Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Drag-On Dragoon 3 Story Side

(Hoàn thành)

Drag-On Dragoon 3 Story Side

Jun Eishima; Yoko Taro

Khế ước, Giáo hội Thiên thần và Phong ấn đã được tạo ra khi nào và ở đâu? Bốn vị sứ đồ bắt nguồn như thế nào? Năm chị em sẽ đi tới nơi đâu?Con đường mới mà kẻ phản bội Utautai Zero và Rồng Mikhail sẽ

5 9

Chị Em Lính Đánh Thuê

(Đang ra)

Chị Em Lính Đánh Thuê

Mikawa Ghost

Dù không cùng chung huyết thống, chúng tôi vẫn tin tưởng lẫn nhau——một câu chuyện về cuộc sống của hai chị em.

1 6

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

220 853

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

557 2332

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

60 103

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

397 673

Toàn tập (Đã hoàn thành) - Chương 4

 Tôi bật đèn LED, kéo rèm cửa sổ. Nắng ban mai chiếu vào.

Kiểm tra rau củ trong tủ lạnh bếp, có củ cải trắng.

Đặt nồi nhỏ lên bếp, đổ nước đun sôi. Sau đó cho củ cải cắt khúc và rong biển wakame khô vào nồi. Thế là hết nguyên liệu rồi. Dù trong đầu thỉnh thoảng vẫn nghĩ phải ăn rau mỗi ngày để khỏe mạnh, nhưng thực tế thì món ăn như vậy đã là giới hạn rồi. Đun 10 phút đợi miso tan ra là món súp miso đã hoàn thành.

Lấy bánh mì đã mua trước đó từ tủ. Ăn bánh mì và súp miso cho bữa sáng, sự kết hợp này không phải là không thể tranh cãi, nhưng so với việc tranh luận mấy chuyện nhỏ nhặt như kiểu Nhật hay kiểu Tây, thì chuẩn bị đơn giản mới là quan trọng nhất. Buổi sáng lúc nào cũng bận rộn như vậy.

Cuối cùng đặt ly cà phê hòa tan đã pha lên bàn ăn. Không biết từ lúc nào mà chỗ đã đầy kín, nên tôi rất cẩn thận bưng sữa ra. 7 giờ 15 phút, cuối cùng bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, chậm hơn kế hoạch 5 phút. Phải nhanh lên thôi.

“Con ăn đây.”

Tôi cúi đầu uống cạn chén súp miso.

Cô bé ngồi đối diện nhìn tôi.

“Nước súp văng tung tóe rồi.”

Tiểu Chân năm tuổi bình thản nói ra bộ dạng luống cuống của tôi.

2

Tôi lái xe đạp điện lên con dốc giữa các khu chung cư. Tiểu Chân ở ghế sau ngân nga bài hát hoạt hình buổi sáng cuối tuần.

Bởi vì được phát triển như một phần của Khu đô thị mới Tama, nên Minami-Osawa chủ yếu là các tòa nhà dân cư cao tầng.

Nhưng rốt cuộc thì nằm giữa những ngọn núi, có rất nhiều dốc, không có xe đạp điện hoặc ô tô thì khó mà đi lại được. À, đối với tôi thì rất khó, nhưng cũng không thiếu những phụ huynh khỏe mạnh dùng xe đạp thường chở hai đứa trẻ. Thật muốn hỏi xem sức mạnh đó từ đâu mà có.

Cuối cùng cũng lướt vào bãi đỗ xe của trường mẫu giáo Kami-Yugi.

Xung quanh đều là các cặp phụ huynh-con cái đang vội vã vào trường như chúng tôi. Khi bước vào cổng và đi nhanh về phía lớp Sư Tử, một cậu bé cùng lớp đã nhìn thấy Tiểu Chân.

“Ồ, là Tiểu Chân kìa! Chào buổi sáng!”

Manabe Shun của lớp Sư Tử phát ra âm thanh vang dội. Tôi cũng muốn có nguồn năng lượng dồi dào như vậy.

“Chào buổi sáng.”

Tiểu Chân chào hỏi như thường lệ xong, liền bắt đầu chuẩn bị công việc buổi sáng của mình. Rốt cuộc là Tiểu Chân quá trưởng thành, hay những đứa trẻ khác quá hiếu động? Tôi không thể biết được.

Tôi và mẹ của Manabe thận trọng rời khỏi trường mẫu giáo. Vì phải vội đến công ty nên tôi lại đạp xe.

3

Tôi hoàn thành công việc khảo sát thực địa của mình và trở về phòng. Hôm nay mọi nhóm đều hoàn thành suôn sẻ không bị trì hoãn. Kể từ khi làm trợ giảng đã 5 năm, tôi cảm thấy công việc ngày càng thuận lợi.

Bước vào phòng nghiên cứu, sinh viên đại học thuộc khoa chào tôi.

“Đã chuẩn bị xong tiệc chào mừng thành viên mới rồi ạ.”

Phải rồi, tôi nhìn lịch trong phòng. Mùa xuân là thời điểm các sinh viên mới gia nhập phòng nghiên cứu, và chúng tôi hàng năm đều tổ chức tiệc chào mừng theo lệ.

“Thời gian dự kiến sẽ là tối thứ Sáu lúc bảy giờ, thầy Arima lúc đó có tiện không ạ?”

“À, tôi có thể… xin lỗi, tôi sẽ vắng mặt.”

“Ừm… Dù sao thì thời gian cũng có thể điều chỉnh mà. Thầy cứ nói thời gian nào tiện cho thầy là được ạ.”

“Không, xem ra cậu hoàn toàn không hiểu rồi.”

Tôi và sinh viên quay sang nhìn người vừa nói, là Shimada đã chen lời. Tại sao cậu ta, một cựu sinh viên, bây giờ vẫn còn lảng vảng trong phòng nghiên cứu? Cậu ta lại trở thành nghiên cứu sinh. Shimada đó sắp thành tiến sĩ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.

“Có vấn đề gì sao, tiền bối Shimada?”

“Thầy Arima sẽ không đến tham dự tiệc chào mừng đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Hừ.” Shimada hừ một tiếng.

“Thầy Arima, thầy cho cậu ta mở mang tầm mắt đi.”

Tôi làm theo lời cậu ta, lấy điện thoại ra. Đưa bức ảnh quý giá nhất của mình cho sinh viên xem.

“Oa, dễ thương quá!”

Shimada lại hừ một tiếng:

“Thầy Arima cực kỳ cưng chiều cô con gái độc nhất của mình! Tiệc chào mừng gì đó căn bản là không có thời gian đi đâu.”

Cậu ta nhìn tôi cười.

“Đúng không thầy?”

“Đại khái là vậy.”

Tôi gật đầu, nhìn bức ảnh quý giá đó.

4

Năm năm như bão tố.

Năm năm trước, ngày hôm đó, tôi từng hứa với Machiko sẽ ở bên nhau trọn đời. Nhưng lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả. Sống là gì, cuộc sống ra sao, tôi hoàn toàn không hiểu.

Ngay ngày đầu tiên đã phát sinh vấn đề. Tôi quyết định sẽ sống cùng Machiko trong ngôi nhà hai người chọn, rồi đến bệnh viện đón cô ấy về. Nhưng khi làm thủ tục xuất viện, y tá hỏi:

“Anh có mang theo quần áo không?”

“Hả?”

“Vì sắp xuất viện rồi ạ, không có quần áo trẻ sơ sinh thì không được.”

Chuyện này nói ra thì cũng như lẽ thường thôi. Ở bệnh viện có quần áo bệnh nhân, xuất viện thì cần phải chuẩn bị quần áo của mình.

“Xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị…” Tôi cúi đầu nói.

Y tá thở dài, đưa cho tôi một tờ giấy. Trên đó ghi những thứ cần thiết để trẻ sơ sinh xuất viện.

・Quần áo trẻ sơ sinh (vài bộ để thay giặt, vui lòng chuẩn bị tùy theo mùa)

・Áo lót trẻ sơ sinh (áo lót ngắn, áo liền quần, v.v.)

・Khăn quấn

・Tã giấy

・Giấy lau mông

・Túi nhựa

・Khăn gạc, khăn tay, khăn mặt

Đọc xong, mồ hôi lạnh của tôi tuôn ra không ngừng. Tôi không chuẩn bị được thứ nào cả. Thuật ngữ cũng không hiểu. Quần áo trẻ sơ sinh và áo lót trẻ sơ sinh khác nhau sao? Khăn quấn là gì?

“Cái đó…” Không còn vẻ tự tin như khi đến, tôi vô cùng bối rối nói, “Cô có thể cho cháu lùi ngày xuất viện lại một ngày được không?”

Tôi nhanh chóng kể lể với cô Takeba trong nước mắt. Không còn ai khác để dựa dẫm. Cô ấy ngây người một lát, rồi lạnh nhạt nói: “Đây là trường hợp đặc biệt, sau này không được hành động tùy tiện nữa nhé?”

Tuy nhiên, cô ấy vẫn lập tức đưa tôi đi khắp nơi, đưa tôi đến cửa hàng chuyên bán đồ trẻ sơ sinh “Thiên Thần Đại Bản Doanh”.

Những thứ cần mua trong nháy mắt đã đầy ba giỏ.

“Thật sự cần nhiều vậy sao?”

“Vâng.”

“Được rồi.”

“Anh Arima, đây là thêm một người mà, anh hiểu không?”

“Ừm, tôi biết.”

Takeba dùng ánh mắt sắc bén của mình kiểm tra tôi.

“Anh Arima thật sự quá vô dụng rồi.”

Cô Takeba vừa nói vừa lấy ra giỏ thứ tư. Còn tôi chỉ biết chìm vào sự chán nản.

5

Quấn Machiko vào khăn quấn, tôi về nhà.

Điều đầu tiên phải làm là học hỏi. Tôi đọc đi đọc lại cuốn sổ tay nuôi dạy trẻ sơ sinh được phát khi xuất viện. Cách cho bú, cách tắm, mọi khía cạnh chăm sóc trẻ sơ sinh đều được ghi rõ ràng. Nhưng những điều này cũng chỉ là hướng dẫn, thực tế phức tạp hơn nhiều so với nội dung trong sách vỡ lòng.

Trước hết, trẻ sơ sinh không thể làm gì cả.

Đáng lẽ tôi phải biết điều đó. Ai cũng biết. Ngay cả trẻ con cũng biết. Nhưng mãi đến khi thực sự chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh, tôi mới cảm nhận được trọng lượng của câu nói này.

 Cuộc sống của một đứa trẻ sơ sinh: lăn lóc - ngủ - khóc - ị, tè - khóc - uống sữa - khóc - ngủ - khóc. Chỉ có thế thôi. Mắt hình như cũng nhìn không rõ lắm, cứ như không nhìn thấy gì cả. Ngay cả lật mình cũng không làm được, chỉ biết nằm ngửa.

Nhưng dù sao con bé vẫn sống, nên phải cho bú sữa đúng giờ, con bé đi vệ sinh nên phải thay tã. Tôi phải vất vả chạy ngược chạy xuôi để giữ cho sinh vật bé bỏng chẳng làm được gì này sống sót. Một sinh linh mà ngay cả vài chục phút cũng không thể lơ là chăm sóc thì quả là chưa từng nghe thấy bao giờ.

Chưa hết ngày thứ hai, tôi đã bị hiện thực đáng sợ đánh gục. Thế này thì không thể đi làm được, tuyệt đối không thể.

6

"Thế nên mới có chế độ nghỉ nuôi con chứ."

Lời này là do thầy Mankame nói khi đến nhà tôi thăm tình hình của Machiko. Thầy đã nói với tôi, người đã tiều tụy từ lâu, về chế độ mà tôi chưa từng để ý đến này.

"Từ lúc sinh ra cho đến khi con bé tròn một tuổi, anh đều có thể nghỉ phép."

"Một năm thì quá... Dù tôi không nghỉ phép thì không thể tiếp tục chăm sóc con bé được. Nhưng dù sao, nếu trong một năm không có lương thì..."

"Đương nhiên nghỉ phép cũng có lương."

Tôi há hốc mồm. Tôi chưa bao giờ biết đất nước này lại có một chế độ tuyệt vời đến thế. Người tham gia bảo hiểm việc làm có thể nhận được "Trợ cấp nghỉ nuôi con". Trong sáu tháng đầu sau khi sinh con, sẽ nhận được hai phần ba tổng tiền lương ban đầu. Sáu tháng sau đó sẽ nhận được một nửa tổng số. Tuy không phải toàn bộ tiền lương, nhưng chỉ cần chi tiêu tiết kiệm một chút thì hoàn toàn không thành vấn đề.

"Anh sẽ nộp đơn xin nghỉ nuôi con chứ?"

Tôi lắng nghe với vẻ khó xử.

Không, tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu không thì tôi không thể nuôi Machiko được. Nhưng vừa nghĩ đến việc tôi nghỉ làm sẽ làm tăng gánh nặng cho thầy Mankame và phòng thí nghiệm là...

"Không đúng," thầy Mankame nói.

"Nuôi dạy con cái là một việc đương nhiên trong xã hội. Để giúp trẻ em trưởng thành khỏe mạnh hơn, chế độ này mới ra đời. Chỉ là Arima không quan tâm đến chuyện này nên mới không biết gì thôi. Thế giới này được xây dựng để vận hành ngay cả khi có người nghỉ phép nuôi con."

"Học được rồi chứ?" Thầy nói với tôi. Đúng vậy, tôi thật vô tri mà.

Không lâu sau, cô Takeba gửi cho tôi một lá thư.

Bên trong là Sổ sức khỏe mẹ và bé của thành phố Hachioji. Để Machiko trưởng thành như một đứa trẻ bình thường, cô Takeba đã đặc biệt chuẩn bị cái này. Ngoài ra, bên trong còn có một hướng dẫn chỉ tôi cách điền. Điều này là để xóa bỏ sự khác biệt giữa hộ khẩu bị thay đổi và các giấy tờ của chính quyền địa phương.

Trong sổ có một mục "Người giám hộ của trẻ".

Trong mục "Cha" viết tên của mình.

Viết tên giả được chỉ định vào mục "Mẹ".

Cứ như vậy, Machiko trở thành con gái cả của tôi, Arima Machiko.

7

Sau đó là những ngày học hỏi và thực hành.

Tôi mua rất nhiều tạp chí nuôi dạy con, xem vô số chương trình nuôi dạy con. Một khi bắt đầu nuôi con, tôi mới hiểu thế giới này có biết bao nhiêu em bé, có biết bao nhiêu kiến thức chuyên môn. Dù sao tôi cũng là trợ giảng ngành nhân học văn hóa, sự hiểu biết nông cạn của tôi về văn hóa nhân loại thật đáng xấu hổ.

Đồng thời, tôi cũng bận rộn tìm kiếm nhà trẻ. Chế độ nghỉ nuôi con chỉ có một năm, sau đó nếu không đi làm thì không thể sống được. Ban đầu tôi còn không biết trẻ một tuổi có thể vào nhà trẻ không, nhưng thực ra trẻ chưa đầy một tuổi cũng có thể vào nhà trẻ, lại là một sự thật đáng kinh ngạc khác của xã hội.

Mọi người đều gửi con rồi đi làm lại. Hồi nhỏ tôi cũng từng đi học mẫu giáo, nên đáng lẽ phải nhớ chứ. Một chuyện bình thường như vậy, ba mươi năm sau tôi mới tự mình nhớ lại.

Cạnh tranh để vào nhà trẻ cực kỳ gay gắt.

Vấn đề khó khăn trong việc xin nhập học đã từng nghe trên TV đã giáng một đòn mạnh vào tôi. Nghe nói rất nhiều phụ huynh khổ sở vì chuyện này. Nhưng đó chỉ là vấn đề ở khu trung tâm Tokyo thôi mà? Bản thân tôi từng lạc quan đã bị cuốn vào tâm bão. Không thể gửi được, thật đấy.

Khi Machiko chưa tròn một tuổi, tôi đã nộp đơn xin nhập học cho năm sau lên chính quyền thành phố Hachioji. Tôi chọn sáu nhà trẻ làm nguyện vọng, khai báo chi tiết tình hình gia đình. Ví dụ như số giờ làm việc mỗi ngày, cha mẹ còn sống hay không, có phải gia đình đơn thân không, có từng học ở nhà trẻ không được cấp phép không, v.v. Tùy theo tình hình mà quyết định điểm số của từng gia đình. Những gia đình có điểm cao sẽ được ưu tiên nhập học.

Dù vậy, số lượng đơn xin nhập học quá lớn khiến rất nhiều gia đình có cùng điểm số. Vì vậy, lại một lần nữa tùy theo tình hình mà quyết định thứ tự ưu tiên. Sau nhiều vòng sàng lọc, cuối cùng vẫn phải bốc thăm.

Tiện thể, gia đình Arima của tôi và Machiko về lý thuyết có điểm số khá cao. (Trên danh nghĩa) là bố đơn thân, cha mẹ đều không còn, bố vợ cũng ở rất xa. Nếu không thể vào nhà trẻ thì không thể đi làm. Tích lũy nhiều điều kiện như vậy mà vẫn không bốc thăm trúng. Số mệnh không cho thì đừng cưỡng cầu.

Kết quả là khi kỳ nghỉ nuôi con một năm kết thúc, tôi vẫn không thể tìm được một nhà trẻ cho Machiko. Nhưng tôi cũng phải bắt đầu đi làm rồi, không thể tiếp tục nghỉ phép được nữa.

Ban đầu tôi nghĩ đến "chăm sóc tạm thời". Đó không phải là gửi con đi hàng ngày, mà là một chế độ chăm sóc đặc biệt cần phải đặt trước mỗi lần. Lần đầu tiên gửi Machiko vào nhà trẻ, dù là một đứa trẻ điềm tĩnh như con bé cũng khá rụt rè. Nhưng khi đón con bé về thì dường như con bé đã thích cái nhà trẻ đầy đồ chơi đó rồi. Sau đó thì đến lượt tôi sợ hãi. Hóa đơn nhận được khi đón con về ghi tám nghìn yên, chỉ trong một ngày thôi. Nếu vì công việc mà gửi Machiko hai mươi ngày trong một tháng thì sẽ là một trăm sáu mươi nghìn yên.

Đương nhiên tôi không thể gánh vác khoản chi tiêu như vậy. Hơn nữa, theo quy định về chăm sóc tạm thời, một tháng cũng không thể gửi quá hai mươi ngày. Tôi lại một lần nữa hoảng hốt vì thực tế, ôm tâm trạng thà chết không ngừng mà tìm kiếm một nhà trẻ có thể nhận Machiko.

Ngay lúc này, cô Takeba đề nghị giúp đỡ tôi.

Cô Takeba đã dùng mối quan hệ của mình ở chính quyền địa phương để giúp Machiko có cơ hội vào nhà trẻ. Cho đến bây giờ tôi vẫn vui mừng muốn nhảy cẫng lên, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế từ chối một cách khéo léo.

Khi làm hộ khẩu và giấy khai sinh, tôi bất lực và buộc phải nhờ đến sức mạnh của cô Takeba.

Nhưng tìm nhà trẻ thì khác. Chẳng liên quan gì đến tình huống đặc biệt của Machiko cả. Tôi biết có vô số gia đình tương tự đang khổ sở vì chuyện này, nên không muốn gian lận. Thực ra tôi rất muốn chấp nhận, nhưng không thể làm được.

Tôi không ngừng gọi điện cho các nhà trẻ gần đó theo thứ tự từ gần đến xa. Vì không bốc thăm trúng, nên không thể vào được nhà trẻ được cấp phép. Tôi đành phải chuyển mục tiêu sang các nhà trẻ không được cấp phép. Ban đầu tôi bị cái từ "không được cấp phép" này làm cho sợ hãi. Một nơi không được chính quyền thành phố cấp phép thì sẽ nguy hiểm đến mức nào chứ? Có phải trong những nhà trẻ đó là một nơi mang phong cách cuối thời kỳ hỗn loạn, nơi những kẻ đầu mohican bạo động qua lại như một thế giới cá lớn nuốt cá bé không? Tôi vô cùng bất an.

Nhưng sau khi khảo sát thực tế, nhà trẻ không được cấp phép "Nhà trẻ Komomo" này quả thật như thiên đường. "Komomo" là một nhà trẻ nhỏ, có mười lăm đứa trẻ từ chưa đầy một tuổi đến năm tuổi đang vui vẻ chơi đùa bên trong. Các cô giáo rất nhẹ nhàng giao tiếp với tôi, người còn lạ lẫm với nơi này. Điều quan trọng nhất là mỗi tháng chỉ mất năm vạn yên. Thật sự có một thiên đường như vậy sao, tôi không khỏi cảm thán. Ko-chan cũng rất vui vẻ vẫy vẫy món đồ chơi xích nhựa. Haizz, cái này hơi giống phong cách cuối thế kỷ rồi.

Cuối cùng tôi cũng gửi Ko-chan vào nhà trẻ không được cấp phép. Cuộc sống thường ngày của chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu.

Mỗi sáng, tôi chuẩn bị xong xuôi, đưa Ko-chan đến nhà trẻ cách ba ga tàu, sau đó đi làm ở trường đại học cho đến chiều tối. Sau khi tan làm lúc năm giờ chiều, tôi lại ngồi xe điện vội vã để kịp giờ đóng cửa nhà trẻ lúc sáu giờ. Hai người về nhà, ăn uống, tắm rửa, đi ngủ. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế tiếp diễn theo nhịp điệu này.

Sau đó, mỗi khi đến ngày nghỉ lễ, tôi đều dùng xe đẩy đưa Ko-chan đi khắp mọi nơi. Đưa con bé đi chơi cầu trượt ở công viên lớn, đưa con bé đi lễ hội ăn kẹo bông, đưa con bé đến sở thú xem voi. Dần dần, Ko-chan học đi, rồi bắt đầu chạy. Thế là những nơi có thể đi cũng nhiều hơn, phạm vi hoạt động của chúng tôi dần mở rộng.

Sau đó Ko-chan hai tuổi, cuối cùng cũng có thể vào nhà trẻ được cấp phép. "Komomo" cách nhà ba ga tàu đã là thiên đường rồi, nhưng nhà trẻ Kamiyunoki lại chỉ cách nhà ba phút đi xe đạp, một chốn không tưởng chỉ với mười bốn nghìn yên mỗi tháng. Tôi vô cùng cảm ơn quốc gia và chính phủ, cúi đầu về phía chính quyền thủ đô nơi cô Takeshiba làm việc.

Sau đó thời gian thấm thoát trôi.

Các bé gái từ lớp Thỏ của nhà trẻ Kamiyunoki được chia lại thành lớp Koala, lớp Hươu cao cổ và lớp Sư tử.

8

"Nhưng tôi nghĩ anh đi uống một ly để thư giãn cũng được mà."

Trong phòng nghiên cứu, Shima đề nghị với tôi như vậy, tôi chỉ ậm ừ theo.

"Hay là đưa Ko-chan đến đây luôn đi?"

"Con bé mới năm tuổi. Chắc chắn không thể đưa con bé đến những nơi như quán nhậu được."

"Vậy thì cứ để tôi trông nom thay cho thầy, thầy Arima cứ yên tâm tham gia tiệc đi."

"Không được, cậu sẽ mua linh tinh cho Ko-chan đấy."

"Không, không phải vậy đâu, thầy! Nhưng Ko-chan thật sự quá dễ thương."

"Cậu đang nói gì vậy."

"Tôi cứ không kiềm lòng được mà mua cho con bé."

Mặc dù lời này chẳng có logic gì, nhưng tôi vẫn hiểu được cảm giác của cậu ta. Tôi cũng mỗi ngày đều phải cố nhịn không mua linh tinh cho con bé đây.

"Arima, cậu lại đây."

Một giọng nói thư thả vang lên, là thầy Kameki gọi tôi từ văn phòng. Tôi đến văn phòng và ló mặt vào.

"Thầy tìm tôi có việc gì ạ?"

"Đây, quà đặc sản."

Thầy Kameki đưa tôi một cái túi, bên trong có ba cuốn sách. Có cuốn còn mới, có cuốn đã cũ, nhìn bìa là có thể đoán được đại khái nội dung.

Đó là những cuốn địa chí chỉ có thể tìm thấy ở địa phương. Những cuốn sách tổng hợp kiến thức về phong tục tập quán, tài liệu địa phương, lịch sử thành lập đền thờ. Cứ mỗi khi có dịp đi công tác, thầy Kameki lại tặng tôi tài liệu địa phương làm quà đặc sản.

Đối với tôi, người không thể đi xa nhà, đây thật sự là một điều vô cùng tốt.

"Từ trước đến nay thầy đã vất vả rồi."

"Đền Tsukuyomi ở Osaka cũng khá nhiều đấy."

Tôi gật đầu. Tôi cũng đã nắm rõ có bao nhiêu ngôi đền ở mỗi nơi rồi.

Cho đến bây giờ tôi vẫn đang nghiên cứu "Nước Biến Nhược".

Truyền thuyết về Tsukuyomi-no-Mikoto, truyền thuyết cải lão hoàn đồng có ở cả phương Đông và phương Tây, thần thoại trường sinh bất lão, tôi lấy những điều này làm trọng tâm nghiên cứu. Trước sự kiện đó tôi đã nghiên cứu kiến thức về Thần đạo. Sau khi trải qua sự việc đó tôi càng dốc sức tìm tòi hơn. Trong năm năm đã tích lũy được một lượng lớn tài liệu. Tôi tự tin rằng mình tuyệt đối sẽ không thua kém các nhà nghiên cứu thông thường trong lĩnh vực này.

Nhưng mà.

"Haizz, dù có vội vàng cũng chẳng ích gì."

Ngẩng đầu lên, thầy Kameki nở nụ cười thư thái với tôi.

"Khi nghiên cứu về thần linh, tốt nhất đừng quá nghiêm túc."

"Là vậy sao ạ?"

"Ừm. Mặc dù nói vậy có thể là bất kính, nhưng thần linh được gọi là thần linh, quả thật là vì chúng vượt ngoài lẽ thường."

"Vượt ngoài lẽ thường."

Tôi lặp đi lặp lại từ này.

Ngoài lý lẽ. Ngoài lẽ thường.

Ngoài lẽ thường. Lĩnh vực chưa biết.

"Không nói lý lẽ, không nằm trong lẽ thường của con người. Không thể giải thích bằng bất kỳ định luật vật lý nào. Không mang bất kỳ cảm xúc nào. Xuất hiện một cách vô nghĩa, biến mất không dấu hiệu. Vì vậy, việc cho rằng nỗ lực điều tra chắc chắn sẽ có kết quả gì đó, chẳng qua chỉ là sự tự nguyện của con người mà thôi. Nhưng mà, nếu loại bỏ tư lợi và chỉ đơn thuần nghiên cứu, cũng sẽ có lúc đột nhiên đạt được kết quả liên quan. Đó là nhờ may mắn đấy."

Điều quan trọng nhất là sống vui vẻ, thầy nói vậy.

Tôi bật cười, đúng là vậy.

9

Shun ở lớp Sư tử từ xa nhìn thấy tôi, lớn tiếng gọi: "Bố của Ko-chan đến rồi!" Ko-chan chậm một chút mới nhận ra, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi cầm cặp sách của nhà trẻ, chào hỏi các cô giáo, rồi dắt Ko-chan đi về phía chỗ để xe đạp.

Lúc về nhà là đi xuống dốc. Ko-chan ngồi phía sau.

"Bố ơi bố, hôm nay chúng con đi nông trại cà chua đấy!"

"Ừm, bên đó còn có cà chua sao?"

"Toàn là màu xanh, bé tí. Cô giáo nói lúc nào đỏ thì sẽ đi nữa."

"Bố thì không thích cà chua lắm đâu."

"Không ăn là không được đâu, đồ màu xanh có dinh dưỡng đấy."

"Nhưng nó là màu đỏ mà."

"Màu đỏ là thịt."

Hình như trước đây tôi cũng từng nghe về cách phân loại này. Nếu là Machiko thì chắc sẽ nhớ rõ hơn. Machiko cô ấy cái gì cũng nhớ nhanh, trí nhớ rất tốt.

Ko-chan bây giờ.

Không có ký ức về cô bé trước đây.

Tôi nhớ lại những lời Machiko đã nói lúc đó. Dù cơ thể có cải lão hoàn đồng, ký ức cũng có thể còn lại, vẫn có thể nhớ ra tôi. Khi nuôi Ko-chan, tôi vẫn ấp ủ những hy vọng nhỏ nhoi này. Liệu con bé có nhớ khuôn mặt tôi không? Liệu con bé có gọi tôi như trước đây không?

Nhưng Ko-chan khi lớn lên chẳng nhớ gì cả. Tôi đã hỏi rất nhiều câu hỏi về quá khứ, nhưng con bé chẳng trả lời được câu nào, ký ức trước đây bị xóa sạch không còn chút nào. Ko-chan giống như một tờ giấy trắng vậy.

Thời gian đó tôi rất lo lắng. Nghĩ rằng không được, tôi phải nhanh chóng tìm ra cách để đưa Ko-chan trở lại như cũ. Tôi đọc rất nhiều tài liệu như một khổ hạnh tăng. Thời gian cứ trôi đi, nhưng mọi việc không có chút tiến triển nào.

Bản thân tôi bây giờ, vẫn còn đang bối rối.

Nếu, nếu ngày mai có thể tìm ra cách trở lại như cũ thì sao.

Chuyện gì sẽ xảy ra? Sau khi tìm lại được cơ thể và ký ức của Machiko thì sẽ thế nào?

Ko-chan bây giờ sẽ ra sao?

Nếu Machiko trước đây trở lại, và Ko-chan bây giờ biến mất thì.

Tôi...

"Bố!"

"À, chuyện gì vậy?"

"Phô mai là?"

"Màu vàng đó hả?"

"Màu đỏ đấy."

Hoàn toàn không thể hiểu nổi. Dùng màu sắc để phân biệt những thứ đã được nhuộm màu đâu phải là một phương pháp hiệu quả.

“Này, bố.”

“Tiếp theo là màu xanh lá cây!” Tôi vội vàng trả lời, có chút buông xuôi.

“Không đúng.”

“Không đúng sao?”

“Không đúng. Là chuyện khác.”

Tiểu Chân nói từ phía sau lưng tôi.

“Nhà mình có mẹ không ạ?”

Mẹ hả, đương nhiên là có rồi.

Tôi vừa cọ bồn tắm vừa trả lời. Tiểu Chân đứng ngoài phòng tắm cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nếu không có mẹ, con yêu sẽ không ra đời phải không ạ?”

“’Con yêu’ là gì ạ?”

“À, không có gì…”

Tôi cố gắng che giấu. Không thể lấp liếm được, nên tấm gương thường ngày chỉ lau qua loa, lần này tôi lau rất kỹ.

“Sao tự nhiên con lại muốn biết chuyện về mẹ vậy?”

“Hôm nay Shunsuke bị mẹ mắng ạ. Cậu ấy nói mẹ rất dễ nổi giận, hơi đáng ghét. Rồi còn nói mẹ bình thường không dễ giận như thế, muốn có một người mẹ bình thường hơn. Con hỏi có thật không thì cậu ấy nói mẹ sẽ không giận.”

Tiểu Chân từ từ kể rõ sự việc, tôi vừa dọn dẹp phòng vừa lắng nghe con bé nói.

“Nhưng con hoàn toàn không có ấn tượng gì về mẹ cả nên con không biết. Mẹ nhà mình là người thế nào nhỉ, con nghĩ mãi không ra. Nên con mới nghĩ liệu mẹ có thật sự tồn tại không?”

Ra là vậy. Tóm lại đều là lỗi của Shunsuke. Shunsuke tuy là một đứa trẻ hoạt bát, vô tư nhưng đôi khi lại nói những lời khó hiểu như muốn kết hôn với Tiểu Chân, nên tôi đã nghĩ đến việc giữ khoảng cách với cậu bé. Mà thôi, việc có cần đề phòng cậu bé hay không thì cứ tính sau. Về vấn đề của mẹ, tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đề tài. Bởi vì tôi không thể trốn tránh nó cả đời.

Năm năm trước tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Theo thiết lập, mẹ đã không còn trên thế gian này. Cô ấy qua đời sau khi sinh Tiểu Chân, tên giả là “Arima Komachi”, phát âm giống với Tiểu Chân.

Như vậy, dù tôi vô ý gọi tên Machiko cũng sẽ không gây nghi ngờ.

“Có ảnh của mẹ không ạ? Bằng chứng mẹ đã từng tồn tại.”

Tiểu Chân truy hỏi tôi rất nghiêm túc, đòi cả bằng chứng. Với thái độ này, nếu tôi không đưa ra được thì có vẻ sẽ bị phạt.

Nhưng đây biết đâu cũng là một cơ hội tốt.

Tôi dắt tay Tiểu Chân bước xuống chuyến tàu màu vàng. Con bé muốn thử dùng cổng soát vé tự động nên tôi đã đưa thẻ IC cho nó. Tiểu Chân vì mới 5 tuổi nên không cần mua vé.

Chúng tôi bước xuống cầu thang sân ga, ở quầy bán vé có người đang vẫy tay gọi chúng tôi.

“Ông ngoại!”

Tiểu Chân dốc sức chạy ra, thẻ IC được quẹt một cách trôi chảy, gọn gàng qua cổng soát vé. Tôi theo sát phía sau lấy thẻ ra, rồi cảm ơn nhân viên nhà ga.

Cuối cùng cũng ra khỏi cổng soát vé, tôi như thường lệ cùng bố vợ cúi đầu chào nhau.

“Đột ngột đến thăm, làm phiền ông rồi.”

“Đừng khách sáo thế. Lúc nào tôi cũng chào đón cậu mà.”

Chúng tôi lên xe của bố vợ, lái về nhà bố vợ, tức là ngôi nhà cũ của Machiko, cách ga Funabashi chỉ mười phút.

Nhân dịp cuối tuần, chúng tôi đến Funabashi chơi.

“Ông ngoại là bố của mẹ, đây chẳng phải là bằng chứng sao.”

Tôi nói với Tiểu Chân đang ngồi ở ghế trẻ em phía sau. Tiểu Chân lắc đầu.

“Bằng chứng là đồ vật. Ông ngoại là người.”

Con bé vậy mà không công nhận bằng chứng ngoài vật chứng. Cơ quan tư pháp của nhà tôi thật là tùy tiện và gây phiền phức quá đi.

Mối quan hệ giữa tôi và bố vợ dần trở nên lệch lạc vì Machiko trẻ lại. Tôi là bố của Tiểu Chân, còn ông thì đóng vai ông ngoại, theo thiết lập thì ông là bố của người mẹ hư cấu.

“Biết thế tôi tự lái thì hơn.” Tôi nghĩ.

“Bố vợ, lưng của ông…”

“Hoàn toàn không vấn đề gì. Cơ bản là không còn đau nữa.”

Bố vợ tôi cũng đã sáu mươi ba tuổi rồi. Ban đầu ông đã nghỉ hưu ở công ty máy móc thí nghiệm, nhưng nghe nói bây giờ vẫn tiếp tục làm cố vấn, truyền thụ kỹ thuật cho các nhân viên trẻ. Nhưng khoảng nửa năm trước, sau khi bị trật lưng, ông đi làm không còn đều đặn nữa.

Kết quả là, quyết định năm năm trước chắc hẳn là đúng đắn. Ngay cả tôi, ba mươi ba tuổi, nuôi Tiểu Chân cũng đã tiêu tốn hết mọi năng lượng. Đối với bố vợ đã ngoài sáu mươi, gánh nặng đó thực sự quá lớn.

Xe chạy vào khu dân cư. Tiểu Chân nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

“Lát nữa đi công viên được không ạ?”

“Được thôi.”

Tiểu Chân vui vẻ cười. Nói thật, công viên ở Minamiosawa lớn hơn nhiều, nhưng quá lớn thì Tiểu Chân không thể thoải mái chạy nhảy. Với con bé, có lẽ một công viên nhỏ khoảng năm mươi mét vuông sẽ phù hợp hơn.

Đậu xe vào gara, chúng tôi đến căn nhà riêng của bố vợ. Đây đã là nơi rất quen thuộc vì chúng tôi nhất định sẽ ghé qua vào dịp lễ Obon hoặc Tết.

“Con—đã—đến!”

Tiểu Chân lạch bạch chạy vào nhà. Dù ở ngoài đối mặt với người lạ thì như một người lớn nhỏ, nhưng khi đối mặt với người nhà thì lại rất hoạt bát.

“Satoru này,” Bố vợ hạ giọng, “chúng ta nên lấy cái gì ra đây?”

“Con nghĩ chỉ cần là đồ cũ của Machiko thì cái gì cũng được. Cứ coi Machiko là mẹ của Tiểu Chân.”

“Phiền phức thật đấy.”

“Thật sự rất phiền phức.”

“Ông ngoại, đồ ở đâu ạ?”

“Ồ, con lên lầu hai mà tìm thử xem.”

Đẩy cửa ra liền thấy những chồng thùng carton chất cao như núi.

“Cũng không dọn dẹp gì mấy, đồ để đâu cũng không biết nữa.”

“Cứ mở từng cái theo thứ tự xem sao ạ.”

Tôi lấy xuống cái thùng phía trước. Xé băng dính mở nắp ra. Ngay khoảnh khắc đó, mắt Tiểu Chân sáng lấp lánh.

“Có đồ chơi!”

“À, là đồ để lại từ hồi bé sao?”

“Bố, lấy ra đi, lấy đồ chơi ra đi mà.”

Trong thùng còn có những cái thùng nhỏ hơn. Những món đồ chơi nhỏ của con gái này ngay cả bao bì cũng được bảo quản rất nguyên vẹn. Chắc đây cũng là tính cách của cô ấy ngày xưa.

Trong số đó, cái thùng lớn nhất đựng một tòa lâu đài đồ chơi giống như lâu đài Lọ Lem.

“…!”

Tiểu Chân bị sốc đến mức không nói nên lời. Quả thật nhà chúng tôi không có loại đồ chơi này. “Mở cửa!” Tiểu Chân hét lớn, dù không có tiếng trả lời nhưng vẫn bắt đầu mở cửa lấy đồ bên trong ra. Bộ đồ chơi có lâu đài, công chúa, hoàng tử, phù thủy, mẹ kế và hai chị gái. Khuôn mặt và tư thế của hai người họ đều mang đậm khí chất phản diện, chắc là như vậy.

“Còn có ngựa nữa!”

Tiểu Chân tiếp tục đắm chìm trong cỗ xe ngựa và bạch mã. Tôi cũng hơi ngạc nhiên. Không ngờ con bé lại phản ứng mạnh đến vậy với tòa lâu đài này.

Tôi vốn nghĩ Tiểu Chân không mấy hứng thú với đồ chơi con gái. Hóa ra chỉ là đơn thuần tôi không chọn thứ con bé thích, con bé chiều theo tôi mà thôi.

Tiểu Chân vốn là con gái. Chắc tôi không thể thực sự hiểu được sở thích của con bé.

Những lúc như thế này, nếu có mẹ thì mọi chuyện sẽ khác.

Dù cho đó thật sự chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

“Cái này không mở ra được sao?”

Tôi mở cổng thành của lâu đài. Cấu trúc tinh xảo bên trong lâu đài dần hiện ra. Cầu thang, cầu trượt, cửa ẩn. Món đồ chơi này khá thú vị.

Tiểu Chân mở to mắt nhìn tôi. Rồi lại nhìn bố vợ. Nỗi băn khoăn nhỏ bé ấy hiện rõ trên mặt con bé. Bố vợ liền "thuận nước đẩy thuyền".

"Có muốn mang về nhà không?"

Tiểu Chân nở nụ cười rạng rỡ.

"Vâng ạ."

"Còn nữa, cái này nữa."

Bố vợ mở chiếc hộp thứ tư, hình như đã tìm thấy gì đó. Tôi và Tiểu Chân cũng ghé vào nhìn.

"A!" Tiểu Chân hơi phấn khích, "Là album ảnh!"

"Đây là bằng chứng rành rành rồi, Tiểu Chân tiểu thư."

"Có chụp được mẹ không ạ?"

"Đương nhiên rồi."

"Con muốn xem!"

Bố vợ lấy một cuốn album ảnh ra đưa cho chúng tôi. Khi chúng tôi mở ra, tim đập thình thịch.

Trong album ảnh...

"A."

Người thốt lên tiếng đó là tôi.

Trong album ảnh có ảnh của Chiyoko.

Rất trẻ. Mặc áo khoác đồng phục học sinh. Là Chiyoko thời trung học phổ thông.

Một Chiyoko mà tôi chưa từng biết.

"Đây là mẹ sao?"

"Đúng vậy." Bố vợ đáp. Ông ấy nhìn chằm chằm vào album ảnh, dường như cũng rất hoài niệm.

Tiếp tục lật về sau.

Chiyoko thời trung học dường như hoạt bát hơn Chiyoko mà tôi quen biết.

Nhưng không nghi ngờ gì, vẫn có bóng dáng Chiyoko của buổi gặp gỡ định mệnh đó.

Chiyoko mà tôi đã từng thầm yêu mến.

Chiyoko mà tôi muốn được ở bên trọn đời.

"Chiyoko."

"?"

Đôi mắt nhỏ xíu của Tiểu Chân ngước lên nhìn tôi. Chắc là do tôi gọi tên con bé. Tôi hoảng hốt dụi mắt.

"Mẹ cũng tên là Chiyoko đấy."

"Giống nhau ạ?"

"Tên mẹ viết là Komachi. Tên Tiểu Chân viết là Chiyoko."

"Ừm..."

Tiểu Chân nhìn bức ảnh với vẻ khó tin.

"Giống y hệt."

Từng trang từng trang lật về sau. Thời gian cũng càng lúc càng xa. Chiyoko trong ảnh cũng dần bé lại. Vốn dĩ là cùng một người, cô ấy trong ảnh càng lúc càng giống Tiểu Chân trước mắt tôi.

Tôi chú ý nhìn một bức. Chiyoko thời tiền học đường đang cầm một bức tranh vẽ nguệch ngoạc.

"Trước đây con bé hoàn toàn không có năng khiếu nghệ thuật gì cả..." Bố vợ cười khổ, "Hội họa và thủ công đều là tai họa."

Tôi cũng cười khổ. Bởi vì Tiểu Chân bây giờ hoàn toàn thừa hưởng đặc điểm này. Mặc dù ở nhà trẻ cũng thường xuyên làm thủ công, nhưng những thứ con bé mang về nhà luôn có chút "kinh dị".

"Đây là vẽ cái gì vậy ạ?" Tôi hỏi bố vợ.

"Chắc là tuần lộc..."

Nhìn kỹ, bên trên có viết "xe cứu hỏa" bằng hiragana. Bố vợ nói chữ viết vẫn khá đẹp, điều này cũng tương tự Tiểu Chân bây giờ.

"Còn nữa, còn nữa không ạ?"

Tiểu Chân hứng thú lật album ảnh.

Chiyoko thời tiểu học, Chiyoko thời đại học.

Vài cuốn album ảnh ngắn ngủi đã gói gọn khoảng thời gian cô ấy là Chiyoko.

"Bố ơi."

"Hửm?"

"Thì ra con thật sự có mẹ."

Tôi nhìn Tiểu Chân, mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng khi về, bố vợ vẫn đưa chúng tôi ra ga. Tiểu Chân cẩn thận ôm túi giấy đựng lâu đài. Dù rất to, nhưng con bé tỏ vẻ tuyệt đối không cho tôi cầm.

Đi đến trước cổng soát vé, bố vợ và Tiểu Chân chụp một bức ảnh chung. Ảnh chụp bằng điện thoại thông minh có thể tự động tải lên đám mây, bây giờ làm album ảnh thật tiện lợi.

14

Tôi tựa vào cửa sổ phòng nghiên cứu, nhìn xuống khung cảnh trong khuôn viên trường đại học.

Có thể thấy các sinh viên tấp nập sau giờ học. Tối thứ Sáu, chắc là họ sẽ đi uống gì đó. Tôi cũng đã hoàn thành một tuần giảng dạy an toàn, tận hưởng khoảng thời gian nhịp độ đột nhiên chậm lại.

Pha thêm một cốc cà phê, tôi như thường lệ bắt đầu lật sách. Tìm tài liệu vừa là công việc vừa là sở thích cá nhân của tôi, nếu không phải gấp rút nộp bản thảo thì đây là một hoạt động rất thú vị. Hiện tại trên tay tôi là một tài liệu tìm được từ nước ngoài, ghi chép về truyền thuyết "Hằng Nga".

Hằng Nga là nữ thần Mặt Trăng trong thần thoại Trung Quốc. Vốn là tiên nữ, nhưng vì chồng đã mạo phạm Ngọc Hoàng Đại Đế, nên cô cũng bị giáng xuống trần gian. Sau đó cô ăn thuốc trường sinh của Tây Vương Mẫu mà bay lên Mặt Trăng, một mình sống ở Quảng Hàn Cung. Thế là người chồng ở lại trần gian bắt đầu dâng cúng lên Mặt Trăng nơi vợ mình ở, được cho là nguồn gốc của tục lệ ngắm trăng.

Là một câu chuyện có những điểm đáng suy ngẫm. Nó hé lộ mối liên hệ giữa Mặt Trăng và thuốc trường sinh. Mặc dù quan điểm phổ biến là khái niệm bất tử có liên quan đến sự tròn khuyết của Mặt Trăng, nhưng xét đến việc có những thần thoại tương tự trên khắp thế giới, có lẽ còn có nguyên nhân khác.

Và mối liên hệ với "ngắm trăng" cũng rất đáng chú ý. Ngắm trăng ở Nhật Bản cũng là một phong tục truyền thống từ xa xưa. Tôi nhớ lại lễ hội ngắm trăng ở chùa Daikaku-ji mà tôi từng tham gia khi đi khảo sát ở Kyoto. Ao nước do Thiên hoàng Saga ra lệnh xây dựng được cho là để phản chiếu ánh trăng, tăng thêm thú vui ngắm trăng.

"Ngắm trăng sao..."

Tôi suy nghĩ kỹ. Một lý thuyết mới dường như sắp xuất hiện, nhưng tia sáng đó vụt qua rồi hóa thành hỗn độn.

Nhìn vào giá sách trong phòng nghiên cứu, chất đầy những tài liệu và địa chí về thần thoại bất lão bất tử mà tôi đã sưu tầm trước đó. Tôi lướt qua gáy sách muốn tìm chìa khóa phá vỡ bế tắc, nhưng không hề có cảm giác tiến triển nào.

Tôi đã lật xem vô số tài liệu, thực địa khảo sát không biết bao nhiêu đền thờ và di tích. Tuy nhiên, ngọn núi dẫn đến câu trả lời quá hiểm trở, đến cả mình đã leo đến độ cao nào cũng không rõ. Vì vậy, tôi không thể lơi lỏng dù chỉ một ngày. Bằng không...

...Bằng không thì.

"Thầy Arima."

Quay đầu lại, Shimada-kun đang đứng bên cạnh tôi, chỉ vào chiếc đồng hồ trong phòng nghiên cứu.

"Không phải thầy phải đi đón sao."

"Chết rồi."

15

Để xe đạp vào bãi đậu, tôi đã trễ năm phút. Vừa chạy nhanh đến cổng thì tôi đã nghe thấy Shun lớn tiếng gọi: "Tiểu Chân, bố cậu đến rồi!!!" Rồi không hiểu sao, cậu bé chạy hết tốc lực về phía tôi.

"Chú ơi cháu nói cho chú biết, hôm nay Tiểu Chân con bé..."

Nhưng Tiểu Chân lập tức chạy từ phía sau đến, rất hoảng hốt bịt miệng Shun lại.

"Không được nói ra!"

Hình như có chuyện gì đó đang giấu tôi. Tuy nhiên, Tiểu Chân cũng đã ở nhà trẻ tròn bốn năm rồi, chỉ với manh mối này tôi cũng có thể đoán được đại khái. Nhưng giả vờ như không biết gì mới là đôi bên cùng có lợi.

Khi chúng tôi định về nhà, vì Shun định nói ngay bí mật, Tiểu Chân đã cố sức bịt miệng Shun. Quả nhiên vẫn là quá mức rồi, phải giữ khoảng cách với Shun thôi.

16

Về đến nhà, tôi đi chuẩn bị bữa tối. Lúc này Tiểu Chân đáng lẽ phải mè nheo đòi xem hoạt hình, xem video, nhưng giờ lại trốn trong phòng không biết đang nghịch cái gì. Chắc là có liên quan đến cái gọi là bí mật đó, thôi không làm phiền con bé thì hơn.

Tôi đặt thời gian cho nồi hầm, vô tình nhìn lên bảng từ gắn trên tường. Trên đó dán đầy các tờ rơi của nhà trẻ. Tôi nhìn vào lịch hoạt động trong đó và gật đầu, ra là vậy.

Tuần sau có ngày tham quan. Tức là, bọn trẻ đang tập luyện gì đó cho việc đó. Có lẽ là múa hát gì đó. Dù là trẻ con hay người lớn, bị nhìn thấy lúc tập dượt đều thấy ngại. Tốt nhất là cứ giả vờ như không để ý thì hơn.

“Ma-chan.” Tôi gọi qua cánh cửa.

“Gì vậy ạ—”

“Đừng gắng sức quá nhé.”

“Ơ, gì cơ—”

“Không có gì.”

“Bây giờ tuyệt đối đừng vào nhé, tuyệt đối đấy!”

Tôi mỉm cười, cầm lấy cuốn sổ trên bàn.

“Mình đã xin nghỉ phép rồi mà nhỉ…”

Hơi bất an, kiểm tra lại xem sao. Ma-chan hiếm khi siêng năng như vậy, nếu không đi được thì sẽ phụ lòng con bé mất. Trong lịch trình đúng là đã xin nghỉ phép có lương. Công việc hôm đó cứ giao cho Shima-kun đi, chỉ cần dẫn cậu ta đi ăn thịt nướng ở nhà hàng là được.

Tôi định cứ thế khép cuốn sổ lại.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra vài chuyện, lại mở nó ra. Lật đến trang cuối cùng, một tấm ảnh kẹp trong tờ bìa trong suốt.

“Machiko trưởng thành” đang mỉm cười.

Đó là tấm ảnh của Machiko tôi lấy được khi đến Funabashi trước đây, được chụp trong trường đại học. Lúc đó gần như là lễ tốt nghiệp nên chắc cô ấy khoảng hai mươi hai tuổi. Machiko đứng trước ống kính có chút gượng gạo, cười rất ngại ngùng.

Ma-chan là người muốn có tấm ảnh đó.

Ma-chan nói muốn đặt ảnh mẹ trong nhà. Đối với con bé đó là một yêu cầu rất tự nhiên, tôi không có lý do gì để không làm. Nhưng tôi vẫn không đặt ảnh ra, dùng những lý do vụn vặt để Ma-chan giữ tấm ảnh trong tay. Tôi thật sự không thể đặt nó ra.

Nếu đặt tấm ảnh ra, dường như tôi sẽ chấp nhận hiện thực: Machiko của quá khứ sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Tôi cũng không thể nói rõ tâm trạng của mình. Tôi không muốn thừa nhận Machiko là người mẹ đã “mất đi” như người ta nói, muốn hét lên rằng cô ấy vẫn còn sống. Vậy thì chỉ cần Machiko của quá khứ trở lại là được sao? Cứ đặt hy vọng vào sức mạnh thần bí không thể nắm bắt, cứ mãi chìm đắm trong quá khứ là được sao? Tôi không tìm thấy câu trả lời, cứ thế năm năm trôi qua.

Tôi tự hỏi lại chính mình đang nóng lòng kia. Nóng lòng thì được gì chứ. Hành động rồi sẽ ra sao? Nếu ngày mai tìm được cách phục hồi Machiko, Machiko sẽ trở lại, nhưng lúc đó Ma-chan lại biến mất.

Tôi muốn trốn tránh vấn đề không có lời giải này.

Rơi vào ảo tưởng không thể cứu vãn.

Nếu bây giờ Machiko ở bên cạnh tôi.

Nếu chúng tôi có một cô con gái.

Hai người cùng nhau đi tham quan nhà trẻ.

Thật là…

Bíp bíp bíp bíp, tiếng chuông báo thức trong bếp kéo tôi về thực tại. Tôi tắt chuông báo. Không được rồi, nghĩ mấy chuyện này chẳng có ích lợi gì.

Lấy lại tinh thần, suy nghĩ về những sắp xếp thực tế. Mà nói mới nhớ, không chỉ có cha mẹ, người thân cũng có thể đến tham quan. Vậy thì, có nên gọi bố vợ đến không nhỉ? Nhưng vì bắt đầu từ chín giờ sáng, nếu là Funabashi thì hơi xa…

Lúc này tôi nghĩ đến Shima-kun. Cậu ấy đôi khi thay tôi chăm sóc Ma-chan. Cậu ấy cưng chiều Ma-chan như trêu mèo, gọi cậu ấy chắc sẽ vui lắm. Nhưng cậu ấy lại không phải người thân… Hơn nữa, tôi đã nghỉ phép thì cậu ấy phải trực thay, gọi cậu ấy đến chẳng phải là việc chính việc phụ lẫn lộn sao, thôi bỏ đi. Đang nghĩ thì điện thoại reo.

“Anh đã vất vả rồi.”

Giọng nói trong điện thoại rất dứt khoát, là cô Takeba. Cô ấy nói về báo cáo kiểm tra sức khỏe định kỳ tháng trước của Ma-chan.

Năm năm nay, tôi vẫn đều đặn báo cáo tình hình của chúng tôi cho cô Takeba. Cô ấy cũng liên lạc chặt chẽ để tôi có thể nuôi Ma-chan thuận lợi. Đôi khi còn đặc biệt đến Minami-Osawa để chơi với Ma-chan. Tôi thật sự vô cùng biết ơn cô ấy.

“Lần này cũng không có gì bất thường.”

Tôi lặng lẽ nghe cô ấy báo cáo. Cơ thể Ma-chan không có gì bất thường, phát triển khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác. Giống như năm ngoái, không phát hiện bất kỳ tình huống nào.

Trong khoảng thời gian Ma-chan vừa biến thành em bé, cô Takeba đã cho Ma-chan làm rất nhiều xét nghiệm. Y học thì khỏi phải nói, cả xét nghiệm gen sinh học và kiểm tra tính chất vật lý đều bao gồm. Cô ấy luôn tìm kiếm giải pháp cho tình huống bất thường một phụ nữ trưởng thành biến thành em bé, đã cố gắng hết sức để điều tra.

Nhưng sau một năm xét nghiệm kéo dài, kết quả lại là “không có gì bất thường”. Ma-chan không có bất kỳ điểm kỳ lạ nào, chỉ đơn thuần là một đứa trẻ bình thường.

Nhưng tôi vẫn không từ bỏ, nhờ cô Takeba kiểm tra Ma-chan định kỳ.

“Ma-chan dạo này thế nào rồi?”

Cô Takeba hỏi sau khi đã nói xong chuyện chính. Cô ấy nói chuyện luôn rất dứt khoát, khiến người ta khó mà biết được cô ấy có đang giận hay lo lắng không. Nhưng nếu cô ấy thật sự cảm thấy như vậy, thì đã không giúp đỡ gia đình rắc rối này suốt năm năm qua. Takeba thật ra là một người rất ôn hòa thì phải.

“Ngày nào cũng chạy nhảy tung tăng. Bây giờ cũng không biết đang làm gì trong phòng nữa.”

“Làm gì?”

“Tôi nghĩ chắc có liên quan đến ngày tham quan lần này. À, phải rồi, cô Takeba,” Vừa mở lời tôi đã hối hận.

Tôi mời cô ấy làm gì chứ? Cô ấy đâu có thân thiết với chúng tôi lắm, hơn nữa người khác đâu có rảnh rỗi như vậy.

“Có chuyện gì?”

“Xin lỗi, không có gì.”

“Hỏi lại lần nữa. Rốt cuộc là chuyện gì?”

Người đáng sợ thật, quả nhiên bình thường cô ấy vẫn luôn giận dữ.

“Ấy, tuần sau là ngày tham quan nhà trẻ của Ma-chan rồi… À, hình như không phải người thân cũng có thể đăng ký tham quan.”

“Tôi đi.”

Lời tôi còn chưa dứt, cô Takeba đã đồng ý, nói hai lần “Tôi đi.” Tôi thấy vẫn hơi ngại… Với chút hối hận, tôi cúp điện thoại.

17

Tôi chở Ma-chan bằng xe đạp đến nhà trẻ.

Lối vào đã rất náo nhiệt. Không chỉ gặp được một số phụ huynh quen biết, mà cả những người ở độ tuổi ông bà cũng đến khá nhiều. Vừa xuống xe đạp, tôi đã thấy cô Takeba ở gần đó.

“Kyoka-chan!”

Ma-chan lao ra như một tên lửa. Chắc chỉ có Ma-chan mới gọi cô Takeba là Kyoka-chan thôi.

Thông thường, Ma-chan chỉ gặp cô Takeba một hoặc hai lần một năm. Nhưng dù hiếm khi gặp, Ma-chan lại thân thiết với cô ấy như thân với Shima-kun, người mà nó gặp ba ngày một lần. Phụ nữ với nhau quả nhiên có gì đó đặc biệt sao.

Giống như những lần gặp trước, cô Takeba mặc bộ vest thẳng thớm. Cô ấy không bận tâm Ma-chan làm bẩn quần áo mình bằng nước bọt hay nước mũi. Mà nói mới nhớ, người này cũng khá xinh đẹp, sao vẫn còn độc thân nhỉ?

Ma-chan quay đầu nhìn cô Takeba vài lần rồi đi vào nhà trẻ.

“Dễ thương quá…”

“Xin chào.”

“Chào buổi sáng.”

Giọng cô Takeba trở lại trạng thái không chút dao động. Rõ ràng đối xử dịu dàng với tôi như đối với Ma-chan cũng sẽ không bị trời phạt mà.

“Tôi đến tham quan thật sự không sao chứ?”

“Đương nhiên không vấn đề gì rồi ạ.”

Thật ra việc không phải người thân khiến nhà trường có chút ý kiến. Nhưng tôi đã kể lể với cô giáo về ân tình to lớn của cô ấy đối với gia đình chúng tôi nên cuối cùng cũng được phép tham quan. Điều này vừa là để không làm cô Takeba thất vọng, đồng thời cũng vì nếu người này bị từ chối thì dường như sẽ làm ra những chuyện kinh khủng như làm giả công văn.

Chúng ta vào thôi.

Cô Takeba bước vào nhà trẻ với khí thế trang trọng như thể đang tham dự một sự kiện lớn do chính quyền Tokyo tổ chức.

18

“Hôm nay là tiết học nấu ăn. Ba mẹ của các con đều đến xem rồi, cố gắng lên nhé!”

Sau khi cô giáo lớp Sư Tử nói xong, hai mươi lăm đứa trẻ năm tuổi liền đáp lại bằng hành động hết mình. Chúng đeo tạp dề, quàng khăn tam giác, sẵn sàng cho buổi học nấu ăn.

Các phụ huynh đều đứng thành hàng ở phía sau lớp học để quan sát, trước hết thì cứ rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh con mình trong bộ dạng đeo tạp dề đã.

“Các bé sẽ nấu món gì vậy?”

“Để tôi xem.”

Tôi đáp lại câu hỏi của cô Takeba bằng cách lấy ra bảng kế hoạch hôm nay. Kèm theo đó là những hình minh họa do chính tay cô giáo vẽ, trên đó ghi thực đơn và các bước chế biến.

“Hình như là súp rau tổng hợp kiểu Ý.”

“…Không khó quá sao?”

“Có lẽ vậy…”

Nhìn qua các công đoạn, quả thật rất khó. Hơn nữa, ở nhà tôi cũng chưa bao giờ cho con bé nấu ăn.

“① Rửa sạch rau củ bằng nước” thì chắc không vấn đề gì. Nhưng “② Gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ 1,5cm” thì khó rồi. Dùng dao thì nói thế nào cũng là quá sớm…

Đùng! Một tiếng động lớn khiến người ta giật mình. Tôi kinh ngạc nhìn sang. Một củ cà rốt bị tách đôi lăn lông lốc trên sàn nhà. Thủ phạm là Shun. Tôi và cô Takeba tái mặt. Rõ ràng có cô giáo đi kèm, không biết bằng cách nào mà con bé lại có thể “gây án” thành công.

“Tiếp theo, bé Machiko.”

“Có!”

Bé Machiko được gọi tên bước ra. Đối thủ của con bé là một củ khoai tây.

“Nguyên liệu tròn có hơi khó không nhỉ…”

“Hay là đổi sang cà rốt thì hơn…”

Bé Machiko bất chấp sự lo lắng của chúng tôi, bước lên bục. Cô giáo đứng phía sau cầm tay Machiko, hướng dẫn con bé cầm con dao nhỏ. Con bé rõ ràng đang rất căng thẳng. Dù chỉ cần dùng tay, nhưng toàn thân từ đầu đến chân đều đang gồng sức. Thật không nỡ nhìn. Nhưng đúng lúc tôi định rời mắt đi thì lại nhìn thấy khuôn mặt của Machiko.

Đó là một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy.

Bé Machiko lộ ra biểu cảm mà con bé chưa từng thể hiện ở nhà. Nghiêm túc, tỉ mỉ đối mặt với thử thách. Trong một thế giới mới lạ hoàn toàn chưa biết, con bé mang theo sự căng thẳng, rón rén muốn bước đi.

Đùng, lưỡi dao cắt đôi củ khoai tây.

Đùng, đùng. Tiếng dao rất nhỏ. Củ khoai tây cũng từ từ nhỏ dần.

Bé Machiko đang cắt rau.

Đứng ở đó, quả thật là một bé Machiko hoàn toàn khác so với trước đây.

(Mình cứ nghĩ mình hiểu rõ mọi chuyện về Machiko…)

Rõ ràng ngày nào cũng sống cùng nhau, vậy mà tôi lại không biết.

Bé Machiko mà tôi đang thấy bây giờ, là một bé Machiko mới.

(À, thì ra là vậy.)

Trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra.

(Machiko đang lớn lên…)

Tôi ôm ngực nhìn Machiko. Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra giật lấy điện thoại của tôi.

“Để tôi chụp ảnh cho.”

Cô Takeba thay tôi chụp ảnh. May mắn có cô ấy ở đó, tôi có thể khắc ghi hình ảnh bé Machiko đang trưởng thành vào tận đáy mắt.

Bé Machiko lại xuống dao thêm ba lần nữa, đùng đùng đùng cắt xong rau củ.

19

Sau buổi học nấu ăn, phụ huynh và các bé cùng nhau xếp ghế ngồi thưởng thức món súp rau tổng hợp kiểu Ý. Bé Machiko ngồi giữa tôi và cô Takeba, cố gắng tìm kiếm miếng khoai tây do chính mình cắt. Cuối cùng dù không tìm thấy, nhưng món ăn đầu tiên con bé tự làm thì lại vô cùng ngon.

Ăn xong dọn dẹp bàn ghế, toàn bộ học sinh lớp Sư Tử ngồi xếp hàng ôm đầu gối. Các hoạt động của ngày tham quan đều đã kết thúc, sau đó các bé sẽ về nhà cùng phụ huynh.

Các cô giáo đứng phía trước thành thạo điều khiển các bé một cách có trật tự.

“Hôm nay các con chơi có vui không?”

“Vui lắm ạ!”

Tiếng reo hò của các bé vang lên không ngớt. Ngày tham quan như một lễ hội cũng đã khép lại.

“Hôm nay thật là tận hưởng.”

Người nói là cô Takeba, tôi cũng vô cùng đồng tình. Rõ ràng đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn muốn cùng con trẻ hò hét.

Nhìn đồng hồ, mới chỉ buổi trưa. Ngày tham quan tan học rất sớm, nhưng hôm nay đã xin nghỉ cả ngày, hiếm khi cô Takeba đến một chuyến, hay là ba người chúng tôi cùng đi uống trà nhỉ? Nhưng có lẽ cô ấy bận rộn… Đang nghĩ vậy, đám trẻ lớp Sư Tử bắt đầu có những hành động kỳ lạ, tranh nhau chạy đến tủ đựng đồ ở một góc lớp học.

“Vậy cuối cùng, hãy tặng quà cho những vị khách đã đến tham quan nhé.”

Các phụ huynh xì xào bàn tán. Tôi và cô Takeba nhìn nhau, đó là một bất ngờ không được ghi trong kế hoạch.

Các bé từ trong tủ của mình lần lượt lấy ra đủ loại đồ vật.

“Mẹ ơi, đây là con tự làm đấy!”

Shun là người đầu tiên đưa quà cho mẹ mình. Nhìn có vẻ là đồ thủ công hình tàu hỏa làm từ hộp sữa. Chắc là tàu Shinkansen.

“Shinkansen ư?” Mẹ bé hỏi.

“Là xe limousine ạ!”

Một câu hỏi khó. Dù trả lời sai Shun cũng không hề bận tâm mà vẫn rất vui vẻ. Nhưng nếu là Machiko thì con bé có thể sẽ thất vọng ngay lập tức.

Tôi cầu nguyện đừng là đồ thủ công, bé Machiko hơi ngượng ngùng theo cô giáo đến trước mặt tôi.

Phía sau con bé cầm một tờ giấy cuộn tròn.

Tôi hít sâu một hơi.

(…Chắc là tranh vẽ rồi…)

Dạ dày đột nhiên co thắt. Tôi biết rất rõ kỹ năng vẽ của Machiko. Bây giờ tôi như đang đứng trên bờ vực, chỉ cần một chút sơ suất là sẽ gặp rắc rối lớn. Machiko vẽ gì tôi đương nhiên cũng sẽ vui, cũng sẽ nói với con bé như vậy. Nhưng nếu tôi không phân biệt được đó là cái gì thì chắc chắn sẽ làm tổn thương trái tim của Machiko. Điều này tuyệt đối phải tránh.

Bé Machiko đứng trước mặt tôi, mở cuộn giấy ra.

“Cho bố.”

Sau đó, Machiko đưa bức tranh ra.

Tôi gật đầu thật sâu, nhận lấy.

Nhìn bức tranh của con bé.

“À.”

Cổ họng tôi phát ra một âm thanh kỳ lạ.

“Cái này là…”

Tôi một lần nữa cẩn thận quan sát tác phẩm của con bé. Trên nền đầy màu sắc được vẽ bằng bút sáp, có một người mặt tròn. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng quen thuộc, tóc rối bù, còn đeo một chiếc kính gọng đen hình vuông. Nhận ra ngay lập tức, không thể nhầm lẫn được, đó là…

“Là bố sao…”

Machiko nở nụ cười rạng rỡ.

“Con vẽ bố đó!”

Tôi lại nhìn bức tranh một lần nữa, vô cùng kinh ngạc. Trong chốc lát khó mà tin được. Hình tròn được vẽ rất ngay ngắn, màu sắc cũng không bị lem ra ngoài. Rất tốt. Thật sự rất tuyệt. Hơn hẳn những bức tranh con bé vẽ hồi bốn tuổi.

Hơn hẳn cả Machiko của trước đây.

Nhưng, tại sao?

“Giỏi quá, Machiko!”

Khi cô Takeba khen, Machiko liền nở nụ cười tươi rói. Cô giáo đứng phía sau cũng nhìn với vẻ mãn nguyện.

“Bé Machiko vẽ giỏi lắm phải không ạ.”

“À, đúng vậy.”

“Bởi vì Machiko bé ấy,” cô giáo nói, “đã rất cố gắng luyện tập đó ạ.”

Nghe những lời này tôi cuối cùng cũng nhớ ra.

“Đừng quá cố sức nhé.”

“Bây giờ tuyệt đối đừng vào nhé, tuyệt đối đừng!”

À, chính là lúc đó.

Machiko con bé,

Vì tôi…

“À…”

Khi nhận ra thì nước mắt đã không kìm được mà chảy xuống. Nước mắt đã tuôn trào. Tôi hiểu rõ trong lòng, nước mắt một khi đã vỡ đê thì không thể ngừng lại được.

“Bố?”

Tiểu Chân giật mình, cô Takeba đứng cạnh cũng vậy. Chỉ có cô giáo cười như thể đã quen với cảnh này mà nói: “Bố khóc rồi kìa!”

Dùng áo sơ mi lau đi nước mắt không ngừng chảy, cuối cùng tôi cũng nhận ra, mất năm năm, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.

Con bé dần học được cách nấu ăn.

Vẽ tranh cũng dần thành thạo.

Mỗi ngày, Tiểu Chân đều tích lũy những kinh nghiệm chỉ thuộc về riêng mình, dần trở thành một Machiko độc nhất vô nhị, chưa từng tồn tại.

Tiểu Chân đã không còn là Tokito Machiko nữa.

Con bé là Arima Machiko.

“Bố đừng khóc nữa, con xin lỗi, bố đừng khóc nữa mà?”

Tiểu Chân bối rối an ủi tôi.

“Không phải đâu Tiểu Chân. Không sao đâu, đây là…”

Tôi vừa khóc vừa gượng cười.

“Nước mắt của niềm vui…”

Vừa lau nước mắt vừa sắp xếp lại cảm xúc. Hai loại cảm xúc nhấn chìm tôi.

Sự chia ly với Machiko.

Và cuộc gặp gỡ với Machiko mới.

Nỗi buồn đương nhiên vẫn tồn tại, cũng có ý nghĩ không muốn chia xa. Nhưng, bây giờ tôi vẫn cảm thấy vui sướng. Đây là cảm giác hạnh phúc.

Bởi vì giờ đây Tiểu Chân đang ở bên cạnh tôi.

Từ giờ trở đi cũng sẽ luôn ở bên nhau.

Về đến nhà, tôi đặt bức tranh của Tiểu Chân lên kệ trang trí, sau đó lấy tấm ảnh kẹp trong sổ ra lồng vào khung và đặt bên cạnh. Tiểu Chân vui mừng khôn xiết.

Khi Tiểu Chân đã ngủ say, tôi một mình khui lon bia. Ở nhà tôi cơ bản không uống rượu, nhưng riêng hôm nay lại muốn uống một ly.

Dùng điện thoại thông minh xem ảnh. Những hình thu nhỏ xếp thành hàng. Ở đây ghi lại từng chút một cuộc sống cùng Tiểu Chân. Không giống với những bức ảnh ở nhà bố vợ, đây là album ảnh chỉ thuộc về Arima Machiko.

Chạm vào màn hình, bức ảnh hôm nay hiện ra. Đó là bức do cô Takeba chụp, tôi và Tiểu Chân cùng cầm bức tranh.

“Machiko à.”

Tôi nói với bức ảnh trong khung.

“Kỹ năng vẽ của con bé, đã giỏi hơn nhiều rồi đấy.”

Tôi báo cáo chuyện của Tiểu Chân.