Có thể thấy, mười mấy vạn thượng phẩm linh thạch vẫn là một đả kích rất mạnh đối với Tống Hàn Thanh.
Diệp Kiều không tìm Diệp Thanh Hàn đòi nợ, chủ yếu là vì Kiếm tu thường rất nghèo, Tống Hàn Thanh vay mượn một chút còn có thể gom đủ, Diệp Thanh Hàn có lẽ bán cả quần lót cũng không trả nổi.
Đến lúc đó giấy nợ còn có thể giữ lại để uy hiếp Diệp Thanh Hàn một phen.
Thời gian bí cảnh mở ra không cố định, bọn họ hiếm khi được thảnh thơi mấy ngày, Tần Phạn Phạn đã ung dung đi vào, vỗ tay, “Có một tin tốt, còn có một tin không tốt cũng không xấu, các ngươi muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tốt là gì?”
“Tin tốt là bí cảnh còn hai tháng nữa mới mở, các ngươi có thể yên tâm nằm ườn rồi.”
Diệp Kiều lập tức đập tay với Tiết Dư.
“Ta cũng muốn đập.”
Mộc Trọng Hy cũng xích lại đập tay.
Minh Huyền hỏi: “Còn tin không tốt cũng không xấu thì sao?”
Tần Phạn Phạn nói: “Có người ủy thác nhiệm vụ cho Ngũ Tông, thời hạn hai tháng, e là các ngươi không nằm ườn được nữa rồi.”
“…” Đây là cái tin tức tồi tệ gì vậy.
Minh Huyền đảo mắt nói: “Không nhận, nhiệm vụ gì mà cần đến Ngũ Tông ra mặt? Bọn ta không đi làm kẻ oan uổng đâu.”
Trường Minh Tông cũng có nhiệm vụ, không ngoài việc săn giết yêu thú để nhận linh thạch, loại nhiệm vụ này không cần phải nhận, bọn họ cũng không thiếu tiền.
Tần Phạn Phạn ngắt lời y: “Phần thưởng là Hỗn Độn Châu.”
Tạo Hóa chi châu khai thiên lập địa, ai cũng muốn có, lập tức mấy tông khác không chút keo kiệt mà phái Thân truyền nhà mình đi.
“Gần đây Ma Tộc gây ra động tĩnh hơi lớn, ai có thể giải quyết Ma Tộc, viên châu sẽ thuộc về tông đó.” Y vỗ vai mấy vị Thân truyền: “Cố gắng lên!”
“Ai ủy thác nhiệm vụ vậy?” Minh Huyền quả nhiên không lải nhải nữa, Hỗn Độn Châu à, ai mà không muốn chứ, nghe nói trên đó còn mang theo một loại cơ duyên nào đó do Thiên Đạo để lại.
Tuy không biết thật giả, nhưng nếu phần thưởng là Hỗn Độn Châu, cũng không lạ khi Ngũ Tông đều hăm hở muốn thử.
“Là nhiệm vụ do Thành chủ của Vân Thủy Thành ủy thác.”
Là một thành trì nhỏ, tu vi của các tu sĩ bên trong về cơ bản đều loanh quanh ở Trúc Cơ, lại thêm đa số là tán tu, nếu thật sự có Ma Tộc làm loạn, hoàn toàn không tìm ra được chút manh mối nào.
“Đến lúc đó các ngươi cố gắng cẩn thận một chút, đám Ma Tộc kia không phải dạng vừa đâu.”
Diệp Kiều chọc chọc chén trà trên bàn, hoàn toàn không muốn động đậy, nàng mệt quá, muốn đi ngủ.
“Bốn đứa các ngươi đi đi.” Tần Phạn Phạn liếc nhìn Diệp Kiều đang nằm ườn: “Ngươi, ở lại.”
“Tại sao?” Mộc Trọng Hy là người đầu tiên lên tiếng phản đối, “Dựa vào đâu mà nàng được ở lại.”
Ngũ Tông có nhiều Thân truyền sẽ đi như vậy, dù sao cũng không đến lượt bọn họ, Diệp Kiều có thể ở lại lười biếng không chút nghi ngờ đã nhận được ánh mắt ghen tị của bốn người còn lại.
“Nàng là Trúc Cơ, các ngươi cũng là Trúc Cơ sao?”
Minh Huyền yếu ớt giơ tay: “Ta Trúc Cơ đỉnh phong.”
“Ngươi cũng đi.” Tần Phạn Phạn trừng mắt nhìn y: “Đừng có kiếm cớ. Nhân tiện đi lịch luyện một phen.”
Mấy đứa trẻ này đều là những đóa hoa được nuôi trong nhà kính, không tìm cơ hội cho chúng đi lịch luyện, sau này một mình ra ngoài chết thế nào cũng không biết.
Diệp Kiều nghe thấy mình không cần đi, mắt lập tức sáng lên, lập tức giơ tay làm động tác ‘yeah’ với bốn vị sư huynh, “Không sao, các huynh yên nghỉ nhé, ta sẽ nhớ đến các huynh.”
“Tuy thân thể ta không đi được, nhưng linh hồn ta sẽ ở cùng các huynh.”
Minh Huyền: “… Có ai muốn cùng ta đánh nàng ta không?”
Tiết Dư: “Thôi bỏ đi, ngươi không dùng Phù lục chắc là đánh không lại nàng đâu.”
Minh Huyền: Chết tiệt.
Nhìn bộ dạng như đưa đám của bốn người còn lại, Tần Phạn Phạn vẫn an ủi hai câu, “Yên tâm đi, Diệp Kiều cũng không thể rảnh rỗi được đâu.”
“Ta đã tìm cho nó một vị Phù tu rất giỏi để rèn luyện tốc độ phản ứng và sự quen thuộc với trận pháp của nó.”
Dù sao cũng là Kiếm Phù song tu hiếm thấy trong Tu Chân Giới, trước đây không biết thì thôi, bây giờ chắc chắn phải bắt người đi tu luyện, tìm cho nàng một sư phụ biết vẽ phù.
Tần Phạn Phạn vỗ tay, tuyên bố: “Tiểu sư thúc của các ngươi chính là một Phù tu. Ta đã thông báo cho nó qua đây dạy ngươi rồi.”
Trường Minh Tông có khoảng bốn phong, Đan phong nàng đã đến một lần, ba phong còn lại Diệp Kiều chưa từng đặt chân đến.
Nói một cách nghiêm túc thì nàng có bốn vị sư thúc, Tần Phạn Phạn tìm đến chắc là vị Tiểu sư thúc của Phù phong nhỉ?
Mộc Trọng Hy: “Hả? Tiểu sư thúc?”
Diệp Kiều là người đến sau, đương nhiên không hiểu gì nhiều về các sư thúc của bốn phong, nàng nghe vậy cũng chỉ ngạc nhiên một chút, kết quả là bốn vị sư huynh còn lại dường như đều có phản ứng rất lớn.
“Sao y lại đến đây.” Minh Huyền uống một ngụm nước, “Không phải y ngày nào cũng ngủ sao?”
Miệng thì cứ y y, không một ai tôn trọng trưởng bối cả.
Tần Phạn Phạn nói ngắn gọn: “Nghe nói có một người Kiếm Phù song tu, Tạ Sơ Tuyết tò mò nên tự mình đến đây.”
Song tu hai đạo, mức độ hiếm có này cũng khá cao, ai lại không muốn đến xem một phen chứ.
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông bước vào, dụi dụi mắt, trông có vẻ như chưa tỉnh ngủ, liếc thấy Mộc Trọng Hy, đôi mắt màu nâu nhạt hơi sáng lên: “Ngươi chính là Diệp Kiều đó sao?”
Diệp Kiều lại gần Minh Huyền, không nhịn được nói: “… Không phải chứ, hắn mù à?”
Cái tên này của nàng, nghe thế nào cũng không thể là con trai được.
Minh Huyền nói: “Tiểu sư thúc thiểu năng nhiều năm rồi. Sư phụ chúng ta còn không rời không bỏ, ngươi thông cảm chút đi.”
Tạ Sơ Tuyết vươn tay ra vừa véo vừa bóp Mộc Trọng Hy, cười híp mắt: “Chà chà chà~ trông có vẻ ngốc nghếch, vậy mà lại có thể giành được hạng nhất Đại bỉ?”
Mặt Mộc Trọng Hy bị véo đến biến dạng, y ú ớ nửa ngày: “Tiểu, tiểu sư thúc.”
Dừng tay lại đi.
Y khó khăn thoát khỏi móng vuốt của đối phương, không chút do dự mà chỉ vào Diệp Kiều: “Nàng mới là người mà ngươi cần tìm.”
Tạ Sơ Tuyết buông tay ra, cười híp mắt nói: “Ây da, ta biết mà, vừa rồi chỉ đùa ngươi thôi.”
Tần Phạn Phạn: “… Ngươi quậy đủ chưa?”
Tạ Sơ Tuyết vẫn luôn là một người rất lố bịch, nếu không phải đột nhiên có thêm một Phù tu cần người đến dạy, Tần Phạn Phạn không thể nào đến tìm vị sư đệ này.
“Bốn đứa các ngươi đến Vân Thủy Thành một chuyến, nếu có nguy hiểm thì bóp nát ngọc giản để báo tin.”
Y nói: “Tu vi của Diệp Kiều quá kém, cứ ở lại đi.”
Để Diệp Kiều ở lại, Tần Phạn Phạn cảm thấy an toàn hơn một chút, dù sao đứa trẻ này quá biết gây chuyện, Ma Tộc không phải là nơi để nàng ta quậy phá.
Diệp Kiều thì không có ý kiến gì.
Vậy thì tốt quá rồi. Nàng cũng lười phải giao du với đám Ma Tộc gì đó, nghe là đã thấy phiền rồi.
Hơn nữa khó khăn lắm mới có hai tháng nghỉ phép, tăng ca là đáng xấu hổ!
Mộc Trọng Hy bị Chu Hành Vân không chút lưu tình mà kéo đi, vẻ mặt y vô cùng bất mãn, oán khí trông còn nặng hơn cả quỷ.
Minh Huyền dặn dò: “Tiểu sư thúc này xấu tính lắm, muội tránh xa y một chút.”
Y thật sự không muốn nhớ lại quãng đời bị vị Tiểu sư thúc này hãm hại trước đây.
Quá tàn nhẫn.
Tiết Dư muốn nói lại thôi: “Muội…”
“Muội yên nghỉ nhé.”
Nói xong y cũng đi rồi.
Chỉ còn lại Diệp Kiều với một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sau khi bốn vị sư huynh đi, chỉ còn lại Tần Phạn Phạn và Tạ Sơ Tuyết hai người, Diệp Kiều vô cùng nghi ngờ trình độ đặt tên của Tông chủ đời trước có vấn đề.
Nàng ra khỏi sân, tìm một khoảng đất trống hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Đến đây, làm xong sớm về tông ngủ sớm.” Tạ Sơ Tuyết búng tay một cái, một trận pháp không biết từ đâu ra bắt đầu khởi động từ trung tâm, “Chuẩn bị nhé.”
Y không biết đã bày sẵn trận pháp từ lúc nào, những hoa văn phức tạp phóng to ra, lan rộng từ dưới chân, Diệp Kiều chớp mắt đã bị cuốn vào trong trận pháp.
Khoảnh khắc bước vào trận pháp, đủ loại tấn công liên tiếp không ngừng ập đến, có kiếm sắc, có ma khí, lại có cả thuật pháp và tấn công vật lý.
Diệp Kiều bị đánh bất ngờ, suốt quá trình không tìm được vị trí phá trận.
Không bàn đến cảnh giới, trận pháp này vượt xa những gì nàng có thể tiếp cận.
Diệp Kiều suốt quá trình chỉ có thể bị động phòng thủ, nhưng cũng không chống đỡ được quá thời gian một nén hương đã bị bật ra ngoài.
Tạ Sơ Tuyết nói: “Ta đã xem qua một chút Lưu Ảnh Thạch của ngươi.”
“Ngươi dường như rất thích đánh bất ngờ kẻ địch.”
“Thỉnh thoảng quả thật có tác dụng, nhưng lỡ gặp phải người có phản ứng nhanh hơn ngươi, ngươi chỉ có nước bị áp chế thôi.” Y cụp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Kiều một lúc: “Cho nên…”
Giọng Tạ Sơ Tuyết trở nên nghiêm túc, Diệp Kiều cuối cùng cũng thu lại đánh giá không đứng đắn về y.
“Ha ha ha.” Y nở nụ cười: “Cho nên chúng ta tiếp tục nhé~~”
Diệp Kiều: “…”
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Kiều bị nhốt trong trận pháp suốt ba ngày, đến ngày thứ tư mới miễn cưỡng tìm được trận nhãn, lần này may mà vị Tiểu sư thúc này của nàng có chút lương tâm, không vẽ trận pháp tấn công nữa, nếu không nàng có lẽ không chống đỡ được ba ngày đã chết rồi.
“Ra rồi à?”
Tạ Sơ Tuyết lười biếng mở to mắt, “Cũng khá nhanh đó.”
Nhanh hơn dự tính của y một chút.
Diệp Kiều ra ngoài xong người đã mềm oặt như một cái bánh, giây tiếp theo, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã lại ở trong trận pháp.
Chết tiệt!
Diệp Kiều học được rất nhiều thứ từ trong sách, trong bí cảnh cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, nhưng chưa từng thấy trận pháp khó nhằn như vậy, kéo thôi cũng đủ kéo chết người ta.
Tạ Sơ Tuyết ban đầu rèn luyện tốc độ phản ứng của nàng, sau khi nàng đã quen với tốc độ, lại bắt đầu rèn luyện tốc độ phá trận, Huyễn trận thì thôi đi, nhiều hơn lại là Khốn trận.
Sau bảy ngày tốc độ phá trận của nàng dần nhanh hơn, chỉ là người cũng bị hành hạ đến sắp không còn.
Trong trận pháp thỉnh thoảng sẽ có yêu thú từ trong đó nhảy ra dọa ngươi, Diệp Kiều theo phản xạ dùng Đoạt Duẩn đánh tan, sau đó nàng đau khổ phát hiện trận nhãn mình vừa tìm được giây tiếp theo đã lại bị di chuyển.
“Tiểu sư thúc.” Diệp Kiều ra khỏi trận, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu, “Minh Huyền năm xưa cũng trải qua như vậy sao?”
Tạ Sơ Tuyết gật đầu, “Đúng vậy.”
Cách của Phù tu và Kiếm tu khác nhau, tuy không bị đánh, nhưng những trận pháp xuất hiện không ngừng càng khiến người ta đau đầu hơn, trong mắt Diệp Kiều dần dần không còn chút ánh sáng nào.
Nàng nằm bẹp dí trên đất, như một con cá muối không có ước mơ.
Tạ Sơ Tuyết thấy vậy liền ra sức lay nàng, lay Diệp Kiều đến mức biến thành một sợi mì biết lắc lư.
Sau đó y dường như thấy Diệp Kiều ngẩng đầu, miệng dường như phun ra một con tiểu quỷ lơ lửng.
“…” Không phải chứ? Y chớp mắt, khó hiểu nghiêng đầu.
Yếu ớt đến vậy sao?
Y nhớ Minh Huyền và Tiết Dư trước đây sức sống đều rất ngoan cường mà.
Tạ Sơ Tuyết lúc mấy vị Thân truyền này còn nhỏ còn từng thử xiên Minh Huyền và Tiết Dư lại với nhau để nướng.
Y hứng chí muốn nghiên cứu ra công thức nướng trẻ con.
Lúc đó sức sống của hai người vẫn rất ngoan cường mà, hình như, có lẽ, cũng không bị hành hạ đến mức này nhỉ?
Tần Phạn Phạn đến nơi thì thấy sư đệ của mình, đang xách cổ áo đệ tử mình.
Mà Diệp Kiều lại còn mang bộ dạng sắp chết đến nơi.
Tần Phạn Phạn nổi giận, đấm một cú vào đầu Tạ Sơ Tuyết: “Ngươi làm gì đệ tử của ta rồi?”
Tạ Sơ Tuyết: “Nó không sao.”
Diệp Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Ha ha, ta đã nói rồi mà, không phải là không sao sao?” Tạ Sơ Tuyết nở nụ cười, lập tức buông tay đang nắm cổ áo nàng ra.
Diệp Kiều “bịch” một tiếng lại rơi xuống đất.
Tần Phạn Phạn: “…”
Diệp Kiều hoàn toàn bị ngã đến tỉnh táo.
Hồn nàng lúc này vẫn còn đang lơ lửng.
“Tiểu sư thúc.” Diệp Kiều giọng điệu yếu ớt: “Có Truyền Tống Phù không?”
Nàng muốn đi tìm Đại sư huynh bọn họ.
Cả đời này không muốn dính dáng gì đến trận pháp nữa.
Tạ Sơ Tuyết chớp mắt: “Truyền Tống Phù thì không có.”
“Nhưng ngươi có thể thử Truyền Tống Trận.” Y cười híp mắt: “Truyền Tống Trận tuy có hơi tốn thời gian, nhưng một lần có thể truyền tống được rất nhiều người đó.”
“Muốn học không? Ta dạy ngươi.” Nói rồi, Tạ Sơ Tuyết kết ấn trong tay, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt, Diệp Kiều còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, giây tiếp theo dưới chân đã xuất hiện một trận pháp màu vàng nhạt.
“Nhìn này.” Y nhìn Diệp Kiều biến mất không còn tăm hơi trong trận pháp, mắt hơi mở to một lúc, giọng kinh ngạc: “Sư điệt của ta biến mất rồi!”
“…”
Tần Phạn Phạn trơ mắt nhìn đứa đệ tử lớn đùng của mình cứ thế biến mất, y lập tức nổi điên, một cú đấm đấm Tạ Sơ Tuyết lún vào trong tường, cạy cũng không ra, “Diệp Kiều nhà ta đâu rồi?”
Chết rồi sao?
“… Hình như bị Truyền Tống Trận đưa đi rồi.” Tạ Sơ Tuyết “oaoa” một tiếng, khó khăn bò ra khỏi tường, sau đó đầy máu hồi sinh, như không có chuyện gì mà đi tới, giọng điệu vui vẻ: “Cụ thể ta cũng không biết bị truyền tống đến đâu nữa.”
Phải biết, vị trí truyền tống của Truyền Tống Trận trước nay vẫn luôn không cố định.
Tiếp theo chỉ có thể chúc Diệp Kiều may mắn thôi.
Tần Phạn Phạn: “…”