Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-50 - Chương 31: Tầm Bảo Thú của ngươi không cần ngươi nữa rồi kìa

Nguyệt Thanh Tông lại một lần nữa thê thảm bị vây đánh vì Diệp Kiều. Tống Hàn Thanh ước tính thực lực hai bên, sau đó tại chỗ bày trận, chặn đám chó điên kia ở bên ngoài.

“Mau giao tinh thạch ra đây.” Đám tán tu bên ngoài vẫn đang gào thét: “Vân Thước, có bản lĩnh lấy tinh thạch thì có bản lĩnh mở kết giới ra đi.”

“Bảo Vân Thước giao tinh thạch ra đây!”

Tống Hàn Thanh trán vã mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ muốn thầm mắng: “Vân Thước rốt cuộc đã lấy thứ gì của bọn họ?”

Trong bí cảnh giết người đoạt bảo không phải là chuyện hiếm, y cũng tán thành hành vi này, nhưng không có nghĩa là Tống Hàn Thanh thích bị vây đánh. Vân Thước không thể thông minh hơn được sao? Cứ phải làm ầm ĩ cho mọi người đều biết.

Trong nguyên tác, Tống Hàn Thanh có lòng ái mộ với Vân Thước, nhưng dưới hàng loạt động thái của Diệp Kiều, chút tình cảm ấy còn chưa kịp nảy mầm đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Tống Hàn Thanh lúc này đừng nói là ái mộ, y hận không thể lôi Vân Thước đến cho Đan tu xem mạch tâm thần.

Chuyện chia làm hai ngả, Vân Thước vô duyên vô cớ gánh tội thay đang cùng các đệ tử Vấn Kiếm Tông đi đến đích.

Vốn đang đi rất ổn, Vân Thước vừa ngồi xuống đã bất ngờ bị một con tiểu thú quấn lấy.

Lông vàng, hai cái tai, đuôi vểnh lên trông vô cùng đáng yêu.

Vân Thước là một người trọng vẻ ngoài, lập tức mặc kệ sự ngăn cản của Diệp Thanh Hàn, ký khế ước với con thú non này.

Diệp Thanh Hàn có phần bất đắc dĩ: “Vân sư muội, nếu đây chỉ là một yêu thú bình thường, vậy khế ước này của muội chẳng khác nào ký với một linh vật may mắn chỉ biết tỏ vẻ đáng yêu.”

Y rất thích cô gái ngây thơ mềm mỏng này, nhưng đôi khi sự ngây thơ của đối phương cũng khiến người ta đau đầu.

Vân Thước chẳng hề để tâm: “Không sao đâu sư huynh, ta ký là khế ước chủ tớ, đến lúc đó nếu vô dụng thì giết đi là được.”

Lời này khiến tiểu thú tròn xoe cả mắt.

Dường như không ngờ trên đời lại có con người ác độc đến vậy.

Tầm Bảo Thú lập tức ỉu xìu.

Nó biết ngay loài người chẳng có ai tốt đẹp.

Tầm Bảo Thú sợ con người này thật sự xem mình là yêu thú bình thường mà giết đi, nó vội vàng dùng răng cắn lấy áo Vân Thước, ra hiệu cho nàng đi theo mình, khẽ kêu lên hai tiếng, ra vẻ mình rất hữu dụng.

Vân Thước mắt hơi động, lập tức đi theo.

Trên đường đi dưới sự dẫn dắt của con tiểu thú này, nàng bất ngờ tìm thấy không ít linh thực, linh quả hiếm có trong bí cảnh. Sau khi ký khế ước, ý thức chủ tớ đã tương thông.

Tầm Bảo Thú ngẩng cao đầu, ra vẻ nó biết một nơi cất giấu mỏ tinh thạch hệ Hỏa.

Vân Thước dựa vào con tiểu thú này lấy được rất nhiều thứ tốt, nghe vậy mắt sáng lên, không chút do dự nói tin này cho đám người Vấn Kiếm Tông phía sau.

Vốn dĩ Vấn Kiếm Tông cũng khá có ý kiến về việc Đại sư huynh mang theo một gánh nặng như vậy, cho đến khi linh thú của Vân Thước tìm được không ít thứ tốt trên đường, họ mới dần dần chấp nhận đối phương. Nghe có tinh thạch hệ Hỏa, tất cả mọi người đều phấn chấn.

“Vậy còn chờ gì nữa? Vân sư muội mau bảo linh thú của muội dẫn đường đi.”

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, thái độ của họ từ khinh thường chẳng thèm để ý đã biến thành luôn miệng gọi ‘Vân sư muội’.

Vân Thước mắt cong cong, vô cùng hưởng thụ sự tung hô của mọi người, gật đầu, dịu dàng nói: “Không thành vấn đề.”

Một đoàn người vội vã lên đường, cuối cùng cũng đến được đích mà Tầm Bảo Thú dẫn đến.

Thế nhưng họ đã đến chậm một bước, lúc đến nơi, đã chẳng còn lại gì.

“…”

Cảnh tượng yên lặng trong chốc lát, Vân Thước nhìn cảnh tượng trống không, nhớ lại lời mình đã hùng hồn quả quyết trước đó, mặt nàng nóng bừng vì xấu hổ, bất giác siết chặt Tầm Bảo Thú trong tay, vì quá kinh ngạc nên không khống chế được lực tay, “Mỏ vàng đâu rồi?”

Móng tay sắc nhọn của thiếu nữ đâm vào da thịt tiểu thú, khiến nó kêu lên một tiếng, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà há miệng cắn vào tay Vân Thước, rồi bỏ chạy.

Tình cảnh này, nếu không phải Diệp Kiều không có ở đây, có lẽ nàng đã tại chỗ nói một câu mỉa mai “Tầm Bảo Thú của ngươi không cần ngươi nữa rồi kìa”.