Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-100 - Chương 54: Đây chính là át chủ bài của các ngươi?

Tông chủ Thành Phong Tông nheo mắt lại.

Lòng y trùng xuống.

Bảo sao đám người Trường Minh Tông chẳng hề sốt ruột, hóa ra là đã có chuẩn bị.

“Thì ra đây chính là át chủ bài của Trường Minh Tông các ngươi.”

Một Phù tu, một Kiếm Phù song tu.

Mấy vị trưởng lão vạn lần không ngờ, đám người Trường Minh Tông này lại có thể giấu kỹ đến vậy, lâu đến thế mà không hề có chút tin tức nào về việc có đệ tử song tu hai đạo.

“Cho phép các ngươi giấu một chiêu, lại không cho phép tông chúng ta có thêm một thiên tài sao?” Tần Phạn Phạn lập tức ưỡn thẳng lưng, khóe môi nhếch lên, dùng giọng điệu tương tự, đắc ý đáp lại: “Bọn ta đây gọi là chiến lược.”

Trong nháy mắt, y đã quên sạch sành sanh những thói xấu nhỏ nhặt của Diệp Kiều như thích trốn học, ngày nào cũng ngủ, lêu lổng.

Có gì đâu chứ?! Có lẽ là nàng mệt thôi, Kiếm Phù song tu Thức hải rất dễ mệt mỏi, Diệp Kiều đó gọi là lười biếng sao? Nàng chỉ mệt thôi.

Tần Phạn Phạn trong khoảnh khắc này đã tìm xong mọi lý do cho vị đệ tử thân yêu của mình.

“Các ngươi đều biết chuyện này từ lâu rồi sao?” Triệu trưởng lão hoàn toàn ngơ ngác, chọt chọt Đoàn Dự bên cạnh, “Nha đầu Diệp Kiều kia lại là Kiếm Phù song tu sao?”

Trước đây lão già của Thành Phong Tông kia ngày nào cũng hỏi ta một đống câu hỏi khó hiểu.

Triệu trưởng lão lúc đó còn cảm thấy lão già kia có ý đồ xấu, hóa ra là hôm đó đã nhìn ra chút manh mối, đến để thăm dò ta.

Đoàn Dự: “…” Y mà biết thì còn ngày nào cũng hành Diệp Kiều ra bã sao?

Phù tu và Đan tu trong Tu Chân Giới đều khá hiếm, Trường Minh Tông bao nhiêu năm như vậy mới đợi được Minh Huyền và Tiết Dư, chắc chắn phải bảo vệ một chút, vì vậy trong lúc huấn luyện người thường xuyên bị ăn đòn chỉ có Mộc Trọng Hy và Diệp Kiều.

Nhưng mà… Đoàn Dự chột dạ nghĩ, nha đầu Diệp Kiều kia da dày thịt béo, chắc là không sao đâu.

Diệp Kiều dùng chính là thủ thế khởi đầu của Nguyệt Thanh Tông, nàng cũng không sợ bị nhận ra, sau khi trận pháp vỡ tan, nàng kéo Tứ sư huynh lại, “Tiếp theo đừng có đi lung tung, cứ đi theo ta là được.”

Trận pháp thiên biến vạn hóa, bắt nguồn từ các tông môn từ trăm năm trước, có vài trận pháp Diệp Kiều còn chưa từng thấy qua.

Tu sĩ bên ngoài cũng bùng nổ rồi.

“Diệp Kiều này có lai lịch gì vậy? Kiếm Phù song tu? Trường Minh Tông giấu kỹ thật.”

Diệp Kiều có thể dùng tu vi Trúc Cơ, linh căn tầm thường mà trở thành Thân truyền, tất cả mọi người đều cho rằng Trường Minh Tông là đã nát còn phá cho nát bét.

Không ngờ vị tiểu sư muội này lại thật sự có bản lĩnh.

Có fan của Vấn Kiếm Tông thấy vậy không kìm được nữa:

“Vậy ta đi xem tình hình bên Trường Minh Tông đây. Huynh đệ, nếu ta đi không trở lại, các ngươi nhớ theo sau nhé.”

Kiếm Phù song tu đó, người đầu tiên trong Tu Chân Giới, ai lại không muốn xem náo nhiệt chứ.

“Nông cạn.” Có tu sĩ mắng: “Không như ta, ta đi xem Trường Minh Tông, không phải vì nàng có thể song tu hai đạo, mà chủ yếu là muốn xem nàng còn có thể quậy thế nào nữa.”

Diệp Kiều hoàn toàn không biết đến sự chấn động mà mình đã gây ra cho thế giới bên ngoài, vẫn đang tán gẫu: “Trên đường các huynh có gặp Tống Hàn Thanh không?”

Nơi nàng treo Tống Hàn Thanh cũng khá dễ thấy, chắc là mọi người đều vây xem một chút rồi nhỉ?

Mộc Trọng Hy vô cùng phấn khích: “Gặp rồi, ta còn dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại, lát nữa lên diễn đàn xem có ai mua không, ta dùng sáu viên Lưu Ảnh Thạch, có thể bán với giá mười Thượng phẩm linh thạch.”

“Người ta cũng có Lưu Ảnh Thạch, có thể tự ghi lại ở bên ngoài, tại sao phải mua của huynh?” Suy bụng ta ra bụng người, Diệp Kiều cảm thấy chắc là không có ai chịu làm kẻ oan uổng này đâu.

Ai ngờ Mộc Trọng Hy lại hùng hồn nói: “Của ta là góc nhìn thứ nhất, quay Tống Hàn Thanh ở cự ly gần, bọn họ xem Lưu Ảnh Thạch ở ngoài sân sao có thể so được với cái trong tay ta?”

Cũng có lý.

Diệp Kiều nói: “Chúng ta chia đều.”

“Dựa vào đâu?”

Diệp Kiều chỉ vào mình, “Người, là ta bảo Đoàn Hoành Đao trói, không có ta huynh có quay được không?”

Mộc Trọng Hy miễn cưỡng mở miệng: “Thôi được thôi được. Đến lúc đó muội bốn ta sáu.”

Hai người cúi đầu phân chia chiến lợi phẩm xong, cầm bản đồ một trước một sau dẫn đường.

Chu Hành Vân sau khi biết Tống Hàn Thanh là do Diệp Kiều liên thủ với Thân truyền của Thành Phong Tông trói lại, y hơi sững người một lát, cảm thấy lúc này dù Diệp Kiều có làm sập bí cảnh, y cũng sẽ không thấy ngạc nhiên nữa, thật sự.

“Bích Thủy Tông và Nguyệt Thanh Tông hợp tác rồi.” Tiết Dư đến gần chia sẻ tin tức mà mình có được, “Thành Phong Tông hiện tại không có ý định hợp tác với bất kỳ tông môn nào.”

Vậy thì chỉ còn lại Vấn Kiếm Tông.

Bây giờ Vấn Kiếm Tông đang xếp hạng tư, đây có lẽ là lần đầu tiên họ xếp hạng thấp như vậy kể từ khi Đại bỉ bắt đầu.

Diệp Kiều suy nghĩ một lát: “Vậy thì hợp tác với Vấn Kiếm Tông. Vừa hay trong túi Giới Tử còn chút Phù lục, có thể dùng để bàn chuyện liên thủ với họ.”

Tiết Dư sờ sờ cánh tay, trực giác mách bảo y rằng nàng lại sắp gây chuyện rồi.

Diệp Thanh Hàn sau khi ra khỏi trận pháp, thấy thứ hạng thứ tư, mặt y đen như đít nồi, một lần nữa nhận thức rõ ràng tầm quan trọng của Phù tu.

Đối mặt với lời đề nghị hợp tác từ Trường Minh Tông, y hiếm khi không từ chối, mà hỏi: “Ngươi có tư cách gì để hợp tác với bọn ta?”

“Ta có Phù lục mà Nhị sư huynh cho, các ngươi đang rất thiếu Phá Trận Phù nhỉ?” Để chứng minh mình không nói dối, Diệp Kiều dứt khoát lấy Phù lục mà mình vẽ ra huơ huơ cho Diệp Thanh Hàn xem.

Hai người cách nhau một khoảng.

Diệp Thanh Hàn nheo mắt lại, dằn nén ham muốn giật lấy, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Chúng ta hợp tác đi.” Nàng tiến lại gần y một bước, “Tình hình hiện tại huynh cũng biết, Trường Minh Tông chúng ta hạng hai, tiếp theo, xử Nguyệt Thanh Tông trước thế nào? Ta có Phá Trận Phù, các ngươi bị nhốt ta có thể giúp.”

Trường Minh Tông nếu muốn giành hạng nhất, chắc chắn phải giải quyết phiền phức là Nguyệt Thanh Tông trước.

Diệp Thanh Hàn nhìn nàng chằm chằm, thấy ánh mắt Diệp Kiều không hề né tránh, dáng vẻ vô cùng ung dung, thiếu niên trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Được. Bọn ta hạng hai, các ngươi hạng nhất.”

Lời này đương nhiên là để lừa nàng, Vấn Kiếm Tông bọn họ trước nay chỉ giành hạng nhất, nhưng cứ ổn định Diệp Kiều trước đã, dù sao nàng cũng có Phù lục mà Minh Huyền cho, bây giờ không nên gây xung đột.

Đợi đến lúc Phù lục của nàng dùng gần hết, Diệp Thanh Hàn sẽ giải quyết họ.

Qua cầu rút ván, ai mà không biết chứ.

Trùng hợp là, Diệp Kiều cũng nghĩ vậy.

Hai người mỗi người một ý, sau một hồi trao đổi ngắn ngủi, miễn cưỡng đạt được thỏa thuận, giải quyết Nguyệt Thanh Tông trước.

Diệp Kiều dựa vào việc có Đại sư huynh ở đây, Diệp Thanh Hàn cũng không dám đánh lén, nên đi ở phía trước hai đội.

Sở Hành Chi là người không hài lòng nhất với việc hợp tác, y lải nhải suốt đường, thấy Diệp Kiều thì hừ một tiếng, quay đầu thấy Mộc Trọng Hy, lại hừ một tiếng.

Tiết Dư: “Ngươi là heo sao?”

Sở Hành Chi: “…”

Hai tông gặp nhau khó tránh khỏi xích mích, Sở Hành Chi trước nay lại thích hất mũi lên trời nhìn người, khiến cho việc hợp tác mới được nửa đường đã suýt đánh nhau.

Mộc Trọng Hy đặt tay lên Triêu Tịch Kiếm, “Ta phải một kiếm chém chết tên ra vẻ này.”

Tiết Dư: “Bình tĩnh chút.”

Vừa dứt lời, Sở Hành Chi quay đầu lại, giọng điệu ác liệt: “Ngẩn ra đó làm gì? Hai tên phế vật các ngươi đang lẩm bẩm gì đó?”

Tiết Dư mỉm cười: “Được rồi, ta đi đầu độc hắn đây.”

Lần này đến lượt Mộc Trọng Hy ngăn y lại: “Bình tĩnh đi Tiết Dư.”

Cảnh tượng rất náo nhiệt, hơn nữa dưới sự lừa gạt của Diệp Kiều, không một Kiếm tu nào hiểu biết về Phù tu, lại hoàn toàn tin rằng nàng dựa vào Phù lục mà Minh Huyền cho, mới có thể dẫn dắt hai tông họ tránh được tất cả các trận pháp.

Diệp Thanh Hàn cũng không khỏi lẩm bẩm, Minh Huyền đã chết rồi, thực lực lại còn khủng bố đến vậy.

Lẽ nào, đây chính là sự khác biệt của Phù tu xuất thân từ Bát đại gia?

Nghe Diệp Kiều khoác lác suốt đường, nói rằng có thể đi đến bây giờ bình an vô sự hoàn toàn là nhờ vào Phù lục của mình, mấu chốt là đám người đó còn tin thật, Minh Huyền hoàn toàn tê liệt.

Ta cảm ơn các ngươi đã xem trọng ta như vậy nhé.

*

Còn một chương nữa, chương này đăng trước.