Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-100 - Chương 60: Sơn Hà Đồ

“Diệp Kiều!!”

Giọng Tông chủ Vấn Kiếm Tông thình lình vang lên từ sau lưng.

Diệp Kiều đang chuẩn bị chuồn đi: “…”

“Tiết Dư!!”

Tiết Dư như không có chuyện gì mà cúi đầu.

“Mộc Trọng Hy và cả Chu Hành Vân.” Y cười lạnh, một hơi gọi cả mấy người bọn họ lại.

“Bốn đứa các ngươi cút qua đây cho ta, đền tiền!”

Diệp Kiều cười gượng nói: “Ngài đừng tức giận mà. Chuyện nhỏ thôi mà.”

“Bí cảnh là do các ngươi làm sập phải không?” Y sao có thể không tức giận, nếu không phải vì Diệp Kiều này, Vấn Kiếm Tông bọn ta sao lại đến nông nỗi này.

Hạng chót của Đại bỉ vòng thứ hai!!

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong ngàn năm qua.

Tần Phạn Phạn chỉ đành phải ra mặt thay họ biện giải: “Bí cảnh đó sớm muộn gì cũng đóng lại, đền tiền thế này mất hòa khí lắm.”

Tông chủ Vấn Kiếm Tông giơ tay, cười lạnh ngắt lời y: “Dừng lại, ta và Trường Minh Tông các ngươi không có hòa khí gì cả.”

“Các ngươi có biết bí cảnh đóng lại sớm nguy hiểm thế nào không? Đền tiền đi.”

Cuối cùng người dọn dẹp mớ hỗn độn này vẫn là Tần Phạn Phạn, y đẫm lệ đền tiền cho Vấn Kiếm Tông, mà bên kia Diệp Kiều đã bị vây lại thành một vòng.

“Ngươi học trận pháp từ khi nào?” Tống Hàn Thanh xông lên chất vấn.

“Học được mấy tháng trước.” Diệp Kiều nhìn bộ dạng gấp đến đỏ mặt tía tai của y, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều, “Sau này xin hãy gọi ta là thiên tài kín tiếng, cảm ơn.”

“Còn nữa.” Nàng dùng Đoạt Duẩn trong tay chọc y, nhắc nhở: “Nhớ nói chuyện khách sáo một chút với người đứng nhất Đại bỉ vòng thứ hai.”

Tống Hàn Thanh: “…”

Sở Hành Chi lập tức bắt đầu chỉ trỏ cảnh tượng này: “Ngươi xem, Trường Minh Tông bọn họ đắc ý chưa kìa, ta đã nói chúng ta có thể liên thủ, ngươi lại cứ nhất quyết đối đầu với bọn ta.”

Minh Huyền và Diệp Kiều vỗ tay ăn mừng, cũng tham gia vào hàng ngũ chỉ trỏ, “Sở Hành Chi, chú ý thái độ của các ngươi khi nói chuyện với những người đứng nhất Đại bỉ vòng thứ hai.”

Sở Hành Chi: “…”

Các tông môn lục tục trở về, Diệp Kiều cũng ôm món linh khí nghi là vô giá trong lòng về đến viện, nàng đang cùng Tiết Dư nghiên cứu, mà mấy vị sư huynh khác dường như không mấy hứng thú với chuyện này.

Diệp Kiều chưa từng thấy thứ này, Tiết Dư thì có biết một chút.

“Ta từng đọc được trong sách, hình như gọi là Sơn Hà Đồ.” Tiết Dư chọc chọc, “Các ngươi có thể tra Linh Khí Bảng thử xem.”

“Nếu ta nhớ không nhầm, thì nó xếp hạng ba đó. Sau khi mở ra, bức tranh trải dài trong quyển trục có thể nhốt kẻ địch vào trong ký ức của chính ngươi.”

Là một huyễn khí rất hữu dụng.

Tiết Dư chống cằm, “Nghe nói cảnh tượng bên trong hoàn toàn có thể đạt đến mức giả mà như thật.”

Diệp Kiều lập tức có tinh thần: “Vậy ta vào thử xem?”

“Nếu ta bị lạc trong đó, ngươi đá ta một cái.”

Loại linh khí này mà không tự mình trải nghiệm một phen thì quả là đáng tiếc.

Tiết Dư làm một động tác tay, “Không thành vấn đề.”

Y vừa khởi động linh khí trong tay, Diệp Kiều liền cảm thấy một trận choáng váng, rất nhanh nàng đã mở mắt ra.

Đập vào mắt là một chiếc đèn bàn màu trắng, nàng đang ngồi trước máy tính thức đêm sửa bản thiết kế, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, một bộ dạng bị cuộc sống và xã hội vắt kiệt sức lao động nhiều năm.

Diệp Kiều nhìn thấy ảo ảnh này ngay giây đầu tiên, rùng mình một cái, lập tức tỉnh lại.

Quá đáng sợ.

“Ngươi đã thấy gì?”

Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày, vậy mà lại tỉnh lại ngay khoảnh khắc vừa vào?

Pháp khí top ba Linh Khí Bảng đã phế đến thế rồi sao?

Diệp Kiều vẫn còn sợ hãi: “Ta đã thấy cuộc sống thường ngày hèn mọn của một xã súc.”

Tiết Dư nghi hoặc chớp mắt, không hiểu.

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên y không hiểu.

“Vậy thử lại lần nữa?” Diệp Kiều háo hức: “Có lẽ là cảnh tượng này tạo ra không tốt lắm.”

Ai lại muốn xem cảnh mình bị vắt kiệt sức lao động thức đêm vẽ bản thiết kế chứ.

Tiết Dư gật đầu đồng ý, y lại một lần nữa khởi động linh khí, giây tiếp theo Diệp Kiều mở mắt ra, thấy mình đang bị sếp mắng cho xối xả.

Nàng mặt không cảm xúc mà lau mặt.

Lại tỉnh lại lần nữa.

Tiết Dư: “…” Linh khí này, phế rồi sao?

Y khó hiểu lắc lắc cái Sơn Hà Đồ này, “Ngươi đã thấy gì?”

Hai lần đều không thể nhập tâm.

Diệp Kiều cuối cùng cũng nhận ra sự thật, nàng nặng nề thở dài một hơi, đè Sơn Hà Đồ lên bàn, “Thôi bỏ đi, thứ này vẫn nên tránh xa ta càng xa càng tốt.”

Sơn Hà Đồ này khiến nàng nhớ lại toàn bộ những cảnh tượng ở thời hiện đại.

Thế nhưng Diệp Kiều không hề hoài niệm cảnh ngày nào cũng thức đêm làm bản thiết kế trước khi xuyên không một chút nào.

Khóe miệng Tiết Dư co giật, chỉ đành cất Sơn Hà Đồ đi trước.

Đây là linh khí có thể gợi lên ký ức sâu thẳm trong lòng người, theo lý mà nói phản ứng đầu tiên không phải nên là lạc trong ký ức sao?

Vẻ mặt tránh như tránh tà của nàng là sao vậy.

Sau khi hai người thử nghiệm công dụng của Sơn Hà Đồ xong, trong viện đã trở nên náo nhiệt, Minh Huyền và Mộc Trọng Hy đang loay hoay làm đồ nướng, nói là muốn ăn mừng một chút, đợi bọn họ ra ngoài, lửa trại cũng đã được nhóm xong.

Minh Huyền đốt một lá Ngự Hỏa Phù ném vào trong, ngọn lửa lập tức bùng lên rất cao.

Tống Hàn Thanh nghe thấy động tĩnh ồn ào bên cạnh, y rời mắt khỏi Phù thư, cau mày hỏi: “Viện bên cạnh đang làm gì vậy?”

Đêm hôm khuya khoắt cũng không yên tĩnh.

Tô Trọc dùng cái mũi chó của mình hít mạnh mấy hơi, “Hình như là đang nấu cơm?”

Nấu cơm?

Tống Hàn Thanh càng thêm cạn lời: “Bọn họ không có Tích Cốc Đan sao?”

Tô Trọc lí nhí: “Nghe nói là đang ăn mừng.”

… Thơm thật.

Cũng không biết bọn họ đang làm gì.

Tống Hàn Thanh thu mắt lại, định tiếp tục xem Phù thư, kết quả ngửi thấy mùi thơm mà không thể nào tĩnh tâm được, y ngồi dậy.

“Chúng ta qua viện bên cạnh xem thử.”

Tô Trọc: “Ồ.”

Y thật ra không muốn đối mặt với Diệp Kiều lắm.

Mỗi lần đối mặt với vị Nhị sư tỷ ngày xưa, tâm trạng Tô Trọc lại phức tạp không nói nên lời, có một khoảnh khắc y thậm chí còn nghĩ, nếu nàng không đi, có phải…

Tuy ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị y nhanh chóng dập tắt, nhưng không thể phủ nhận, Tô Trọc thật sự đã từng ảo tưởng như vậy.

Lúc hai người đến cũng khá đúng lúc, Diệp Kiều đang ngồi đó nướng thịt, nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu liếc nhìn hai người, phun ra hai chữ: “Trả tiền.”

“Muốn ăn thì.” Nàng sợ bọn họ nghe không hiểu, còn bổ sung một câu: “Phải trả tiền trước.”

Tống Hàn Thanh không ngờ nàng lại có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, y nghĩ dù sao cũng đã đến rồi, không thể nào vì mấy viên linh thạch mà bỏ cuộc, mình không thể mất mặt như vậy được.

Thiếu niên nghe vậy mặt đen lại, chỉ đành miễn cưỡng ném cho nàng ba viên Thượng phẩm linh thạch, sau đó mặt không cảm xúc ngồi xuống cùng chờ.

Đối mặt với đám khách không mời này Diệp Kiều cũng không đuổi đi, dù sao muốn ăn thì cứ trả tiền thôi.

Diệp Kiều nướng khá nhanh, nhưng mấy vị sư huynh của nàng giành cũng nhanh, Tống Hàn Thanh nhìn đĩa đồ ăn bị quét sạch trong nháy mắt, mặt lại đen đi.

Năm người thay phiên nhau nướng, không cẩn thận lại nướng hơi nhiều.

Trong đĩa của Tống Hàn Thanh đã chất thành một đống.

Diệp Kiều ngáp một cái, liếc nhìn sắc trời, thấy Tống Hàn Thanh vẫn chưa đi, nàng lập tức mất kiên nhẫn mà bắt đầu đuổi người: “Ăn xong hết rồi sao còn chưa đi?”

Tống Hàn Thanh cũng bực mình, “Ngươi không thấy trong đĩa của ta còn sao?”

Diệp Kiều: “…”

Nàng sững người một lát, “Ồ. Vậy ngươi định ăn hết ở đây sao?” Y ăn nổi không?

Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc nhìn nàng, giọng đột nhiên cao lên: “Ăn không hết ta mang về không được à.”

Y nhìn vẻ mặt sững sờ của Diệp Kiều, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Không ngờ chứ, ta đã thông minh hơn rồi.

Sau này người của Trường Minh Tông đừng hòng lừa của ta một viên linh thạch nào nữa.

Nhìn Tống Hàn Thanh thật sự bưng cả đĩa thịt nướng đi, Diệp Kiều ôm tay, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Minh Huyền cũng ngây người mấy giây, “Y bị gì vậy?” Trước đây Tống Hàn Thanh vẫn là Thủ tịch đệ tử ở trong khách điếm nhất định phải ở phòng thượng hạng đó.

“Tống Hàn Thanh à…” Giọng điệu Diệp Kiều cũng có chút nặng nề: “Ta phát hiện dạo gần đây, y thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

“Ồ.” Tiết Dư tỏ vẻ đã hiểu: “Trở nên lương thiện hơn?”

Diệp Kiều: “Trở nên có chút thiểu năng rồi.”