Sáng sớm ngày thứ ba, tất cả Thân truyền bao gồm cả trưởng lão đều bị gọi ra ngoài để vây xem nhân vật chính của lần này. Long tộc thần bí trong tưởng tượng của Diệp Kiều ít nhất cũng phải là một con rồng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đến khi thật sự nhìn thấy, ai nấy đều bất giác im lặng vài giây.
Cũng không phải đối phương xấu xí hay gì khác, chỉ là khác xa so với tưởng tượng.
Đó là một đứa trẻ không lớn tuổi, khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặt vẫn còn phúng phính búng ra sữa, nhìn thế nào cũng không giống với Long tộc trong truyền thuyết, càng không thể so sánh với hư ảnh đã gặp ở Truyền thừa chi địa.
Sáng sớm tinh mơ các Thân truyền Ngũ Tông bị gọi ra ngoài để vây xem một đứa trẻ, thật lòng mà nói sắc mặt ai cũng không được tốt cho lắm, thậm chí thái độ cũng từ nghiêm túc lúc đầu dần trở nên lơ đễnh và qua loa.
Sở Hành Chi thậm chí còn muốn mỉa mai một câu ‘Thế thôi á?’, thiếu niên vừa mở miệng đã bị các trưởng lão lườm cho một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Minh Huyền có chút kinh ngạc nhìn tiểu thái tử trước mắt, nghiêng đầu hỏi Tiết Dư bên cạnh: “Đây là Long tộc trong truyền thuyết sao?”
Mộc Trọng Hy cũng ngạc nhiên không kém: “Ra là hắn là người à?” Hắn còn tưởng là thú giống như Khẳng Đức Kê chứ.
Diệp Kiều: “Khó mà tưởng tượng được, hắn lại là người.”
Tiểu thái tử Long tộc thính tai, ánh mắt lập tức chiếu thẳng về phía vị Thân truyền nói chuyện khó nghe nhất, thiếu nữ mặc thường phục màu trơn, mày mắt trông có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng.
Khóe môi hắn cong lên một đường lạnh lẽo: “Ai vừa nói vậy?”
“Thân truyền của Trường Minh Tông.”
“Còn người bên cạnh nàng ta?”
“Một Thân truyền khác của Trường Minh Tông.”
Ồ. Cặp đôi ngọa long phượng sồ này còn là một thể sao?
Vậy thì có thể tưởng tượng được tông môn đó cũng chẳng phải tông môn gì đứng đắn.
Trong lòng hắn ngay lập tức loại bỏ lựa chọn Trường Minh Tông ra khỏi danh sách các đại tông của Nhân tộc có thể hợp tác.
Ngay lúc các Thân truyền không coi đứa trẻ này ra gì, thậm chí còn muốn phẩy tay về ngủ tiếp, Chu Hành Vân đột nhiên khẽ nói một câu, “Hắn là Nguyên Anh hậu kỳ.”
Chàng và Diệp Thanh Hàn đột phá sớm, tu vi ở Nguyên Anh trung kỳ, nếu tiểu thái tử không dùng pháp khí che giấu tu vi, vậy thì chắc chắn là Nguyên Anh hậu kỳ.
Sở Hành Chi quay phắt lại: “Thật sao?”
“Hắn á?” Tô Trọc cũng chen vào một câu.
“Phải.” Diệp Thanh Hàn chắc chắn gật đầu, “Rất mạnh.”
Ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng nói vậy, vậy thì chỉ có thể là Nguyên Anh hậu kỳ không thể sai được.
“Ngươi chắc là hắn cần chúng ta bảo vệ không?” Diệp Kiều không tin nổi mà chỉ vào mình, “Bảo vệ hắn thà bảo vệ ta còn hơn.”
“Trọng điểm không phải cái đó.” Tiết Dư lay lay nàng, ra hiệu cho nàng tỉnh táo lại, “Ai mà không muốn kết giao với Long tộc chứ.”
“Còn có vấn đề thể diện nữa, đây là sân nhà của chúng ta, tuyệt đối không thể thua các tông khác.”
Tình huống này, không muốn đánh cũng phải phân thắng bại, liên quan đến danh dự.
“Đến sân luyện kiếm ở hậu sơn của Trường Minh Tông đi.” Đoàn Dự trưởng lão ra hiệu bọn họ đi theo, lần này tiểu thái tử mang theo mấy hộ vệ, tu vi ước chừng đều ở Kim Đan hậu kỳ, vừa vào đã quan sát Trường Minh Tông từ trên xuống dưới.
Phát ra vài tiếng chế nhạo.
Thứ Long tộc không thiếu nhất chính là linh thạch, điểm này chỉ cần nhìn những thứ tốt còn lại sau khi lấy được truyền thừa ở Truyền thừa chi địa là biết, đột nhiên thấy một đại tông của tu sĩ Nhân tộc đơn điệu như vậy, sự khinh thường không hề che giấu mà bộc lộ ra.
Chu Hành Vân liếc bọn họ một cái, thản nhiên lướt qua, “Không có gì thì đừng có kêu như heo.”
Một người trong đó tức giận: “Các ngươi…”
“Khoan đã.” Diệp Kiều kịp thời ngắt lời hắn, lao đến va vào đối phương một cái, ngay lúc Long tộc vừa kinh ngạc vừa tức giận tưởng nàng có chuyện muốn nói, Diệp Kiều lại như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Hôm nay đánh xong ăn sáng món gì thế Nhị sư huynh?”
Minh Huyền cười đầy ẩn ý hai tiếng, lướt qua bọn họ.
Đám Long tộc vừa đến đã suýt chút nữa bị màn phối hợp ăn ý của Trường Minh Tông làm cho tức chết.
“Phối hợp ăn ý thật.” Tiểu thái tử Long tộc nhếch môi, “Hy vọng đến lúc đánh, bọn họ cũng ăn ý như vậy.”
Sân luyện kiếm ở hậu sơn chỉ có một đài thi đấu, để cho chắc ăn, Triệu trưởng lão đợi bọn họ đến đông đủ rồi mới nói rõ một điểm, “Tất cả sân bãi một khi bị hư hại, bồi thường gấp mười.”
“Ta nghĩ chắc không có Thân truyền nào muốn ở lại trả tiền đâu.” Y lướt mắt qua mấy vị Kiếm tu có sức phá hoại cực mạnh: “Các ngươi nói có phải không?”
Các Thân truyền bị lườm trúng theo phản xạ mà ưỡn thẳng lưng gật đầu theo bản năng.
Hộ vệ khẽ hỏi: “Điện hạ. Chúng ta đi trước, hay là ở lại xem?”
“Ở lại xem.” Giọng tiểu thái tử có chút non nớt, ánh mắt rơi vào người của Vấn Kiếm Tông.
Hắn coi trọng tông môn này hơn, so với tông môn kỳ quái lúc trước, tông này có vẻ bình thường hơn nhiều, hơn nữa tu sĩ Nhân tộc và Long tộc bọn họ rốt cuộc có gì khác nhau? Bất kể điểm nào cũng đáng để hắn ở lại xem trận so tài giữa đám Thân truyền này.
“Các ngươi là những tu sĩ lợi hại nhất Tu Chân Giới sao?” Dựa trên tinh thần không hiểu thì hỏi, tiểu thái tử nhìn người đứng đắn Diệp Thanh Hàn.
Diệp Thanh Hàn thản nhiên: “Không phải. Không loại trừ có những tán tu thiên phú dị bẩm.”
“Nhưng những người trẻ tuổi thực lực tương đối mạnh về cơ bản đều ở đây cả rồi.”
Tiểu thái tử hiểu ra, “Vậy hy vọng các ngươi có thể thắng.”
Nhìn thế nào Vấn Kiếm Tông cũng đáng tin hơn Trường Minh Tông.
Diệp Thanh Hàn gật đầu.
Trong lòng chàng lại đã bắt đầu phân tích thực lực của đôi bên.
Bích Thủy Tông bị loại đầu tiên, Thành Phong Tông chỉ có hai Kiếm tu, Nguyệt Thanh Tông càng không cần phải nói, bốn Phù tu.
Bây giờ có thể tranh giành nhiệm vụ hộ tống tiểu thái tử chỉ có Trường Minh Tông và Vấn Kiếm Tông.
Cuộc thi còn chưa bắt đầu đã là đủ loại ánh mắt dao găm bay tứ tung.
“Lại đây lại đây.” Diệp Kiều ra hiệu bọn họ ghé đầu lại, sau đó thấp giọng nói mấy câu.
Mộc Trọng Hy nghĩ một lát, “Ta sẽ kiềm chế Sở Hành Chi.”
Diệp Kiều chớp mắt: “Ta sẽ phụ trách Diệp Thanh Hàn.” Diệp Thanh Hàn chắc cũng rất muốn nhân dịp thi đấu chính thức này mà đập cho ta một trận.
“Ngoài Chúc Ưu ra, còn có hai Kiếm tu kia, phối hợp với nhau rất khó đối phó.” Mộc Trọng Hy nhắc nhở, “Giao cho Đại sư huynh không vấn đề gì chứ?”
Chu Hành Vân vẻ mặt thờ ơ, cảm thấy khó hiểu, “Không phải bọn họ nói thực lực cũng bình thường thôi sao?”
“Đơn đả độc đấu đúng là khá bình thường, nhưng hai người họ phối hợp cực tốt, hai người liên thủ có thể vượt cấp phản sát.”
Diệp Kiều thấy hắn nói rất có lý, “Ngươi giao đấu với bọn họ rồi sao?”
Mộc Trọng Hy thật thà lắc đầu: “Không có, nhưng ta từng thấy bọn họ liên thủ đối phó yêu thú rồi.”
Diệp Kiều và Mộc Trọng Hy cũng thường bị ép cùng nhau luyện tập.
Một người giỏi né tránh, một người giỏi đối đầu trực diện.
Phối hợp của hai người không thể nói là không có, chỉ có thể nói là đều thích tự mình chiến đấu, mà bây giờ đoàn đội chiến chính là khảo nghiệm sự phối hợp.
Mấy người này không biết bí mật bàn bạc chuyện gì, Diệp Thanh Hàn khẽ nhíu mày, “Cẩn thận Diệp Kiều.”
“Cố gắng giải quyết nàng ta trước.”
Hai bên đều có ác ý rất lớn với đối phương.
Chúc Ưu chống cằm: “Ghét nàng ta đến vậy sao?”
Diệp Thanh Hàn: “Ta chỉ phân tích từ góc độ khách quan, nàng ta rất phiền phức.”
“Nhưng Trường Minh Tông có một Đan tu, điểm này chúng ta chiếm ưu thế.”
Đan tu là bảo vật của Tu Chân Giới, nhưng trong lúc chiến đấu lại hoàn toàn không chiếm ưu thế, Sở Hành Chi không khỏi lại vênh mặt lên, “Lần này chúng ta nhất định phải thắng.”
Cuộc đối thoại của hai bên đều bị những người có tu vi cao ở đó nghe thấy rõ mồn một.
“Hừ. Mấy đứa thỏ con này, bàn bạc nửa ngày hóa ra lại không coi Đan tu ra gì.”
Đoàn Dự trưởng lão cười, “Có lẽ là do bình thường tỏ ra quá vô hại.”
Cuộc thi lần này rất thú vị.
Tu vi không còn chênh lệch quá lớn, vậy thì dưới cùng cảnh giới, ai sẽ thắng?
Loại so tài này có quy tắc ngầm, không được dùng kiếm linh, không được mở lĩnh vực, công bằng quyết đấu.
Diệp Thanh Hàn và Diệp Kiều nhìn nhau, Diệp Thanh Hàn lạnh lùng mở miệng: “Ta thường sẽ không thua.”
“Ta thường cũng không khoác lác.” Nàng nhếch môi, “Lúc ta nói ra, đã là thắng rồi.”
Diệp Thanh Hàn nghe vậy khóe môi lạnh lùng nhếch lên, không nói một lời chuẩn bị lên đài.
“Diệp Thanh Hàn.” Cuối cùng, trước khi lên đài Diệp Kiều gọi chàng một tiếng, còn mỉm cười với chàng, dùng một giọng điệu ghê tởm: “Cố lên nha.”
Đáp lại Diệp Kiều là ánh mắt dao găm lạnh lẽo của Diệp Thanh Hàn.
Tiểu thái tử Long tộc thấy cách chung sống của hai tông môn đối địch, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vài giây, không nói một lời.
Diệp Kiều phát hiện ra, tiểu thái tử này rất thích quan sát cách chung sống của các tu sĩ.
Nàng dừng lại một chút, quay đầu nói chuyện phiếm với Minh Huyền, “À mà này, đây là cách nói chuyện của tu sĩ bọn ta. Lúc nói chuyện thêm một chữ ‘nha’ vào cuối câu sẽ tỏ ra rất thân thiện đó.”
Tiểu thái tử sững sờ, rồi im lặng ghi nhớ.