc có hại cho sức khỏe người khác chứ.”
Có lẽ đầu óc tôi chỉ còn nghĩ đến Fuyutsuki, nên giờ mới thấy mình lỡ lời.
“Vậy thì tôi mong cậu sẽ nín thở một lúc.” Ông ta cười.
“Tôi xin lỗi vì hành xử thô lỗ. Nhưng nếu là bác sĩ điều trị của Fuyutsuki, ông hẳn phải biết rõ thuốc lá làm tăng nguy cơ ung thư phổi chứ nhỉ?”
“Tháng nào tôi cũng kiểm tra định kỳ hết, nên đừng lo. Nếu phát hiện sớm thì ta có thể chữa được.”
Vị bác sĩ thư thả vẩy điếu thuốc. Ông ấy dường như là một người dễ nói chuyện.
“Tôi hỏi vài chuyện được chứ?”
“Hmm? Là về trí nhớ của Fuyutsuki sao?”
Ông ấy biết chính xác tôi muốn hỏi gì.
“Đúng vậy. Có khả năng người ta mất trí nhớ thật sao?”
Ông ấy nhả khói lên trời.
“Nếu có khối u phát triển ở vùng trí nhớ của não bộ, thì không hẳn là không thể. Nhưng mà, ca của Fuyutsuki thì, ung thư di căn đến gan nên thường sẽ không ảnh hưởng đến trí nhớ đâu.
“Vậy thì tại sao…?”
“Cũng khá hiếm gặp, khi trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng khi bắt đầu quá trình hóa trị. Đầu óc sẽ khó nhớ được những gì xảy ra hôm trước, và luôn trong trạng thái mơ màng. Cái đó được gọi là bệnh não hóa trị. Chuyện này thường xảy ra khi phải trị liệu với liều cao.
“Vậy cô ấy…?”
“Tuy nhiên, triệu chứng của Fuyutsuki cũng không liên quan đến não hóa trị.”
“Ý ông là sao?”
“Tôi không nghĩ cô ấy mất trí nhớ là do bệnh tật hay thuốc, mà là do tâm lý. Có thể nói là cô ấy đã tự khóa lại ký ức của chính mình.”
“Gì chứ…?”
“Nếu kích thích lại được ký ức của cô ấy thì có lẽ sẽ có gì đó… cậu muốn thử chứ?”
“Tôi không làm vậy được. Cô ấy sẽ từ chối thôi.”
Vị bác sĩ thở dài, tiếp tục nhả khói.
“Mà, cậu luôn có thể đổi ý. Còn bây giờ thì ưu tiên hàng đầu vẫn là ngăn ung thư lại đã.”
“Cho tôi biết được không?”
“Về chuyện gì?”
“Liệu bệnh ung thư của Fuyutsuki có thể chữa được chứ?”
Ông ấy nhấc điếu thuốc ra nhìn tôi.
“Chà, tỷ lệ là năm phần trăm.”
“Năm phần trăm thất bại?”
“Năm phần trăm sống sót cho đến cuối năm nay. Còn tỷ lệ sống sót sau năm năm thì cực kỳ thấp.”
Vị bác sĩ nói chi tiết cho tôi, nhưng chẳng có gì lọt tai cả.
Fuyutsuki có năm phần trăm khả năng sống sót qua năm nay.
Và không thể kéo dài hơn năm năm.
Ánh sáng có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Nên cô ấy mới bảo tôi quên đi.
Lồng ngực tôi thắt lại đau đớn.
Vị bác sĩ rời đi, nhưng nhìn tôi với ánh mắt quyết tâm.
“Tôi sẽ chữa cho cô ấy.”
***
Ba ngày trôi qua kể từ lúc tôi gặp vị bác sĩ đó.
Không thể bỏ hẳn việc tình nguyện được, nên Hayase đã đi thay tôi.
Thật đau đớn khi phải đến gặp Fuyutsuki.
Chỉ nhìn thấy cô ấy thôi tôi cũng không chịu nổi rồi.
Tiết bốn mới kết thúc, và tôi ngồi dưới ánh nắng ở chỗ quen trên sân thượng. Mặc kệ da mình bị thiêu cháy, tôi ngồi mơ màng, nhìn về những đám mây ở phía xa, tưởng tượng về cơn mưa rào đằng đó. Tưởng tượng ra bầu trời trong xanh và cơn mưa rào xối xả khiến tôi nảy ra những suy nghĩ mang tính triết học – có lẽ do vừa học Triết xong.
Đột nhiên ai đó khiến tôi tỉnh lại.
“Cậu ổn không thế?”
Một anh chàng gầy gò, râu ria lại chỗ tôi. Là chủ tịch của hội pháo hoa hôm trước chúng tôi gặp.
“Em chỉ đang ngồi chơi thôi.”
“Sao lờ đờ thế. Là tôi Kotomugi đây.”
Anh ta mặc áo phông, quần lửng, đi xăng đan, tay cầm xô và cần câu. Đôi khi tôi tự hỏi liệu cái trường này có đang cho sinh viên thoải mái quá không nhỉ?
“Cô gái mù đâu rồi?”
Nhắc đến Fuyutsuki khiến tôi muốn khóc.
Làm ơn thôi đi mà.
“Cô ấy nhập viện rồi. Tình trạng sức khỏe tệ lắm.”
“Aw, tệ thật. Nếu là bạn gái cậu thì cậu phải ở bên cô ấy chứ.”
“Cô ấy không phải bạn gái em.”
“Vậy hai người không hẹn hò sao?”
“Cô ấy từ chối em rồi.”
Dừng lại đi. Nếu không tôi sẽ khóc mất.
“Khi mọi chuyện trở nên khó khăn, pháo hoa sẽ giúp được.”
Mấy lời nhảm nhí của anh ta khiến tôi khó chịu. Tôi thì đang dưới đáy vực, còn anh ta ở đây lảm nhảm về pháo hoa. Cơn giận dần dâng lên trong người tôi.
“Tuần sau nữa có hội thi pháo hoa. Nhưng chúng tôi đang gặp chút vấn đề.”
Trông anh ta có vẻ phiền muộn, tôi ngắn gọn hỏi.
“Có chuyện gì à?”
“Cậu biết vụ hủy bắn pháo hoa ở lễ hội chứ? Vụ đó mang lại vài chuyện cho bọn tôi.”
Trông anh ta chẳng có vẻ gì tức giận cả.
Tôi không đáp lại, và anh ta nói tiếp.
“Là chi phí hủy bỏ. Có một thợ pháo muốn mua lại chỗ pháo của bọn tôi, nhưng ban điều hành lễ hội thì muốn để lại dùng cho các sự kiện sau, nên chỉ muốn trả phí thiết đặt thôi. Cả hai bên đều không chịu nhượng bộ, nên tôi kẹt luôn ở giữa. Ước gì họ đặt mình vào vị trí của tôi.” Kotomugi kể lể, nhưng tôi chẳng bận tâm.
“Em chỉ ngạc nhiên là bên đại học cho phép anh bắn pháo hoa đấy.”
Nhưng Kotomugi có vẻ hài lòng khi thấy tôi hỏi, anh ta bắt đầu hăng say giải thích những gì cần thiết để chuẩn bị cho việc bắn pháo hoa.
Chết thật, tôi nghĩ, hối hận vì đã không nói gì thêm. Lỡ bật công tắc của ảnh rồi.
Tôi không chú ý lắm những gì anh ấy nói, nhưng nghe sơ qua thì phải viết đơn xin chính quyền địa phương, kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy. Nghe không dễ như tôi đã nghĩ.
“Nhưng có một lỗ hổng.” Kotomugi vui vẻ nói tiếp. “Nếu như có, ví dụ như, năm mươi quả pháo cỡ hai, mười lăm cỡ ba, mười cỡ bốn cùng loại theo kiểu thác nước và thêm set pháo ở giữa – tạo ra một màn diễn ba phút với bảy mươi lăm quả pháo tất cả - thì không cần giấy tờ gì hết.”
“Thế à, em không biết đấy.”
Dù câu trả lời của tôi nghe chẳng có tí âm sắc nào, Kotomugi vẫn có vẻ vui.
“Tôi chuẩn bị đi câu cá đây. Đi cùng không?”
Thật khó để đối phó với kiểu người như anh ta trong khi tâm trạng đang xuống dốc thế này.
“Thời điểm này trong năm có thể bắt được đám cá ngựa nhỏ, đem đến căng tin người ta sẽ chiên cho luôn!”
Anh ấy nói không ngừng nghỉ. Tôi rõ ràng chẳng hề tỏ ra thích thú – chỉ hờ hững đáp “à” với “ồ” – mà anh ta vẫn cứ nói.
Làm ơn cho tôi nghỉ chút đi.
Tôi đã định nói thế, nhưng rồi Kotomugi bắt đầu lục tìm cái gì đó.
“À, suýt thì quên.” Anh ta thọc tay vào túi quần, lẩm bẩm. “Đây phải không nhỉ? Đâu rồi ta?” rồi bắt đầu lục cặp.
“Thôi, chắc em phải về lớp làm báo cáo đây.”
Tôi cảm thấy hơi khó chịu liền đứng dậy – và lúc đó Kotomugi cũng tìm thấy thứ đang cần.
“Đây rồi! Thấy rồi! Cái này của bạn gái cậu đúng không?” Anh ta lôi ra gì đó.
Tôi lập tức nhận ra, ngạc nhiên đến tròn mắt.
Trái tim gần như đã chết mới hồi nãy, giờ bắt đầu đập lại đến đau đớn.
Đó là chiếc thẻ đánh dấu trang màu vàng với những vết nổi – thứ mà tôi tưởng đã mất đi.
“Cái này mình muốn cậu tự đọc cơ, Kakeru.”
Gương mặt Fuyutsuki lướt qua tâm trí tôi.
“Anh… tìm thấy cái này ở đâu?”
Tôi run rẩy đưa tay về phía đó.
“Tôi nhặt được nó ngoài sân trước tòa nhà câu lạc bộ. Vì có chữ nổi nên tôi nghĩ chắc là của cô ấy nên định khi nào gặp sẽ đưa, nhưng giờ cô ấy nhập viện rồi thì đưa cho cậu vậy.”
Tôi phải làm gì trước phép màu này đây?
Trước khi nhận ra, tôi đã ôm chầm lấy Kotomugi rồi.
“Cảm ơn anh rất nhiều! Em không biết phải làm gì mới đền đáp cho đủ đây!”
“Whoa! Này, cậu ép chết tôi mất!”
Tôi nhận lấy tấm thẻ đánh dấu trang rồi cẩn thận quan sát.
Thực sự là của Fuyutsuki.
Phần mép đã bị cong, góc thì rách, lấm tấm dính đất bẩn vãi chỗ.
Nhưng nó đã quay trở lại.
Thẻ đánh dấu trang của Fuyutsuki đã về lại chỗ tôi.
Nước mắt chực trào, tôi vô tình lớn giọng.
“Xin lỗi! Em có việc phải làm rồi!”
Chẳng vì lí do gì cả, tôi chỉ cảm thấy lúc này mình tốt nhất nên giải mã những gì ghi trên tấm thẻ này.
Kotomugi hẳn cũng cảm nhận được gì đó, nên anh ta giơ cần câu lên.
“Chúc may mắn nhé.”
*
Tôi chạy một mạch đến thư viện của trường.
Lúc này khá vắng vẻ, tôi chạy qua hành lang thì bị nhắc “Đừng chạy trong thư viện!”
Tôi điều hòa lại nhịp thở, rồi bắt đầu đi tìm từ điển chữ nổi.
Vì chưa từng tìm bao giờ nên tôi không biết ở đâu cả.
Tôi dùng máy tính ở thư viện để tìm kệ.
“Kiểu như một cái danh sách những điều muốn làm ấy.”
Trên đó ghi những gì?
“Vì làm gì biết được khi nào thì mình chết chứ.”
Khi nói những lời ấy, có lẽ cô không hề đùa.
Fuyutsuki đã phải chiến đấu với nỗi sợ của bản thân.
Có khả năng bao ước nguyện lâu nay của cô ấy được ghi trong chiếc thẻ này.
Tôi không khỏi nghĩ như vậy.
Mở cuốn từ điển ra, mùi sách cũ xộc lên.
Tôi lật từng trang, nhìn theo chỉ dẫn để giải mã tấm thẻ.
Cứ mỗi lần lại một chữ. Cuối cùng, tôi tốn tận ba tiếng đồng hồ chỉ để giải được ba dòng.
Dòng thứ nhất:
Đến một bữa tiệc. Tham gia câu lạc bộ.
Tôi run rẩy khóc nức lên.
Cô ấy đã có bằng tốt nghiệp cấp ba, nhập học đại học, và tham gia một bữa tiệc chào mừng…
Đó là cô gái đã nỗ lực đat lấy ước mơ, với tấm thẻ dấu trang này làm kim chỉ nam.
Dòng thứ hai:
Kết bạn. Đi mua sắm.
Cô ấy đã có bạn mới. Chúng tôi đã đi mua pháo hoa cùng nhau.
Tôi đã ở bên cô ấy, suy nghĩ đó khiến tôi thấy hạnh phúc nhưng cũng đau đớn.
Dòng thứ ba:
Chuẩn bị pháo hoa. Yêu một ai đó.
Giải mã xong câu đó, tôi nằm gục ra bàn nức nở.
Không có ai ở thư viện hết, nên tôi cũng không cần kiềm chế.
“Cậu chưa hoàn thành được mà.”
Thế nên chúng tôi mới đi mua pháo hoa.
Thế nên cô ấy mới nói với tôi rằng muốn vào câu lạc bộ.
“Cậu đã hoàn thành hết được đâu.”
Đến cả tôi cũng cảm thấy tức giận. Tôi không kìm được nước mắt.
“À phải rồi.” tôi lẩm bẩm.
“Đúng vậy. Phải vậy rồi.”
“Mình nghĩ sẽ thật tuyệt vời làm sao nếu chúng ta có thể tự bắn pháo hoa. Đó sẽ là một ngày thật đặc biệt – là một kỷ niệm sẽ ở lại suốt đời.”
Tôi nghĩ về những gì Fuyutsuki đã nói.
Tôi có thể giúp cô ấy biến mong ước này thành hiện thực.
Tôi có thể cho nổ những chùm pháo hoa mà cô luôn muốn thấy.
Tôi không biết cô còn lại bao nhiêu thời gian nữa.
“Vì làm gì biết được khi nào thì mình chết chứ.”
Cô ấy nói đúng.
Thế nên chúng ta không được bỏ cuộc.
“Chỉ cần không bỏ cuộc là được mà.”
Tôi thì thầm, tự nhủ với chính bản thân mình.
Khi rời thư viện, mặt trời đã sắp khuất bóng.
Đám mây đen đằng xa kia cũng đã tan. Trên bầu trời hoàng hôn không một gợn mây, cũng chẳng có dấu hiệu nào của một cơn mưa sắp đến.
Tôi lấy điện thoại ra bấm gọi.