「Này. Sao chúng ta cứ đi lòng vòng quanh chỗ này mãi vậy?」
Deneb lại bắt đầu càm ràm.
Tuy trong lòng cũng cảm thấy có chút Dejavu song Yuuto vẫn phủ nhận「Không có đâu. Chúng ta đang leo núi. Làm gì có chuyện lòng vòng mãi một chỗ được」
「Tôi mệt quá rồi, Yuuto, nghỉ ngơi một lát đi」
「Mới ban nãy vừa nghỉ ngơi xong còn chưa thấy đã à」
「Gớm, “mới ban nãy” của ông là cách đây những một tiếng mười bảy phút rồi đấy. Đã kiệt sức mà cứ leo núi cái kiểu bạt mạng như thế này rồi có ngày đi bán muối sớm đấy. Thôi, nghỉ ngơi một lát đi. Trong lòng Yuuto cũng nghĩ thế còn gì」
Nghĩ lại cũng thấy có lý, Yuuto quyết định dừng lại để nghỉ ngơi.
Tuy gọi là đường núi nhưng đây không phải là đường cho người đi. Mà đây là đường chim bay thú chạy.
Mặc dù không đủ can đảm để thực hiện pha《Hiyodori》như Yoshitsune, nhưng nếu đám thú rừng có thể đi được thì hà cớ gì con người không thể, chỉ tiếc là trời không chiều lòng người.
Giữa những cây cối mọc um tùm trên sườn dốc, cả hai cuối cùng cũng thấy một chỗ bằng phẳng để nghỉ chân.
Hai người bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm.
「Đã đi liên tục bốn ngày trời rồi. Biết thế, lúc đầu từ chối luôn, giờ có phải đỡ khổ không」
Deneb càu nhàu.
「Thế lúc trước là đứa nào nhận kèo, lúc đó còn tuyên bố hùng hồn lắm cơ mà」
「Tại vì lúc đó tôi nghe thấy cái tên Shizuka chứ bộ......」
Từ những gì hai người nghe được từ Benkei tại bờ biển Sumiyoshi ——
Sau khi kế hoạch đi tới Kyushu đã thất bại, họ chỉ có còn cách thay đổi lộ trình hướng về Hiraizumi, cũng là nơi Yoshitsune lớn lên. Khổ một nỗi, cái tay Yoshitsune này vẫn ở lì một chỗ không chịu rời đi. Bây giờ những cô nhân tình đã rời bỏ y, nếu không có nàng Shizuka người mà y yêu nhất đi cùng, có đánh chết y cũng không chịu đi.
Shizuka không nằm trong số 11 người mà y mang theo.
Nàng là người mà y yêu sâu đậm, vì không muốn nàng vướng vào hiểm nguy, Yoshitsune đã giấu nàng ở núi Yoshino trước giương buồm ra khơi.
Nhưng nếu bây giờ quay lại đón Shizuka, tướng sĩ sẽ quay lưng lại với y. Hơn nữa, Yoshitsune cũng là một người bảo thủ, muốn khuyên được y cũng khó. Đó là nỗi trăn trở của Benkei.
Vì vậy, ông quyết định để Yuuto và Deneb đi đón Shizuka.
Yoshitsune đã tận mắt chứng kiến khả năng của họ. Nếu nói là hai người họ sẽ hộ tống Shizuka tới Hiraizumi, Yoshitsune có lẽ sẽ không còn vướng bận điều gì nữa.
「Đây chỉ là kế sách tạm thời thôi. Thật ra hai người không cần đích thân hộ tống tiểu thư đến tận Hiraizumi. Chỉ cần truyền tin cho ngài ấy là được. Trọng trách hộ tống Tiểu thư Shizuka sẽ do một trong hai huynh đệ nhà Sato và một Oni khác đảm nhận」
「Một trong hai người? Oni?」
「Đến đó rồi hai người sẽ hiểu. Đó là người của ta tới từ Hiraizumi, tất cả đều là những cao thủ có võ nghệ cao cường. Họ sẽ là người hộ tống tiểu thư Shizuka đến Hiraizumi. Xin lỗi vì chút chuyện nhỏ này mà phiền hà đến các cậu nhưng quân của ta đã tổn thất quá nhiều, và trên hết là Yoshino cũng thuận tiện ở phía đông........」
Họ chỉ đành miễn cưỡng nhận lời, cũng không hẳn là vì Benkei chắp hai bàn tay to bản của ổng mà van nài.
Vừa nghe đến cái tên Shizuka, Deneb đột nhiên tỏ ra kích động.
「Hóa ra đúng là có người tên Shizuka yêu cầu giúp đỡ! Bức điện tín đó không phải là giả!」
「Điện tín?」
Deneb đột nhiên nắm chặt tay Benkai lúc này vẫn còn đang ngơ ngác.
「Cứ để đó cho chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ cứu cô gái tên Shizuka kia. Đó cũng là lý do chúng tôi đến thời đại này!」
Đấy, cái lúc nhận lời thì hồ hởi vậy đấy.
Còn bây giờ, cứ một chốc là lại phải nghe tên này than thở. Chán chả buồn nói.
「Ngoài miệng thì nói như vậy, chẳng phải Yuuto cũng đi tìm Yogitsune đấy còn gì」
「Tôi chỉ muốn cảnh tỉnh hắn thôi......」
Tại bãi biển Sumiyoshi, Yuuto đã tìm đến tận nơi để phàn nàn Yoshitsune.
Yoshitsune đang ngồi thu mình dưới gốc cây thông, mặt mày cau có như đang giận dỗi.
Nhìn thấy cảnh này, cơn giận trong Yuuto lại càng bốc lên. Chính cái thái độ trẻ con đó khiến binh sĩ ai cũng xem thường y.
「Yoshitsune.....!」
Yuuto hít một hơi thật sâu.
Dường như trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.
Mặc kệ vẻ ngoài có chút khôi ngô —— thực ra không hẳn chỉ là một chút —— mà kể có đẹp trai lồng lộng đi nữa, thái độ này của y thực sự không thể chấp nhận được. Không chỉ với tư cách là một thằng đàn ông, mà còn là một tướng quân dẫn dắt binh sĩ.
Trong trận đánh với đội quân người chết, đã có không ít người chết và mất tích. Tình hình chưa cả kịp lắng xuống, vậy mà Yoshitsune chỉ chăm chăm lo cho người tình của mình mặc kệ sống chết của binh sĩ. Cái thái độ như thế thì bảo ai mà chẳng ghét. Cái tên này không mắng cho trận thì không sáng mắt ra được.
Yuuto làm vậy không phải vì cảm thông với hoàn cảnh của Yoshitsune, chỉ là đang yên đang lành tự nhiên dây vào mớ rắc rối này. Bị mấy cô tình nhân đem ra so sánh, lại còn bị Deneb coi như trẻ con nữa chứ. Nếu Yoshitsune không trang bị cho mình bản lĩnh vững vàng, sẽ không có nơi nào chứa chấp y cả.
Nhưng nhìn khuôn mặt của Yoshitsune lúc quay người lại, Yuuto lại không nỡ trách mắng.
Y khóc đến đỏ hoe cả đôi mắt, thật chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba.
「Sh-Shizuka-chan, nàng thật là đáng thương mà」
Y nói trong những tiếng nấc nghẹn.
Chẳng có phong thái nào của một vị tướng quân dũng mãnh, nổi tiếng trong lịch sử sắp bước qua tuổi ba mươi cả.
「Shizuka-chan cái giề. Dẫn theo cả 11 cô rồi mà giờ cứ mở miệng ra là Shizuka-chan này nọ. Ngài có tí trách nhiệm nào không đấy?」
「Nhưng nếu mang nàng ấy theo, những người kia biết làm thế nào bây giờ?」
「......?!」
Yuuto ngớ người ra.
「Lính hầu dĩ nhiên sẽ bảo vệ cho Shizuka-chan. Shizuka-chan còn có Tadanobu và Oni hộ giá. Những người còn lại chỉ biết trông chờ vào ta thôi」
「......Thế mà ngài còn định cúp đuôi chạy thẳng đấy」
「Ta biết làm gì hơn bây giờ. Mãi mới có cơ hội bảo vệ cho Shizuka-chan, không lẽ huynh bảo ta mặc kệ nàng ấy sao?」
「T-Tất nhiên là tôi hiểu ngài đang nghĩ gì, nhưng ngài còn phải có trách nhiệm đối với tướng sĩ dưới quyền nữa chứ......」
「Một kẻ đến cả tình yêu của đời mình còn không chăm lo được thì chăm lo cho các binh sĩ kiểu gì!」
「......」
Yuuto đúng hết nói nổi cái tên này, bất giác anh chợt nhớ lại lời hứa với Yoshitsune「Cứ giao chuyện của Shizuka cho tôi」. Tất nhiên, đó là bí mật giữa anh và Deneb. Nói ra bây giờ có khi lại bị chọc quê mất. Thế nên Yuuto chỉ nói ngắn gọn một câu「Sau khi bàn bạc với mọi người, tôi quyết định sẽ đảm nhận việc này」
Dù vậy, Yuuto có cảm giác dường như Yoshitsune đã nhận ra rằng lời lẽ của y đã thuyết phục được anh.
Yuuto quyết định chuyển chủ đề.
「Được rồi. Tóm tắt tình hình một chút. Deneb, cậu có biết gì về『Genpei』không?」
「À, là thương hiệu kẹo nổi tiếng ở Kagawa phải không. Genpei Mochi ấy」
「Ờ, và đây chính là khởi nguồn của nó」
Yuuto thở dài một hơi sau đó tổng hợp lại một cách ngắn gọn những gì anh nhớ về cuộc chiến này.
「Xưa có hai gia tộc Samurai danh giá. Là tộc Genji và Heike. Hai tộc vốn là họ hàng xa nhưng không mấy hòa thuận với nhau」
「Chuyện này giống như tranh chấp giữa hai chi nhánh bán kẹo trong cùng một thương hiệu phải không?」
「Đúng vậy. Đã là chuyện tranh chấp giữa họ hàng thì lại càng khó giải quyết. Sau nhiều cuộc tranh chấp, gia tộc Heike đã nắm quyền cai trị đất nước này. Nhưng sau này, tộc Genji đứng dậy phản công, tộc Heike đã hoàn toàn bị xóa sổ」
「Vậy bây giờ tộc Genji đang cai trị Nhật Bản phải không?」
「Không hẳn, nói đúng hơn là họ vẫn đang trong giai đoạn đó. Sau khi đối thủ là tộc Heike đã không còn, tranh chấp trong nội bộ Genji sẽ nổ ra. Yoshitsune mặc dù là con út trong gia tộc Genji nhưng lại là người có công đánh bại gia tộc Heikei, cái tên Yoshitsune cũng từ đó mà vang danh khắp thiên hạ. Tuy nhiên, điều đó vô hình chung làm lu mờ đi những cống hiến của những người xung quanh ―― trong đó có cả anh trai của ông, Yoritomo. Dần dần Yoritomi sinh lòng đố kỵ với Yoshitsune và quyết định ra tay triệt hạ chính đứa em trai của mình」
「Tại sao huynh đệ phải tương tàn cơ chứ! Họ không thể chung sống hòa thuận với nhau được sao?」
「Tranh chấp giữa trưởng thứ là như vậy đấy. Cuộc chiến sẽ không kết thúc cho đến khi một bên bị tiêu diệt. Yoshitsune sau này chạy trốn đến Hiraizumi ở Iwate. Ông nương nhờ gia tộc Fujiwara ở Hiraizumi, một thế lực lớn kiểm soát vùng Tohoku......」
Nói nhiều như vậy nhưng dường như Deneb không có hứng thú với lịch sử cho lắm.
「Vậy người tên Shizuka sau đó thì sao?」
「Theo những gì tôi nhớ, cô ấy bị người của Yoritomo bắt giữ, nhưng vợ của Yoritomo đã thương tình mà thả cô ấy đi」
「Tốt quá rồi. Cuối cùng cô ấy bình an vô sự quay trở về chứ?」
「Đáng tiếc. Sau khi bị đưa đến Kamakura, cô ấy đã hạ sinh một đứa bé, nhưng đứa bé sau đó cũng bị đem đi xử tử」
「Cái gì?」
Deneb hít một hơi khí lạnh「Người tên Shizuka đó là một phụ nữ có thai?」
「......Đúng là như vậy」
Đó có lẽ cũng là lý do Yoshitsune không đưa Shizuka đi cùng.
Hoạt động hải vận ở thời đại này chủ yếu là chèo thuyền dọc theo bờ biển. Điển hình là phương pháp thô sơ sử dụng một chiếc tàu kéo kéo theo một con thuyền nhỏ như lúc Yuuto đi cùng với đoàn của Yoshitsune. Dù ở vùng biển Seto, việc sử dụng một con thuyền nhỏ để đi từ Kansai đến Kyushu vẫn là một việc liều lĩnh, ngay cả với người của thời hiện đại. Không bị đội quân người chết hay Imagin tấn công, thì rủi ro vẫn là quá lớn.
Nói rõ như vậy ngay từ đầu đi, có phải đỡ khiến người khác hiểu lầm không......Yuuto thầm nghĩ.
「Chúng ta sẽ đi cứu người tên Shizuka đó!」
Deneb đứng bật dậy, xem ra đã lấy lại được tinh thần.「Chúng ta phải bảo vệ đứa bé khỏi tay Yoritomo!」
「Đừng quên, nhiệm vụ của chúng ta không phải là bảo vệ người. Nhiệm vụ của chúng ta là duy trì dòng chảy của thời gian. Imagin đã bị tiêu diệt. Việc duy nhất chúng ta cần làm bây giờ là trở về」
「Nhưng Yuuto, trong lòng cậu cũng muốn giúp người tên Shizuka kia mà」
「Đừng hiểu nhầm, hiện tại vẫn chưa cách nào trở về nên tôi nghĩ tạm thời ghé qua chỗ của Shizuka Gozen thôi. Có điều......」
Yuuto bắt đầu lo lắng nhìn quanh. Ngọn núi dốc hơn anh tưởng.
Trong lịch sử, những nơi như thế này thường là nơi lý tưởng để ẩn náu. Mặc dù đã biết trước rằng nơi mà anh sắp đặt chân đên là một vùng hoang vu và hiểm trở, nhưng không ngờ địa hình của nó lại hiểm trở đến mức này.
Lúc đầu cứ ngỡ rằng Yoshino chỉ là một ngọn núi . Ai ngờ, đó là một dãy núi ngút ngàn với những đỉnh nhọn cao lởm chởm.
Cũng may sao là trời không đổ tuyết, nếu không bây giờ có khi hai người đã lạc đến xó xỉnh nào rồi chẳng hay. Mặc dù đây là Thời kỳ ấm hay còn gọi là Thời kỳ ấm Trung cổ. Nhiệt độ ở thời này thậm chí còn cao hơn cả hiện tượng nóng lên toàn cầu ngày nay. Tuy nhiên, nếu không có đồ chống rét thì không có cách nào vượt qua được ngọn núi tuyết vào mùa đông.
「Liệu chúng ta có thể gặp được người tên Shizuka đó không đây......」
「Cứ mù quáng nghe lời Benkei đi thẳng một mạch tới chỗ này, giờ thì không biết nên đi đâu về đâu nữa, thật đúng là không có cái dại nào như cái dại nào」
Lúc đi từ Osaka đến Kyoto rồi đến Nara, cái lúc ấy sao không thuê luôn một người chỉ đường cho rồi ―― ngay lúc Yuuto còn đang tiếc hùi hụi.
Đúng là phải dùng từ《ngay lúc》để diễn tả tình huống này.
Đột nhiên, những mũi tên từ đâu găm xuống xung quanh cả hai.
「Eh?」
So với tốc độ của những mũi tên này, mấy mũi tên mà đám người chết bắn ra lúc trước chẳng khác nào trò trẻ con.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một tấm lưới từ đâu giăng ra, tóm lấy hai người họ.