Ê hô, ê hô.
Giữa những tiếng hò hét đầy khí thế, hai người bị khiêng đi trên con đường núi.
Bị lắc lư hết bên trái rồi bên phải, Yuuto lắp bắp phản đối.
「Này, bọn bố đây không phải cá đâu mà tụi bay chài lưới! Mà chỗ này cũng có phải biển mịa đâu!」
「Ê hô, ê hô」
Cái đám sơn tặc kia còn chẳng buồn phản ứng, thật là tức chết anh mà.
Núi Yoshino vốn là thánh địa tu hành của Shugendō.
Từ đâu lại xuất hiện đám sơn tặc này. Quần áo thì rách rưới như ăn mày, cơ thể thì lúc nào cũng bốc lên cái mùi khăn khẳn buồn nôn.
Chúng dùng một tấm lưới tóm gọn hai người họ, sau đó cột chiếc lưới vào một cây gậy rồi khiêng đi, thẳng lên dốc núi trong đêm.
Deneb, mặc dù cũng đang nghiêng ngả nằm một bên, vẫn đáp lại bằng giọng của mấy tay thích nói đạo lý.
「Cậu chớ có coi thường tỉnh Nara nhé」
「Thời này làm quái gì đã có tỉnh Nara hả cha!」
Mặc kệ hai người họ vẫn đang chí chóe vì mấy chuyện không đâu, đám sơn tặc chẳng buồn liếc lấy một cái.
Yuuto căng mắt ra nhìn. Cố tìm cơ hội để thoát thân.
(Đó là gì vậy?)
Có thứ gì đó vừa lọt vào tầm mắt của Yuuto, đó giống như một ánh lửa đỏ đang bập bùng trong đêm. Thứ đó đang di chuyển song song với họ, nhưng hơi tụt lại phía sau.
(Là thứ gì thế nhỉ?)
Tấm lưới siết chặt khiến anh không thể ngoảnh đầu lại để quan sát. Trước khi kịp nhận ra đó là gì thì có vẻ như họ đã đến điểm dừng chân.
Những tiếng ê hô, ê hô dần chậm lại, rồi cuối cùng dừng hẳn.
Trước mắt họ là một nơi như đền thờ hay miếu mạo gì đó. Cả hai bị thả bịch xuống khỏi cây gậy, rồi bị kéo lê lết vào bên trong chính điện.
Deneb vẫn buông lời khách sáo với những kẻ đã khiêng họ tới đây.
「Cảm ơn các vị đã cho đi nhờ một đoạn! Cuốc bộ cả đoạn đường chắc tui mệt chết! 」
「Bố cái thằng hâm……」
Cả hai bị ném lên sàn gỗ.
Bị quấn trong tấm lưới, họ không tài nào di chuyển được. Vật lộn mãi một hồi, họ mới tạm thoát khỏi mớ dây rợ loằng ngoằng và lồm cồm đứng dậy.
「Là Taro đấy phỏng?」
Một người vừa chạy tới vừa cất tiếng hỏi.
Nhưng khi nhìn kỹ thấy khuôn mặt của Yuuto, người đàn ông kia khẽ thở dài thất vọng.
「Vậy ra không phải Taro sao」
「Xin lỗi nhá. Thằng này chẳng quen ai tên Taro cả」Yuuto cau mày, giọng khó chịu nói.
「Thế chắc ông là “khỉ đầu đàn” ở đây nhỉ?」
Người đàn ông đối diện trông đúng kiểu người vai u thịt bắp.
Nếu đặt bên cạnh Benkei thì trông y hơi nhỏ con một chút, nhưng giữa cái đám sơn tặc hom hem gầy như que củi này, trông y lại giống một võ sĩ sumo đang bước ra sàn đấu.
「“Khỉ đầu đàn”?」
「Tôi đang hỏi ông có phải là thủ lĩnh của đám sơn tặc này không」
「Sơn tặc……。Vị huynh đệ này có phải đang hiểu lầm gì chăng. Bọn ta không phải hạng người như vậy」
「Vậy, không lẽ ông là《Oni》?」
Người đàn ông lực lượng tròn mắt ngạc nhiên.「Ơ, thế không phải là Oni đưa hai vị tới đây à?」
「Ể?」
Lần này đến lượt Yuuto ngớ người.
Benkei đã từng nói『Đến đó rồi cậu sẽ hiểu』.
Nếu cái ông lực sĩ đô con này không phải《Oni》thì còn ai vào đây?
Đúng lúc đó, một chàng thiếu niên bước vào chính điện.
Mặc dù đang trong điện nhưng chàng thiếu niên kia vẫn mang ống đựng tên trên lưng. Ngoài chi tiết đặc biệt đó, còn một điều khác gây chú ý hơn là mái tóc đỏ rực của cậu ta. Trông y như một ngọn lửa đang bùng cháy trên đầu vậy.
Yuuto chợt nhớ lại ngọn lửa đỏ lập lòe lướt qua tầm mắt anh khi bị khiêng đi trên đường núi, hóa ra đó là mái tóc đỏ rực của cậu thiếu niên này.
Ông lực sĩ cất tiếng gọi cậu thiếu niên kia.
「Oni. Hai vị khách này đang hiểu lầm chuyện gì đó. Thế cậu chưa giải thích gì với họ à?」
Cậu ta là《Oni》sao?!
Quả thật, vẻ ngoài của người này rất đặc biệt, đã thấy một lần thì không thể nào quên được.
Cậu thiếu niên ——《Oni》chỉ liếc nhìn Yuto và Deneb bằng ánh mắt lạnh lùng.
「Hai người các người một mình qua đêm ở ngọn núi này thì quá nguy hiểm. Nhỡ bị sơn tặc tấn công thì sao? Thế nên bọn tôi mới phải ra tay bảo vệ các người đấy」
「Thế à. Vậy mà tôi cứ tưởng đám người các cậu mới chính là sơn tặc đấy」
Trước lời mỉa mai của Yuuto, Oni chỉ đáp lại bằng ánh nhìn khinh khỉnh.「Nếu không phải vì hai người gà tới mức không tránh nổi cái bẫy đó. Tôi cũng lười quản mấy người」
Giọng cậu ta the thé, chưa cả đến tuổi dậy thì vỡ giọng, thế nhưng giọng điệu lại điềm tĩnh đến lạ thường.
Dù vóc dáng nhỏ thó đó của cậu khi đứng cạnh đám sơn tặc trông chẳng khác nào một chú con thỏ lạc giữa bầy sư tử, nhưng xét về phong thái, cậu ta là người đĩnh đạc nhất ở đây.
Như thể chính cậu mới là thủ lĩnh thực sự của bọn họ.
「......」
Nhưng sao anh vẫn thấy có gì đó kỳ lạ.
Là gì vậy nhỉ?
Trong khi Yuuto còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Deneb lại nhanh nhảu chen vào.
「Cảm ơn mọi người nhiều nha! Trời thì tối, lại lạnh nữa, bụng thì đói, đang lúc hiu quạnh thì may sao gặp được các vị. Gặp được những người tốt bụng như các vị, đúng là phúc tôi tu được mấy kiếp mà! 」
「......Nếu cậu thật sự là《Oni》, thì tôi có lời này muốn nhắn gửi」
Yuuto phớt lờ Deneb, rồi đi thẳng vào vấn đề.
「Musashibou Benkei gửi lời đến tiểu thư Shizuka Gozen. Mau rời khỏi Yoshino và đi đến Hiraizumi」
「Là Benkei-sama......」
Giữa tiếng xôn xao quanh đó, đôi mắt của Oni cũng dao động trong thoáng chốc.
Như thể cổ họng khô khốc, Oni khẽ liếm môi, rồi cất tiếng hỏi.
「Hiện giờ Benkei-sama và những người khác đang ở đâu?」
「Không biết. Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và chuyển lời giúp ông ấy mà thôi」
「Yuuto, đâu phải. Chúng ta đâu phải tình cờ mà ——」
Khi nhận thấy Deneb bắt đầu lảm nhảm mấy lời không cần thiết, Yuuto lập tức thúc cho y một cùi chỏ, bắt y ngậm miệng lại.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
Yuto và Oni nhìn thẳng vào mắt nhau, như đang dò xét đối phương.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Oni.
「......Tôi sẽ chuyển lời đến tiểu thư Shizuka」
「Vậy là bọn này đã xong việc ở đây rồi, đúng chứ?」
「Phải」
Oni đáp lại một câu cụt lủn, rồi quay đi mất hút.
Ngay sau đó, người đàn ông lực lưỡng lúc nãy vội vã chạy tới, bắt đầu tháo chiếc lưới đang trói hai người họ.
「Xin thứ lỗi vì đã thất lễ, tôi không biết hai vị là sứ giả mà Benkei-dono cử đến. Tôi là Satō Shirōbyōe no Jō Tadanobu. Cảm tạ hai vị đã cất công lặn lội đường xá xa xôi tới đây truyền chỉ. Mời hai vị hãy ở lại nơi này để nghỉ ngơi」