Dùng đám người Huyền Vân Tông kia ngăn chân Nguyệt Thanh Tông, điều này cũng có nghĩa là trong thời gian ngắn sẽ chẳng có ai đến tìm bọn họ quấy nhiễu nữa.
Đại bí cảnh đâu đâu cũng có thể thấy Yêu thú, cấp bậc bất phàm. Ba người đi chưa được bao lâu, từ trong hang đất ẩm ướt đã chui ra mấy con Bạch Mao Hỏa Thử. So với chuột bình thường, Yêu thú trong bí cảnh to bằng cả một con chó, nanh nhọn, hình thù quái dị, vô cùng ghê tởm.
Có lẽ vì ngửi thấy mùi con mồi, mắt chúng lóe lên tia đỏ, lập tức như muốn nhào tới.
Diệp Kiều xoa xoa cánh tay, từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất là chuột.
“Cẩn thận.” Sắc mặt Đoàn Hoành Đao hơi nghiêm lại, “Đó là Bạch Mao Hỏa Thử.”
“Răng của chúng có độc, tuy tu vi không cao song số lượng lại lớn, vô cùng khó đối phó.” Loài chuột vốn sinh sôi nảy nở mau chóng, số lượng nhiều cũng dễ hiểu.
Y lời vừa dứt, mấy con Bạch Mao Hỏa Thử đã nhe răng lao tới, Mộc Trọng Hy vung kiếm chém hạ mấy con, ngay sau đó lại có hai con khác lao đến.
Đoàn Hoành Đao có pháp khí phòng ngự, nhưng cũng chẳng thể chống đỡ nổi bấy nhiêu chuột gặm nhấm, y thấy mà da đầu tê dại.
Diệp Kiều một kiếm đánh lui hơn mười con, nhưng thứ này thật sự như thể giết mãi chẳng hết, hết lớp này đến lớp khác xông lên. Nàng vừa né tránh, vừa chú ý đến mỗi cửa hang dường như chỉ có thể chứa một con chuột chui ra, hơn nữa thứ tự chui ra của mỗi cửa hang đều có quy luật, cứ thế một con nối tiếp một con là có thể hoàn toàn ngăn chặn việc bị tu sĩ tung chiêu thức diện rộng nhằm tận diệt.
Cũng thông minh đấy.
“Có búa không?” Diệp Kiều hỏi Đoàn Hoành Đao.
“Có.”
Khí tu thì đủ loại vũ khí đều có, y nhanh chóng lôi ra ba cái búa, chia cho hai người.
Nhân tiện dùng pháp khí phòng ngự chắn lại đợt công kích này của Bạch Mao Hỏa Thử, nhìn đám chuột bên ngoài, Đoàn Hoành Đao chẳng khỏi rùng mình.
Cứ thế này thì chừng nào mới dứt?
Ngay lúc y đang thầm tuyệt vọng, Diệp Kiều đột nhiên hỏi: “Đã từng chơi đập chuột chũi chưa?”
“Hả?”
Chuột chũi gì?
Diệp Kiều: “Đợi giải quyết xong đám bên ngoài, nhân lúc chúng chưa chui ra, chúng ta canh ở miệng hang của nó.”
“Nghe ta chỉ huy.” Nàng chỉ vào ba cái hố cách đó không xa, “Tứ sư huynh, huynh đến canh ba chỗ đó, Đoàn Hoành Đao, ngươi đến bên kia.”
Diệp Kiều lúc này đã tính ra quy luật, sớm cho người canh ở cửa hang chúng chui ra, đảm bảo một búa một con.
Đoàn Hoành Đao vẫn có chút sợ hãi: “Thật không? Ngươi đừng lừa ta.”
Lỡ Diệp Kiều nhớ nhầm thứ tự, y bị thứ đó cắn trúng thì sao?
Mộc Trọng Hy thúc giục y: “Yên tâm đi, tiểu sư muội của bọn ta có thể quá mục bất vong, chút chuyện này đối với muội ấy chỉ là chuyện vặt.”
Y hoàn toàn tin tưởng Diệp Kiều, không hề nghĩ đến nếu thất bại thì sẽ thế nào.
Đoàn Hoành Đao vốn nhát gan, thấy ánh mắt chắc nịch của Mộc Trọng Hy, y cũng cố gật đầu: “Được thôi.”
Dù sao cũng đã theo hai người của Trường Minh Tông đến đây rồi, không tin Diệp Kiều thì còn làm thế nào được?
Ba người giải quyết xong đám chuột vây bên ngoài, nhanh chóng canh ở cửa hang theo lời Diệp Kiều nói, bắt đầu ‘đập chuột chũi’.
Mấy con Bạch Mao Hỏa Thử từ trong hang chui ra nhe răng trợn mắt định lao về phía họ, khoảnh khắc sau đó, đầu vừa ló ra đã bị búa sắt đập trúng.
Nó choáng váng lắc lắc đầu, sau đó nằm bệt xuống đất, không động đậy nữa.
Một người canh ba hang, đập xuống kêu bộp bộp vô cùng thuận tay.
Chẳng mấy chốc, đám chuột trong hang đã bị đập choáng váng, ngã lăn ra đất.
Đoàn Hoành Đao cầm búa lớn đập bộp bộp nửa giờ, cuối cùng mệt đến mỏi nhừ cổ tay, ngồi bệt xuống đất thở dốc, “Mấy thứ này có thể dùng để luyện khí.”
“Bán đi cũng được giá.”
Dù sao cũng là Yêu thú chỉ xuất hiện trong Đại bí cảnh, giá cả không thể thấp được.
Diệp Kiều nhìn con chuột to hơn cả chó dưới chân, khựng lại một lát, chẳng chút ghét bỏ mà cho vào Giới Tử Đại, tuy nàng không luyện khí, nhưng có thể giữ lại bán lấy tiền mà.
Ở Tu Chân Giới tiền dẫu chẳng phải vạn năng, song không tiền thì vạn vạn bất năng.
Đoàn Hoành Đao nhìn hành động của nàng, y chân thành khâm phục trí nhớ của Diệp Kiều, làm sao có thể vừa đánh nhau, vừa phân tâm quan sát môi trường xung quanh được?
Hơn nữa điều khiến người ta kinh ngạc nhất là nàng lại có thể nhớ được quy luật và thứ tự xuất hiện của Bạch Mao Hỏa Thử.
Đầu óc nàng rốt cuộc làm bằng thứ gì vậy?
Đoàn Hoành Đao không nhịn được muốn đào người về tông môn của mình, “Diệp Kiều, ta thật sự thấy ngươi hợp làm Khí tu đó.”
Trí nhớ này, không làm thợ thủ công thì thật đáng tiếc.
Mộc Trọng Hy vô cùng bất mãn: “Này này này! Đó là tiểu sư muội của bọn ta! Ai thèm làm một tên luyện khí hôi hám chứ?”
Đoàn Hoành Đao “hê” một tiếng không vui: “Cái gì gọi là luyện khí hôi hám? Ngươi có biết một món pháp khí của bọn ta đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Thấy hai người cãi vã sắp động thủ đến nơi, Diệp Kiều ra dấu im lặng, “Các ngươi có nghe thấy tiếng động gì không?”
“Gì cơ?”
Diệp Kiều phóng thần thức, cẩn trọng quét quanh, rất nhanh đã phát hiện một con Xích Điểu đang rúc dưới một gốc cây.
Mắt nàng chợt sáng: “Suỵt.”
—— Có thịt ăn rồi!
Con Xích Điểu đó dường như rất gan dạ, nhìn Diệp Kiều hồi lâu, sau đó vỗ cánh định tẩu thoát.
Diệp Kiều muốn bắt nó nướng ăn, dường như cảm nhận được ác ý nồng đậm của nàng, con Xích Điểu kinh hãi vỗ cánh, bởi không bay được, nó còn định chạy vòng quanh nàng để né tránh.
“… Thông minh thật.”
Tiếc là vô dụng.
Diệp Kiều một tay tóm chặt nó, nở nụ cười đắc ý: “Muốn đi đâu hả?”
Xích Điểu ra sức giãy giụa hai cái cũng chẳng thoát khỏi sự trói buộc của nàng, Mộc Trọng Hy thấy thứ tiểu sư muội cầm trong tay, y nhướng mày: “Xích Điểu?”
“Nhỏ quá.”
Diệp Kiều nuốt nước bọt, “Đúng là hơi nhỏ, nhưng nướng ăn chắc không thành vấn đề đâu nhỉ.”
Xích Điểu tức giận, bắt đầu giãy giụa.
Đoàn Hoành Đao cẩn thận quan sát một hồi, y ra ngoài lịch luyện nhiều lần, cũng coi như có nhiều kiến thức hơn hai người này.
Trầm ngâm một lát, y nói: “Nó chắc không phải là gà bình thường, mà là một con Yêu thú.”
Nó kiêu ngạo ngẩng đầu, chờ đợi lời tán thưởng của Diệp Kiều.
Nào ngờ nàng còn kinh hãi hơn: “Yêu thú? Yêu thú nhà ai lại trông thế này?”
Xích Điểu tức đến mức vươn dài cổ, nhân lúc nàng không để ý bắt đầu mổ mạnh vào tay nàng, không ngờ sức lực lại lớn đến vậy, đầu ngón tay Diệp Kiều bị mổ ra một giọt máu, nàng chau mày: “Ngươi xem, đây không phải là gà sao?”
Lời vừa dứt.
Một tia sáng đỏ lóe lên.
Khế ước thành công.
Tốc độ bất ngờ khiến cả hai đương sự đều ngây người.
Xích Điểu tức đến điên tiết, lúc đầu nó tuyệt nhiên không hề có ý định khế ước với nàng, tuy là đến tìm chủ nhân, nhưng chủ nhân nó nhắm đến phải là một cô nương vận y phục xanh nhạt, sở hữu cực phẩm Thủy linh căn, thiên phú cực phẩm, hơn nữa còn mang đại khí vận.
Kết quả nhất thời chẳng cẩn trọng bị con người gian xảo này tóm được, thế thì thôi đi, lại còn bị nàng khế ước nữa.
A a a, đúng là nỗi nhục lớn!!
Nó tức đến mức lao vào chân nàng, ôm lấy Diệp Kiều mà mổ.
Tâm trạng Diệp Kiều cũng sụp đổ, nàng điên cuồng lắc chân, cố khiến nó rời xa mình: “A a a a, buông ta ra đồ xấu xí.”
Rõ ràng cả người và thú đều rất ghét bỏ đối phương.
Hay nói cách khác, hiện tại ai nấy đều không ưa ai.
Đoàn Hoành Đao bị diễn biến kỳ lạ này làm y kinh ngạc, y coi như đã trải qua sóng gió lớn, chỉ là không ngờ còn có màn này.
Y vươn tay kéo con Xích Điểu đó xuống, “Hai người đã khế ước rồi. Trừ khi một trong hai người chết, nếu không chẳng thể nào hóa giải được.”
Nói đi nói lại, tu sĩ nào chọn khế ước thú cũng đều vô cùng cẩn trọng, đâu có ai kịch tính lại tùy tiện như nàng…
Diệp Kiều hít sâu một hơi, chán nản cúi đầu, “Nó bay được không?”
Người khác nào là Kỳ Lân, Tầm Bảo Thú, oai phong biết bao, sao khế ước thú của nàng lại là một con gà cơ chứ.
Đoàn Hoành Đao: “E là không được.”
Diệp Kiều có ý đồ xấu xúi giục: “Nó béo thế này, hay là chúng ta đem nó đi hầm đi?”
“Các ngươi nói xem cánh gà hầm ngon, hay là gà ăn mày ngon hơn?”
Đoàn Hoành Đao nghe nàng miêu tả, cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, “Hầm đi, ta thích ăn mặn…”
A phì.
Chẳng đúng.
Sao ta cũng bị kéo lệch đi rồi.
“Không được đâu Diệp Kiều.” Đoàn Hoành Đao nói: “Ta cảm thấy nó chắc không phải là gà, hơn nữa một con non bây giờ cũng không có thịt, ít nhất phải đợi nó lớn thêm một chút chứ?”
Xích Điểu: “???”
Các ngươi có phải là người không?
Đoàn Hoành Đao nói xong lại nhận ra mình càng nói càng sai lệch, y che mắt, “Ý ta là… chúng ta không thể nướng nó được.”
“Hai người bây giờ coi như một thể. Nó chết, ngươi cũng sẽ chịu phản phệ.”
Diệp Kiều cùng lắm chỉ nói cho sướng miệng, chứ chẳng thật sự định hầm con Xích Điểu này.
Nàng thở dài: “Thôi vậy. Cứ nuôi thử xem sao.”
Quả nhiên người có mệnh số khác nhau, Diệp Kiều nhớ nữ chính cưỡi chính là Thanh Loan, chim phượng màu xanh, tiên khí ngút trời.
Còn nàng thì sao? Lúc người ta đi đường đều bá khí ngút trời, còn nàng ở phía sau cưỡi một con gà ngốc chẳng bay được?
“Người ta nói chim ngốc bay trước, ngươi bay một cái cho ta xem đi?” Nàng lấy cành cây khều nhẹ nó.
Nàng đã nghèo đến mức ăn đất rồi, tại sao còn nhét cho nàng một con thú nuốt vàng.
Đây gọi là gì? Bá đạo Yêu thú cưỡng ép yêu ư.
Xích Điểu cũng tức giận.
Con người chẳng có lòng đồng cảm này!
Biết bao tu sĩ muốn khế ước với nó mà không có cơ hội, kết quả nàng lại còn muốn chạy khỏi nó!!
Mộc Trọng Hy vươn tay túm con Xích Điểu lên, thấy sư muội cả người ủ rũ, y nén cười, cố an ủi đối phương: “Đây vẫn còn là một con non, tốc độ trưởng thành của Yêu thú rất chậm, cần thiên linh địa bảo để nuôi dưỡng, người ta nói con gái mười tám tuổi sẽ khác, biết đâu nó lớn lên sẽ đẹp hơn thì sao.”
Còn cần tốn tiền? Diệp Kiều đứng phắt dậy: “Thôi, ta vẫn nên nghĩ cách nhét nó vào đan lô luyện lại đi.”
Đoàn Hoành Đao: “…”
Y lập tức lấy ra một hộp nhỏ từ trong Giới Tử Đại, “Đây là số ta tích cóp bấy lâu, vốn định dùng để luyện khí, ngươi lấy cái này cho nó ăn thử trước đi.”
Diệp Kiều mở ra, bị hơi nóng phả vào mặt khiến nàng giật mình, “Đây là gì?”
“Hỏa hệ tinh thạch.” Đoàn Hoành Đao giải thích: “Có thể dùng để luyện khí, cũng có thể cho Yêu thú ăn.”
Diệp Kiều hơi nhướng mày, nàng biết thứ này.
Đại bí cảnh trong nguyên tác chẳng hiểu sao lại đến sớm, Vân Thước trong bí cảnh đã khế ước được Tầm Bảo Thú, dưới sự dẫn dắt của đối phương đã tìm được mỏ Hỏa hệ tinh thạch, cùng người của Vấn Kiếm Tông chia đều. Mà dưới sự dung túng và ngầm cho phép của Diệp Thanh Hàn, nàng gần như đã lấy hơn nửa.
Số mỏ Hỏa hệ tinh thạch hiếm có này sau này đã được Vân Thước dùng để thu phục không ít lòng người.
Khiến Tu Chân Giới gần như ai cũng ca tụng tiểu sư muội của Nguyệt Thanh Tông lương thiện, hào phóng.
“Hỏa hệ tinh thạch thường ở những nơi cực nóng.” Đoàn Hoành Đao lấy một viên cho con Xích Điểu ăn, “Nếu may mắn gặp được, vậy tuyệt đối là tổ tiên phù hộ.”
Diệp Kiều véo véo con Xích Điểu, “Ta đại khái biết ở đâu có.”
“Ở đâu?” Mộc Trọng Hy lập tức phấn chấn.
“Lát nữa dẫn các ngươi đi.” Nàng nói xong cúi đầu cùng con Xích Điểu này mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, thăm dò cất lời: “Ta đặt tên cho ngươi nhé. Tên Hỏa Kê, ngươi thấy sao?”
Nó lập tức điên cuồng mổ nàng.
Thôi được.
Xem ra là không hài lòng.
Diệp Kiều chỉ có thể đổi một cái tên khác, nàng đánh giá nó hồi lâu, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Nếu ngươi là một con gà, vậy thì gọi là Khẳng Đức Kê đi.”
Không biết có phải là ảo giác không, Diệp Kiều luôn cảm thấy con Xích Điểu này có thể hiểu tiếng người.
Nàng mặt không đổi sắc lừa gạt: “Cái tên này ở chỗ bọn ta, đều là những người cực kỳ bá khí mới xứng đáng có được.”
“Người bình thường ngay cả tư cách lấy tên này cũng chẳng có.”
Khẳng Đức Kê: KFC