Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-50 - Chương 39: Cuối cùng cũng hiểu được niềm vui buông xuôi của tiểu sư muội

Dưới ánh mắt ghen tị hâm mộ của một đám đệ tử nội ngoại môn, Diệp Kiều thần sắc thản nhiên đi theo đại đội ngũ, tu sĩ có tiền trong Tu Chân Giới đều dùng phi thuyền, một lần có thể chở cả ngàn người, người không có tiền chỉ đành khổ sở ngự kiếm.

Nàng đến Tu Chân Giới lâu như vậy, đến phi thuyền trông thế nào cũng chưa từng thấy, Minh Huyền khoanh tay, nhón chân nhìn quanh, "Theo lộ trình thì chiều nay là có thể đến Vấn Kiếm Tông rồi."

Minh Huyền không nghi ngờ gì là một người có tiền, y chẳng có chút cảm giác mới lạ nào với phi thuyền, người duy nhất tò mò chỉ có Diệp Kiều.

Năm người trang bị xong xuôi lên phi thuyền, Diệp Kiều dán người vào bình chướng nhìn cảnh sắc bên ngoài, mấy người còn lại thì lười biếng nằm trên ghế ngủ, đúng là có cảm giác như đi máy bay thời hiện đại.

Tần Phạn Phạn đưa ngọc bài của mỗi người cho họ, sau khi rót linh lực vào làm nó sáng lên, y trầm giọng dặn dò: "Yêu bài này đại diện cho thân phận của các ngươi, lúc quản sự của Vấn Kiếm Tông đến sắp xếp chỗ ở thì đưa cái này cho họ xem là được."

Diệp Kiều nhận lấy ngọc bài của mình, tiện tay treo bên hông.

Tốc độ cũng tương tự như Minh Huyền đoán, mãi đến chiều mới đến nơi, so với sự náo nhiệt phồn hoa của Vân Trung Thành, Phù Sinh Thành lại có cảm giác xa cách hơn, chẳng thấy mấy người bán hàng rong mà gần như toàn là cửa tiệm, Diệp Kiều đến nhìn lung tung cũng không dám.

Đồ ở Vân Trung Thành nàng còn mua không nổi, nói gì đến cửa tiệm dưới chân đệ nhất tông môn.

"Có muốn đi dạo một vòng không?" Thấy được sự tò mò của Diệp Kiều, Minh Huyền rất thấu tình đạt lý mà lên tiếng, "Ta trả tiền."

Phù tu đều là người có tiền, mắt Diệp Kiều sáng lên: "Được thôi."

Minh Huyền thấy vậy cười một tiếng, dẫn họ vào một cửa tiệm.

Không chỉ có bọn họ đến nơi vào chiều hôm nay, ba tông môn còn lại cũng xuống phi thuyền cùng lúc, Minh Huyền tạm thời không muốn đối mặt với sự chế nhạo của đám người kia, kéo sư muội đi dạo một vòng cửa tiệm cũng khá tốt.

Mấy thứ bán trong tiệm đều là pháp khí và đan dược thông thường, Diệp Kiều nhìn hai cái đã chẳng còn hứng thú, chủ yếu là vì giá quá đắt, khiến nàng hoàn toàn không còn ham muốn trần tục.

Dù Minh Huyền nói y trả tiền, nhưng trong mắt Diệp Kiều thì rõ ràng không đáng giá đó, tuy nàng không biết luyện khí, nhưng luyện đan thì vẫn hiểu một chút, bên trong toàn là linh đan cấp thấp, một viên đã năm mươi thượng phẩm linh thạch, sao không đi cướp luôn cho rồi.

Tiết Dư giải thích: "Bởi vì Đan tu quá ít, nên một viên đan dược có thể bị đẩy giá lên rất cao, thành ra bây giờ ngoài các đại thế gia và đại tông môn ra, các tu sĩ khác rất khó mua được."

Diệp Kiều xem như đã hiểu tại sao loại đan dược xấu xí của mình lại có thể thịnh hành.

Bởi vì của nàng rẻ mà số lượng lại nhiều.

Nàng tính toán, đợi mình có tiền nhất định cũng phải mua một cái đan lô, tuy luyện bằng nồi lớn cũng không khác đan lô là bao, nhưng vì hình thù kỳ quái, thành ra giá chỉ có thể bán thấp đi.

Mấy người dạo xong cửa tiệm, nhân lúc trời chưa tối, quay về nơi ở do Vấn Kiếm Tông sắp xếp.

Là một viện ở chung, có lẽ sợ người của Ngũ Tông gặp nhau sẽ đánh lộn, quản sự của Vấn Kiếm Tông đã chu đáo tách riêng nơi ở của mỗi tông, nhưng nói là tách riêng, thật ra cũng chỉ cách một bức tường.

Nếu thật sự muốn đánh, một quyền là có thể đấm thủng tường rồi bắt đầu khô máu.

"Nguyệt Thanh Tông được xếp ở ngay cạnh chúng ta." Mộc Trọng Hy đi dò la cách sắp xếp của các tông khác về, tiện tay ném ngọc bài đi, "Chẳng biết tên quản sự đó nghĩ gì, ta thấy là muốn gây chuyện đây mà."

Nói đến kẻ thù, Vấn Kiếm Tông và Trường Minh Tông cũng đã có thù oán từ lâu, chỉ chờ đến lúc Đại Bỉ gặp mặt, Diệp Thanh Hàn không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là bốn thân truyền còn lại của Vấn Kiếm Tông đều dễ tính.

Mấy người Diệp Kiều vừa dạo phố về, đã bị ba người không quen biết chặn ở bên ngoài.

Tông phục màu trắng thêu mây lành, bên hông đeo một thanh kiếm, ăn mặc như đang để tang, Tiết Dư trong lòng đã có suy đoán: "Người của Vấn Kiếm Tông?"

"Aiya." Sở Hành Chi cười một tiếng: "Đây chẳng phải là thân truyền của Trường Minh Tông sao."

"Sao lại sa sút đến mức phải đi bộ đến Vấn Kiếm Tông của bọn ta vậy? Các ngươi đến phi thuyền cũng không ngồi nổi à?"

Vô cùng khiêu khích và sỉ nhục, giống hệt Tống Kiến lúc trước, đúng là đáng ăn đòn.

Sắc mặt Minh Huyền thay đổi: "Ngươi—"

Y vừa mới bước lên một bước, Sở Hành Chi liền nhẹ nhàng mỉm cười, "A, để ta xem nào. Đây không phải là Minh Huyền sao?"

"Bao nhiêu năm không gặp." Sở Hành Chi ác ý dừng lại, "Vẫn chưa đột phá Kim Đan à?"

"Trường Minh Tông có một thân truyền như ngươi đúng là một sự sỉ nhục."

"Thật không biết một phế vật đến Kim Đan cũng chưa đột phá, có tư cách gì tham gia Đại Bỉ, chậc chậc chậc."

Diệp Kiều nhìn Minh Huyền dần im lặng, nàng xem như đã hiểu tại sao lúc đầu Nhị sư huynh lại lo lắng về Đại Bỉ đến vậy, đến mức sau này còn tẩu hỏa nhập ma.

Mộc Trọng Hy tức đến mức suýt rút kiếm quyết đấu tại chỗ, Chu Hành Vân vẫn còn bình tĩnh cản y lại, "Trước khi Đại Bỉ bắt đầu cấm ẩu đả."

Chu Hành Vân thay đổi sự im lặng thường ngày, nhắc nhở: "Đừng động thủ vội, bây giờ vẫn chưa vào bí cảnh."

Diệp Kiều bất ngờ hiểu được ý của Đại sư huynh.

…Vậy là, vào bí cảnh rồi thì có thể động thủ sao?

Sở Hành Chi đúng là cố ý, y cố tình chọc giận đám người này, dù sao Trường Minh Tông cũng toàn là một lũ ngu không có não.

Chọc giận họ trước Đại Bỉ, để Mộc Trọng Hy động thủ vi phạm quy định, có thể trừ điểm thi đấu của họ trước.

Thấy mấy người Trường Minh Tông tức giận mà không dám nói, Sở Hành Chi cong môi, đang định tiếp tục chế nhạo họ vài câu, giây tiếp theo liền khựng lại.

Chỉ thấy Diệp Kiều nghe thấy động tĩnh ló đầu ra từ sau lưng Đại sư huynh, thấy Sở Hành Chi và mấy thân truyền phía sau y, nàng liền thân thiện cười với họ: "Hi."

"..." Mộc Trọng Hy, người đã quá quen với tính nết của Diệp Kiều, theo phản xạ bắt đầu thấy đau dạ dày.

Theo như y hiểu về Diệp Kiều, cái "hi" này của nàng mà thốt ra, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Sở Hành Chi sững sờ một lúc, khinh thường, "Ngươi chính là sư muội Trúc Cơ sơ kỳ mới nhận đó à?"

Y nói năng chẳng chút khách khí, "Một Trúc Cơ sơ kỳ, một Trúc Cơ đỉnh phong, ha. Hai phế vật cũng muốn đến tham gia Đại Bỉ."

"A đúng đúng đúng." Diệp Kiều gật đầu phụ họa: "Ngươi nói đúng."

Sở Hành Chi không hiểu sao lại bị nghẹn lời, "Ngươi đang chế nhạo ta?"

Diệp Kiều: "Đâu có. Ta đang tán thành ngươi mà, ngươi nói đều đúng, có vấn đề gì sao?"

Đúng là không có vấn đề gì, vì Diệp Kiều đúng là đang tán thành y.

Nhưng Sở Hành Chi không biết tại sao lại luôn cảm thấy lời nói vừa rồi của mình như đấm vào bông, nhẹ hều, có thể khiến người ta tức chết.

Sở Hành Chi nén lại cảm giác khó chịu không tên đó, cuối cùng chọn tiếp tục kích thích Minh Huyền, người có tâm lý phòng tuyến yếu nhất, "Biết mình là phế vật là tốt rồi."

"Minh Huyền ba năm không phá được Kim Đan, hạng chót vạn năm còn có mặt mũi tham gia thi đấu, ta còn thấy đỏ mặt thay cho ngươi."

"A phải phải phải." Minh Huyền thuận theo như nước chảy: "Ta chính là một phế vật."

Tiểu sư muội có một câu nói rất đúng, tại sao phải đi con đường của mình để mặc người khác nói? Y hoàn toàn có thể đi con đường của người khác, để người khác không còn đường mà đi.

"?"

Sở Hành Chi lại nghẹn lời, bị cách nói chuyện đột ngột này của Minh Huyền đánh cho trở tay không kịp.

Minh Huyền nhẹ nhàng liếc y một cái, thản nhiên nói: "Bọn ta Trường Minh Tông chính là một lũ phế vật đó, thì sao nào? Không được thì ngươi bắt bọn ta lại đi."

Diệp Kiều suýt chút nữa đã vỗ tay tán thưởng Nhị sư huynh tại chỗ.

Đây chẳng phải tương tự như: Thế thì sao? Không được thì ngươi báo cảnh sát đi.

Mặc xác cái câu đi đường của mình để người khác nói đi? Nàng muốn đi đường của người khác, để người khác không còn đường mà đi.

Sở Hành Chi mắt cũng mở to ra.

Minh Huyền học theo dáng vẻ thường ngày của Diệp Kiều, khẽ nhún vai, "Thì sao nào? Bọn ta chính là hạng chót, bọn ta vui. Bọn ta không tranh nữa, có vấn đề gì không?"

Biết sai thì sửa, không được thì buông.

Ngươi cứ việc chế nhạo, bọn ta vẫn vững như thái sơn.

Nhìn vẻ mặt uất ức không nói nên lời của Sở Hành Chi, khóe môi Minh Huyền khẽ cong lên, cuối cùng cũng hiểu được niềm vui buông xuôi của tiểu sư muội rồi.