Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-50 - Chương 47: Thiên Đạo Chúc Phúc

Năm người gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho đèn trong sân của các Tông môn kế bên đồng loạt sáng lên, các Thân truyền tập thể ló đầu ra hóng chuyện.

Tống Hàn Thanh đang chìm trong nỗi nhục nhã vì đứng chót bảng, không sao ngủ được. Chợt nghe tiếng la ó, y giật mình.

Giây tiếp theo, Mộc Trọng Hy dồn khí vào đan điền, hét lớn một tiếng: “Nguyệt Thanh Tông nợ tiền không trả!”, khiến y suýt nữa ngã sấp mặt.

A a a, Diệp Kiều!!

Y vẫn luôn biết Trường Minh Tông đã thay đổi, nhưng y không ngờ, đám người này lại trơ trẽn đến mức gõ cửa tận nhà thế này.

Tống Hàn Thanh tức đến lệch cả mũi, chỉ có thể vội vàng đi tìm sư huynh sư muội mượn tiền, bảo họ mau câm miệng lại.

Nếu không cứ theo đà này, ngày mai có lẽ sẽ là tin tức #Thủ tịch đệ tử Nguyệt Thanh Tông nợ tiền không trả# được treo cao trên bảng tin ngọc giản.

Tống Hàn Thanh gom góp mãi mới miễn cưỡng đủ linh thạch, ngay lúc y chuẩn bị che mặt mang qua cho Diệp Kiều, Vân Ngân đã đi ra.

“Sư phụ.” Tống Hàn Thanh đỏ bừng cả mặt.

Hoàn toàn là vì bị hành vi trơ trẽn của đám người Diệp Kiều làm cho tức đến đỏ mặt.

Vân Ngân vẻ mặt phức tạp lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, thở dài một hơi: “Đưa linh thạch cho ta, ta đi tìm Diệp Kiều nói chuyện.”

Có người bằng lòng chịu nhục thay mình, Tống Hàn Thanh đương nhiên không chút do dự mà đồng ý.

Với tính cách của mấy người Trường Minh Tông, y mà ra ngoài chắc chắn lại bị chế nhạo một trận, thấy sư phụ nhà mình dường như mang vẻ mặt không biết sợ là gì, Tống Hàn Thanh dứt khoát đưa linh thạch cho Vân Ngân.

Diệp Kiều sau khi thấy người đến là ai, kéo dài giọng: “Ồ, Vân Tông chủ.”

“Sao vậy, là Tống Hàn Thanh không dám ra ngoài đối mặt với bọn ta, nên gọi ngài ra xử lý sao?”

Vân Ngân chau mày, không hiểu sao lại nghe ra mấy phần chế nhạo từ tiếng ‘ồ~’ của nàng.

Y lạnh mặt ném Giới Tử Đại qua.

Minh Huyền vươn tay bắt lấy, mặt không đổi sắc: “Cảm ơn.”

Quả nhiên trơ trẽn mới là tuyệt kỹ, tốc độ đòi nợ này quả là không chê vào đâu được.

“Đi đi đi, chúng ta đến tửu lầu ăn cơm.” Y ung dung xoay người bỏ đi.

“Ta muốn ăn gà quay.”

Những ngày ở Trường Minh Tông quá thảm, ngày nào cũng ăn màn thầu đến mức sắp nôn ra, trước đây vì phải chuẩn bị cho Tông Môn Đại Bỉ nên cũng không có thời gian đi dạo Phù Sinh Thành, bây giờ khó khăn lắm mới rảnh rỗi, chắc chắn phải ăn một bữa thịnh soạn.

Mấy người ngươi một câu ta một lời, hoàn toàn lơ đẹp Vân Ngân.

“Diệp Kiều.” Vân Ngân đột ngột lên tiếng: “Xem thường trưởng bối, Trường Minh Tông dạy ngươi như vậy sao?”

Diệp Kiều dừng bước, muốn xem y có thể nói ra được lời lẽ khó nghe nào, thế là nàng hiếm khi không lên tiếng.

Vân Ngân chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi bằng lòng nhận sai, rời khỏi Trường Minh Tông, đợi Tông Môn Đại Bỉ kết thúc, ta sẽ cân nhắc giữ cho ngươi một vị trí.”

Mộc Trọng Hy sờ sờ cằm, “Giữ một vị trí? Thân truyền?”

Vân Ngân suýt chút nữa đã tức đến bật cười.

Thân truyền? Sao có thể chứ.

Thân truyền đều là những thiên tài có Thượng phẩm linh căn trở lên, dù Diệp Kiều có biểu hiện tốt đến mấy, y cũng sẽ không cân nhắc chuyện này.

Tiết Dư giỏi nhất là quan sát sắc mặt, nhìn vẻ mặt của Vân Ngân là hiểu ngay, y mỉm cười: “Quý tông chi bằng đi ngủ một giấc cho thực tế hơn?”

“Này này này, lão đầu, Trường Minh Tông bọn ta tuy có hơi nghèo.” Mộc Trọng Hy chỉ vào mấy người có mặt: “Nhưng bọn ta là Thân truyền đó.”

“Có hiểu Thân truyền là gì không? Nói cách khác, bọn ta chính là hy vọng của Tu Chân Giới tương lai.”

Từ Tông Môn Đại Bỉ có thể thấy được tầm quan trọng của Thân truyền, Thân truyền Ngũ Tông chỉ có người có thiên phú tốt nhất trong cùng một thế hệ mới có tư cách, đầu Vân Ngân này bị lừa đá rồi sao.

Ai lại bỏ Thân truyền không làm, chạy đến Nguyệt Thanh Tông của họ làm Nội môn chứ.

Vẻ mặt Minh Huyền cũng trở nên cười như không cười, “Đôi khi ta còn hâm mộ sự tự tin của tông các ngươi, huynh biết không, kể từ khi chưa đột phá Kim Đan, ta vẫn luôn rất tự ti, nhưng bây giờ ta phát hiện, tự ti cũng là một đức tính tốt.”

Diệp Kiều: “Ta là đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông các ngươi vĩnh viễn không có được.”

Tần Phạn Phạn đang lén lút nghe ở phía sau suýt chút nữa đã giơ ngón cái với mấy tên thỏ con này.

Nói hay lắm!!

Lão thất phu trơ trẽn, lại dám đào góc tường tông họ! Vô sỉ!

Mặt Vân Ngân tức đến tím cả gan, ngay lúc đối phương sắp không khống chế nổi cơn giận định động thủ tại chỗ, Tần Phạn Phạn cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt sắp cười ra tiếng của mình, đổi sang một bộ dạng đau buồn.

Vội vàng chạy tới, lên tiếng trước khi Vân Ngân nổi điên: “Vân đạo hữu.”

“Đừng tức giận đừng tức giận.” Tần Phạn Phạn vẻ mặt áy náy: “Mấy đứa đệ tử không nên thân của ta đã gây phiền phức cho ngài rồi, nhưng có lẽ là vì tối nay chúng nó giành được hạng hai nên quá vui, ngài thông cảm một chút.”

Tim Vân Ngân lại bị đâm một nhát.

Ai mà không biết chỉ có tông họ đứng chót bảng chứ.

Y căng cứng mặt, nặn ra một nụ cười lạnh, chỉ phun ra hai chữ âm u: “Vậy sao?”

“Chứ còn gì nữa.” Tần Phạn Phạn sợ kích thích Vân Ngân đến phát điên, vội vàng tiến lên đá Mộc Trọng Hy một cái: “May mà Vân Tông chủ không so đo với các ngươi, còn không mau đi.”

Vân Ngân ôm một bụng lửa giận chỉ có thể trơ mắt nhìn năm người thản nhiên bỏ đi.

Vân Ngân ôm lấy lồng ngực đau tức, nghiêm túc nghi ngờ lão già này cố tình đợi đám người Diệp Kiều nói gần xong, ngay lúc mình không nhịn nổi muốn động thủ, Tần Phạn Phạn mới không nhanh không chậm đi ra.

Bên Vấn Kiếm Tông vẫn đang thức đêm bàn bạc kế hoạch.

“Trận tiếp theo cẩn thận Nguyệt Thanh Tông một chút.” Diệp Thanh Hàn nghĩ đến Tứ Phương Trận mà Minh Huyền dùng trong Lưu Ảnh Thạch vừa rồi, lại đổi lời: “Còn có Minh Huyền nữa.”

Phù tu trong Tu Chân Giới đã hiếm thì thôi, mấu chốt là hễ ai có thiên phú tốt đều chạy đến Nguyệt Thanh Tông.

Cứ như trong mắt đám Phù tu đó chỉ có Nguyệt Thanh Tông mới là nơi mà Phù tu chính thống nên đến.

Đúng là kẻ ăn không hết, người lần không ra, Nguyệt Thanh Tông chỉ riêng Phù tu đã có bốn người, bốn tông còn lại cũng chỉ có Trường Minh Tông có một vị.

Diệp Thanh Hàn không hiểu.

Cùng là Ngũ đại tông, Vấn Kiếm Tông họ có điểm nào không bằng Trường Minh Tông và Nguyệt Thanh Tông chứ?

Trận pháp của Minh Huyền đến Tần Hoài cũng có thể bị nhốt lại, có thể thấy mức độ khó nhằn của nó, nếu không cần thiết thì trận sau tốt nhất đừng gây xung đột gì với Phù tu.

Sở Hành Chi là người thích khiêu khích Minh Huyền nhất trong tất cả các Thân truyền.

Trước đây Minh Huyền dựa vào thân phận Phù tu Minh gia, Cực phẩm linh căn, được một đám trưởng lão coi trọng, bây giờ nhiều năm như vậy chưa đột phá Kim Đan, Sở Hành Chi chắc chắn phải tóm lấy y mà chế nhạo.

Thế nhưng bị Đại sư huynh cảnh cáo một lần nữa, y cũng chỉ có thể nén lại cơn tức: “Ta biết rồi.”

Mấy người bàn bạc đến đêm khuya, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng la trống ầm ĩ, náo nhiệt vô cùng, thính lực của Kiếm tu rất nhạy, Sở Hành Chi chớp mắt: “Ai vậy?”

Diệp Thanh Hàn nghe ra: “Mấy người Trường Minh Tông.”

Thôi được.

Vậy mà chẳng có chút bất ngờ nào.

Tiểu sư muội không hiểu: “Bọn họ đang ăn mừng giành được hạng hai sao?”

Bọn họ hạng nhất còn chưa khoa trương như vậy.

Diệp Thanh Hàn lại lắng nghe kỹ hơn, mặt không cảm xúc nói: “Không có.”

“Bọn họ đang đòi nợ.”

“?” Còn có kiểu đòi nợ này sao?

Sở Hành Chi không nhịn được mà bật cười: “Ai xui xẻo vậy, lại chọc phải Diệp Kiều.”

Diệp Thanh Hàn cảm thấy mình bị nói kháy, y đến bây giờ còn chưa đưa linh thạch cho Diệp Kiều, Diệp Thanh Hàn lúc này vậy mà có chút may mắn, mình không chọc giận nàng ta trước trận đấu.

Nếu không có phải người tiếp theo bị gõ la trống tìm đến tận cửa chính là mình rồi không?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, vẻ mặt Diệp Thanh Hàn cũng có chút đặc sắc.

Trận tiếp theo là Viễn Cổ Chiến Trường, trận pháp xuất hiện không ngừng, để nâng cao khả năng tự bảo vệ mình, Minh Huyền bị lôi đi huấn luyện đặc biệt, các sư huynh khác cũng đang nỗ lực.

Minh Huyền lười biếng ừ một tiếng, “Địa hình môi trường ở Viễn Cổ Chiến Trường biến hóa khôn lường, lúc nào cũng có nguy cơ giẫm phải trận pháp, lúc này tác dụng của Phù tu sẽ đến.”

Trường Minh Tông họ chỉ có y là Phù tu, đến lúc đó phải nhanh chóng tập hợp lại mới được, lỡ mình đi muộn, sư huynh sư muội bị nhốt trong trận thì biết làm sao.

Thế là Minh Huyền, người gánh vác kết quả trận đấu tiếp theo lại một lần nữa bắt đầu chế độ vẽ phù ngày đêm.

Diệp Kiều vì muốn chia sẻ áp lực cho đối phương, về phòng mình lấy Lang hào bút ra, nằm bò trên bàn cũng bắt đầu suy nghĩ nên vẽ gì.

Vì thường xuyên giúp chép sách, nàng đã đặc biệt chú ý đến các loại Phù lục và ký hiệu phù chú.

Hay là thử Tứ Phương Phù đi?

Tứ Phương Phù mà Nhị sư huynh dùng trong bí cảnh lúc đó quá ngầu, Diệp Kiều ngồi thẳng người, nhớ lại các ký hiệu phù chú được ghi chép trong phù thư, vừa mới hạ bút, đã cảm nhận được Tứ Phương Phù phức tạp hơn những gì đã vẽ trước đây, mỗi một nét đều tinh xảo đến đáng sợ.

Hơi bất cẩn là sẽ hỏng ngay.

Hỏng liên tiếp năm lá phù chỉ, Diệp Kiều mím môi, sắp xếp lại tâm trạng, đến tìm Minh Huyền xin một lá Tứ Phương Phù, chuẩn bị chép lại để thử xem sao.

Minh Huyền tuy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đưa thẳng cho nàng.

Chỉ nghĩ Diệp Kiều muốn cầm để phòng thân trong bí cảnh sau.

Bản thân y thật ra cũng không có nhiều, loại Phù lục này rất khó vẽ, tổng cộng chỉ vẽ được ba lá, trong lúc đó đã thất bại không dưới ngàn lần.

Nhưng ai bảo nàng là Diệp Kiều chứ.

Bản thân Diệp Kiều không có bệnh ám ảnh cưỡng chế, học được thì học, học không được nàng còn tự an ủi mình, mình lại không phải là Phù sư chuyên nghiệp.

Sau khi thất bại liên tiếp lần thứ mười, Diệp Kiều mơ hồ cuối cùng cũng nắm bắt được chút cảm giác huyền diệu khi khởi bút vẽ Tứ Phương Phù, Lang hào bút trên đầu ngón tay lưu loát nối liền với Thần thức, những ký hiệu phù chú phức tạp cổ xưa hiện lên, trong lúc đó tay nàng vẫn vững vàng, mắt cũng không dám chớp một cái.

Cho đến lúc kết thúc, Thần thức Diệp Kiều có chút choáng váng, mắt cũng có chút khô.

Dưới góc Phù lục hiện lên một lạc ấn, xung quanh được phủ một lớp ánh sáng vàng.

— Lại là một lần Thiên Đạo Chúc Phúc.

Diệp Kiều cầm lên, chậm rãi thở phào một hơi.

Thành công rồi.

Minh Huyền đang vẽ phù đến tối mắt tối mũi thấy động tĩnh lớn như vậy, lập tức đang hấp hối cũng phải bật dậy, “Ai?”

Khốn kiếp.

Lợi hại rồi, lại là Thiên Đạo Chúc Phúc.

“Tiết Dư?”

Tiết Dư đang luyện đan giơ tay lên, để chứng minh mình trong sạch: “Đừng vu oan ta.”

Lần trước y thấy Thiên Đạo Chúc Phúc đã là lần trước rồi.

Minh Huyền đứng dậy, dùng ngón tay làm hình khẩu súng đặt dưới cằm, ra vẻ trầm tư: “Vậy huynh không tò mò rốt cuộc là ai gây ra động tĩnh này sao?”

Trước đây y thấy Thiên Đạo Chúc Phúc đã thấy kỳ lạ, nhưng không có vị trí rõ ràng, chỉ biết Trường Minh Tông có một đệ tử được Thiên Đạo Chúc Phúc.

Nhưng bây giờ trong sân chỉ có năm người bọn họ thôi!

Tiết Dư thật sự rất tò mò, thế là Minh Huyền kéo y chạy về phía phòng Đại sư huynh.

Kết quả phát hiện Chu Hành Vân đang chuẩn bị thắt cổ, người đàn ông thậm chí còn nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc trước hành vi điên khùng của hai sư đệ: “Làm gì vậy?”

Minh Huyền nói: “Làm phiền rồi. Huynh cứ tiếp tục.”

Y bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó kéo Tiết Dư tiếp tục chạy đến sân của Mộc Trọng Hy.

Đối với hành vi thích treo cổ mỗi khi rảnh rỗi của Chu Hành Vân, lúc đầu Tần Phạn Phạn còn khá lo lắng, sau này y đã tê liệt, quyết định tôn trọng sở thích cá nhân của mỗi đệ tử, ai thích làm gì thì làm.

Hai người đến không đúng lúc lắm.

Tiểu sư đệ thân yêu của họ lúc này đang bị Đoàn trưởng lão đánh cho tơi bời, cảnh tượng này rất thường thấy, Kiếm tu của Trường Minh Tông đều trải qua như vậy.

Chỉ là bình thường Mộc Trọng Hy bị đánh, Diệp Kiều chắc chắn sẽ ở cùng, hôm nay lại không biết vì sao, tiểu sư muội biến mất không thấy tăm hơi.

Mộc Trọng Hy bị đánh đến mặt mày xám xịt, kiếm thức còn chưa tung ra đã bị đối phương một cước đá bay, y khổ sở vô cùng: “Trưởng lão.”

“Chậm một chút được không?”

Cho cơ hội phản ứng chứ.

Đoàn Dự đứng bên cạnh nhón chân, nhẹ nhàng nói: “Tốc độ của ngươi quá chậm, lúc đánh nhau ai sẽ đợi ngươi tung kiếm chiêu xong mới động thủ? Sớm đã bị đá bay từ lúc ngươi vừa mới ra thế rồi.”

Thiên phú như Thiên sinh kiếm cốt, đặt ở các Tông môn khác đều được cung phụng, nhưng ở Trường Minh Tông thì đừng hòng.

“Điểm này ngươi phải học hỏi Diệp Kiều nhiều vào, hoặc là đánh bất ngờ, hoặc là lén lút phát triển.” Đoàn Dự trưởng lão vô cùng hài lòng với biểu hiện của Diệp Kiều trong trận đấu vừa rồi.

Tiết Dư và Minh Huyền thấy vậy cũng giả vờ đồng cảm với tiểu sư đệ hai giây, chuồn thôi chuồn thôi.

Bọn họ chỉ là hai Phù tu và Đan tu yếu đuối không thể tự lo liệu mà thôi.

Sau khi loại trừ tiểu sư đệ, vậy bây giờ chỉ còn lại tiểu sư muội thôi.

Diệp Kiều đang nhìn chằm chằm Phù lục mình vừa vẽ, phát hiện cửa bị một tiếng “bùm” đập tung, nàng ngạc nhiên ngước mắt: “Sao vậy?”

Cả ngày cứ hấp ta hấp tấp, không thể gõ cửa đàng hoàng được à?

Minh Huyền và Tiết Dư nhìn nhau, chú ý đến thứ trong tay nàng, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Cuối cùng vẫn là Minh Huyền vẻ mặt nghiêm túc mở miệng hỏi: “Người may mắn được Thiên Đạo Chúc Phúc trước đây trong tông, là muội sao tiểu sư muội?”

Đúng vậy, người may mắn.

Phù sư có thể được Thiên Đạo Chúc Phúc, đều là được Đại Đạo công nhận, vinh dự đặc biệt này không phải là người may mắn thì là gì?

Sau đó Tần Phạn Phạn cũng tìm họ hỏi có phải hai người gây ra Thiên Đạo Chúc Phúc không.

Thông thường đối tượng của Thiên Đạo Chúc Phúc chỉ có thể là Phù tu hoặc Đan tu, sau khi nghe không phải hai người họ, Tần Phạn Phạn lập tức cười lạnh hai tiếng, nhốt cả bốn người họ vào cấm địa.

Nguyên văn lời sư phụ là bảo bốn người họ tỉnh táo lại, đừng có cả ngày không có việc gì làm, có người có thể được Thiên Đạo Chúc Phúc, mà có Thân truyền lại còn trốn học.

Lời nói đầy ẩn ý đó lập tức khiến bốn người im lặng.

Diệp Kiều ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai vị sư huynh, không hiểu sao có chút lo lắng, “Là ta.”

…Sao vậy?

Thấy nàng thừa nhận dứt khoát như vậy, hai vị sư huynh lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng đầy ý vị sâu xa: “Ố ồ~”

Đây chính là Kiếm Phù song tu trong truyền thuyết sao?

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy người sống.

Minh Huyền lập tức có tinh thần, một tay khoác vai kéo nàng ra ngoài, nở một nụ cười nhiệt tình, “Đến đến đến, chúng ta đến nói chuyện tâm tình đi tiểu sư muội.”

“Muội còn bao nhiêu bất ngờ mà bọn ta không biết nữa vậy?”