Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19816

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-100 - Chương 59: Quả Nhiên Vẫn Sập Rồi À

Bốn người chạy ra ngoài, Tiết Dư lập tức nhìn lên không trung, “Bí cảnh sắp sập rồi.”

Thượng Cổ Chiến Trường hoàn toàn dựa vào quyển trục này để duy trì. Sau khi bị Diệp Kiều lấy đi, bí cảnh không còn năng lượng chống đỡ, rõ ràng là sắp đóng lại trước thời hạn.

May mà bí cảnh của Ngũ Tông Đại Bỉ có trưởng lão canh giữ, cấm các tán tu khác vào trong. Nói cách khác, người gặp nạn chỉ có các Thân truyền của mấy tông khác.

Chu Hành Vân nghe vậy, lòng y chợt lắng lại.

Quả nhiên vẫn sập rồi à.

“Tình hình gì đây?” Tần Hoài kinh ngạc.

Y nhìn những con yêu thú vốn đang ngủ trong sào huyệt đều chạy ra ngoài, bắt đầu trở nên hung bạo điên cuồng. Màn chắn trong bí cảnh cũng mơ hồ có dấu hiệu sắp nứt ra trước thời hạn.

Đoàn Hoành Đao: “Bí cảnh kết thúc sớm sao?” Mới ngày thứ ba thôi mà.

Tại sao chứ.

Y không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà lại có thể khiến bí cảnh kết thúc sớm? Bí cảnh lớn lần trước, cùng Diệp Kiều xuống bí cảnh cũng ở đủ năm ngày mà.

Tình hình này quá kỳ lạ. Tần Hoài là Thủ tịch đệ tử, quyền quyết định nằm trong tay y. Ra ngoài hay tiếp tục ở lại bí cảnh, tất cả đều do y quyết định. Tần Hoài cuối cùng liếc nhìn bảng xếp hạng đã bị kéo giãn khoảng cách, vì sự an toàn của các sư đệ, y vẫy tay: “Đi.”

“Bóp nát thân phận bài ra ngoài thôi.”

Nguyệt Thanh Tông vững vàng ở vị trí thứ nhất, bốn ngàn ba.

Trường Minh Tông thứ hai, bốn ngàn.

Thành Phong Tông thứ ba, hai ngàn hai.

Trong tình hình này căn bản không cần phải cố gắng nữa. Tần Hoài liếc nhìn bí cảnh sắp đóng lại, trong lòng cười lạnh, kế hoạch không theo kịp thay đổi. Nguyệt Thanh Tông ra ngoài, theo lý mà nói Trường Minh Tông chỉ cần ở lại thêm mấy ngày nữa, giành được hạng nhất là chuyện chắc như đinh đóng cột.

E là ngay cả Diệp Kiều cũng không ngờ bí cảnh sẽ đóng lại sớm chứ?

Y có chút nóng lòng muốn xem vẻ mặt của mấy người Trường Minh Tông.

“Chúng ta đi.”

Cùng với việc thân phận bài của năm người Thành Phong Tông bị bóp nát, thân phận bài của Bích Thủy Tông cũng vỡ tan theo, rõ ràng đều không có ý định cố gắng nữa. Trong tình huống này, mau chóng ra ngoài mới là quan trọng nhất.

Diệp Kiều nhìn tên của tất cả đệ tử các tông đều đã tối đi, bây giờ chỉ còn lại bốn người bọn họ.

“Chúng ta còn kém bao nhiêu yêu thú nữa?”

Tiết Dư đáp: “Ba trăm.”

Diệp Kiều nhìn bí cảnh sắp sụp đổ, quay người lại, lấy ra Đoạt Duẩn, “Vậy thì gom cho đủ đi.”

Bốn tông đều đã ra ngoài, bây giờ được chú ý nhất chính là Trường Minh Tông. Tất cả mọi người đều đồng loạt dán mắt vào Lưu Ảnh Thạch mà xem, trưởng lão Thành Phong Tông không nhịn được mà mắng một tiếng: “Đám trẻ này còn không mau ra ngoài.”

Vậy mà còn dám tiếp tục ở lại bí cảnh.

Mộc Trọng Hy: “Được thôi.”

Bí cảnh không sụp đổ mau chóng đến thế đâu. Dù sao Diệp Kiều cũng đã xuống hai lần, thời gian hoàn toàn đủ dùng, hơn nữa nàng vẫn muốn thử xem, Thanh Phong Quyết đệ nhị thức.

Chu Hành Vân thấy cảnh này, khóe môi mím chặt. Y trước nay vẫn luôn lười biếng không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này, nhưng bây giờ tình hình đã khác. Y thở dài một hơi, sờ vào Đoạn Trần kiếm bên hông, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hai người, “Nhìn cho kỹ.”

Đoạn Trần kiếm trong tay thiếu niên ra khỏi vỏ, trong khoảnh khắc kiếm quang sáng như tuyết trắng, nơi kiếm quang lướt qua chỉ còn lại một vùng giá lạnh.

Chu Hành Vân cố tình làm chậm lại tốc độ, Diệp Kiều miễn cưỡng bắt được dáng vẻ lúc y vung kiếm.

Đại đạo chí giản, thanh phong minh nguyệt.

Không hề có bất kỳ chiêu thức màu mè nào.

Hai người xem đến ngẩn cả người, lập tức không chút do dự mà bắt chước dáng vẻ của y bày ra thế khởi đầu.

Giây tiếp theo Chu Hành Vân lạnh lùng đánh vào tay phải Mộc Trọng Hy, “Sai rồi. Lại lần nữa.”

“Oa oa oa.” Mộc Trọng Hy hét lớn: “Đại sư huynh, đau quá.”

Diệp Kiều không nói gì, lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế.

“Không phải chứ. Bọn họ điên rồi sao?” Sau khi cuối cùng cũng hiểu được đám người này đang làm gì, Đoàn Dự trưởng lão cũng ngây người. Lúc bí cảnh sắp sập lại dùng để lĩnh hội kiếm thức thứ hai?

Ai dạy bọn họ vậy?

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhận xét: “Nghé mới sinh không sợ hổ.”

Trình độ về kiếm đạo, phải xem thiên phú.

Ông từng thấy Diệp Kiều dùng kiếm. So với sự ung dung tự tại của các Thân truyền khác, Diệp Kiều lại có vẻ hơi lộn xộn, vì vậy ông đoán rằng căn cốt của đứa trẻ này có lẽ không tốt lắm.

Diệp Kiều hít sâu một hơi, dồn sức vung ra. Trước đây nàng đã học qua mấy lần, kiếm quyết vẽ ra quá trừu tượng, nếu không thể nhập định thì không thể xem được người thật diễn giải.

Dẫn đến nàng chỉ mơ hồ chạm đến ngưỡng cửa của thức thứ hai.

Kiếm thức của Chu Hành Vân trong đầu nàng lập tức trở nên rõ ràng.

Nàng vung tay chém một kiếm xuống, kiếm phong không tiếng động lướt qua để lại một vết cắt. Trông có vẻ dịu dàng nhưng lại đầy sát ý.

Sự khác biệt giữa thức thứ nhất và thức thứ hai có lẽ nằm ở chỗ, thức thứ nhất thích hợp để đánh nhau, thức thứ hai thích hợp để săn giết. Nếu dùng tốt, hoàn toàn có thể dùng để giết người.

Chỉ là bây giờ chỉ có thể dùng để giết yêu thú thôi.

Tu Chân Giới này và Tu Chân Giới đao quang kiếm ảnh, gió tanh mưa máu trong tưởng tượng của nàng vẫn có chút khác biệt. Thân truyền đều là bảo bối, là tương lai của Tu Chân Giới, đánh thì đánh, có làm loạn thì cứ làm loạn, một người cũng không thể xảy ra chuyện.

Dù sao cũng đều là những thiên tài mà các tông hết lòng bồi dưỡng.

Vì vậy mới nuôi dưỡng nên tính cách ngây thơ trong sáng của đám Thân truyền này.

Nói đơn giản là chưa bị hồng trần vùi dập, bị đám Tông chủ trưởng lão này bảo vệ quá kỹ.

Tốc độ của ba người rất nhanh, Thanh Phong Quyết thức thứ hai lại tương tự như đòn tấn công nhóm, giải quyết lại càng dễ dàng hơn. Tiết Dư nhìn thứ hạng trên bảng, vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi.”

“Chúng ta mau đi thôi!”

“…”

Ngoài sân đã im lặng như tờ, các trưởng lão đều không nhịn được mà cảm thán, lứa Trường Minh Tông lần này, quả thật lúc nào cũng có thể mang đến bất ngờ cho người khác.

Các Thân truyền khác thấy tình hình này đã sớm tháo chạy như bay rồi.

Diệp Kiều lại thích đùa giỡn, gan cũng đủ lớn, vậy mà dám quay người lại gom cho đủ ba trăm con đó.

“Bí cảnh không sụp đổ mau chóng đến thế đâu, lớn thế này cơ mà. Thế hệ Thân truyền bây giờ thiếu chút can đảm.” Trưởng lão Bích Thủy Tông sờ sờ râu. Nói thật, vừa rồi ông cũng đã nín thở.

Đã lâu lắm rồi chưa thấy một Thân truyền dũng cảm như vậy.

Vậy mà lại học kiếm chiêu trong bí cảnh sắp đóng lại. Điều khó tin nhất là còn bị bọn họ học được.

Ngay khoảnh khắc Diệp Kiều và mấy vị sư huynh được truyền tống ra ngoài, một đám người xông lên vây lấy nàng. Toàn là những tu sĩ ngoài sân xông vào, suýt chút nữa đã dọa nàng co giò bỏ chạy.

“Diệp Kiều ra rồi!!”

“Diệp Kiều!!” Có người tiến lên điên cuồng bắt tay nàng: “Ngươi chính là người Kiếm Phù song tu đúng không? Hân hạnh được biết ngươi.”

“Ngưỡng mộ đã lâu, Diệp Kiều.”

“…” Diệp Kiều suýt chút nữa đã bị đám người này chôn sống.

Ngay lúc nàng khó khăn chen ra từ trong đám đông, cùng các sư huynh đứng thành một hàng. Không xa trên ghế của Tông chủ, giọng nói dồn khí vào đan điền của Tông chủ Vấn Kiếm Tông lớn đến mức tất cả các Thân truyền vừa ra ngoài đều nghe đến run cả người:

“Là ai?!”

“Là ai làm sập bí cảnh?!”