Tần Phạn Phạn nghe thấy động tĩnh trong ngọc giản, biểu cảm đơ ra trong giây lát, nhanh vậy mà đã có Thân truyền của hai tông bị bắt rồi sao?
“Hết cứu rồi.” Tạ Sơ Tuyết nâng chén trà, lắc đầu, “Trông cậy vào đám Thân truyền này, Tu Chân Giới này thà rằng mau chóng hủy diệt đi cho rồi.”
Tần Phạn Phạn hiếm khi gật đầu tán thành.
Diệp Kiều đợi mãi đến tối mới khoan thai đứng dậy, nàng nhìn bộ quần áo trên người mình, sau đó cứ thế thản nhiên tìm đến một Ma tộc mà nàng đã quan sát từ lâu, vỗ nhẹ y.
“Này, huynh đệ.”
“Ngươi có bộ đồ màu khác cho ta mượn mặc thử không?” Giọng điệu của nàng vô cùng hòa nhã.
Tên Ma tộc đó nghi hoặc chớp mắt: “Sao ngươi biết ta có đồ màu khác?”
Nói thừa.
Diệp Kiều đã quan sát Ma tộc ở đây suốt ba ngày trời, mọi thông tin có thể nắm bắt được về tất cả mọi người nơi đây nàng đều đã để ý qua.
“Ta thấy ngươi lấy nó ra từ Giới Tử Đại.” Nàng tỏ vẻ ngại ngùng: “Ta thấy bộ đồ đó của ngươi khá đẹp, nên muốn mượn một bộ mặc thử.”
Trang phục của Ma tộc đều thống nhất một kiểu, nhưng bộ đồ đen trong Giới Tử Đại của y lại có màu sắc khác hẳn. Có lẽ để thể hiện cá tính, bộ đồ đen trong Giới Tử Đại của y trông vô cùng nổi bật giữa một rừng màu xám.
Y đắc ý: “Coi như ngươi có mắt nhìn.”
Đây là bộ đồ y đã dày công cải tiến, trang phục màu xám của Ma tộc đã mặc mười mấy năm, y cũng là người có trái tim thiếu nam, ngày thường không có ai, y đã lén mặc rất nhiều lần.
Không ngờ cuối cùng cũng có người có mắt nhìn độc đáo, nhận ra sự đặc biệt của y.
Diệp Kiều vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng lấy được bộ đồ đen vào tay, nhân lúc y cúi đầu sắp xếp lại Giới Tử Đại, nàng trực tiếp đánh lén, đánh ngất y.
Sau khi thay bộ đồ đó vào, nàng còn cẩn thận chỉnh trang lại, nụ cười nịnh nọt ban đầu biến mất không còn tăm hơi, nàng sải bước, chắp tay sau lưng ra vẻ ta đây không coi ai ra gì.
Tần Phạn Phạn nghe thấy động tĩnh cũng không dám hó hé tiếng nào, y cảm thấy đứa đồ đệ này lại sắp gây chuyện rồi.
Diệp Kiều uống một viên đan dược che giấu tu vi, lúc này không ai có thể nhận ra nàng chỉ mới Trúc Cơ.
Trang phục của Ma tộc đều giống nhau, thống nhất một màu xám, những ma binh khác lại chưa từng gặp cấp trên, thấy Diệp Kiều ăn mặc nổi bật như hạc giữa bầy gà, đều đưa mắt nhìn nhau.
Lầm tưởng Diệp Kiều là người được cấp trên phái xuống giám sát bọn họ.
“Đại nhân là?” Một ma binh xoa tay, thăm dò hỏi một câu.
Diệp Kiều nhếch môi cười, đi đến trước mặt bọn họ, hừ lạnh một tiếng, vô cùng tàn ác: “Thánh nữ phái ta đến xem hai tên Thân truyền mà các ngươi bắt được, còn ngẩn ra đó làm gì? Muốn chết sao?”
Giọng điệu nàng thiếu kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng, ma binh bị đá cũng không dám cãi lại, chỉ đành cười làm lành: “Ồ ồ, thì ra là Đại nhân do cấp trên phái đến, hai tên Thân truyền đó đang ở trong địa lao, ta dẫn Đại nhân đi xem.”
Ma binh thầm lẩm bẩm, sao mình lại không biết Thánh nữ còn phái người đến?
Y thăm dò hỏi: “Không biết Thánh nữ đã nói thế nào? Đại nhân lại là vị nào?”
Những lời đầy thăm dò này, khiến Tần Phạn Phạn nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.
Diệp Kiều lại cười càng thêm rạng rỡ, “Ồ? Ngươi muốn biết ta là ai sao?”
Nàng xem phim truyền hình bao nhiêu năm như vậy, sớm đã ngộ ra một đạo lý.
Diễn xuất gượng gạo không sao, gặp người cứ cười là được.
Cười càng biến thái, càng có thể làm nổi bật khí chất của một kẻ điên, như vậy sẽ không ai nghi ngờ mình nữa.
Thiếu nữ giữ nụ cười lúc nắng lúc mưa, một thân áo đen như hòa làm một với màn đêm, dưới bầu không khí âm u lại càng trở nên sâu không lường được.
Tên Ma tộc đó tim đập thịch một cái, đột nhiên nhớ ra tính tình của mấy vị Đại nhân này không tốt lắm, đặc biệt là trong tình huống Diệp Kiều cười rạng rỡ như vậy, sợ mình nói thêm câu nữa, y sẽ vặn gãy đầu mình mất.
“Không, không dám.” Y vội vàng cúi đầu: “Chúng tôi lập tức dẫn đường cho Đại nhân.”
Diệp Kiều cố tình dùng tóc che mặt, sợ diễn xuất gượng gạo của mình sẽ khiến ngũ quan mất kiểm soát.
Trên đường đi, nàng thấy ai không vừa mắt là trực tiếp đá qua, dáng vẻ không coi ai ra gì đó, càng khiến đám ma binh thêm kinh hồn bạt vía, tin chắc rằng nàng là Đại nhân do cấp trên phái đến.
Ma tộc ở địa lao ngay cả dũng khí nhìn nàng cũng không có, suốt quá trình đều cúi đầu cẩn thận.
Mà Diệp Kiều nhân cơ hội làm oai làm phách đương nhiên càng không thể chột dạ, chắp tay sau lưng đi vào trong.
Nàng lơ đãng hỏi: “Hai đệ tử của hai tông bị bắt về định sắp xếp thế nào?”
“Đám tu sĩ này rất trọng tình nghĩa.” Ma tộc bắt đầu cười gằn: “Đám Thân truyền đó chắc chắn sẽ đến cứu người, đến lúc đó chúng ta nhất định có thể một lưới bắt hết.”
“Chút Thân truyền của Tu Chân Giới mà thôi.” Ma tộc cười lớn: “Chẳng bao lâu nữa, Ma Tộc chúng ta nhất định sẽ thống nhất Tu Chân Giới.”
Diệp Kiều nhìn đám Ma tộc đang cười lớn, cảm thấy nếu mình không cười sẽ không hòa đồng.
Thế là cũng cất tiếng cười theo: “Ha ha ha ha!”
Tiếng cười như của Gula Nala Hắc Ám Thần một trước một sau truyền ra, dọa hai Thân truyền đang bị trói sợ đến mặt mày trắng bệch.
Tống Hàn Thanh và Diệp Thanh Hàn đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ cảm thấy hôm nay hai người họ e là phải bỏ mạng ở đây rồi.
Đám Ma tộc này, mẹ nó chẳng có ai là người bình thường cả.
Diệp Kiều bước vào địa lao, thấy hai người quen cũ, nàng khẽ “chậc” một tiếng trong lòng, đè giọng rất thấp. “Của Vấn Kiếm Tông và Nguyệt Thanh Tông à?”
Nàng đã nói rồi mà, là ai lại thích tìm chết như vậy, dám xông vào dù biết có nguy cơ bị bắt.
Nếu là hai người này, thì có thể giải thích được rồi.
Diệp Thanh Hàn đối diện với ánh mắt chế nhạo của nàng, vẻ mặt hơi căng lại, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, “Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đợi đến ngày sau, ta nhất định sẽ san bằng Ma giới các ngươi!”
Diệp Kiều suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Không hổ là Long Ngạo Thiên phiên bản tu chân, đã vào tù rồi mà còn không quên nói lời tàn nhẫn, y cũng không xem thử đây là địa bàn của ai.
“To gan.” Ma binh bên cạnh lập tức nịnh nọt đá qua: “Dám vô lễ với Đại nhân!”
Diệp Thanh Hàn chưa từng chịu nỗi nhục này, y nghiến răng, giọng đột nhiên cao lên, ánh mắt lạnh như xương: “Muốn giết muốn xẻ tùy ngươi.”
“Đệ tử chính đạo chúng ta, tuyệt đối không thể cúi đầu trước các ngươi.”
Diệp Kiều trong lòng chậc chậc hai tiếng.
Cũng có khí phách đấy.
Tống Hàn Thanh yếu ớt lên tiếng: “Diệp Thanh Hàn…” Y vẫn khá thức thời là tuấn kiệt.
Tống Hàn Thanh là người có thể co có thể duỗi, thấy Diệp Thanh Hàn đến lúc này rồi mà còn không quên nói khoác, không nhịn được nhắc nhở: “Ngươi không muốn sống thì đừng kéo ta theo được không?”
Diệp Thanh Hàn khoác lác còn nhất quyết phải kéo theo mình.
Mặt Tống Hàn Thanh méo đi trong giây lát, y còn chưa muốn chết đâu.
Diệp Kiều xem kịch đủ rồi, liếc nhìn mấy Ma tộc đang vây quanh đây, một tát vỗ qua: “Ngẩn ra đó làm gì? Cút hết ra ngoài.”
Dáng vẻ lúc nắng lúc mưa đó khiến mấy Ma tộc vội vàng chạy ra ngoài.
Đợi đám Ma tộc đi hết, Diệp Kiều tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Các ngươi đến Ma Tộc của bọn ta làm gì?” Nàng đá đá Diệp Thanh Hàn, không ngờ đến lúc này rồi mà còn có hai người đến nộp mạng.
Diệp Thanh Hàn cười lạnh: “Tự nhiên là có một ngày, san bằng cái Ma Tộc nhỏ bé này của các ngươi!”
Tống Hàn Thanh: “Ngươi bớt nói hai câu đi.”
Không ngờ sắc mặt của tên Ma tộc đó lại méo mó đến vậy sao?
Diệp Kiều cười đến mức biểu cảm trên mặt suýt chút nữa đã không kiểm soát được, nàng hứng thú “ồ” một tiếng, “Nói cách khác, các ngươi ngay cả tình hình của Ma Tộc bọn ta cũng chưa tìm hiểu rõ đã không biết sống chết mà chạy đến đây?”
Lứa Thân truyền này dũng cảm vậy sao?
Một tiếng “Ma Tộc bọn ta” của nàng, như thể thật sự coi mình là lão đại ở đây, dáng vẻ thành thạo đó khiến Tần Phạn Phạn nghe mà cũng cảm thấy đứa trẻ này ở trong bí cảnh vẫn còn kiềm chế rồi.
Lần này vậy mà lại trực tiếp làm oai làm phách trên địa bàn của Ma Tộc.
Hay lắm.
Diệp Thanh Hàn tưởng nàng đang mở miệng sỉ nhục mình, bèn mặt không cảm xúc lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
Biểu cảm của Tống Hàn Thanh cũng trở nên bất an hơn, y không ngờ mình lại có thể rơi vào địa bàn của Ma Tộc, tình cảnh nguy hiểm này khiến tim y đập loạn không yên.
Diệp Thanh Hàn cau mày, khóe môi mím càng chặt hơn, không biết tại sao, y cứ cảm thấy giọng nói này… rất quen?
Nhưng lại không nhớ đã nghe qua ở đâu rồi.
Diệp Kiều thấy hai người đều không lên tiếng, ai nấy đều cảnh giác nhìn mình, như thể nàng là yêu ma quỷ quái gì đó, nàng nhếch môi, cười càng vui vẻ hơn.
Tục ngữ có câu ngươi không tốt thì chính là trời quang, ngươi mà bình an, vậy thì còn gì là trời.
Biểu cảm của hai người này đều khá đặc sắc, rõ ràng đã tự mình tưởng tượng thành con hồng thủy mãnh thú nào đó rồi.
Tống Hàn Thanh nhìn vị cấp cao của Ma Tộc này cười đến ngả nghiêng ngả ngửa như một kẻ điên, quyết định tiếp tục nhẫn nhịn.
—— Tên Ma tộc này bị điên rồi, mình cứ đừng chọc nàng ta trước đã.
Diệp Thanh Hàn tuy không sợ nàng, nhưng cũng cảm thấy tên Ma tộc này không bình thường lắm.
Tu vi không nhìn ra sâu cạn, tóc che nửa mày mắt, tiếng cười ngông cuồng giống hệt một kẻ biến thái.
Diệp Kiều tự mình thưởng thức đủ biểu cảm đặc sắc của hai người xong, bình tĩnh đặt chân xuống.
Nàng vén mái tóc dài lộn xộn ra, để lộ đôi mày mắt trong trẻo mà họ vô cùng quen thuộc, Diệp Kiều vui không tả xiết: “Này.”
“Nhớ ta không?”
Chết tiệt.
“Thế nào.” Diệp Kiều đối diện với ánh mắt chấn động như động đất của hai người, vỗ tay cười, “Bất ngờ không, ngạc nhiên không? Kích thích chứ?”
**
Sốt cao khó chịu quá, ba mươi chín độ, các tình yêu nhất định phải phòng bị cẩn thận nhé, khó chịu chết mất.