Tống Hàn Thanh: “...”
Đôi mắt hắn cũng hơi tròn xoe trong chốc lát, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Diệp Kiều, ngươi có thể quá mục bất vong sao?!” Tống Hàn Thanh bất giác chất vấn, hắn lại nhớ tới lúc trước Diệp Kiều tìm mình mượn tâm pháp, nếu đối phương thật sự có thể quá mục bất vong, hóa ra cuối cùng, mẹ nó, thằng hề lại là chính mình?
Tâm trạng Tống Hàn Thanh khốn nạn cực kỳ, vừa hỏi xong thì phát hiện Diệp Kiều chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái, mà lướt thẳng qua hắn, mở cửa lớn đi vào bảo khố.
Tống Hàn Thanh chỉ đành nhận rõ tình hình, bây giờ không phải là lúc để hắn chất vấn, hắn miễn cưỡng đè nén sự kinh hãi, quyết định sau khi về tông sẽ lại mở một cuộc họp nhắm vào Diệp Kiều.
Pháp khí ở Tu Chân Giới được phân chia cấp bậc, nhưng ba người bây giờ đều là tay mơ, không nghiên cứu gì nhiều về pháp khí, đương nhiên là vớ được cái gì thì lấy cái đó.
Bên trong có cả đan dược, công pháp, thậm chí là tâm pháp, Diệp Kiều không dám động vào mấy thứ công pháp, chém gió thì chém gió, chứ nàng không muốn thật sự trở thành người của Ma Tộc.
Thế là chỉ có thể chuyên lựa pháp khí bỏ vào Giới Tử Đại.
“Tại sao tông môn chúng ta không có nhiều pháp khí như vậy?”
Diệp Kiều cho đến nay, hai món duy nhất là Đoạt Duẩn và Khổn Yêu Thằng đều là dựa vào nỗ lực của chính mình mà có được.
Ồ, lang hào bút là do Minh Huyền và Mộc Trọng Hy hai vị sư huynh mỗi người cho nàng một cái.
Tóm lại là, muốn gì không có nấy, tất cả đều dựa vào sư huynh cứu tế.
“Không có Khí tu.” Diệp Thanh Hàn chỉ có thể trả lời nàng như vậy, đây là sự thật, giọng y lạnh nhạt: “Ngươi có thể đến Thành Phong Tông mua, chỉ là đắt thôi.”
Pháp khí tốt một chút đều rất đắt, pháp khí không tốt thì lại không cần phải mua, thế nên pháp khí mà Khí tu luyện ra lại càng đắt hơn, Diệp Kiều quyết định sau này sẽ đối xử tôn trọng với Đoàn Hoành Đao hơn.
Pháp khí của các đại tông môn cũng rất ít, so ra thì Ma Tộc lại chẳng chút kiêng dè, bọn họ đốt giết cướp bóc, các loại pháp khí và ma khí cướp được đều có đủ, bọn họ cũng không biết thưởng thức, cướp về là vứt lung tung khắp nơi, nhiều vô số kể.
Diệp Kiều lướt mắt qua cũng thấy hoa cả mắt.
“La bàn.” Tống Hàn Thanh lắc lắc pháp khí mình chọn trong tay, “Dùng để bày trận.”
Trận pháp cần phải bày bố trước, có la bàn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hắn lấy la bàn xong lại chọn thêm một pháp khí phòng ngự để bảo mệnh.
Diệp Thanh Hàn chọn thanh kiếm thuận tay nhất, y không có bản mệnh kiếm, đợi Kiếm quật mở ra sẽ vào chọn sau, lúc giao đấu kiếm trong tay rất dễ bị gãy, nhưng tài nguyên của Vấn Kiếm Tông cũng khá thiếu thốn, gãy rồi phải mất rất nhiều ngày mới có kiếm mới.
Lúc này đương nhiên phải cố gắng lấy thêm mấy thanh kiếm.
Diệp Kiều cũng phát hiện mấy pháp khí khá thú vị, vì thời gian gấp gáp, không có thời gian nghiên cứu kỹ, chỉ đành nhét hết những thứ mình thấy vừa mắt vào trong Giới Tử Đại.
Tống Hàn Thanh nhìn mà mí mắt cũng không nhịn được giật giật.
Rốt cuộc bọn ta là Ma Tộc, hay ngươi mới là Ma Tộc?
Lấy đồ mà chẳng chút khách sáo.
Sau khi vơ vét gần hết, ba người cũng không ở lại thêm, Diệp Kiều kháp quyết đặt cấm chế trở lại như cũ.
Trong lúc đó nàng lại uống thêm không ít đan dược.
Diệp Thanh Hàn vẻ mặt không chút biểu cảm, trong lòng lại có chút ngưỡng mộ.
… Trường Minh Tông vậy mà lại có nhiều đan dược đến thế sao? Bị nàng ăn như ăn kẹo đậu.
Tống Hàn Thanh nhìn tốc độ kháp quyết của nàng, cũng có chút nhập tâm, trí nhớ của hắn tuy không đến mức quá mục bất vong, nhưng cũng không tệ, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ Chú ấn mà Diệp Kiều đã đánh ra, sau đó đột nhiên có cảm xúc mà nói: “Diệp Kiều.”
Lúc nàng quay đầu lại với vẻ khó hiểu, Tống Hàn Thanh nói: “Nếu như khi xưa sư phụ giữ ngươi lại, ngươi có đến làm sư muội của ta không?”
Diệp Kiều khựng lại, nhìn hắn, trả lời rất ngắn gọn: “Không.”
Kể từ ngày xuống núi, nàng chưa từng có ý định quay đầu.
“Hơn nữa đó chỉ là giả thiết của ngươi thôi.” Diệp Kiều cắt ngang ảo tưởng của hắn, “Vân Ngân sẽ không giữ lại một đệ tử Luyện Khí có trung phẩm linh căn, ngươi cũng sẽ không để tâm đến một sư muội nội môn có thiên phú tầm thường.”
Tống Hàn Thanh dần dần không nói gì nữa.
Nàng nói không sai.
Cho đến tận bây giờ, hắn mới thật sự để Diệp Kiều vào mắt.
Nhưng Tu Chân Giới chẳng phải là như vậy sao? Chỉ đủ đặc biệt mới được người khác nhớ đến.
“Trí nhớ của ngươi rất tốt.” Hắn nói: “Nếu ngươi muốn thể hiện bản thân, không đến mức nhiều năm như vậy ở Nguyệt Thanh Tông lại chẳng có chút tiếng tăm nào chứ? Nếu ngươi sớm thể hiện thiên phú của mình…”
Tống Hàn Thanh cảm thấy Nguyệt Thanh Tông cũng không phải là loại tông môn sẽ phớt lờ thiên tài.
Diệp Kiều nhún vai: “Đừng đừng đừng, các ngươi chẳng qua chỉ là không có được nên càng không cam tâm thôi.”
“Sao nào?” Nàng nói, còn vênh váo mấy câu: “Đột nhiên phát hiện ta lợi hại hơn vị sư muội thiên tài kia của ngươi? Hối hận rồi à?”
Khóe môi Tống Hàn Thanh hơi mím lại, cảm xúc trong mắt không chút gợn sóng: “Ta chỉ tò mò thôi.”
Tò mò nếu sư phụ giữ nàng lại, mọi chuyện có trở nên khác đi không?
Diệp Kiều: “Đừng có nghĩ nữa.”
Nàng lười biếng ngáp một cái, hất cằm: “Ta là đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông các ngươi cả đời này cũng không có được đâu.”
Tống Hàn Thanh: “…” Chết tiệt.
*
Ba người gần như là thu hoạch đầy ắp mà trở về, Diệp Kiều vì tiêu hao quá nhiều, thật sự quá mệt nên vừa về đã ngủ ngay.
“Bên Vân Thủy Thành có tin tức truyền đến, nói là có hai Kim Đan bị bắt, người của chúng ta còn lại ở bên ngoài không dám vào trong.”
Dù sao cũng là Thân truyền của đại tông môn, tuy ai nấy đều ngu ngốc, nhưng bản lĩnh cũng có.
Đám Ma Tộc đơn giản mở một cuộc họp, quyết định đẩy nhanh tốc độ bao vây bọn họ, quyết định đột ngột muốn bắt Thân truyền để góp vui cũng là mệnh lệnh của đại nhân cấp trên, nghe nói là rất hứng thú với Đại bỉ của lứa Thân truyền lần này.
Thế là tung tin ra chờ đám người này mắc câu.
“Không ngờ bọn họ cũng có chút đầu óc, nhìn ra được là âm mưu.” A Đại khẽ cười gằn hai tiếng: “Tiếc là bọn họ không ngờ, Thánh nữ của chúng ta đã đột phá Nguyên Anh kỳ rồi nhỉ?”
Diệp Kiều vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, thần sắc vô cùng lạnh nhạt.
“Chúng ta đi.” Nàng dù sao cũng sợ vị Thánh nữ kia sẽ quay về sớm, bèn vẫy tay, giọng điệu nhàn nhạt: “Ta sẽ dẫn các ngươi san bằng Ngũ Tông.”
Tông chủ Bích Thủy Tông: “… Ai, thời kỳ trung nhị của đứa trẻ này đã qua chưa vậy?”
Tần Phạn Phạn suy nghĩ một lát về tuổi của Diệp Kiều: “Chưa đâu.” Mới mười lăm tuổi, mắc bệnh trung nhị cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ đầu của các Tông chủ Ngũ Tông đều dí vào ngọc giản, ai cũng muốn nghe xem bên Ma Tộc rốt cuộc đang làm trò quỷ gì, không nghi ngờ gì nữa, Diệp Kiều đã trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Vân Ngân nghe thấy đồ đệ nhà mình hỏi câu ‘Nếu như sư phụ khi xưa giữ ngươi lại, ngươi có đến làm sư muội của ta không’, mặt y xanh rồi lại đỏ.
Dù cách một cái ngọc giản cũng có thể cảm nhận được tiếng cười nhạo âm thầm của mấy lão thất phu khác.
Tống Hàn Thanh hỏi câu này, chẳng phải là đang tát vào mặt y sao?
Chẳng phải là đang nói, nếu lúc trước Vân Ngân không làm quá tuyệt tình, nàng có lẽ đã ở lại Nguyệt Thanh Tông rồi.
Chuyện khiến y mất mặt hơn còn ở phía sau.
Diệp Kiều vậy mà lại nhẹ nhàng đáp một câu ‘không’.
Tần Phạn Phạn lúc đó liền bật cười, đầy ẩn ý nói: “Cứ giữ lấy bảo bối Vân Thước của ngươi đi, Diệp Kiều nhà ta không thèm tông môn các ngươi đâu.”
Vân Ngân lại tự kỷ rồi.
Y đương nhiên cũng biết chuyện lúc trước mình làm không được đạo đức cho lắm, nhưng Diệp Kiều là do y nhặt về, chỉ là một cây linh thảo thôi, có cần phải xuống núi không?
Trong mắt y, nếu đệ tử đều phản nghịch như Diệp Kiều, vậy y không thể dạy dỗ một chút sao?
Ngũ Tông đều trừng phạt đệ tử như vậy, Vân Ngân không cảm thấy mình có gì sai, lại chẳng phải ai cũng giống Tần Phạn Phạn, giáo dục theo kiểu thả rông