Chỉ có một từ để mô tả nơi này『Yoshino-date』.
Ở khu vực dốc đứng như núi Yoshino, những phần đất bằng thực sự rất hiếm thấy.
Rất nhiều công trình xây dựng nhô ra từ vách núi, hoặc bám chặt vào sườn thung lũng theo hình chữ L ngược.
Hai người được đưa tới một căn nhà xây dựng theo phong cách như vậy.
Trong căn phòng lớn, chăn đệm đã được trải sẵn. Gọi là “chăn đệm” nhưng cũng chỉ là những tấm chiếu đan bằng rơm mà thôi.
「Nằm trên mấy thứ này không khéo cảm lạnh mất」
Deneb vẫn càu nhàu không ngớt, nhưng Yuuto chỉ gạt đi.
「Được thế này là tốt lắm rồi. Chiếu Tatami hay đệm bông phải mãi sau này mới phổ biến」
Đám người sơn tặc đang tụ tập lại. Một đám người đang tụ tập ầm ĩ ở đâu đó ngoài kia.
Hai người quyết định chọn lấy hai tấm chiếu rơm ở một góc phòng, cách xa đám đông ồn ã bên ngoài.
「Thôi, cũng đỡ hơn là ngủ ngoài trời. Thật may là chúng ta gặp được những con người tốt bụng nhỉ」
「Đám người đó thực sự là người tốt sao?」
「Hả?」
Trước vẻ nghi hoặc của Deneb, Yuuto thúc giục y mau nhìn ra bên ngoài bức tường ván.
Dường như có người đang tuần tra bên ngoài.
Vẻ mặt của Deneb bắt đầu căng thẳng.
「Chúng ta đang bị theo dõi」
「Nơi này có gì đó không ổn」
「Nhưng nơi này đúng với những gì Ben Casey đã nói. Người tên Sato và Oni đều ở đây cả」
「Có vẻ như Shizuka cũng đang ở đây. Núi Yoshino ở thời đại này là chốn linh thiêng, phụ nữ không được phép lui tới. Hiển nhiên, đây là một nơi lý tưởng để che giấu một người phụ nữ, nhưng tôi không hiểu tại sao họ lại muốn bắt nhốt chúng ta. Có gì đó mờ ám ở đây」
「Mờ ám?」
「Việc của chúng ta đến đây là xong nhưng theo tôi thấy thì cái tên tiểu tử Oni kia vẫn chưa xong việc với chúng ta đâu」
Lúc anh còn mải nói, bỗng đám người bên ngoài hét phấn khích.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên đang cởi bỏ kimono, gần như khỏa thân toàn tập.
Thanh niên trần như nhộng nói.
「Thôi không chơi nữa đâu. Tôi đầu hàng. Hết thứ để cược rồi」
「Có thật là không còn gì không, thế cái bọc gì kia?」
「Không, cái này là......」
「Ngươi sắp chết cóng rồi đấy. Giờ thì làm gì có thứ gì quý hơn mạng sống chứ. Sẵn đó thì đặt luôn đi, được ăn cả ngã nằm quan」
「Cái này không đem đi cược được đâu」
「Giề, có thứ còn đáng giá hơn cái mạng của ngươi sao? Hay đấy nhể. Cho ta mượn xem tí」
「Không được!」
Bất chấp sự chống cự yếu ớt của người thanh niên kia, đám bạc bịp nhào tới và giật lấy gói đồ của cậu ta.
Một đống thứ màu đen văng tung tóe trên mặt đất.
Một tên trong đám bạc bịp cúi xuống cầm vật kia lên. Ngay khi tên kia vừa chộp lấy, vật đó lập tức vỡ vụn trong tay hắn.
「Cái mẹ gì đây? Nấm khô à?」
Ngay tức khắc, cơ thể tên kia bị đánh văng ra xa, đập vào tường gỗ.
Người cho hắn tập bay không ai khác chính là Deneb.
「To đầu mà không biết nấm hương khô quý thế nào à. Dám lãng phí thực phẩm, xem ta có đánh bỏ mẹ cái đám các ngươi không」
「Là cái thằng khốn nào vừa xía vào chuyện của các ông đây」
Đám người kia lộ ra vẻ hung tợn. Một vài tên lập tức rút kiếm khỏi vỏ.
Gói đồ mà người thanh niên trần truồng kia quý trọng đến vậy hóa ra là nấm hương khô. Để Deneb sây sát với đám bạc bịp này chỉ vì mấy cây nấm hương thì thật chẳng đáng.
Yuuto chỉ đành thở dài, chen vào giữa đám người.
「Các vị, nể mặt ta, bỏ qua cho cậu ta đi」
「Nể mặt ngươi...... ngươi là đứa nào mà bọn ta phải nể mặt?」
「Chỉ là kẻ vô danh không đáng nhắc đến. Nhưng thay mặt cậu ta, ta sẽ cược với các vị」
Anh đặt túi tiền mà Benkei đưa cho họ làm lộ phí đi đường xuống sàn thịch một tiếng.
Những miếng vàng từ trong gói lăn ra.
Kế đó, Yuuto thong thả ngồi xuống.
Từ đâu rơi xuống một con gà béo để vặt lông khiến đám bạc bịp kia chảy nước miếng.
Trò cá cược mà họ đang chơi là——
「Sugoroku à?」
Đó là cái trò mà ngày nay chúng ta gọi là Backgammon.
Nghe nói đây là một trong những trò board game cổ nhất thế giới, bắt nguồn từ vùng Lưỡng Hà cổ đại hay Ai Cập gì đó. Sau khi du nhập vào Nhật Bản từ thời Asuka, nó được xem là vua của các trò chơi trong suốt cả nghìn năm.
Tuy nhiên, nếu đã dùng xúc xắc, thì anh có trò khác nhanh gọn hơn.
Nhìn đám bạc bịp bắt đầu xếp đá chơi, Yuuto đề nghị
「Chơi chẵn lẻ cho lẹ đi」
「Chẵn lẻ?」
「Người lắc xúc xắc thì tùy các vị chọn」
Anh bắt đầu giải thích luật của trò xúc xắc chẵn lẻ này.
Đám bạc bịp lúc đầu có vẻ bán tín bán nghi. Một trò chỉ dựa vào chẵn lẻ của xúc xắc mà cũng coi là cá cược được sao? Nhưng ngay trong lượt chơi thử đầu tiên, Yuuto đã thua cược.
「Bốn ba, lẻ mẹ nó rồi. Bà mẹ nó, đen thế!」
Khi Yuuto đưa tiền cược ra, có vẻ như lúc đó bọn bạc bịp mới hiểu được cách chơi. Trong mắt chúng ánh lên vẻ tham lam.
「Đúng là nhanh gọn thật đấy」
「Ta nói đúng chứ?」
Thế là trò chơi chính thức bắt đầu.
Ván kế tiếp, Yuuto lại thua. Đám bạc bịp cười lên khoái chí, nhưng Yuuto vẫn bình tĩnh đặt thêm tiền cược.
Những ván bài cứ thế giằng co qua lại, số tiền cược của Yuuto cũng theo đó mà vơi dần.
Deneb hét toáng lên giữa đám đông đang chầu rìa.
「Yuuto, chúng ta sắp bị vặt sạch lông rồi đấy!」
「Thế này éo ổn rồi. Khi không lại giới thiệu trò chẵn lẻ cho cái đám này, đúng là vẽ đường cho hươu chạy mà. Đã thế, ông chơi khô máu luôn」
Yuuto gom toàn bộ số tiền còn lại đặt thành một đống lớn.
Deneb hét thất thanh. Bọn bạc bịp cũng trợn tròn mắt.
「Ngươi......sao ngươi chơi lớn vậy......」
「Nãy ta mới nghe ai nói được ăn cả ngã nằm quan khí thế lắm mà」
「À, thì chơi…...」
「Thế còn ngại ngần chi, cược đi. Ta chọn chẵn」
「......Ta quất lẻ」
Quản trò lại lắc xúc xắc.
Lần này là đồng chất.
「Một một, chẵn. Lần này ta thắng rồi」Yuuto, mặt lạnh tanh, nhìn về phía tên bạc bịp.
「Nào, vị huynh đệ này, chung tiền đi chứ?」
Ngay cả tổng số tiền mà đám bạc bịp thắng được trong đêm nay cộng lại cũng không đủ để trả số tiền ấy.
Tên cầm đầu không đáp, bất ngờ bật dậy định rút kiếm.
Thế nhưng—
Không biết từ lúc nào, thanh Zero Gasher trong tay Yuuto đã kề ngay trên cổ hắn.
Đám còn lại cũng rục rịch, nhưng bị Deneb chĩa tay làm súng ra hiệu cảnh cáo. Dù không biết tay Deneb có phải là súng thật hay không, nhưng khí thế áp đảo của y đã khiến chúng chùn bước.
Yuuto điềm tĩnh nói:
「Chỉ cần trả tiền là được. Mạng của ngươi rẻ rách quá, ta cũng ngại chẳng thèm lấy」
「......Ta không trả nổi số tiền lớn như vậy......」
「Nói thế ngay từ đầu đi có phải tốt hơn không」Yuuto hất hàm về phía chàng thanh niên trần như nhộng ở một bên.「Trả lại những thứ các ngươi đã lấy của cậu ta. Ta sẽ bỏ qua chuyện này」
「Yuuto, đại thắng rồi nha!」
Deneb reo lên sung sướng, nhưng Yuuto quát「Tên ngốc này!」rồi anh quay sang nói thêm với tên bạc bịp.
「Còn số tiền kia, cứ giữ lấy. Coi như tiền công vì đã nhảy nhót mua vui cho ta」
Yuuto quay trở về phòng, để mặc đám bạc bịp vẫn đang ngẩn ngơ trông theo.
Deneb vẫn chưa hết phấn khích.
「Cú lội ngược dòng ở phút đúng là đỉnh của chóp! Quả nhiên kỳ tích là có thật mà!」
「Kỳ tích cái chó gì. Tôi không quen chơi Backgammon, chơi trò đó thì không có cửa ăn lại chúng. Nhưng với trò chẵn lẻ thì có thể biến nó thành một cuộc chơi xác suất 50/50. Tôi có cách để chắc chắn giành chiến thắng」
「Dù sao cũng cảm ơn cậu đã cứu lấy mấy cây nấm hương」
「Tôi đâu phải vì cứu mấy cây nấm hương đấy......」
「Nấm hương phơi khô, thời này đã có rồi sao, tuyệt thật đấy」
Cái vẻ mặt ngây ngất như đang mơ mộng của tên này nhìn mà thấy ghét. Chỉ nhìn thôi mà anh cảm tưởng như ngửi thấy mùi nấm hương thoang thoảng đâu đây rồi.
Đúng lúc đó, chàng trai trần như nhộng ban nãy đã tiến đến gần. Giờ thì cậu ta đã mặc đồ chỉnh tề.
「Cảm ơn các vị đã ra tay cứu giúp」
Cái bản mặt “nấm hương” của cậu ta, Yuuto chán chả buồn nhìn,
「Trông cậu không giống như cùng hội cùng thuyền với đám sơn tặc kia nhỉ」
「Tôi là Genbei tới từ vùng Izu. Nghe đâu Shikitake bán được giá cao ở nước Tống nên tôi định mang lên kinh thành để buôn bán…...」
「Ra là ở thời này người ta gọi nấm hương là shikitake à!」
Deneb đang phấn khích thì bị Yuuto ngăn lại, Yuuto hỏi tiếp.
「Cậu định lên Kyoto sao?」
「Vâng. Tôi nghe nói người của dòng họ Heike đang buôn bán với nhà Tống…...」
「Không phải dòng họ Heike bị diệt vong rồi sao?」
「Vâng, chính vì thế tôi chẳng biết đi đâu về đâu nữa, sau đó thì được Oni-san dẫn về đây……」
「Là cái tên tiểu tử xấc xược đó hả?」
「Ể, Oni-san không phải là tiểu tử......」
Genbei định nói gì đó nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Vì lúc ấy Yuuto đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta.
「Thế cái tên Oni đó hứa hẹn gì với cậu mà cậu chịu đi theo hắn?」
「Huynh ấy nói sẽ tìm cho tôi người mua ở đền Yoshino, nhưng rồi chuyện chẳng tiến triển gì, tôi cứ thế ăn không ngồi rồi ở đây, cuối cùng sa vào chơi cờ bạc lúc nào không hay」
「............」
Yuuto tiếp tục nhìn vào khuôn mặt rụt rè của Genbee.
Đúng như lời cậu ta nói, ngoài việc bán nấm ra thì trông cậu ta chẳng có tài cán gì.
Nhưng《Oni》lại chủ động đưa cậu ta đến đây.
Chuyện bán nấm hương rõ ràng chỉ là cái cớ.
Chắc chắn phải còn lý do gì khác.
「Này, có ai từng gọi cậu là『Taro』không? Lúc cậu mới tới đây ấy」
「......Huỵnh nhắc tôi mới nhớ, hình như ngài Tadanobu cũng nói điều tương tự」
「Quả nhiên là vậy」
Yuuto khoanh tay lại. Giờ anh không còn việc gì với “thanh niên nấm hương” này nữa.
Deneb thì bắt đầu trò chuyện sôi nổi với Genbei về nấm hương, nhưng Yuuto chẳng buồn để tâm.