Đại bí cảnh đột nhiên xuất hiện, trước đó không ai làm hướng dẫn về bí cảnh này, bên trong có nguy hiểm gì cũng không ai rõ, đi theo Diệp Kiều được nửa đường, Đoàn Hoành Đao liền cảm thấy có phần hối hận vì sự bốc đồng trước đó của mình.
Sao y lại có thể nhất thời nóng đầu, đồng ý đi tìm bảo vật cùng Diệp Kiều chứ?
Chưa nói đến việc có tìm được cơ duyên hay không, chỉ riêng đội hình này của bọn họ, hai Kim Đan một Trúc Cơ, gặp phải đại yêu thú chỉ có nước bị hành.
Bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể cứng rắn đi vào trong. Bí cảnh ngày đầu tiên, hoàn cảnh vẫn còn khá bình thường, càng về sau càng kỳ quái, trời đã tối dần, mấy người định nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai lại hành động.
Diệp Kiều tranh thủ nghiên cứu tâm pháp và phù thư của Nguyệt Thanh Tông một phen, Phù lục vạn biến không rời gốc, Trận pháp phù vốn dĩ vẽ không khó lắm, muốn thành công chủ yếu là dựa vào việc nắm chắc phương vị và mức độ thành thục.
Ngoài Trận pháp phù ra, còn có Phá Trận Phù, muôn hình vạn trạng, chẳng trách Phù tu lại hiếm có, chỉ học hết mấy thứ này thôi thần thức cũng đã bị rút cạn gần hết.
Diệp Kiều dùng đầu ngón tay mô phỏng Trận pháp phù của Nguyệt Thanh Tông, dường như cũng không khó lắm.
Nàng bèn tại chỗ dẫn khí, lật xem phù thư bắt đầu mô phỏng Trận pháp phù của Nguyệt Thanh Tông.
Có cây lang hào bút của Tứ sư huynh trong tay, xác suất thất bại đã giảm đi mấy phần, Đoàn Hoành Đao và Mộc Trọng Hy bên cạnh ngủ say như chết, nàng sợ gặp nguy hiểm, chỉ có thể vừa vẽ phù, vừa để ý động tĩnh xung quanh.
Rất nhanh, trong lúc không hay biết, Phù lục trong tay càng vẽ càng nhiều.
Diệp Kiều lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay do cầm bút quá chặt.
“Dậy đi.” Nàng nhắc nhở, “Có người đến rồi.”
Đoàn Hoành Đao mơ màng mở mắt: “Ai?”
Diệp Kiều: “Không rõ.” Vừa rồi lúc nàng vẽ phù đã cảm nhận được, vì khoảng cách còn xa, nên nàng mới không đánh thức hai người.
“Ngươi cách xa như vậy đã biết có người đến rồi sao?” Đoàn Hoành Đao gãi đầu, cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói, thần thức mạnh nhất phải là Phù tu, Đan tu và Khí tu mới đúng chứ.
Vì đều là những người thợ, cần dùng thần thức để luyện khí, luyện đan, vẽ phù, nên thức hải của họ được rèn luyện rất rộng, cảm nhận nguy hiểm cũng nhạy bén hơn.
Bề rộng của thức hải cũng liên quan đến tu vi, y đã là Kim Đan kỳ rồi, Diệp Kiều mới Trúc Cơ, sao có thể rộng hơn mình được.
Y còn chưa nghĩ ra nguyên do, Diệp Kiều đã lắc lắc một xấp Phù lục nhỏ trong tay, nhếch môi cười.
“Anh em ơi.” Nàng nói: “Có việc rồi đây.”
“???”
Mộc Trọng Hy nhìn nụ cười bí hiểm của nàng, không khỏi rùng mình một cái.
Có việc? Có việc gì?
Diệp Kiều vừa vẽ xong Phù lục, đang thiếu người thử nghiệm, kết quả nhanh như vậy đã có người đâm đầu vào, lần này cuối cùng nàng cũng không cần phải hành hạ người nhà mình nữa.
“Các ngươi có muốn chơi trò dán phù không?”
Nàng ung dung vung xấp Phù lục trong tay, “Ta còn nhiều lắm, đến lúc đó ai đến thì dán người đó.”
“…” Đoàn Hoành Đao chưa từng thấy ai lại hào phóng đến mức dùng nhiều Phù lục như vậy để dán người, theo lý mà nói, một Phù tu bình thường một ngày cùng lắm cũng chỉ vẽ được năm, sáu lá, nhiều hơn nữa thức hải sẽ bị rút cạn.
Trường Minh Tông chỉ có một Phù tu, vì vậy y đương nhiên cho rằng những lá phù này là do Minh Huyền vẽ.
“Sư huynh của ngươi cũng thương ngươi thật.” Đoàn Hoành Đao không khỏi cảm khái.
Diệp Kiều: “?” Sao nàng lại có chút nghe không hiểu lời người khác nói vậy nhỉ?
“Các ngươi có muốn không?”
“Muốn muốn muốn.” Hai người nhanh chóng nhận lấy, có Phù lục dùng ai lại không muốn chứ, Phù lục cũng rất quý giá, thường đều nằm trong tay Phù tu, đây là lần đầu tiên bọn họ được sờ vào Phù lục.
Đoàn Hoành Đao nhìn trái nhìn phải, vô cùng thích thú: “Oa, nhiều phù vậy, Minh Huyền chắc phải vẽ lâu lắm nhỉ?”
“Nói chứ mấy lá phù này có công hiệu gì?”
Diệp Kiều nghe vậy biết Đoàn Hoành Đao chắc đã hiểu lầm gì đó, nhưng nàng cũng không giải thích, cứ để y hiểu lầm đi, đến lúc Đại Bỉ bọn họ vẫn là đối thủ, sớm bộc lộ mình biết vẽ phù chỉ tổ rước thêm phiền phức không cần thiết.
“Về cơ bản đều là Trận pháp phù, còn có mấy lá là phù tấn công.”
“Cứ dùng thoải mái. Ta còn nhiều lắm.”
Diệp Kiều rất hào phóng, Đoàn Hoành Đao thấy vậy ghen tị đến đỏ cả mắt, a a a y cũng muốn có một sư huynh biết vẽ phù, như vậy lúc ra ngoài đánh không lại còn có thể ném Phù lục, ném cũng có thể ném chết bọn họ.
Ba người đang vây lại nghiên cứu Phù lục trong tay, sau lưng bỗng vang lên giọng một người đàn ông xa lạ.
“Các ngươi là đệ tử của tông nào?”
Diệp Kiều quay đầu, bị tông phục xanh mơn mởn của đám người kia làm cho tỉnh cả người.
Tông môn gì mà xanh thế.
Nàng hơi lùi lại hai bước, siết chặt Phù lục, không trả lời, mà thăm dò trước: “Không biết đạo hữu là của tông nào?”
Đối phương thái độ vô cùng ngông cuồng, “Huyền Vân Tông.”
Diệp Kiều hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Đoàn Hoành Đao hơi kinh ngạc, ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “À. Ta biết, là một môn phái khá lớn, tuy không thể so với Ngũ Tông chúng ta, nhưng ở Tu Chân Giới cũng coi như có chút danh tiếng.”
“Tông môn của họ lấy giết chóc để chứng đạo, tuy nói là danh môn chính phái, nhưng ta thấy sau này bọn họ và Ma tu chắc chắn có nhiều chuyện để nói.”
Nói khó nghe thì là: Phong cách không khác gì Ma tu.
Nói dễ nghe thì là: Và Ma tu chắc chắn có nhiều chuyện để nói.
Diệp Kiều tỏ vẻ đã hiểu.
“Các ngươi lề mề cái gì đó? Giao bảo vật trong tay các ngươi ra đây.” Tên cầm đầu không có ý tốt mà hất cằm, “Nếu không thì đừng trách ta tiện tay giết mấy người để cho kiếm của ta uống máu.”
Đoàn Hoành Đao nhíu mày, vô cùng chán ghét phong cách của môn phái này.
Y vừa định báo tên môn phái của mình, đã bị Diệp Kiều ngăn lại.
Đùa à.
Lúc này sao có thể báo tên tông môn của mình? Gây thù chuốc oán đương nhiên phải đổ cho kẻ thù chứ.
Diệp Kiều không để ý đến y, Phù lục trong tay bay thẳng về phía mặt hắn.
Bạo Tạc Phù nhanh chóng bùng nổ, “bùm” một tiếng, nổ thẳng vào mặt khiến tóc người đàn ông dựng đứng lên.
Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, nàng lại ném thêm mấy lá nữa, Mộc Trọng Hy cũng bắt chước nàng ném vào mặt đám người kia.
Nhân lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn, đánh không chết cũng có thể tiêu hao một phen.
Phù lục liên tiếp ném xuống, dù tu vi của người đàn ông đã đạt đến Kim Đan cũng có chút không chịu nổi, “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu.
“Sư huynh.” Đệ tử mặc tông phục màu xanh bên cạnh vội vàng đỡ người đàn ông, mắt lóe lên vài phần hung ác: “Bọn họ là người của Nguyệt Thanh Tông phải không?”
Cô gái kia mặc thường phục không nhìn ra là tông môn nào, nhưng có thể lấy ra nhiều Phù lục như vậy thì tuyệt đối không phải tán tu.
“E là không phải tiểu tông môn.”
Mộc Trọng Hy không dùng kiếm, mà cùng nhau ném Phù lục, điều này đã gây ra ảo giác cho bọn họ rằng cả ba người đều là Phù tu.
“Nhiều Phù sư như vậy, lẽ nào là người của Nguyệt Thanh Tông?”
Phù tu của các đại tông môn về cơ bản đều ở Nguyệt Thanh Tông.
Trường Minh Tông đúng là cũng có một Phù tu, nhưng các đệ tử thân truyền mỗi khóa của Trường Minh Tông đều nổi tiếng là người tốt, chính trực và ngu ngốc.
Không thể nào là người của Trường Minh Tông.
Mà Nguyệt Thanh Tông thì nổi tiếng là không cần mặt mũi vì tài nguyên, đệ tử kia trong nháy mắt đã cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.
Chắc chắn là đám thân truyền không biết xấu hổ của Nguyệt Thanh Tông!
Đoàn Hoành Đao thấy hai người ném phù vui vẻ như vậy, y cũng hăm hở muốn thử, lập tức gia nhập đội ngũ ném Phù lục, trong tay y là Cấm Cố Phù, có tu vi Kim Đan hỗ trợ, cùng cảnh giới lại đang bị thương, người đàn ông căn bản không thể tránh được.
Tốc độ bay nhanh như tên bắn, phù văn màu vàng lóe lên, hình thành trận pháp cấm cố người ta tại chỗ.
Vẻ mặt người đàn ông méo mó, cười lạnh một tiếng: “Thân truyền của Nguyệt Thanh Tông phải không?”
“Được, ta nhớ mặt các ngươi rồi.”
Cấm Cố Phù mà Đoàn Hoành Đao ném ra khá hiệu quả, năm đó Tống Hàn Thanh chính là dùng trận pháp này để cấm cố đám tán tu vào một khu vực, bây giờ mấy người họ tạm thời không ra được, Diệp Kiều tính toán thời gian, khoảng năm phút nữa họ sẽ ra được.
Diệp Kiều sợ bọn họ ra ngoài sẽ đánh mình, quay đầu hét lớn: “Ngẩn ra đó làm gì? Ném tiếp đi chứ.”
Nàng vẽ một đống Phù lục kỳ quái không có chỗ thử nghiệm, đây chẳng phải là vật thí nghiệm tự dâng đến cửa sao?
Đoàn Hoành Đao dần dần phát hiện ra niềm vui trong đó, bên trong có đủ loại phù, nào là Ha Ha Phù, Bò Hành Phù, Hôn Thụy Phù, Xú Khí Phù, càng tà môn càng có.
Y không khỏi rùng mình một cái.
Trường Minh Tông đáng sợ thật.
Minh Huyền không chịu làm một Phù tu chính chuyên, sao lại phát triển theo hướng tà môn ngoại đạo thế này?
Lỡ sau này Đại Bỉ gặp phải người của Trường Minh Tông, chỉ bị mấy lá Phù lục này hành hạ thôi cũng đủ cho bọn họ chịu trận rồi.
Diệp Kiều dùng Phù lục kéo dài một lúc, rất nhanh đã đợi được người của Nguyệt Thanh Tông, ba nhóm người bất ngờ chạm mặt nhau.
Tống Hàn Thanh liếc mắt một cái đã chú ý đến Diệp Kiều, thù mới hận cũ cộng lại, y lập tức định tìm nàng tính sổ, âm u phun ra hai chữ: “Diệp Kiều.”
Mắt Diệp Kiều đột nhiên sáng lên, nhiệt tình vẫy tay với y, hét lớn: “Tống sư huynh.”
“Mau đến cứu bọn ta.”
Nàng chỉ vào người của Huyền Vân Tông, một bộ dạng chó cậy gần nhà, “Mấy tên tông môn gà rừng này, lại còn dám khiêu khích Nguyệt Thanh Tông chúng ta, đúng là không biết sống chết.”
“?” Tống Hàn Thanh: “Cái gì?”
Cái gì gọi là Nguyệt Thanh Tông ‘chúng ta’?
Ai là chúng ta với ngươi?
Y ngẩn người một giây, đệ tử Huyền Vân Tông bị chế nhạo lập tức nổi giận, vung kiếm chém về phía Tống Hàn Thanh.
Phù tu không giỏi cận chiến, Tống Hàn Thanh nhanh chóng lùi lại một khoảng cách an toàn, y không ngốc, lập tức hiểu ra Diệp Kiều muốn đẩy họa cho kẻ khác, “Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ rõ ràng là đệ tử của Trường Minh Tông và Thành Phong Tông.”
Tống Hàn Thanh nghiến răng nghiến lợi, “Ta và nàng ta căn bản không quen biết.”
Người đàn ông của Huyền Vân Tông rõ ràng không tin: “Không quen? Ngươi lừa ai thế? Vừa rồi không phải vừa đến đã gọi tên nàng ta sao?”
“Sư huynh, đừng nghe hắn lải nhải nữa, chúng ta lên, cho bọn họ biết tay.” Có đệ tử không kiên nhẫn mà rút kiếm ra.
Kiếm tu tính tình thường nóng nảy, rất dễ bị kích động.
Thêm nữa Diệp Kiều còn ở bên cạnh điên cuồng châm dầu vào lửa, “Đúng vậy Tống sư huynh, sao huynh có thể như vậy chứ? Bọn ta là nội môn của Nguyệt Thanh Tông mà, huynh làm vậy khiến bọn ta đau lòng quá.”
“Im miệng!” Tống Hàn Thanh tức điên, “Các ngươi mù rồi sao? Không nhìn ra hai tên đó là Kiếm tu và một tên là Khí tu à? Nguyệt Thanh Tông bọn ta không có Khí tu, thân truyền cũng chỉ có một Kiếm tu thôi!”
Giọng Diệp Kiều đột nhiên cao lên, át cả lời y, “Cái gì? Huynh lại dám mắng bọn họ mù? Đại sư huynh, cho dù huynh là thủ tịch Đại đệ tử của Nguyệt Thanh Tông cũng không thể nói chuyện như vậy được!”
Huyền Vân Tông nghe vậy càng thêm tức giận, y ghét nhất là đám người của Ngũ Tông, ai cũng tự cho mình là đúng.
“Đừng để bọn chúng chạy mất. Ta muốn xem, một đám Phù tu cỏn con thì có gì mà kiêu ngạo.” Y cười gằn vung kiếm tham gia chiến trường.
Tống Hàn Thanh thầm mắng một tiếng đồ ngu, lập tức cũng lười phí lời với đám sinh vật không có não này, Phù lục trong tay siết chặt, trong nháy mắt cục diện bùng nổ.
Diệp Kiều ở bên cạnh đục nước béo cò chơi vô cùng vui vẻ.
Nàng không đánh ai cả, chỉ luồn lách xung quanh, thỉnh thoảng đá người này một cái, đạp người kia một cú, hai tông bị đánh lén đều tưởng là đối phương ra tay, lập tức đánh nhau càng thêm kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu đánh đến đỏ cả mắt.
Sau khi khuấy nước cho đục hơn, Diệp Kiều vẫy vẫy tay với hai người, cứ thế phủi áo ra đi, lập công rồi ẩn danh, nhanh chóng bỏ chạy.
Đoàn Hoành Đao không làm gì cả, suốt quá trình chỉ lẽo đẽo theo sau, nhìn Diệp Kiều một phen thao tác đã khiến hai bên đánh nhau.
“…”
Y tỏ vẻ: Lại học được một chiêu.