Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-50 - Chương 33: A a a, sao lại là ba người họ!

Vân Thước là người của Nguyệt Thanh Tông mà? Sao thân truyền đệ tử của hai tông môn này lại quen biết nhau?

Vân Thước ngây thơ đáp lại: “Sư tỷ được Sư phụ nhặt về nuôi từ nhỏ đó, sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị sư tỷ liền tức giận rời tông môn.”

Người ta thường nói trăm điều thiện hiếu đứng đầu, một ngày làm thầy cả đời làm cha, câu này ở Tu Chân Giới cũng vậy. Phản bội Sư phụ đã nuôi mình từ nhỏ, chạy sang tông môn khác, hành vi này không phải là sói mắt trắng thì là gì?

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ cặn bã để lên án Diệp Kiều.

Giây tiếp theo, kiếm ảnh lướt qua, vẻ mặt Vân Thước cứng đờ.

Nàng bị kiếm khí quét trúng, không tự chủ được mà lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất, mùi máu tanh xộc lên cổ họng. Dù Diệp Thanh Hàn đã ra tay rất nhanh hóa giải phần lớn kiếm khí, nhưng Vân Thước vẫn kinh hãi, ngồi bệt dưới đất, vạt váy lấm lem bùn đất, trông vô cùng thảm hại.

Thủ phạm Mộc Trọng Hy ngạo nghễ nhìn nàng, nở một nụ cười rạng rỡ: “Vân sư muội à, tiểu sư muội của ta hôm nay không đánh ngươi, là vì muội ấy có giáo dưỡng.”

“Còn ta hôm nay đánh ngươi,” y nhếch môi cười: “là vì ta không có giáo dưỡng.”

Mọi người: “…” Trường Minh Tông các ngươi đúng là am hiểu hai chữ “giáo dưỡng” thật.

“Không phục thì bảo Nguyệt Thanh Tông các ngươi ra đây đánh một trận với ta.” Tiểu sư muội nhà ai mà chẳng phải là bảo bối.

Vấn Kiếm Tông còn có tiểu sư muội, tông bọn họ khó khăn lắm mới có một người, Mộc Trọng Hy là một người chất phác, chẳng hiểu mấy lời lẽ giảo hoạt, y chỉ nghe ra được Vân Thước đang lén lút muốn dụ dỗ tiểu sư muội của mình trở về Nguyệt Thanh Tông!!

Thế thì sao được!

Thế là Mộc Trọng Hy không nhịn được nữa mà ra tay.

Diệp Kiều: “Oa~” Thật lòng mà nói, Tứ sư huynh lúc không ngớ ngẩn cũng khôi ngô tuấn tú phết.

Một kiếm kia quá đột ngột, lại không có sát ý, khiến ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không kịp phản ứng.

Thiếu niên đỡ Vân Thước dậy, trong mắt xẹt qua vài phần lạnh lẽo, nhưng Diệp Thanh Hàn dù sao cũng có đầu óc, bây giờ y và Vân Thước cũng chỉ đang ở giai đoạn có cảm tình, chút hảo cảm mơ hồ này không đáng để y và Trường Minh Tông rút kiếm đối đầu.

Vân Thước nhìn Diệp Thanh Hàn thờ ơ, cuối cùng không kìm được nữa, bật khóc thành tiếng.

Mộc Trọng Hy bịt tai lại: “Lại nữa rồi.”

Có thôi đi không.

Vân Thước khóc như hoa lê đái vũ, dù là người lòng dạ sắt đá như đám người Vấn Kiếm Tông cũng không nhịn được muốn đến an ủi vài câu, dù sao cảnh mỹ nhân rơi lệ này quả thật hiếm thấy.

Thấy không còn chuyện của mình nữa, Diệp Kiều dứt khoát ngồi bệt xuống đất, cùng Đoàn Hoành Đao nghiên cứu cây gậy trong tay.

Bộ ba xúm lại bàn tán nửa ngày cũng không nhìn ra được gì.

“Con Tầm Bảo Thú của Vân Thước thích cây gậy này như vậy, trên này chắc chắn có điều kỳ lạ.”

Đoàn Hoành Đao như có điều suy nghĩ, “Hoàn toàn không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, ta đoán con Tầm Bảo Thú kia có lẽ cũng là ngửi thấy mùi của cây gậy này mà đến. Ta khắc cho ngươi một cái Phong Ấn Chú trước nhé, lỡ thật sự dụ đến đại yêu thú nào thì thảm.”

Diệp Kiều thành khẩn nói một tiếng cảm ơn.

Chẳng trách Thành Phong Tông lại có tiền, một Khí tu tài ba như vậy ai mà không thích chứ.

Trời tối dần, Đoàn Hoành Đao mày mò khắc thêm phù văn lên cây gậy, Mộc Trọng Hy chọn ngồi đả tọa tu luyện, ai cũng có việc của mình, Diệp Kiều tính toán thời gian, “Bí cảnh dài nhất là bao nhiêu ngày vậy nhỉ?”

“Đại bí cảnh thì thời gian ngắn hơn một chút, năm ngày thôi.”

“Vậy chẳng phải ngày mai là kết thúc rồi sao?” Nàng chớp mắt, “Ôi chao. Ta thấy vui vẻ lắm.”

Đoàn Hoành Đao bất lực không muốn phàn nàn.

Còn không phải sao? Nàng đúng là khá vui.

Chỉ có Nguyệt Thanh Tông bị tổn thương mà thôi.

Cùng là đến tìm bảo vật, kết quả đám người Tống Hàn Thanh chẳng làm gì cả đã bị kéo một đống oán hận, điều cốt yếu là hắn còn không biết ai làm.

Thảm thật~

Nhưng đi theo Diệp Kiều đúng là sướng thật, chỉ cần ở phía sau hôi của là được, ôi chao… sao tông bọn họ lại không có một sư muội như vậy chứ.

Đoàn Hoành Đao ra tay rất nhanh, mất hơn một giờ đã khắc xong Phong Ấn Chú, Diệp Kiều ngắm nghía cây gậy trong tay, nàng không phải Khí tu, tự nhiên không nhận ra được có gì khác biệt.

Đoàn Hoành Đao ân cần giải thích: “Thời gian quá gấp, đây là Phong Ấn Chú tạm thời, ngươi muốn giải trừ thì dùng linh lực xóa đi là được.”

Diệp Kiều ngắm nghía cây gậy trong tay, tỏ vẻ đã hiểu.

“Các ngươi tại sao lại xuống núi?” Đêm dài đằng đẵng, hai người bắt đầu tâm sự phiếm.

Diệp Kiều thở dài, “Vì trong cấm địa chán quá, bọn ta xin Nhị sư huynh Truyền Tống Phù rồi lén xuống núi.”

“…” Lén, lén ra ngoài?

Là một tu sĩ nghiêm chỉnh, Đoàn Hoành Đao kinh ngạc đến ngây người, còn có thể lén ra ngoài sao?

Diệp Kiều mân mê cây Đoạt Duẩn trong tay, nhìn ra được sự kinh ngạc của y, cười híp mí nói: “Đúng vậy. Nhưng hy vọng Đại sư huynh không phát hiện bọn ta lén xuống núi.”

Nếu không Chu Hành Vân có lẽ sẽ ngã quỵ tại chỗ mất?

Sáng sớm hôm sau, bí cảnh sắp đóng lại, tất cả tu sĩ tụ tập lại một chỗ tìm lối ra, người quen cũng khá nhiều, đám đệ tử Nguyệt Thanh Tông do Tống Hàn Thanh dẫn đầu không biết đã trải qua chuyện gì, trang phục tông môn trở nên rách nát, hoàn toàn không còn vẻ ngoài uy phong như lúc mới vào.

Diệp Kiều đoán, họ chắc hẳn đã bị một đám tán tu truy sát, mới biến thành bộ dạng nhếch nhác này.

Tống Hàn Thanh liếc mắt một cái đã thấy Diệp Kiều, nhưng lúc này y không có thời gian tìm nàng gây sự, mà nhìn chằm chằm Vân Thước.

Y tức không chịu nổi, xuống bí cảnh một chuyến chẳng được gì thì thôi đi, còn vô duyên vô cớ bị một đám tán tu đuổi theo hỏi giấu tinh thạch ở đâu.

Tống Hàn Thanh chỉ muốn chửi thề, y làm sao biết Vân Thước giấu tinh thạch ở đâu, tiểu sư muội đó của y có chủ ý lắm, cứ lẽo đẽo bám theo Vấn Kiếm Tông, đuổi theo đám người Nguyệt Thanh Tông bọn họ làm gì?

Có bản lĩnh thì đi đánh Vân Thước đi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, y nén cơn giận, kéo Vân Thước lại: “Tiểu sư muội, muội lấy được Hỏa hệ tinh thạch rồi à?”

Vân Thước sững sờ, Hỏa hệ tinh thạch?

“Không có.” Nàng vẻ mặt ngơ ngác, tinh thạch đó không phải đã bị Diệp Kiều lấy đi rồi sao? Hỏi nàng làm gì.

Tống Hàn Thanh lại tưởng nàng đang giả ngây giả ngô, muốn độc chiếm tinh thạch. Thế là trong lòng càng thêm tức giận.

Ngay lúc y còn định chất vấn tiếp, lối ra bí cảnh đã mở, Vân Thước cảm thấy y thật sự khó hiểu, không muốn để ý đến y nữa, quay đầu kéo tay Diệp Thanh Hàn, đôi mắt mềm mại nhẹ cong lên: “Đại sư huynh, chúng ta đi thôi.”

“Ta có bản đồ bí cảnh, biết con đường nào an toàn nhất.”

Lối ra bí cảnh xuất hiện ở nơi không cố định, cần tu sĩ tự mình đi tìm, Vân Thước nói rất chắc chắn, trong tay nàng cũng đúng là có bản đồ.

Nhưng Diệp Kiều là người biết trước thiên cơ.

Trong kịch bản con đường nàng chỉ đúng là không sai, nhưng thương vong cũng khá thảm khốc, một đoàn người đông đảo gặp phải đại yêu thú Nguyên Anh kỳ, một số tán tu không có thực lực tự bảo vệ mình đều bỏ mạng trong bụng yêu thú.

Có lẽ là để tặng pháp bảo cho nhân vật chính, con đường đó tuy chết không ít tán tu, nhưng Vân Thước thu hoạch cũng khá lớn, sau khi cùng một đám người hợp sức chém giết yêu thú Nguyên Anh kỳ, lấy được không ít linh quả, nhưng cũng vì vậy, nàng đã kích hoạt cấm chế xung quanh, khiến tất cả mọi người bị nhốt bên trong, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng linh.

Diệp Kiều thấy đám tán tu này sắp đi theo Vân Thước bọn họ, vẫn nhiều lời một câu: “Có ai đi theo bọn ta không?”

Lời nói này của nàng có phần không biết tự lượng sức.

Một đám tu sĩ nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng viết: một Trúc Cơ? Theo ngươi làm gì?

Vân Thước cũng hít sâu một hơi, quay đầu dường như bất đắc dĩ: “Sư tỷ, tỷ đừng làm loạn nữa, ta có bản đồ.”

Diệp Kiều im lặng một lát: “Ta khuyên các ngươi, thật sự đừng đi.”

Đi theo nhân vật chính một con đường, có lẽ họ không chết, nhưng một số những kẻ vô danh không quan trọng chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Tống Kiến cười nhạo: “Ngươi lắm lời làm gì đó Diệp Kiều, muốn khoe mẽ bản thân đến vậy sao?”

“Thật trùng hợp, kẻ như ta chính là hạng người, người khác không cho ta làm gì, ta lại cứ thích làm.”

Thế nhưng lời nói gần như khiêu khích này của Tống Kiến không gây ra chút gợn sóng nào cho Diệp Kiều.

Nàng thậm chí còn có tâm trạng hỏi lại: “Người khác không cho ngươi làm gì, ngươi lại cứ thích làm?”

“Vậy ta có thể hiểu là,” Diệp Kiều như có điều suy nghĩ: “ta không cho ngươi đi ăn phân, ngươi lại cứ thích đi ăn?”

“…”

Ai dạy ngươi hiểu như vậy hả!!?

Diệp Kiều đáp trả xong Tống Kiến, lặp lại một lần nữa lời vừa rồi, thấy tất cả những người còn lại đều kiên quyết chọn đi theo Vân Thước, liền không tiếp tục làm chuyện vô ích nữa, nói với hai bằng hữu phía sau, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Không thể ngăn cản được kẻ tự tìm cái chết, vậy thì không ngăn cản nữa.

Đương nhiên cũng có người thấy giọng điệu Diệp Kiều quá nghiêm túc nên bị dọa sợ, do dự một lát chọn đi theo họ, nhưng đây cũng chỉ là số ít tán tu, phần lớn vẫn cảm thấy đi theo đệ tử Vấn Kiếm Tông có cảm giác an toàn hơn.

Lúc đầu Đoàn Hoành Đao cũng có chút không tin Diệp Kiều, suốt quá trình lo lắng không yên, sợ trên đường gặp phải đại yêu thú nào đó moi ruột mình, kết quả cuối cùng y phát hiện mình hoàn toàn nghĩ nhiều rồi.

Đừng nói là yêu thú, ngay cả một con chim cũng không thấy.

Thuận lợi vô cùng.

“Mẹ kiếp.” Đoàn Hoành Đao tóm lấy Diệp Kiều: “Ngươi không phải là loại tu sĩ chuyên về thuật số đó chứ?”

Diệp Kiều chớp mắt: “Đương nhiên không phải, ta nói lung tung thôi.” Chẳng lẽ lại nói cho họ biết, mình là người biết trước thiên cơ sao.

Sau khi đưa đám tán tu phía sau ra ngoài, Diệp Kiều thuận lợi nhận được ánh mắt cảm kích của một đoàn người.

Đoàn Hoành Đao thấy lối ra, mắt sáng lên, “Chúng ta mau ra ngoài đi.”

Có thể thuận lợi ra khỏi Đại bí cảnh, còn lấy được không ít thứ tốt, Đoàn Hoành Đao đối với chuyện này đã rất mãn nguyện rồi, Diệp Kiều không đi theo y ra ngoài, mà quay người định quay lại theo đường cũ.

“Ngươi định làm gì?” Thấy vậy Đoàn Hoành Đao sợ đến mức giật mình một cái vội vàng tóm lấy tay nàng, “Bí cảnh chưa đến hai canh giờ nữa là đóng lại rồi, ngươi đi đâu?”

Diệp Kiều ra vẻ thở dài, “Ta đi bắt mấy con yêu thú.”

Đoàn Hoành Đao: “???” Nếu y nhớ không lầm, yêu thú trong Đại bí cảnh tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ phải không?

Nàng một Trúc Cơ sơ kỳ đi bắt yêu thú?

Chắc chắn không phải là bị yêu thú bắt sao?

“Ngươi nghiêm túc thật ư?” Đoàn Hoành Đao không thể tin nổi.

Diệp Kiều gật đầu.

Đoàn Hoành Đao không biết người này lấy đâu ra tự tin, có thể nói ra được lời bắt yêu thú như vậy, y nghiến răng: “Thôi được.”

“Ta đi cùng ngươi.” Ở chung nhiều ngày như vậy, không thể thật sự mặc kệ nàng được!

Mộc Trọng Hy nhìn tiểu sư muội định đi tìm chết, ôm đầu than thở, nhưng tiểu sư muội nhà mình thì còn làm sao được, chỉ có thể chiều theo mà thôi.

Bộ ba lại đi đường cũ trở về, Đoàn Hoành Đao trên đường đã dần dần quen với việc nghe Diệp Kiều chỉ huy, vì vậy y hỏi: “Chúng ta đi đâu bắt yêu thú?”

Diệp Kiều chỉ đáp một câu: “Đừng vội, chúng ta đi xem kịch trước.”

Kịch?

Kịch của ai?

Rất nhanh hai người đã có lời giải đáp.

Hóa ra là đi xem kịch của Nguyệt Thanh Tông và Vấn Kiếm Tông.

Đi một con đường khác, đám người Vân Thước bị nhốt trong cấm chế, cách thời gian bí cảnh đóng lại không còn bao lâu, tất cả mọi người lo lắng đi vòng vòng.

Họ không muốn bị nhốt chết trong bí cảnh.

Diệp Kiều thấy vậy không nhanh không chậm ném một lá Truyền Âm Phù vào trong cấm chế.

Người trong cấm chế không ra được, nhưng người ngoài cấm chế có thể vào, Diệp Kiều để phòng mình trượt chân vào trong cấm chế, cố ý đứng xa họ một chút dùng Truyền Âm Phù giao tiếp.

Tống Hàn Thanh vươn tay tóm lấy Truyền Âm Phù, nghe thấy giọng nói, y sững sờ: “Diệp Kiều?”

“Ngươi chưa chết?”

Diệp Kiều: “Ngươi mới chết.”

Nàng không nhanh không chậm bước ra, cười híp mí chào hỏi đám người bị nhốt trong cấm chế: “Hi.”

Giọng nói trong Truyền Âm Phù rõ ràng truyền khắp toàn bộ cấm chế.

Mộc Trọng Hy: “Hi~”

Đoàn Hoành Đao dưới sự chú ý của mọi người, đành phải theo đội hình: “Hi.”

Nghe thấy tiếng “Hi” quen thuộc, Tống Hàn Thanh bắt đầu tức đến sôi gan ruột.

A a a sao lại là ba người họ!

Thấy Tống Hàn Thanh mở miệng định chửi người, Diệp Kiều không cho y cơ hội này, dứt khoát cắt đứt Truyền Âm Phù.

Mộc Trọng Hy: “Hả? Ngươi không nghe thử à?”

“Không nghe.” Diệp Kiều vô cùng bình tĩnh nói: “Lòng tự tôn của ta rất cao. Nghe không nổi lời y sắp chửi ta đâu.”

“…” Quả không hổ là ngươi.

Mộc Trọng Hy thậm chí còn bắt đầu lo lắng Tống Hàn Thanh có bị tức đến mức tẩu hỏa nhập ma không.

Sau khi cắt đứt Truyền Âm Phù, Tống Hàn Thanh chửi càng dữ dội hơn, tiếc là cách một cái cấm chế không ai nghe ra được y chửi gì.

Đợi đối phương gần như hết hơi chửi người rồi, Diệp Kiều không nhanh không chậm, dùng một thái độ cực kỳ đáng ghét, lại ném cho y một lá Truyền Âm Phù.

Lần này Tống Hàn Thanh đã khôn hơn, y không lấy Truyền Âm Phù, ném nó cho Tống Kiến.

Tống Kiến trước đây bị châm chọc vẫn còn nhớ như in, y lập tức như nhận được củ khoai bỏng tay, lập tức ném cho Đại sư huynh.

Diệp Thanh Hàn: “…” Y theo phản xạ cũng không muốn giao tiếp với Diệp Kiều, quay đầu định ném cho người khác, phát hiện đã không còn ai để y ném.

Không còn cách nào khác.

Diệp Thanh Hàn đứng trước nguy nan nhận lệnh, đành phải nhận lấy Truyền Âm Phù.

“Hi.” Diệp Kiều nhiệt tình chào hỏi y, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi có muốn ra ngoài không?”

“Ngươi? Ngươi có cách ra ngoài?” Tống Hàn Thanh vừa rồi tức nghẹn trong lòng, nhô đầu ra, cười lạnh hỏi vào Truyền Âm Phù.

Đám tán tu hoàn toàn không nhịn được nữa mà tức giận mắng: “Liên quan gì đến các ngươi? Nếu không phải vì sư muội của ngươi tùy tiện dẫn đường, bọn ta sao có thể chết nhiều người như vậy.”

Con đường họ đi theo Vân Thước, kết quả đám đệ tử đại tông phái đó không một ai bị gì, tán tu lại chết một đống, cuối cùng thứ tốt đều bị Vân Thước lấy đi, họ còn phải vì Vân Thước kích hoạt cấm chế mà bị nhốt trong đó.

Một đám người vô cùng oán hận.

Vân Thước sắc mặt trắng bệch, rúc vào lòng Diệp Thanh Hàn, xin lỗi: “Xin lỗi.”

“…” Không ai quan tâm lời xin lỗi của nàng, lúc này tất cả mọi người đều muốn ra ngoài.

Diệp Kiều ở ngoài trận chống cằm, cười híp mí: “Hay là thế này, Nguyệt Thanh Tông và Vấn Kiếm Tông các ngươi đều đưa ra giá đi. Nếu linh thạch vừa ý, ta sẽ nghĩ cách thả các ngươi ra ngoài.”

Tống Hàn Thanh và Diệp Thanh Hàn vừa bị lừa linh thạch, mặt không hẹn mà cùng đen lại.

Đoàn Hoành Đao khâm phục sát đất: “Ngươi thật sự không sợ lúc Đại Bỉ hai tông này hợp sức nhắm vào ngươi à.”

Diệp Kiều lý lẽ hùng hồn đáp: “Nhưng đắc tội cũng đã đắc tội rồi, chắc chắn là phải đắc tội cho tới cùng chứ.”

Người ta thường nói, nợ nhiều thì không lo, lợn chết thì chẳng sợ nước sôi mà.