Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-50 - Chương 43: Hai vị Thân truyền tay nắm tay, con đường bị loại không cô đơn

Người bên ngoài sân kinh ngạc tột độ.

Ngay cả Trưởng lão Vấn Kiếm Tông cũng không nhịn được tại chỗ, nhìn thẳng về phía Triệu trưởng lão, không rõ là kinh ngạc hay phức tạp, “Đan tu Trường Minh Tông các ngươi, phong cách hành sự lại hoang đường đến thế sao?”

Triệu trưởng lão lúng túng đưa nắm đấm lên che miệng.

Ông nhìn rất rõ ràng, vừa rồi rõ ràng là nha đầu Diệp Kiều kia hô một câu ‘đập hắn’, Tiết Dư mới ra tay.

Nha đầu này ai dạy nó làm vậy chứ!!

Khán giả bên ngoài thấy vậy lên tiếng: “Tuy khởi điểm chẳng chính đáng, nhưng về lý thuyết thì khả thi.”

Có lẽ vì từ nhỏ lớn lên trong tông môn của mình, dù một số đệ tử tính tình không tốt, nhưng cũng sẽ không sử dụng mánh khóe, nhưng rõ ràng sự tồn tại của Diệp Kiều đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của khán giả.

Điều này cũng khiến sự nhiệt tình của họ dâng cao.

Diệp Kiều trong bí cảnh không biết sự náo nhiệt bên ngoài, nàng nhìn Sở Hành Chi ngã xuống đất không dậy nổi, lập tức chẳng có chút võ đức nào mà dẫm một chân lên vai y, nở nụ cười rạng rỡ: “Ngươi nói ai sẽ là người bị loại đầu tiên ấy nhỉ? Nào, nói lớn lên cho bọn ta nghe xem.”

Tiết Dư nhanh tay nhanh mắt nhét Phong Linh Đan vào miệng y.

Sở Hành Chi lúc này hoàn toàn không còn chút sức lực giãy giụa nào, y thật sự bị đập choáng váng, đan lô thứ này có thể to có thể nhỏ, trước đây cũng không có Đan tu nào dùng thủ đoạn khó đỡ thế này, đột nhiên phóng to giáng xuống, là người bình thường ai mà phản ứng kịp chứ!

Không bị đập ngất tại chỗ đã xem như y chịu đòn giỏi rồi.

Nhìn vẻ mặt bị đập đến ngơ ngác của Sở Hành Chi, Diệp Kiều lập tức kéo y đi về phía sâu trong bí cảnh.

Đúng vậy, là kéo.

Hoàn toàn không xem y là người, kéo đi như đang cày ruộng.

Sở Hành Chi bị kéo đến mức mông suýt tóe lửa, y dần dần hoàn hồn khỏi trạng thái ngơ ngác, lớn tiếng la lên: “Diệp Kiều, ngươi thà bóp nát thân phận bài của ta còn hơn.” Thật quá sỉ nhục người khác!

Diệp Kiều thờ ơ: “Vậy thì còn gì thú vị, ngươi vẫn còn có ích mà.”

Tận dụng phế phẩm, bảo vệ môi trường biết bao.

“Ích gì?” Nghe thấy mình không bị loại ngay lập tức, Sở Hành Chi lập tức muốn giãy giụa một phen.

Diệp Kiều: “Bất ngờ lao đến đè người ta lại, biết làm không?”

Sở Hành Chi: “???”

Khán giả cười điên rồi: “Ha ha ha mau nhìn sắc mặt thân truyền Vấn Kiếm Tông kìa.”

Sở Hành Chi vẻ mặt phức tạp, “Ta sẽ không đồng lưu ô hợp với ngươi đâu.”

Diệp Kiều thoáng chốc lại ném ra, thoáng chốc lại bắt lấy thân phận bài của y, nở một nụ cười rạng rỡ: “Đừng như vậy mà, chúng ta cùng đi tìm Tống Hàn Thanh chơi một chút đi.”

Nếu Mộc Trọng Hy ở đây, thấy nàng cười như vậy, y có lẽ lại đau dạ dày rồi.

Tiếc là Tứ sư huynh không có ở đây.

Diệp Kiều thậm chí còn tốt bụng nói: “Đến lúc đó ngươi chỉ cần giữ chân y một lúc là được.”

Sở Hành Chi cười lạnh: “Ngươi nằm mơ đi, ta dù có chết cũng không thể nghe lời ngươi, ngươi tưởng ngươi là ai?” Tiết Dư thì thôi đi, nhưng Diệp Kiều chỉ là một Trúc Cơ, sao dám ra lệnh cho y?

Diệp Kiều cũng không tức giận, mà lơ đãng lắc lắc thân phận bài thuộc về Sở Hành Chi trong tay, “Ngươi không muốn?”

“Thôi được.” Nàng gật đầu, “Vậy sau khi ngươi ra ngoài, sẽ là đệ tử đầu tiên của Ngũ Tông bị loại từ vòng đầu trong Đại Bỉ năm nay.”

“Đầu tiên đó.” Diệp Kiều cười rạng rỡ, “Tuy thiên phú kiếm đạo của ngươi không đứng đầu, nhưng ít nhất ngươi cũng đứng đầu khoản bị loại từ vòng đầu mà, phải không.”

Bị loại từ vòng đầu quá nhục nhã, Thiên chi kiêu tử như Vấn Kiếm Tông sao chịu nổi, Sở Hành Chi da đầu tê dại trong chốc lát, gần như đã tưởng tượng được sau khi ra ngoài, đám gió chiều nào xoay chiều ấy trên diễn đàn Tu Chân Giới sẽ chế nhạo mình thế nào.

Ít nhất cũng phải kéo Tống Hàn Thanh xuống nước mới có thể khiến mình trông không quá thảm hại chứ?

Tuy bây giờ mình cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng y tuyệt đối, tuyệt đối không thể là người thảm nhất.

Nghĩ vậy, Sở Hành Chi lập tức vứt bỏ chút liêm sỉ cuối cùng của mình, “Ta vừa mới suy nghĩ, cảm thấy ngươi nói cũng có chút lý.”

“Ngươi nói đi, hợp tác thế nào?”

Đây không phải là chuyện mất mặt hay không, chủ yếu là vì con người y vốn thích nghe lời Diệp Kiều.

Diệp Kiều không chút vội vã, nàng thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi lấy ngọc giản ra xem tổng bảng xếp hạng.

Vấn Kiếm Tông săn giết một ngàn yêu thú.

Thành Phong Tông bảy trăm.

Nguyệt Thanh Tông năm trăm.

Bích Thủy Tông ba trăm.

Xếp cuối cùng là con số năm mươi to đùng của Trường Minh Tông đâm thẳng vào mắt nàng.

Nhìn đã thấy mất mặt.

Cho nên Diệp Kiều lập tức giả mù không thèm nhìn nữa, chỉ cần nàng không thấy, thành tích mất mặt này vĩnh viễn không thể làm tổn thương nàng.

“Ngươi biết Tống Hàn Thanh ở đâu không?” Linh lực của Sở Hành Chi bị phong tỏa, lúc này cũng không thể kiêu ngạo được nữa.

Diệp Kiều: “Đương nhiên.”

Nàng đương nhiên biết, trong kịch bản gốc lúc nam nữ chính đang mải mê phong hoa tuyết nguyệt, Tống Hàn Thanh, kẻ siêng năng làm lụng này đang săn giết yêu thú trong bí cảnh.

Đôi khi Diệp Kiều cũng khá thương hại y, y ở đó vì vinh quang của tông môn mà vào sinh ra tử, Sư muội lại chạy đi yêu đương.

Lúc Tống Hàn Thanh thấy Sở Hành Chi đến gần, y liền vô thức lùi lại một bước, bảo vệ thân phận bài bên hông, cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi đến đây làm gì?”

Đánh không lại y còn có Truyền Tống Phù để bỏ chạy, vì vậy Tống Hàn Thanh cũng không lo bị cướp thân phận bài.

Sở Hành Chi giơ tay tỏ vẻ vô tội, theo lời Diệp Kiều, y chậm rãi nói: “Không làm gì cả, ta đến tìm ngươi hợp tác.”

“Chúng ta có thể liên thủ.” Y bình tĩnh nhìn Tống Hàn Thanh.

Dù sao y cũng đã bị Diệp Kiều nắm trong lòng bàn tay, nếu trước khi bị loại có thể kéo một người của Nguyệt Thanh Tông xuống nước cũng chẳng lỗ lã gì.

Ai mà ngờ được, có một ngày lại bị một Trúc Cơ nắm trong lòng bàn tay.

Đến lúc đó mọi người cùng nhau mất mặt đi.

Tống Hàn Thanh không nhanh không chậm đối diện với y, “Lý do?” Y không cho rằng tông môn cao ngạo như Vấn Kiếm Tông lại sẽ liên thủ với họ.

Hoàn toàn không cần thiết.

Vấn Kiếm Tông bây giờ xếp hạng nhất, nếu không có gì bất ngờ quá lớn, hạng nhất đã nằm chắc trong tay.

Lúc này đến tìm mình, Tống Hàn Thanh khó mà không nghi ngờ mục đích của đối phương.

Sở Hành Chi bị ánh mắt sắc bén của Tống Hàn Thanh nhìn đến tim gan run sợ, nói cho cùng đều là một đám thân truyền chưa trải sự đời, sao có thể mặt dày như Diệp Kiều, ngay lúc Sở Hành Chi ấp úng không biết nên nói gì.

Y đột nhiên liếc thấy Diệp Kiều đang ngồi xổm trên cây không xa nghe lén, Sở Hành Chi lập tức nảy ra ý tưởng: “Chúng ta hợp tác có thể cùng nhau tìm Diệp Kiều báo thù.”

Tống Hàn Thanh vốn không mấy hứng thú với việc liên thủ nghe vậy, ngước mắt, chậm rãi mở miệng: “Ồ? Nói chi tiết xem nào?”

Rõ ràng là đã dao động.

Thế là Sở Hành Chi cố gắng hơn, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt công kích Diệp Kiều từ đầu đến chân, nhấn mạnh hành vi đáng ghét của nàng.

Diệp Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không hiểu.

Khán giả thì chỉ trỏ.

“Cười chết mất. Vị Sư muội Trường Minh Tông này rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu thân truyền vậy?”

“Tống Hàn Thanh trước khi nhắc đến Diệp Kiều: không hứng thú, đừng làm phiền. Tống Hàn Thanh sau khi nhắc đến Diệp Kiều: ồ? Nói chi tiết xem nào?”

“Cho nên nói Diệp Kiều này rốt cuộc đáng ghét đến mức nào chứ!!”

“Lần đầu tiên thấy Đại Bỉ náo nhiệt như vậy, đừng dừng lại, nhiều hơn nữa đi, bọn ta thích xem!!”

Đại Bỉ trước đây đều là đánh đánh giết giết, đâu có náo nhiệt như năm nay.

Đủ loại chiêu trò bẩn thỉu xuất hiện không ngừng.

Hai người lúc này đang uống Bế Khí Đan trốn sau cây, Khẳng Đức Kê có lẽ vì đã ăn tinh thạch, nên lớn hơn trước một chút, lớp lông tơ mềm mại có phần cứng lại, sắp rụng đi để mọc ra lông vũ.

Linh thú màu đỏ lửa lười biếng nằm trên đầu, trông khá bắt mắt.

Mộc Trọng Hy trước đây đã cho linh thú của Diệp Kiều ăn hết số Hỏa hệ tinh thạch mà y lấy được từ bí cảnh, dù sao y cũng không dùng đến, cho tiểu sư muội cũng khá tốt.

Vì được cho ăn tốt, linh thú khế ước này của nàng đã lớn lên trông thấy, Tiết Dư sợ lúc đánh nhau nó sẽ cản trở, vươn tay giúp Sư muội bắt lấy.

Nhờ cành cây che khuất, tiếng xào xạc trong rừng vang lên, Diệp Kiều hơi khuỵu gối mượn lực bật, lao đến tấn công Tống Hàn Thanh.

Nàng nhanh chóng và chính xác đá vào người đàn ông không kịp phản ứng ngã xuống đất, Tống Hàn Thanh lúc nghe thấy tiếng cành cây lay động đã cảnh giác, Kim Cang Phù trong lòng y chặn được đòn tấn công của Diệp Kiều, ngay sau đó Phù lục trong tay cũng bay tới.

Diệp Kiều sao có thể để y chạm vào, một bước lùi lại kéo giãn khoảng cách.

Thấy Tống Hàn Thanh giãy giụa định dùng Truyền Tống Phù bỏ chạy, nàng lập tức lớn tiếng: “Sở Hành Chi, còn ngẩn ra đó làm gì?”

Tống Hàn Thanh nghe vậy, khóe môi cong lên vừa cười lạnh định chế nhạo nàng vài câu, giây tiếp theo phát hiện Sở Hành Chi vậy mà thật sự lao về phía mình.

Tốc độ phản ứng của y căn bản không thể so với Kiếm tu, Sở Hành Chi tóm lấy cổ tay y, đánh rơi Truyền Tống Phù của Tống Hàn Thanh, để có thể kéo một người làm đệm lưng, y dứt khoát buông xuôi tất cả, ôm lấy đùi Tống Hàn Thanh, kéo người ta ngã xuống đất.

Tống Hàn Thanh bị đánh lén đồng tử co rút mạnh, nhìn Sở Hành Chi, chưa từng thấy ai chơi chiêu bẩn thỉu như vậy.

Ánh mắt đó cũng như đang nói ‘ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại cùng Diệp Kiều lén lút hại ta?’

Sở Hành Chi lúc này đã hoàn toàn không cần mặt mũi, y thấy Tống Hàn Thanh còn muốn giãy giụa, lập tức lớn tiếng la lên: “Còn giãy giụa nữa ta lột quần ngươi bây giờ!!”

Tống Hàn Thanh: “…?”

Y khựng lại trong chốc lát, Diệp Kiều nhân cơ hội này không chút do dự mà giật lấy thân phận bài bên hông y, hung hăng bóp nát.

Tốt quá.

Cuối cùng cũng kéo được một người làm đệm lưng rồi.

Sở Hành Chi cảm thấy mình cũng xem như chết có ý nghĩa, đến lúc đó Đại Sư huynh hỏi y tại sao ngày đầu tiên đã bị loại, y hoàn toàn có thể tự hào nói với Đại Sư huynh, trước khi bị loại y còn kéo Thủ tịch đệ tử của Nguyệt Thanh Tông chôn cùng!

Ngay khoảnh khắc Tống Hàn Thanh bị loại, thân phận bài của y cũng bị Diệp Kiều bóp nát.

Diệp Kiều gọn gàng phủi tay, một hơi giải quyết hai người, sảng khoái.

Ngay khoảnh khắc hai người bị loại, bước chân của tất cả các thân truyền trong bí cảnh đều dừng lại.

Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi cùng nhau bị loại?

Sao có thể.

“Chuyện gì vậy?” Minh Huyền vừa gặp Đại Sư huynh đã kinh ngạc vô cùng.

Người đầu tiên bị loại lại là Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi? Chẳng lẽ Vấn Kiếm Tông và Nguyệt Thanh Tông đối đầu, sau đó đại chiến một trận? Vừa gặp đã bóp nát thân phận bài của nhau?

Chu Hành Vân cũng không phản ứng kịp, ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?”

Trước đây, người bị loại thường là Đan tu nhanh nhất, dù là Tiết Dư bị loại, hai người cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, kết quả sao lại là Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi chứ?

Tống Hàn Thanh chưa từng thấy ai chơi chiêu bẩn thỉu như vậy, y nhìn chằm chằm Diệp Kiều, đầu óc trống rỗng, tức giận: “Là ngươi! Là ngươi xúi giục Sở Hành Chi?”

Rõ ràng lúc này Tống Hàn Thanh bị đả kích đến mức có chút hoài nghi nhân sinh.

Diệp Kiều xòe tay: “Không. Đừng oan uổng ta. Bọn ta là hợp tác gây án.”

Chuyện đôi bên cùng có lợi, sao có thể nói là xúi giục chứ?

Nàng đã xem Lưu Ảnh Thạch của mấy kỳ Tông Môn Đại Bỉ trước, đều là tàn sát yêu thú nhàm chán, nếu tình cờ gặp nhau thì đánh một trận, ai thắng thì người đó tiếp tục miệt mài tàn sát yêu thú. Cuối cùng người có số lượng yêu thú săn giết nhiều nhất sẽ thắng.

Điều này khiến Diệp Kiều vô cùng khó hiểu.

Có thể đánh lén thì ai lại đi đối đầu trực diện chứ.

Có thực lực đối đầu trực diện gọi là mạnh mẽ, không có thực lực mà còn đối đầu trực diện gọi là ngu xuẩn.

Nhìn vẻ mặt tức giận pha lẫn mấy phần mờ mịt của Tống Hàn Thanh, Diệp Kiều rất lương thiện nói với y: “Tống Sư huynh, chẳng lẽ không ai nói với huynh, trong Đại bí cảnh tầm quan trọng của việc hợp tác đồng đội sao?”

“…”

Một trận im lặng.

Tống Hàn Thanh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Ai hợp tác đồng đội lại đi tìm kẻ thù của mình hợp tác chứ? Lúc đó y thấy cảnh Sở Hành Chi và Diệp Kiều đối đầu, mới buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn tin tưởng Sở Hành Chi đến tìm mình hợp tác.

Y lúc này chỉ muốn giết chết Diệp Kiều, trong chốc lát như phát điên, mặt không cảm xúc hỏi:

“Tại sao Sở Hành Chi lại nghe lời ngươi?”

Diệp Kiều nhanh chóng trả lời: “Có lẽ là y cảm thấy một mình bị loại quá cô đơn, nên muốn kéo một người cùng đến ghế người bị loại làm bạn?”

Đúng như người ta vẫn nói, hai vị Thân truyền tay nắm tay, con đường bị loại không cô đơn.

Sau khi nàng dứt lời, cùng với sự biến mất của Truyền Tống Trận, Tống Hàn Thanh lần đầu tiên trở thành thân truyền thảm hại bị loại đầu tiên.

Kết thúc quá bất ngờ, mặt y lập tức xanh mét.