Tiểu thái tử nhìn Diệp Kiều chằm chằm, hắn có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người nàng, có chút giống với khí tức của Thiên Đạo, nhưng người này, rõ ràng trên người không mang theo đại khí vận mà?
Diệp Kiều sững sờ trước lời nói đột ngột của hắn, thành thật hỏi: “Khí tức gì?”
Tiểu thái tử ngơ ngác một lúc, hất cằm lên nhìn nàng, “Chính là khí tức đó, ánh sáng màu vàng nhạt.”
Diệp Kiều lúc này đã hiểu hắn đang nói gì, nàng suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Ta hợp với ý chí Thiên Đạo, đây có lẽ là chúc phúc sau phần thưởng của Thiên Đạo?”
Sau đó hắn cứ nhìn Diệp Kiều không nói một lời, Diệp Kiều bị ánh mắt của hắn làm cho hơi hoảng.
Tiểu thái tử liếc nhìn Diệp Thanh Hàn, rồi lại nhìn Diệp Kiều chằm chằm một lúc lâu. Phụ hoàng của hắn đã nói không được đối đầu với cường giả, sau khi đến địa bàn của tu sĩ phải tìm người có đại khí vận, Diệp Thanh Hàn là lựa chọn phù hợp nhất với hắn, bất kể Vấn Kiếm Tông thắng hay thua, hắn đều đã chuẩn bị chọn Diệp Thanh Hàn.
Nào ngờ giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Kiều.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, “Vậy thì tiếp theo, Thân truyền của Trường Minh Tông các ngươi sẽ cùng ta đến Nam Hải một chuyến.”
Cả năm người đều có chút không cam lòng, nhưng bây giờ ý muốn của họ không quan trọng, bất kể là từ góc độ tông môn hay lợi ích của bản thân, đến Nam Hải một chuyến đối với họ không có bất kỳ điều gì xấu.
Sau khi tiểu thái tử chọn xong tông môn, sắc mặt người của Vấn Kiếm Tông không được tốt cho lắm, vốn dĩ nhiệm vụ lần này đối với họ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, giữa đường lại bị Trường Minh Tông chen ngang, ai mà vui cho được.
Đã vậy người của Trường Minh Tông lại còn không biết ơn, càng khiến người ta tức điên.
Sở Hành Chi lại càng không hiểu.
Tại sao?
Chỉ vì kiếm quyết của Diệp Kiều lớn hơn của Đại sư huynh hắn sao?
Không đúng chứ, Long tộc trông không giống loại để ý đến lớn nhỏ.
Diệp Kiều thắng thì đúng là thắng thật, nhưng người không mù cũng thấy ban đầu tiểu thái tử Long tộc chẳng thèm để ý đến ai, chỉ hỏi mỗi Diệp Thanh Hàn, rõ ràng là có thiện cảm không ít với Diệp Thanh Hàn, kết quả sau khi thi đấu xong lại quay sang tìm Diệp Kiều, thái độ này thật sự rất đáng để suy ngẫm.
“Rõ ràng là bây giờ hắn thích Diệp Kiều hơn một chút.” Chúc Ưu đảo mắt, “Không có gì có thể chiếm được thiện cảm của Long tộc hơn một Thân truyền đã hợp với ý chí Thiên Đạo.”
“Đọc nhiều sách một chút thì ngươi sẽ biết, Phượng Hoàng và Long tộc đều tìm người có đại khí vận.” Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ ra Diệp Kiều hình như cũng có một con Phượng Hoàng thì phải?
Chỉ là về điểm này, tiểu thái tử Long tộc đó có biết không?
Người của Vấn Kiếm Tông đồng loạt ở lại cùng nhau dọn dẹp, có sự giúp đỡ của Vấn Kiếm Tông, chiến trường lần này được dọn dẹp rất nhanh, sau khi dọn dẹp xong, hai bên nhanh chóng vứt chổi rồi ai về nhà nấy, đã xác định được tông môn đàm phán ở Nam Hải lần này, vậy thì nên chuẩn bị cho hành trình sắp tới.
Triệu trưởng lão khá có trách nhiệm, đã cung cấp cho bọn họ bản đồ, đan dược, Phù lục và một số pháp khí có thể dùng đến.
Chỉ có một điểm khá khó giải quyết.
“Tị Thủy Châu.” Tiết Dư hơi nhướng mày, “Thứ này e là phải đến hội đấu giá, hoặc chợ đen hỏi thăm một chút.”
“Người bình thường không dùng đến Tị Thủy Châu, dẫn đến Tu Chân Giới bây giờ rất hiếm thấy.”
“Nhà ta có.” Minh Huyền vốn đang lười biếng chống cằm ngủ gật đột nhiên mở mắt, chậm rãi nói một câu, “Nhưng ta nghĩ muốn lấy được Tị Thủy Châu, có lẽ phải trả một cái giá nào đó.”
Còn về cái giá đó là gì, bọn họ tạm thời không thể biết được.
Ba ngày sau, sau khi về nhà ăn một trận đòn, Minh Huyền cuối cùng cũng được như ý nguyện mang về năm viên Tị Thủy Châu.
Minh Huyền về đến sân, uể oải nằm bò ra bàn, sau khi chia xong, y bực bội nhíu mày, “Mỗi người một viên, có thể tự do hô hấp dưới nước, ta thật sự rất ghét xuống nước.”
“Hơn nữa lửa ở dưới nước không thể cháy được.” Giọng Tiết Dư cũng ỉu xìu, thật trùng hợp là tông bọn họ có ba tu sĩ Hỏa linh căn.
Ngay cả linh hỏa cũng không thể cháy ở Nam Hải.
Sau khi lấy được Tị Thủy Châu, tiểu thái tử lon ton chạy đến xác nhận một lần, hắn đánh giá năm người này, “Trong các ngươi chắc không có ai là Lôi hệ linh căn chứ?”
Lôi linh căn thật ra rất hiếm thấy, kẻ mạnh thì quá mạnh, kẻ yếu thì quá yếu.
Mấy người liếc nhìn nhau, đã có lòng cảnh giác và không trả lời hắn.
“Ta tên là Ngao Lịch.” Hắn nói tên mình cho Diệp Kiều, đây là một thái độ thể hiện sự thân thiện của Long tộc đối với con người, “Mấy tháng tới hợp tác vui vẻ.”
Diệp Kiều gật đầu, “Hợp tác vui vẻ.”
Vui vẻ hay không thì không biết, chỉ là đi Nam Hải e là sẽ không yên bình.
Sau khi xác định chọn Trường Minh Tông, Ngao Lịch ngoan ngoãn đi theo sau bọn họ đến gặp Tông chủ của Trường Minh Tông, Tần Phạn Phạn không hề bất ngờ trước kết quả này, sau khi xác định nàng hợp với ý chí Thiên Đạo, Long tộc thiên vị Diệp Kiều là chuyện đương nhiên.
Sau khi tiểu thái tử biết tên của Tông chủ Trường Minh Tông, sắc mặt có chút kỳ quái.
Tần Phạn Phạn, ăn cơm, lẽ nào Tông chủ này rất thích ăn sao?
…
Vốn dĩ bên ngoài đều cho rằng Vấn Kiếm Tông đã chắc suất mười mươi, kết quả lại không đánh lại Trường Minh Tông trong trận thi đấu, khiến không ít tu sĩ bàn tán xôn xao.
“Vấn Kiếm Tông khóa này có Diệp Thanh Hàn, bốn người còn lại mỗi người đều có bản lĩnh riêng, sao lại thua Trường Minh Tông được?” Đây là tu sĩ ở địa phận Vấn Kiếm Tông cảm thấy kinh ngạc.
“Thua Trường Minh Tông thì có gì lạ? Trường Minh Tông lại không phải tông yếu, có thể nói Ngũ Tông bây giờ có tư cách đấu với Vấn Kiếm Tông chỉ có Trường Minh Tông thôi, Diệp Kiều, Mộc Trọng Hy, Chu Hành Vân ai yếu chứ? Trong tình huống đoàn đội chiến, Minh Huyền chỉ để làm cảnh thôi sao?” Rõ ràng đây là fan của Trường Minh Tông.
“Diệp Thanh Hàn đúng là mạnh, kiếm quyết Hóa Thần kỳ vận dụng tự nhiên, nhưng ai bảo cao nhân ắt có cao nhân trị, trên vương giả còn có một Diệp Kiều.”
“Trường Minh Tông có một Đan tu mà, Song Tử của Vấn Kiếm Tông phối hợp với nhau rất mạnh, mang theo Đan tu rất khó thắng.”
Trong số các tu sĩ không thiếu người có tin tức nhanh nhạy. Trận thi đấu cũng không giấu giếm gì, đài thi đấu đã sập một lần, bên ngoài muốn không biết cũng khó. Chỉ cần hỏi thăm một chút là dễ dàng biết được đã xảy ra chuyện gì.
“Thần thức đó, Thần thức của Đan tu rất đáng sợ, hơn nữa đám người Trường Minh Tông lá gan đều đủ lớn, Vấn Kiếm Tông so ra chỉ có năm Kiếm tu, đâu có nhiều chiêu trò như Trường Minh Tông.”
“Thần thức của Tiết Dư ở cảnh giới nào rồi? Vượt qua Nguyên Anh trung kỳ rồi nhỉ, nếu không y tuyệt đối không có lá gan đó.” Thần thức công kích đúng là có tồn tại, nhưng người dám làm như vậy đều là các đại năng từ Nguyên Anh kỳ trở lên, không có đủ tự tin mà sử dụng rất dễ biến thành kẻ ngốc.
Những thiếu gia thế gia xuất thân từ Bát đại gia này đều rất cẩn thận, Tiết Dư chắc chắn là có đủ tự tin.
“Thần thức của y có lẽ đã rộng đến Nguyên Anh hậu kỳ. Diệp Thanh Hàn còn trúng chiêu, ngươi tưởng y yếu lắm sao?”
Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Thần thức lại có thể vượt cấp đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.
“Nghe nói Diệp Kiều và Diệp Thanh Hàn đánh sập cả đài thi đấu. Hai đạo kiếm quyết Hóa Thần kỳ, bọn họ thật sự dám tung ra, nếu không có Tông chủ trông chừng, hậu sơn cũng bị phá hủy rồi.”
“Ai nói mang theo Đan tu là không thắng được? Lúc trước Diệp Kiều mang theo một đám Đan tu của Bích Thủy Tông không phải cũng thắng rồi sao.”
“Ghen tị với mỗi một Thân truyền được Diệp Kiều gánh.”
“Diệp Kiều ta từng gặp nàng ta rồi. Con nhỏ đó diễn sâu thôi rồi, loại mà chỉ cần một sân khấu là có thể diễn đến mức ngươi rơi lệ. Thật đó, ta cược Diệp Kiều của Trường Minh Tông.”