Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

201-300 - Chương 277: Ngũ Lôi Oanh Đỉnh Phù

Những ngày không cần nhận nhiệm vụ đã để cho các đệ tử thân truyền bung xõa gần một tháng trời, cho đến khi mấy vị trưởng lão đến phá vỡ bầu không khí tỏa ra mùi cá mặn và nằm ườn trong viện, đầu tiên là Tạ Sơ Tuyết vung tay, ra hiệu cho bọn họ tỉnh táo lại.

Một viện được chia thành mấy căn nhà, mỗi Thân truyền một phòng riêng, Đoàn Dự hỏa tốc gõ cửa phòng năm người, bảo họ ra khỏi phòng tập hợp.

Sau khi lề mề chậm chạp bước ra, Diệp Kiều mới lờ mờ hiểu ra tại sao lại gọi họ ra ngoài, trước mặt Đoàn Dự là tiểu thái tử của Long tộc, đối phương nhìn thấy Diệp Kiều thì hừ một tiếng.

Rõ ràng là có chút bất mãn với chuyện mấy người này lơ mình đi về viện ngủ.

“Nghỉ ngơi một tháng cảm giác thế nào?”

“Cảm giác…” Diệp Kiều suy nghĩ rồi thành thật nói: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm một tháng nữa.”

Nói xong liền bị Triệu trưởng lão liếc cho một cái lạnh lẽo.

Tạ Sơ Tuyết đỡ trán, thôi được rồi.

Nghe lời Diệp Kiều nói là biết đám người này thật sự đã chơi một tháng, tuy rằng nhổ mạ cho mau lớn là không nên, nhưng từ lần lịch luyện này xem ra hiệu quả vẫn đặc biệt rõ rệt, đám người này sao có thể không vướng bận gì mà nằm ườn như vậy.

“Vậy thì các ngươi còn một tháng nữa, đã nghĩ xem sắp xếp thế nào chưa?”

“Ví dụ như chuyện đến Long tộc, các ngươi đã thu thập xong tài liệu có thể dùng đến chưa?”

Hai câu hỏi liên tiếp làm Tiết Dư nghẹn họng, Diệp Kiều mặt dày, trực tiếp giả vờ như không hiểu.

So với mấy vị trưởng lão nóng tính khác thì Tạ Sơ Tuyết thật sự là người có tính tình tốt nhất, y sẽ không thỉnh thoảng lại cười lạnh với họ, thỉnh thoảng nhắm vào cũng chỉ nhắm vào Minh Huyền, càng không đánh đập họ, trận pháp so với nắm đấm và tấn công vật lý quả thật dịu dàng hơn nhiều.

Lúc này đối mặt với ánh mắt dò xét của từng vị trưởng lão, Tiết Dư rất dứt khoát nằm ườn, y thẳng thắn trả lời: “Vẫn chưa kịp thu thập, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn họ đến Tàng Thư Các.”

Tạ Sơ Tuyết không nói nhiều, y gật đầu, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn Diệp Kiều, giọng điệu dịu đi không ít, “Trong trận so tài lần này ngươi cũng đã cho chúng ta thấy được cái gọi là thiên tài.”

“Nhưng ta cho rằng thực lực của các ngươi vẫn có thể nâng cao thêm nữa.”

Đoàn Dự chắp tay sau lưng, giọng trầm thấp tiếp lời, “Nếu so với các tu sĩ khác, không nghi ngờ gì các ngươi là những người xuất sắc nhất.”

“Lần này hy vọng các ngươi không phụ lòng tin của tông môn.”

Mộc Trọng Hy nghe ra có lẽ họ lại muốn đánh mình, mặt mày khổ sở, “Vậy tiếp theo ngài lại muốn đánh chúng ta sao?”

“Thông minh.” Tạ Sơ Tuyết hơi thẳng lưng, vỗ tay, “Cũng đừng căng thẳng, chỉ là nâng cao thể thuật của các ngươi một chút. Có bao giờ nghĩ đến, ví dụ như, nếu không có tu vi và kiếm, các ngươi sẽ giao đấu với người khác thế nào không?”

Diệp Kiều thích dùng chân đá trực tiếp, hoặc dùng nắm đấm, kỹ năng né tránh của họ không tệ, về mặt thể thuật cũng không kém, ít nhất là so với các Thân truyền cùng lứa tuổi, tuyệt đối là người nổi bật.

Mộc Trọng Hy không quan tâm, “Tay không đánh chứ sao, còn có thể thế nào nữa?”

“Xem ra ngươi rất tự tin?”

Nghe Đoàn trưởng lão cười lạnh, Mộc Trọng Hy có một dự cảm không lành.

“Phong bế tu vi, bớt nói nhảm đi. Diệp Kiều, Mộc Trọng Hy, hai ngươi lên trước.” Đoàn Dự chỉ vào cậu bé trước mặt, không chỉ Long tộc muốn xem thực lực của tu sĩ, mà thực tế họ cũng rất tò mò về loài rồng này, nhưng một đám trưởng bối không thể đi bắt nạt tiểu bối.

Chỉ có thể để đám Thân truyền này ra tay.

Bị gọi tên, nụ cười của Diệp Kiều hơi cứng lại, “Tại sao lại có cả ta?”

Nàng từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Đánh Mộc Trọng Hy không phải là đủ rồi sao, vậy mà còn có cả phần của nàng?

So với sự không tình nguyện của hai người, tiểu thái tử lại tỏ ra vô cùng thong dong.

Hắn học theo động tác khiêu khích người khác trước đây của Diệp Kiều, khẽ ngoắc tay, “Đến đây.”

Động tác hèn hạ này được hắn làm ra lại trông khá dễ thương, Diệp Kiều và Mộc Trọng Hy liếc nhìn nhau, không tình nguyện mà bước lên, lần đối đầu này họ sẽ nương tay một chút.

Dù sao cũng là viện của họ, đánh sập thì không có chỗ ở.

Đứa trẻ trước mắt tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không thể phủ nhận đây là một Long tộc chính hiệu.

Sau khi tu vi bị phong bế, sức sát thương giảm mạnh, ngay cả kiếm cũng không thể dùng mà chỉ dựa vào thể thuật, trong lòng Mộc Trọng Hy không có chút tự tin nào.

Ban đầu hắn định ra tay trước để chiếm thế thượng phong, nhưng tốc độ vẫn chậm hơn, bị thiếu niên trước mắt xoay người bắt lấy cánh tay, hai người giao đấu mấy chiêu, đã bị Ngao Lịch nhẹ nhàng dùng một cú quật vai quật ngã xuống đất.

Cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất, Mộc Trọng Hy ngã trên đất muốn bò dậy.

Giây tiếp theo tiểu thái tử một đấm đấm vào hốc mắt hắn.

Không đau, chỉ là có chút ngơ ngác.

Hai người lần lượt lên, thấy Mộc Trọng Hy trong vòng mười chiêu đã bị quật ngã, nàng lập tức lùi lại, tiểu thái tử đối xử với Diệp Kiều thận trọng hơn nhiều, qua trận so tài đó đủ để thấy, vị Thân truyền này thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, rất khó đối phó.

“Ta có một yêu cầu.” Diệp Kiều né được nắm đấm sắc bén của thiếu niên, tiếng gió rít qua tai đầy áp lực, nàng vô cùng thành thật nói: “Đừng đánh vào mặt được không?”

“Đúng vậy.” Nàng không biết xấu hổ nói: “Ta có thể có được địa vị này trong Tu Chân Giới, đều là nhờ vào mặt ăn cơm.”

Nếu bị đánh đã là chuyện chắc chắn, vậy thì thà tranh thủ chút phúc lợi cho mình còn hơn.

Vừa dứt lời tiểu thái tử không chút do dự đấm một cú vào hốc mắt Diệp Kiều, hắn vẫn nương tay, nếu không một đấm có thể đánh bay người.

Diệp Kiều cũng có khả năng né tránh rất nhanh, những thứ khác không chắc, nhưng ít nhất về mặt tốc độ nàng hiếm khi thất thủ.

Chu Hành Vân bình tĩnh quan sát, mở miệng: “Tốc độ ra đòn của Ngao Lịch hoàn toàn không nhìn rõ, bất kể là từ tốc độ hay sức tấn công, tu sĩ Nhân tộc và loại chủng tộc đặc biệt này hoàn toàn không thể so sánh được.”

Về thể thuật Long tộc có thể nói là vô địch, Mộc Trọng Hy dựa vào truyền thừa của Long tộc còn có thể miễn cưỡng giao đấu với đối phương vài chiêu, Diệp Kiều chỉ có thể chọn né tránh.

“Được rồi.” Diệp Kiều bị một đấm đánh ngã xuống đất, làm một động tác OK, che lấy cái mũi suýt chảy máu, nằm giả chết vài giây, liền nhanh nhẹn nhảy lên, “Bây giờ ta tin chắc hắn là người của Long tộc rồi.”

Thủ đoạn đơn giản thô bạo này, quả thật là đặc trưng của Long tộc, vậy thì không lạ gì khi truyền thừa của Long tộc lại tìm đến Mộc Trọng Hy.

Diệp Kiều không thích một mực chịu đòn.

Vừa rồi thăm dò một chút là đủ rồi, khoảnh khắc hắn vung quyền Diệp Kiều đã tách một tia Thần thức ra thăm dò, Ngao Lịch hoàn toàn không có phản ứng nhạy bén nào với điều này.

Vậy thì có thể xác định cấp bậc Thần thức của vị tiểu thái tử này không cao bằng nàng.

“Ngươi đi đánh hắn đi.” Diệp Kiều miễn cưỡng cầm máu mũi, quan sát thứ tự ra đòn và mấy động tác quen thuộc của tiểu thái tử, “Ta sẽ nhắc nhở ngươi.”

Xem ý của Đoàn trưởng lão là nói đánh không thắng thì không cho đi, vậy thì vừa hay bọn họ muốn tìm hiểu con bài tẩy của Long tộc, sau khi bàn bạc xong, Mộc Trọng Hy lại ra tay.

Thần thức của Diệp Kiều vào khoảnh khắc này tản ra, như một tấm lưới vô hình lặng lẽ bao phủ lấy người.

Thần thức rất dễ dàng bắt được động tác của tiểu thái tử, nàng thấy vậy bèn tiến thêm một bước dùng Thần thức giao tiếp, chỉ huy Mộc Trọng Hy cùng mình né tránh. Hai người qua lại, cục diện bị động ban đầu tức thì bị lật ngược.

Tiểu thái tử liên tiếp mấy chiêu đều đánh hụt cũng có chút bực bội, tính cách của rồng vốn có chút nóng nảy, hắn đoán được kẻ đầu sỏ là Diệp Kiều, càng đáng ghét hơn là, Thần thức của đối phương rõ ràng cao hơn mình.

“Thần thức của ngươi mạnh đến mức nào?” Tiểu thái tử ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng.

Nguyên Anh hậu kỳ? Hắn có dự cảm, có lẽ còn hơn thế.

Diệp Kiều cười như không cười: “Ngươi đoán xem?”

Ngao Lịch từ chối.

Vị Thân truyền này như thể đoán được thứ tự ra đòn của hắn, ngoài lần đầu tiên thành công ra, sau đó mỗi lần đều chặn đứng đòn tấn công của hắn vừa đúng lúc, điều này khiến tiểu thái tử có chút phát điên, Diệp Kiều thấy cơ hội, dưới chân lướt qua một luồng kình phong sắc bén, đá vào giữa ngực tiểu thái tử, cú này không hề nương tay mà đập bay người vào tường.

Nàng một chân đá không chút lưu tình, nhưng đối với Long tộc ngay cả vết thương ngoài da cũng không tính, bức tường cũng bị đập thủng một lỗ.

“Ôi thôi.” Diệp Kiều nhìn cái lỗ lớn này, “Lỗ to như vậy. Vá lại hết bao nhiêu tiền?”

Mộc Trọng Hy vỗ vỗ nàng, “Không sao không sao, chỉ là một bức tường thôi, không cần ngươi trả tiền.”

“Tại sao?” Diệp Kiều nhướng mày.

“Bởi vì các ngươi đập, là tường của ta…” Giọng Chu Hành Vân âm u truyền đến, sắc mặt vào khoảnh khắc này đã đen lại, hơn nữa hình dạng cái lỗ này không phải là ngay ngắn.

Mộc Trọng Hy mắt hơi mở to, nuốt nước bọt: “Hắc, hắc hóa rồi?”

“Oa, mau chạy!!”

Hai người đạp Đạp Thanh Phong một bước liền nhanh chóng chạy trốn, Chu Hành Vân lạnh lùng mím môi đuổi theo, trong chốc lát ba người đã không thấy bóng dáng, để lại Minh Huyền và Tiết Dư nhìn nhau.

Tạ Sơ Tuyết đặt tay lên trán, chớp mắt một cái ba người đã biến mất khỏi tầm mắt, “Đám Kiếm tu này thật biết quậy.”

Đoàn Dự nhìn tiểu thái tử đang tức giận chui ra từ cái lỗ, dở khóc dở cười, trí nhớ của Diệp Kiều y đã biết rõ, bị nàng ghi nhớ lại giây sau đã có thể diễn lại được, một chủng tộc trời sinh ưu tú theo lý không nên bị áp chế,

Nhưng sự thật lại là như vậy, tốc độ không nhanh bằng tốc độ bắt được của Thần thức, chiêu thức quá đơn điệu bị Diệp Kiều tìm hiểu quá dễ dàng.

Y an ủi đối phương hai câu.

Triệu trưởng lão cũng âm thầm hạ quyết tâm, mấy ngày nữa nhất định phải để bọn họ rời tông! Ở lại nữa Trường Minh Tông của họ sớm muộn gì cũng bị phá tan tành.

Mấy tháng gần đây, Vấn Kiếm Tông tập thể bế quan, Nguyệt Thanh Tông cũng đang tu luyện, chỉ có Trường Minh Tông bị ném đi làm nhiệm vụ, điều này khiến không ít Thân truyền ghen tị.

So với tu luyện nhàm chán, nghĩ thế nào cũng là ra ngoài thú vị hơn.

Còn lại một tháng nghỉ ngơi, Triệu trưởng lão vì để tránh việc mấy người họ đến nơi lạ nước lạ cái bị lạc đường hoặc vì không hiểu quy củ mà chọc giận người của Long tộc, đã đặc biệt mở liên tiếp mấy buổi học cho họ. Toàn bộ đều xoay quanh việc kể về tộc thần thú thượng cổ này.

Nghe đến mức họ buồn ngủ rũ rượi, Triệu trưởng lão nói một hồi còn rất dễ lạc đề, đang nói dở một lời không hợp liền lái chủ đề sang lịch sử phát triển huy hoàng của Trường Minh Tông, thỉnh thoảng lại hồi tưởng về những năm tháng hào hùng năm xưa.

Nhìn vẻ mặt say sưa của trưởng lão, Diệp Kiều không dám làm phiền, lấy mấy tờ giấy ra, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm bèn hí hoáy vẽ vời nghiên cứu Phù lục trên sách.

Tiết Dư thấy cảnh này, nhướng mày, “Ngươi thật sự không sợ bị bắt sao?”

Dám luyện vẽ phù trong lớp của Triệu trưởng lão.

Diệp Kiều ra hiệu y nhìn sang chỗ khác, Minh Huyền và Mộc Trọng Hy đã học được một trò gấp giấy mới trong lớp, lấy máy bay giấy bay lượn trên không, mỗi lần đều nhân lúc Triệu trưởng lão xoay người mà bắn chính xác.

Đôi khi máy bay còn không may bay trúng đầu Chu Hành Vân, sau đó Đại sư huynh sẽ mặt không cảm xúc mà thưởng cho họ hai cú đấm vào đầu.

Nói chung, biểu hiện của Diệp Kiều trong lớp vẫn khá bình thường.

Nàng chỉ đang nghiên cứu vẽ phù.

Ví dụ như—

Ngũ Lôi Oanh Đỉnh Phù.

*

Ngày mai có lẽ có ba chương