Khi hình ảnh đất liền hiện ra trước mắt, các thủy thủ hò reo vui sướng, miệng không ngừng khấn tạ.「Là Sumiyoshi kìa!」 「Lạy các thần Sumiyoshi đã phù hộ độ trì!」
Con tàu mình đầy thương tích đã cập cảng, nơi này có lẽ là khu vực trung tâm của tỉnh Osaka ngày nay.
Còn chưa đợi thuyền kịp cập bến, Yuuto và Deneb đã nhảy phốc xuống bến tàu sau đó mệt mỏi ngồi phịch xuống bãi biển. Xung quanh là những túp lều của ngư dân và các vựa muối trải dài dọc theo bờ biển. Một khung cảnh thật là thanh bình.
「Đi tàu thủy mệt chết mất. Quả nhiên tàu hỏa vẫn là chân ái」
Deneb than thở, tay vuốt ve nền đất như cuối cùng đã gặp lại người mình yêu.
「Nhắc tàu hỏa mới nhớ……chuyện gì đã xảy ra với ZeroLiner?」
「ZeroLiner đụng phải thứ gì đó và bị ném vào khoảng thời gian này. Nơi tiếp theo ZeroLiner xuất hiện là ở trên biển. Con tàu mất kiểm soát và chìm xuống biển. Lúc tôi đang vừa bơi vừa cõng Yuuto đang bất tỉnh, may sao lúc đó đoàn của Ben Casey tình cờ đi ngang qua và đưa chúng ta lên thuyền. Họ chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta đó」
「Hiểu rồi」Anh cũng đã đoán ra được chuyện đó rồi.「Nhưng, có thật đó chỉ là tình cờ không......?」
「Hả?」
「Hết đụng phải vật cản bí ẩn, sau đó là bị đội quân Zombie tấn công, rồi lại còn cả con Imagin kia nữa. Không lý nào một lúc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy được. Ba chuyện này chắc chắn có liên hệ mật thiết với nhau」
「Imagin và Zombie chắc chắn có mối liên hệ rồi」
「Nhất định là có điều gì mờ ám đang diễn ra trong khoảng thời gian này. Chắn chắn nó có liên quan đến nhóm Yoshitsune. Dẫn đến hậu quả là con tàu của chúng ta gặp nạn」
「Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây......」
「Không, phải nói là chuyện gì đã xảy ra mới đúng」Yuuto sửa lại câu nói ở thì quá khứ.「Imagin đã bị tiêu diệt. Dù là chuyện gì đã xảy ra, thì nó cũng đã kết thúc. Mình phải nghĩ cách gọi cứu viện thôi......」
―― Điện báo khẩn cấp.
Giọng nói của Owner trên con tàu Denliner lại văng vẳng bên tai anh. ――『Điện tín đường sắt có thể gửi tới từ bất kỳ con tàu thời gian nào, thậm chí từ các Ga Thời Gian』.
Yuuto nhìn lại đồng hồ.
Nó chết ngắc rồi.
Cũng chẳng trách được, dù sao anh đã trải qua hai lần đắm tàu rồi còn gì. Tuy nhiên, muốn đến được Ga Thời Gian, điều kiện tiên quyết là phải biết chính xác thời gian.
Yuuto còn đang vắt óc để suy nghĩ thì âm thanh ầm ĩ vang lên gần đó làm anh mất tập trung.
Đoàn của Yoshitsune hình như lại gặp chuyện gì nữa rồi. Những người dân địa phương đang tụ tập lại, xôn xao bàn tán.
「Có chuyện gì thế mọi người?」
Deneb chạy đi xem tình hình nhưng mãi vẫn không thấy y quay lại. Cuối cùng, những người phụ nữ và các Samurai rời đi. Tiếng khóc lóc của những người phụ nữ vang lên đứt quãng.
Còn Yoshitsune thì một mình chạy về một hướng khác.
Chỉ còn lại Benkei và Deneb trên bến tàu. Yuuto tò mò tiến lại gần,
「Xin lỗi đã để cậu phải chứng kiến cái chuyện đáng xấu hổ này. Thật là mất mặt mà」
Giọng Benkei chán nản.
「Thấy cái gì là thấy cái gì, tôi chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc là có chuyện gì?」
「Vốn kế hoạch ban đầu là tới Kyushu để chờ thời, nhưng đến nước này thì chỉ còn cách tập hợp lại ở Hiraizumi. Bộ hành tới đó thì không thể dẫn những phụ nữ theo, Yoshitsune không chấp nhận chuyện đó. Binh lính ở dưới thì chán nản, những người phụ nữ thì nhất quyết không chịu đi tới Hiraizumi. Cuối cùng thì tan đàn xẻ nghé hết cả」
「Haizz」
Tuy đã nghe qua tình hình nhưng có điều anh vẫn chưa hiểu「Thế mấy người phụ nữ kia là ai」
「Là Shō của Yoshitsune」
「Shō......」
Phải mất một lúc, từ『thê thiếp』mới hiện lên trong đầu Yuuto. 「Là tình nhân của ổng. Những người đó? Tất cả họ sao? Rốt cuộc có bao nhiêu người vậy」
「11 người」
「11 cô lận」
「Lúc đầu Yoshitsune còn tính dẫn theo 24 người. Phải khó khăn lắm mới thuyết phục được ngài ấy giảm xuống hơn một nửa」
Đôi mắt Benkei nhìn về phía đằng xa, miệng lại khẽ thở dài.
Yuuto lại cảm thấy đầu óc như đang quay cuồng.「Kể cả các binh sĩ dưới quyền có bất mãn đi nữa......không phải chủ tớ là quan hệ ba đời sao. Không lẽ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà họ phủi đít bỏ đi ư? Hơn nữa, Yoshitsune dù gì cũng là danh tướng lẫy lừng, đánh đâu thắng đó. Tôi tưởng họ quý mến ngài ấy lắm chứ」
「Quý mến sao?」Khuôn mặt của Benkei ngậm ngùi, cay đắng.「Cũng chỉ vì những chiến thắng liên tiếp đó mà ra cả」
「Thắng nhiều không tốt à?」
「Ta không biết phải nói sao cho cậu hiểu......。Tỉ như trận Dan-no-ura ―― lúc đó cơ hội chiến thắng của bọn ta thực sự rất mong manh. Tộc Taira thông thạo hải chiến. Trong khi tộc Genji, không có ai được huấn luyện bài bản cả. Chúng có hạm đội chính quy, trong khi quân của ta chỉ là những con tàu lẻ tẻ chắp vá tạm bợ. Cậu thử nghĩ xem, trong tình thế đó, bọn ta biết đánh với chúng kiểu gì đây?」
「............」
「Thế nên Yoshitsune đã ra lệnh “Tiêu diệt tất cả thủy thủ trên tàu địch”」
「Ah......」
Thủy thủ là những người có nhiệm vụ chèo lái con thuyền.
Rất ít Samurai có thể tự mình lái thuyền. Thay vào đó, mỗi lần xuất quân ra biển, họ lại thuê những người thủy thủ để điều khiển con thuyền. Nói nôm na, những người đó không có khả năng chiến đấu.
「Họ đã bắn chết rất nhiều thủy thủ khiến cho quân địch bị tê liệt. Nhưng đó cũng đồng nghĩa là họ đã giết những kẻ vô danh, những người không có cả tấc sắt trong tay để tự vệ......」
「Ông đang nói đến tinh thần võ sĩ đạo」
「Sau trận chiến, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ, chỉ cần có dính dáng đến phe địch đều bị đem đi xử trảm. Dù cho những đứa trẻ đó chẳng liên quan gì đến trận chiến của những người đi trước. Đã là một vị tướng quân, tất nhiên sẽ không để cảm xúc chi phối. Nhưng những binh sĩ dưới trướng, họ không phải là người vô tình như vậy. Đối với họ, chiến thắng như vậy cũng chẳng vẻ vang gì」
「............」
「Cậu cũng thấy các oán linh của tộc Taira rồi phải không. Yoshitsune có lẽ không để ý điều này, nhưng chúng không tấn công các thủy thủ của phe ta. Nếu làm vậy, chúng đã có thể giết sạch toàn bộ người trong đoàn. Dù đã trở thành oán linh song tinh thần Samurai vẫn không bị mai một」
「Đúng là như vậy」
「Còn phe mình, càng thắng, tình cảm của binh sĩ đối với Yoshitsune càng nguội lạnh dần........」
「Nhưng Ben Casey vẫn quý mến Yogitsun, đúng chứ」
Deneb lên tiếng.
Yuuto hơi nghiêng đầu. 「Đó là những gì cậu muốn nói từ nãy tới giờ đấy à?」
「Đúng vậy đó. Ben Casey thực sự rất lo lắng cho Yogitsune」
「......Có lẽ là như vậy」
「Ngài ấy vẫn là một đứa trẻ. Quá hiếu thắng mà quên mất điều gì là quan trọng」
「Ông nói đúng!」
「Cậu ấy có kén ăn không」
「Yoshitsune hình như có thù với cây ngưu bàng」
「Vậy ông lừa cậu ấy ăn kiểu gì? Băm nhỏ rồi trộn vào thức ăn chăng?」
「Xay nhuyễn ra, sau đó hòa vào canh và món Shinjo」
「Ngưu bàng cũng có thể xay nhuyễn à. Làm như vậy rất khó bị phát hiện. Trừ khi vị giác của người thưởng thức nhạy cảm như của trẻ em」
「Đúng vậy! Vị huynh đệ này nói rất hợp ý ta. Deneb-dono chắc hẳn là một ngự trù tài ba」
「Ông Ben Casey cũng là đầu bếp sao. Khi nào có dịp, tôi cũng muốn thử tài nấu ăn của Ben Casey」
「Đây chắc hẳn là duyên số rồi. Hay là chúng ta tổ chức một cuộc thi nấu ăn thì sao?」
「Đúng là một ý hay, triển thôi!」
Lúc hai người họ đang trò chuyện vui vẻ, Yuuto bỗng đánh hơi được có gì đó bất ổn.「Deneb, có phải cậu vừa nói cậu băm nhỏ nấm hương và trộn vào thức ăn, đúng không?」
「Đâu, tôi có nói gì đâu......」Ánh mắt của Deneb lảng ngay đi.
「Đã bảo bao nhiêu lần rồi, cấm không được bỏ cái thứ mả mịa đó vào đồ ăn cơ mà」
Benkei khẽ mỉm cười nhìn hai người kia bắt đầu đấu khẩu. Trông họ lúc này giống như những chú cún con đang nô đùa cùng nhau. Nhưng đó không hẳn là nô đùa. Hai thằng đang vật nhau lăn lộn dưới nền đất.
「Nhân tiện, Yuuto-dono, Deneb-dono, hai người đã có dự định gì chưa?」
「Chắc là về nhà thôi. Hiện tại chúng tôi đang bị lạc. Chúng tôi sẽ tự tìm đường trở về」
「Quê hai người ở đâu」
「......Chúng tôi đến từ phía Đông」
Biết không thể nói mình đến từ Tokyo hay Kanto, Yuuto chỉ nói đại như vậy.
Benkei vui mừng vỗ tay như Tengu phẩy quạt.
「Đây đúng là duyên trời định rồi! Huynh đệ, cậu có thể giúp ta một việc được không」
「Chuyện gì vậy?」
「Hãy giúp ta cứu lấy Shizuka-dono」
Đó là lời thỉnh cầu của Benkei.