Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-100 - Chương 56: Các ngươi ngu, trách được ai

Diệp Kiều ngồi trong trận pháp xem kịch hồi lâu, cuối cùng rút ra kết luận, Diệp Thanh Hàn cũng không được mấy đâu nhỉ.

Khiến y ngay cả cơ hội tiếp cận cũng chẳng có.

Người của hai tông lúc này đều đã bị thương, rơi vào thế giằng co không ai làm gì được ai. Tống Hàn Thanh bày trận nhanh, Diệp Thanh Hàn lại càng dứt khoát hơn, thẳng thừng dùng kiếm phá trận, cách này quá hao tổn linh khí, nhưng thấy bí cảnh còn hai ngày nữa là kết thúc, y cũng chẳng còn để tâm nhiều đến thế nữa.

Nếu không loại Nguyệt Thanh Tông, đội sổ chính là Vấn Kiếm Tông của bọn họ.

“Phù tu vẫn lợi hại thật.” Tiết Dư dí đầu qua: “Ta quyết định sau này sẽ đối xử tốt với Minh Huyền hơn một chút.”

Trong trận pháp có chuyện gì bọn họ đều không thấy, mấy người họ cứ thế mà ngồi xuống xem kịch.

Mộc Trọng Hy lôi ra một nắm hạt dưa: “Ăn không?”

Ba người lần lượt nhận lấy, chẳng chút bận lòng mà bắt đầu cắn hạt dưa.

“Đây là Cấm Cố Trận.” Diệp Kiều nói: “Một loại trận pháp của Nguyệt Thanh Tông, không có mấy sát thương, thời gian tồn tại rất ngắn. Đợi trận pháp bị phá chúng ta hãy ra giúp Diệp Thanh Hàn.”

Bây giờ bảo Trường Minh Tông bọn họ ra sức là chuyện không thể, kẻ chịu thiệt chỉ có thể là năm người của Vấn Kiếm Tông.

Tống Hàn Thanh thấy mấy người Trường Minh Tông không chút động tĩnh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Cấm Cố Trận là một trận pháp yếu ớt, nếu muốn ra, cũng không phải là không thể cưỡng ép phá vỡ, lẽ nào trận pháp của bọn họ quá mạnh sao?

Tống Hàn Thanh không nghĩ nhiều, dù sao có thể giữ chân mấy người Trường Minh Tông đó cũng được, nếu không bốn người bọn họ đối phó với Thân truyền của hai tông, hiển nhiên cũng chật vật vô cùng.

Người của hai tông đánh nhau trời đất mù mịt, Diệp Kiều cắn hết hạt dưa trong tay, nhìn Cấm Cố Trận biến mất, vỗ tay: “Chúng ta đi.”

Tạm thời không cần biết sau này thế nào, nhưng bây giờ Nguyệt Thanh Tông phải bị loại.

Cùng với sự biến mất của Cấm Cố Trận, Tống Hàn Thanh ngay lập tức chú ý đến tình hình của Diệp Kiều, thật là hết nói nổi, người này cảm giác tồn tại quá mạnh.

Đặc biệt là bóng ma bị đánh lén vẫn còn rành rành trước mắt, khiến y luôn theo thói quen mà phải phân tâm lưu ý Diệp Kiều thêm vài cái.

Chu Hành Vân thở dài một hơi, chậm rãi chặn đường Tống Hàn Thanh, đồng thời nghiêng đầu nhìn Diệp Kiều: “Muội và Mộc Trọng Hy đi giải quyết hai người còn lại đi.”

Tống Hàn Thanh nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Chu Hành Vân, đã lâu không cảm nhận được cảm giác bị áp bức, vẻ mặt y hơi căng lại.

“Ta nghiêm túc rồi đây.”

Chu Hành Vân rút kiếm về, quay đầu bỏ chạy, giọng điệu nhàn nhạt: “Lừa ngươi đó.”

Tống Hàn Thanh: “…”

Mặt y không khống chế được mà biến sắc trong giây lát, lập tức đuổi theo.

Tống Hàn Thanh biết Chu Hành Vân khó đối phó, thậm chí y có thể sẽ đánh không lại, vừa rồi chỉ có ý định thăm dò đối phương, kết quả Chu Hành Vân trực tiếp không đánh mà lui.

Chu Hành Vân chuồn nhanh, Tống Hàn Thanh cũng bám riết không tha, cảnh tượng ngươi là gió ta là cát khiến tu sĩ ngoài sân vô cùng kinh ngạc.

“Kẻ nào chưa rõ xin hỏi, hai vị Thân truyền này đang làm trò gì vậy?”

“Ta mong chờ bọn họ gặp nhau đánh một trận lâu lắm rồi đó.”

Có thể làm Thủ tịch đệ tử, trình độ trận pháp của Tống Hàn Thanh không thua kém người khác, ở một nơi thích hợp, y thậm chí có thể đánh ngang tay với Diệp Thanh Hàn, kết quả là, người ta căn bản không thèm đánh với y.

Diệp Kiều và Tô Trọc chạm mặt nhau, lòng dạ đã rõ, lời thừa chẳng thốt.

Phù lục trên đầu ngón tay Tô Trọc bay lượn, hai lá Phù lục theo một hướng hiểm hóc tấn công về phía nàng, Diệp Kiều cảnh giới kém một bậc, không né được, bị dán trúng người.

Hai lá Phù lục cứ thế dễ dàng đóng đinh nàng tại chỗ.

Tô Trọc thầm nghĩ, cũng chỉ đến thế thôi.

Rõ ràng chỉ là một Trúc Cơ, thế mà lại khiến Tống Hàn Thanh đến mức cỏ cây cũng là giặc.

Ngay lúc y dễ dàng khống chế Diệp Kiều, vừa mới đến gần định lấy túi Giới Tử của nàng, chợt, giây phút tiếp theo thiếu nữ vốn không thể động đậy đột nhiên ngẩng đầu, một cước hung hăng đá về phía y.

Phù tu bị áp sát đều là một lũ yếu ớt, một cước của Diệp Kiều trực tiếp đá gãy xương sườn của Tô Trọc, y đau đến mức mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, không hiểu tại sao nàng lại có thể cử động.

Diệp Kiều không có ý định giải thích, lấy hai lá Phù lục giống hệt của Tô Trọc, dán lên người y.

Rất nhanh đã tìm thấy thẻ thân phận của Tô Trọc từ trong túi Giới Tử.

Thấy nàng sắp bóp nát, sắc mặt Tô Trọc trắng bệch, gần như theo bản năng mà hét lên một tiếng: “Nhị sư tỷ.”

Y định chơi trò tình cảm, ảo tưởng có thể khơi dậy ký ức của Diệp Kiều lúc còn ở Nguyệt Thanh Tông.

Nhưng Diệp Kiều không cho y cơ hội nói năng lôi thôi, ra tay bóp nát nói lời tạm biệt với Tô Trọc.

Bên nàng vừa giải quyết xong Tô Trọc, Mộc Trọng Hy cũng đã xử lý xong Kiếm tu của Nguyệt Thanh Tông.

Trước khi Diệp Kiều ra tay, mấy vị Thân truyền của Nguyệt Thanh Tông này đã bị Diệp Thanh Hàn bọn họ tiêu hao một phen, linh lực cạn kiệt căn bản không đủ để tiếp tục chống đỡ.

Thế nên mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Diệp Thanh Hàn thấy Chu Hành Vân chậm rãi chơi trò mèo vờn chuột với Tống Hàn Thanh, khóe miệng y co giật, cuối cùng không nhịn nổi nữa, xách kiếm tự mình ra trận.

Vốn nghĩ có thể xem kiếm pháp của Chu Hành Vân, nhân tiện mình cũng có thể tiết kiệm chút sức lực, kết quả Diệp Thanh Hàn quên mất, Chu Hành Vân là một người có thể nằm thì tuyệt đối không đứng.

Đối mặt với sự vây công của Chu Hành Vân và Diệp Thanh Hàn, Tống Hàn Thanh còn chưa kịp kháp một pháp quyết truyền tống, một thanh kiếm đã lặng lẽ kề lên yết hầu y.

Diệp Thanh Hàn lạnh giọng hỏi: “Tự mình bóp, hay là để bọn ta giúp?”

Sau khi xác định dù bị loại cũng có thể giữ vững thứ hạng trong top ba, Tống Hàn Thanh dứt khoát bóp nát thẻ thân phận.

Nguyệt Thanh Tông đối với vị trí tông môn đệ nhất không có chấp niệm gì, trận đấu này cũng đủ để chứng minh Nguyệt Thanh Tông bọn họ, dù bị loại tâm trạng Tống Hàn Thanh cũng khá tốt, cuối cùng y cũng rửa được nỗi nhục rồi!

Khán giả xem đến nín thở:

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”

“Nguyệt Thanh Tông không hổ là đại tông quy tụ các Phù tu của Tu Chân Giới, lợi hại.”

“Khoan đã…”

“Hình như vẫn chưa kết thúc.”

Bốn Phù tu đã đi ba, bây giờ chỉ còn lại một mình Vân Thước.

Lúc Diệp Thanh Hàn và Tống Hàn Thanh đánh nhau ác liệt, Vân Thước không muốn đắc tội với người của tông nào cả, suốt quá trình giả chết triệt để, hành vi này khiến các trưởng lão khác xem đến cau mày.

Không có chút tinh thần hợp tác nào, Vân Ngân rốt cuộc tìm đệ tử này từ đâu ra vậy?

Diệp Kiều chú ý đến Vân Thước ở trong góc, nàng không chút do dự: “Lên.”

Vây đánh nàng ta.

Kết quả Diệp Thanh Hàn chủ động dễ dàng hóa giải kiếm chiêu của nàng, trường kiếm trong tay thiếu niên chỉ thẳng vào Diệp Kiều.

Vấn Kiếm Tông bọn họ cần giữ lại một Phù tu dẫn đường, Vân Thước tính cách dịu dàng, không cần lo lắng sẽ giữa đường phản bội, là người thích hợp nhất.

Còn về đám người Trường Minh Tông.

Sau khi ba người của Nguyệt Thanh Tông bị loại, tự nhiên cũng không còn tác dụng gì nữa.

“Này này này. Lợi dụng xong bọn ta rồi phản bội, không hay lắm đâu?” Mộc Trọng Hy vươn tay mỉm cười đẩy kiếm y ra, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, “Nói là liên thủ mà? Bọn ta không phải là đồng minh của ngươi sao?”

Diệp Thanh Hàn giọng điệu lạnh nhạt: “Các ngươi ngu, trách được ai.”

Người của Trường Minh Tông trước nay vẫn luôn ngu ngốc, Diệp Thanh Hàn không cảm thấy phản bội có gì sai, bí cảnh so chính là sự hợp tác và chiến lược.

Ngay khoảnh khắc y dứt lời.

Xích sắt màu vàng hình thành trận pháp tụ lại giữa không trung, xung quanh dựng lên một tấm bình phong vô hình.

Tứ Phương Trận, khóa.

Ánh sáng rực rỡ, trận pháp quen thuộc khiến mấy người hơi mở to mắt.

“Thật là!” Sở Hành Chi thấy trận pháp trên đầu, phản ứng đầu tiên chính là: “Đám sâu bọ Nguyệt Thanh Tông đó chơi không lại, đành đánh lén sao?”

Tiểu sư muội nhìn trận pháp dưới chân, cau mày: “Nhưng mà, Phù tu của Nguyệt Thanh Tông không phải chỉ còn một người thôi sao?”

Vậy trận pháp này là ai bày ra?

Lẽ nào Minh Huyền có thể giữa đường hồi sinh sao?

Diệp Thanh Hàn vào khoảnh khắc này đột nhiên nhận ra mình đã bỏ sót điều gì.

Chỉ thấy y đột ngột quay đầu, thấy Diệp Kiều đang mỉm cười hướng về phía bọn họ, lòng bàn tay hơi khẽ xoay, thủ thế chính là thủ thế khởi đầu thông dụng lúc các Phù tu bày trận.

Nàng chậm rãi nhả chữ: “Các ngươi ngu, trách được ai.”

-

Còn một chương nữa, phù phù.