Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

201-300 - Chương 271: Lũ Thổ Phỉ

Minh Huyền có hơi khó hiểu trước lời của Diệp Kiều, “Ý gì đây?”

Thêm chữ ‘nha’ vào sẽ tỏ ra thân thiện sao? Câu này của Diệp Kiều là thật đó à?

Diệp Kiều mỉm cười: “Ngươi đoán xem.”

Trong mắt Minh Huyền lộ vẻ mờ mịt, nghĩ mãi không ra.

Cuối cùng ba tông còn lại đều chọn bỏ cuộc, quả nhiên chỉ có Trường Minh Tông và Vấn Kiếm Tông là hai tông môn có thể tham gia trận so tài lần này.

Một bên trang phục đỏ, một bên trang phục trắng, hoàn toàn tách biệt.

Tiểu thái tử ngẩng đầu, yên lặng nhìn họ vài giây, giọng nói nghiêm túc, “Hai tông môn mạnh nhất Ngũ Tông, vậy mà lại có cả tông môn các ngươi.”

Theo những gì hắn biết, chỉ có tông môn mạnh nhất mới có tư cách so tài phân thắng bại, một là Vấn Kiếm Tông, tông còn lại vậy mà lại là Trường Minh Tông. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn.

Mà cha hắn cũng đã nói, không thể đối địch với kẻ mạnh.

“Đừng có một câu hai câu cũng ‘các ngươi’.” Mộc Trọng Hy quay đầu lại, sửa lời hắn: “Bọn ta là người của Trường Minh Tông.”

Tiểu thái tử suy nghĩ một lát, nhớ lại lời của Diệp Kiều, gật đầu để tỏ ra thân thiện: “Ta biết nha.”

“…” Minh Huyền sững sờ, sau đó suýt nữa thì cười bò ra đất.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được dụng ý trong câu nói vô tri của Diệp Kiều, lừa gạt người thật thà khiến nàng vui đến vậy sao?

Cuộc đối thoại bên dưới không thể qua được tai của các vị Tông chủ ngồi trên cao, Tần Phạn Phạn muốn nói lại thôi, “Tiểu thái tử này sao lại nói chuyện…?” Ngốc thế.

Tông chủ Vấn Kiếm Tông giật giật khóe miệng, nhìn đám đệ tử bên dưới, tự mình suy luận một hồi rồi đưa ra kết luận: “Chắc chắn là học từ Diệp Kiều!”

Hễ gặp chuyện gì không ổn là chắc chắn do Diệp Kiều dạy.

Tông chủ Vấn Kiếm Tông sắc mặt lạnh lùng dặn dò tu sĩ bên cạnh, “Mấy ngày này để hắn ít chơi với Diệp Kiều thôi.”

Dù sao cũng là thái tử của Long tộc, lại bị Diệp Kiều dạy hư nữa thì lúc về không biết ăn nói thế nào.

Sau khi lên đài thi đấu, hai tông môn đứng vào vị trí, đơn giản phân chia đồng đội cho nhau lần này. Đài thi đấu rất lớn, có đủ không gian để bọn họ tách ra so tài.

Điều không ai ngờ tới là cuối cùng Trường Minh Tông lại giao Tiết Dư cho Minh Huyền phụ trách bảo vệ.

Phải biết rằng bất kể là Diệp Kiều hay hai người còn lại đều thích hợp để bảo vệ Tiết Dư hơn một Phù tu như Minh Huyền.

“Cách làm của Trường Minh Tông, quả nhiên luôn nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”

Tần Hoài phân tích một cách lý trí: “Lần này Trường Minh Tông không chiếm ưu thế.”

Chu Hành Vân một chọi hai, Diệp Kiều và Diệp Thanh Hàn, Minh Huyền còn phải kéo theo một Đan tu, chỉ có tình cảnh của Mộc Trọng Hy là khá hơn một chút, hắn và Sở Hành Chi có thể đánh ngang tay, không ai làm gì được ai.

Đoàn Hoành Đao lắc đầu, “Chưa chắc.” Đan tu không có nghĩa là hoàn toàn vô dụng.

Trọng điểm là tác dụng của Khí tu và Đan tu cũng gần như nhau, đều là loại cung cấp trang bị, phủ nhận tác dụng của Đan tu chẳng khác nào nói Khí tu bọn họ cũng vô dụng.

“Cũng không biết lần này chiến lược của Trường Minh Tông là gì.”

Thẩm Tử Vi sờ cằm, “Theo kết luận sau khi quan sát bọn họ lâu như vậy của ta, bọn họ rất biết cách chơi, hy vọng lần này có thể thắng, ít nhất cũng không thể để cơ hội này vuột mất vào tay Vấn Kiếm Tông.”

Phải nói rằng về mặt quan hệ, Vấn Kiếm Tông đúng là không bằng Trường Minh Tông.

“Giao Đan tu cho một Phù tu bảo vệ, không hiểu nổi.” Tống Hàn Thanh cụp mắt, suy tư: “Lẽ nào là cố ý khiêu khích?”

Xin thứ lỗi đây là dụng ý duy nhất mà chàng có thể nghĩ ra được của Trường Minh Tông.

Cứ như thể nếu không làm trò chọc tức đối thủ thì cả người sẽ khó chịu vậy.

*

Diệp Thanh Hàn kháp quyết, kiếm quyết cao cấp thành hình, Đoạn Thủy Kiếm nắm trong tay, trông không chút gắng sức, không hổ là đệ nhất của Vấn Kiếm Tông.

“Diệp Kiều, đối thủ của ngươi là ta.” Diệp Thanh Hàn vung thanh trường kiếm màu xanh băng xuống, chặn nàng lại, giọng nói lạnh nhạt.

Hai người còn lại của Vấn Kiếm Tông cũng rất khó đối phó.

Chỉ xét về thực lực cá nhân thì đúng là rất bình thường, nhưng khi liên thủ lại có thể vượt cấp chiến đấu.

Một chọi hai, cho dù là Chu Hành Vân cũng không thể nhanh chóng phân thắng bại, đoàn đội chiến lại càng thiên biến vạn hóa, không ai có thể đảm bảo bước tiếp theo của đối thủ là gì.

Minh Huyền mặt mày ủ rũ bước lên đài, thấy đối thủ sắc mặt lại càng ỉu xìu hơn.

Chúc Ưu.

Một Thân truyền có thực lực tuyệt đối không yếu.

Hơn nữa trong một vài tình huống, vị tiểu sư muội này của Vấn Kiếm Tông lại khá lạnh lùng quyết đoán, các Kiếm tu lúc giao đấu còn lịch sự thăm dò lẫn nhau, Chúc Ưu lại trực tiếp vung kiếm chém vào yếu hại của hắn.

Nương tay với Phù tu chẳng khác nào tự chôn mầm họa.

Tuyệt đối không thể cho Minh Huyền bất kỳ cơ hội bày trận nào, Chúc Ưu hiểu rõ đạo lý này, cổ tay khẽ động, kiếm quang sắc bén, sắc mặt lạnh lùng vô cùng.

Cùng với việc Phù lục phòng ngự trong tay bị Lạc Thủy Kiếm của thiếu nữ liên tiếp chém hơn mười nhát vỡ nát, sắc mặt Minh Huyền cũng dần lạnh đi.

Kiếm phong không chút lưu tình đâm xuyên qua cánh tay, sắc mặt Minh Huyền không đổi, đầu ngón tay khẽ động, sáu lá Phù lục trong tay áo đồng thời bay ra vây lấy thiếu nữ.

Tầm mắt Chúc Ưu bị mấy lá Phù lục làm cho rối loạn, Phù lục tạo thành một vòng sáng màu vàng nhạt đột ngột siết chặt, nàng nhanh tay nhanh mắt phá vỡ một chỗ, kiếm khí ngưng tụ dùng sức phá tan Phù lục trước mắt.

Minh Huyền nhân cơ hội này cùng Tiết Dư lùi về sau.

Hai người trao đổi ngắn gọn.

Đúng là chết đạo hữu chứ không chết bần đạo.

Minh Huyền thành khẩn mở miệng: “Tam sư đệ, ngươi đi chết đi, ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Tiết Dư nhanh chóng đáp lại một câu: “Ta cảm ơn ngươi nhé.”

Nhưng y vẫn muốn giãy giụa một chút.

Hơn nữa bọn họ sắp xếp như vậy cũng không phải là cố ý muốn tìm đường chết hay khiêu khích Vấn Kiếm Tông, lần này thật sự có sắp xếp khác.

Diệp Thanh Hàn rất muốn thắng.

Cũng không quan tâm đến vấn đề phong độ, vừa lên đã chọn Diệp Kiều, người mà chàng muốn đánh nhất.

Ngay khoảnh khắc trận so tài bắt đầu, hai người đã giao đấu, mày mắt thiếu niên lạnh lùng, Đoạn Thủy lướt qua một luồng sáng lạnh lẽo, theo động tác ép xuống, mũi kiếm càng lúc càng áp sát, điểm chịu lực quá nặng cộng với uy lực của kiếm quyết, mặt đất nơi Diệp Kiều đang đứng lún xuống một chút.

Truyền thừa hệ Dự tri của Diệp Kiều được kích hoạt, nàng phòng ngự trước, kiếm khí rót đầy Bất Kiến Quân trong tay, những sợi tơ đen mắt thường không thể thấy được chặn đứng kiếm khí ở yếu hại.

“Là kiếm ý của Tổ sư Vấn Kiếm Tông.”

Về mặt kiếm quyết, hai tông môn đều có đặc điểm riêng, Chu Hành Vân dùng chính là kiếm ý phù hợp nhất với Tổ sư Trường Minh Tông, thanh niên một kiếm thanh phong minh nguyệt, kiếm khí nhẹ nhàng sắc bén đánh bay hai Kiếm tu đến rìa đài.

“Hơi lạ là Tổ sư Trường Minh Tông lại không chọn Diệp Kiều?” Người của Thành Phong Tông tấm tắc lấy làm lạ.

Lúc Tần Hoài về tông cũng đã kể lại những chuyện xảy ra ở Truyền thừa chi địa, Diệp Kiều lấy được truyền thừa hệ Dự tri, nói thật thì điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

“Có lẽ là không cần.”

Chủ nhân của Thương Sinh Đạo là một đạo, nếu thật sự muốn Diệp Kiều kế thừa ý chí của mình, cũng phải xem Thiên Đạo có vui lòng không.

Tình huống này chỉ có thể nói Diệp Kiều vừa may mắn lại vừa không may, ngay cả truyền thừa của Tổ sư gia nhà mình cũng không lấy được.

Lạc Thủy Kiếm biến hóa vạn ngàn, một tấc dài một tấc ngắn, Chúc Ưu rõ ràng không phải loại ngốc dễ lừa, lúc nào cũng để mắt đến động tác của Minh Huyền, trong cuộc đối đầu của hai người, Phù tu hoàn toàn bị áp chế, nàng không mấy để Tiết Dư vào mắt, chỉ cần Minh Huyền, kẻ phiền phức nhất bị loại, Diệp Kiều, người bị xếp vào phe Kiếm tu sẽ không được phép dùng Phù lục và trận pháp. Vậy thì tiếp theo sẽ dễ đánh hơn nhiều.

Tiết Dư trái né phải tránh, né được thanh trường kiếm đang đâm tới, người của Trường Minh Tông không giỏi gì khác, nhưng kỹ năng né tránh lại đầy ắp.

Đạp Thanh Phong khẽ giẫm, thân hình phiêu dạt, Chúc Ưu liên tiếp mấy lần không đánh trúng, quay đầu lại nhắm vào Minh Huyền để tấn công.

Minh Huyền mở quạt phe phẩy trong tay, Chú ấn được khắc trên đó lần lượt bắn ra, Chú ấn có sức tấn công mạnh mẽ phân tán, đánh Chúc Ưu bị thương.

Chúc Ưu khẽ ngưng lại, lại còn có cả Chú ấn.

Đây chính là lý do nàng ghét Phù tu, thủ đoạn quả thật vô cùng vô tận.

Nàng kháp kiếm quyết, kiếm ảnh màu trắng thành hình, chuẩn bị một lần tiễn cả hai lên đường.

“Tiết Dư.” Minh Huyền đang liếc ngang liếc dọc đột nhiên gọi một tiếng, “Ra tay.”

Chúc Ưu hơi sững sờ.

Tiết Dư?

Một Đan tu như y thì ra tay cái gì? Ném bọn họ sao?

Với thái độ có phần lơ là này, Chúc Ưu chỉ cảnh giác động tĩnh xung quanh, để phòng Tiết Dư bất ngờ xông lên đập đầu mình mấy cái.

Cho đến khi Thần thức vốn luôn yên tĩnh truyền đến cơn đau nhói buốt, Chúc Ưu nhận ra có điều không ổn, nàng theo bản năng làm ra tư thế phòng ngự, liền bị Phù lục của Minh Huyền đập thẳng vào mặt, Phù lục sắc bén hóa thành mấy sợi dây leo đột ngột siết chặt cổ tay nàng.

Chúc Ưu nắm chặt kiếm trong tay, một luồng sáng mạnh bùng phát thoát khỏi Phù lục, Minh Huyền đợi chính là lúc nàng dùng kiếm quyết này, ngay khoảnh khắc trường kiếm rời tay, Chúc Ưu nhận ra tình hình không ổn, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Minh Huyền vui vẻ ôm lấy Lạc Thủy Kiếm, dưới ánh mắt ngây người của Chúc Ưu mà không biết xấu hổ ném vào trong Giới Tử Đại.

Thiếu niên quay đầu lại nhếch môi cười, “Cảm ơn nhé.”

Vô cùng đắc ý.

Chúc Ưu sắc mặt hơi biến, tức thì hiểu ra dụng ý trong cách phân nhóm lần này của Trường Minh Tông.

Làm giảm sự cảnh giác của bọn họ, sau đó thanh đông kích tây, một hơi cướp đi bản mệnh kiếm của đối thủ?

Nàng thầm chửi vô số câu bẩn thỉu, mặt lạnh như băng lấy ra thanh Huyền kiếm đã lâu không dùng từ trong Giới Tử Đại, giọng lạnh lẽo, “Các ngươi chết chắc rồi.”

Đoàn Dự hơi kinh ngạc, “Đây chính là Thần thức công kích trong truyền thuyết sao? Lần đầu tiên thấy đó.”

Tạ Sơ Tuyết cười một tiếng, “Vậy nên mới nói đừng xem thường Đan tu chứ.”

Đan tu vô hại, Thần thức lại vượt xa Kiếm tu.

Đan tu sau Nguyên Anh kỳ, Thần thức thật sự có sức tấn công cực mạnh, nhưng vì Thân truyền trong sân đều là Nguyên Anh kỳ, nên Tiết Dư chỉ có thể kiềm chế một hai giây.

Đối với bốn người còn lại mà nói, một hai giây là đủ rồi.

Đánh không lại bọn họ. Lẽ nào còn không cướp được kiếm của bọn họ sao?

Diệp Kiều vẫn luôn ở thế bị động, Diệp Thanh Hàn không định cho nàng quá nhiều không gian để ra tay, ép người đến rìa đài thi đấu, kiếm thức giao nhau ma sát phát ra âm thanh, sát khí lan tràn.

Ngay lúc này, trên đài thi đấu đột nhiên xảy ra chấn động Thần thức, năm người Vấn Kiếm Tông bao gồm cả Diệp Thanh Hàn, động tác đồng loạt bị nhiễu loạn ngưng lại một khắc, Diệp Kiều lập tức một đòn đánh trúng bụng Diệp Thanh Hàn, hàn quang lóe lên, linh khí rót vào ép xuống.

Một nhát chém sắc bén ập tới, kiếm này tập trung vào cổ tay chàng. Tốc độ của Thanh Phong Quyết đệ ngũ thức quá nhanh, Diệp Thanh Hàn dùng kiếm để chặn, uy lực của kiếm quyết này quá mạnh khiến Đoạn Thủy Kiếm rời tay.

Diệp Thanh Hàn vốn không để ý, trở tay muốn triệu linh kiếm về lòng bàn tay, Mộc Trọng Hy đang giao đấu với Sở Hành Chi ngẩng đầu, Đạp Thanh Phong giẫm một bước, mượn lực đá trúng ngực Sở Hành Chi, đạp lên không trung, “Tạm biệt nhé.”

Thoát khỏi đối thủ khó nhằn, Mộc Trọng Hy dùng một hành động không ai ngờ tới mà nghiêng người lao về phía Đoạn Thủy Kiếm, một cú đá gọn gàng quét bay Đoạn Thủy Kiếm, giữa không trung va về phía Diệp Kiều, giọng nói trong trẻo, “Tiểu sư muội. Bắt lấy!”

Đây mới là đối sách mà bọn họ đã bàn bạc từ sớm.

Thần thức công kích cần thời gian bao phủ và sự khống chế chính xác, chỉ có Tiết Dư, người duy nhất không phải chiến đấu là thích hợp nhất để thực hiện Thần thức công kích, ở cùng Minh Huyền có thể giảm bớt rất nhiều mối đe dọa của Tiết Dư.

Diệp Kiều cướp được Đoạn Thủy Kiếm thuận thế né xuống đất, ba đạo kiếm quang như sấm sét giáng xuống tạo ra một luồng hàn quang chói mắt.

Kiếm quang trắng như tuyết chói lòa, cổ tay nàng khẽ động, Đoạn Thủy Kiếm chặn đứng kiếm khí bá đạo của Sở Hành Chi, cười khẩy một tiếng: “Sao thế? Tức quá hóa giận à?”

Đoạn Thủy Kiếm trong tay Diệp Kiều vô cùng ngoan ngoãn, Sở Hành Chi thấy cảnh này mặt mày đều đen lại.

Chết tiệt!!! Đoạn Thủy Kiếm quèn mà cũng dám phản bội Đại sư huynh.

Mấy người này bàn bạc nửa ngày, trước tiên để Tiết Dư và Minh Huyền hợp tác kiềm chế, mục tiêu chính vậy mà lại là định cướp bản mệnh kiếm của người khác?!

“Hóa ra, còn có thể như vậy sao?” Tiểu thái tử Long tộc kinh ngạc đến ngây người, học được rồi học được rồi, hắn vội vàng ghi lại kiến thức này vào đầu.

Lúc đoàn đội chiến, phải cướp kiếm của địch trước, để địch không có kiếm mà dùng.

“Thật ra trong Ngũ Tông chúng ta, chỉ có Trường Minh Tông là như vậy.” Sợ danh tiếng của Ngũ Tông lại vô cớ bị bôi nhọ, Tông chủ Vấn Kiếm Tông nhàn nhạt giải thích.

Sở Hành Chi chửi một tiếng: “Các ngươi vô liêm sỉ.”

“Đến đây.” Mộc Trọng Hy ngoắc tay với chàng, khiêu khích cười một tiếng: “Bản mệnh kiếm của ta ở ngay trong tay, cướp được coi như ngươi thắng.”

Hắn phải kiềm chế Sở Hành Chi, nếu không Sở Hành Chi như một con chó điên không màng gì cả, Diệp Kiều sẽ rất khó ra tay.

Sở Hành Chi lập tức vứt bỏ Đại sư huynh vừa mất bản mệnh kiếm ra sau đầu, như một con mãnh hổ vồ mồi mà xông lên, “Tìm chết!”

Kiếm quang trắng như tuyết và kiếm ảnh màu đỏ giao nhau, hai người có truyền thừa giống nhau, cảnh giới cũng tương đương, cuộc đối đầu trực diện của hai Thân truyền đã thu hút sự chú ý của không ít trưởng lão.

Ngay cả tiểu thái tử cũng nhìn qua, khuôn mặt bánh bao khẽ nhíu lại, “Là truyền thừa của Long tộc chúng ta.”

Trận chiến của hai người không chút lưu tình, nghe thôi cũng đã thấy ê răng.

Xem ra sức mạnh của tu sĩ cũng không yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn như hắn tưởng.

Sự va chạm sức mạnh giữa hai người khiến lá chắn xuất hiện những vết nứt nhỏ, đòn tấn công hủy diệt bùng phát khiến đài thi đấu nứt vỡ, quả cầu ánh sáng nổ tung, dư âm ép hai người bên trong tách ra, hiện giờ không ai làm gì được ai.

Mà chiêu trò này của Diệp Kiều chính là đánh bất ngờ, Diệp Thanh Hàn có thể nghĩ đến lúc bị Thần thức công kích, Diệp Kiều sẽ ra tay tàn nhẫn với mình, đối với loại này chàng đã có đủ kinh nghiệm phong phú.

Nhưng bọn họ không ra tay mà lại chọn liên thủ với Mộc Trọng Hy để cướp kiếm.

Diệp Thanh Hàn nhìn vỏ kiếm trống rỗng bên hông, bản mệnh kiếm không thấy đâu, lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý định muốn chửi người: “…”

Mẹ nó, đúng là thổ phỉ.