Sở Hành Chi tức đến mức lập tức xắn tay áo muốn đánh một trận với Minh Huyền, y vừa chạm vào kiếm, Diệp Kiều đã cong mày, giọng điệu khoa trương la lên trước.
“Mau đến xem, Vấn Kiếm Tông đánh người.”
Sở Hành Chi bị chiêu ra tay trước này của nàng làm cho thanh kiếm trong tay rút ra cũng không được, không rút cũng chẳng xong, cứ thế lúng túng đứng sững ở đó.
“Ngươi…” Y vừa tức giận mở miệng, Tiết Dư bên cạnh đã vẻ mặt sa sút nối lời: “Không sao đâu, Vấn Kiếm Tông hùng mạnh, muốn đánh đập những kẻ yếu ớt như chúng ta là chuyện rất bình thường.”
Sở Hành Chi suýt nữa đã chửi ầm lên.
Kẻ yếu?
Thân truyền Ngũ Tông có thể tham gia Đại Bỉ về cơ bản thực lực đều ngang tài ngang sức, nếu không phải Trường Minh Tông vạn năm đội sổ, cũng không đến mức bị chế nhạo thảm như vậy, nếu họ là kẻ yếu, vậy thì các thân truyền khác cũng đừng sống nữa.
Những lời lẽ thảo mai này của Tiết Dư khiến Sở Hành Chi tức đến ngửa người ra sau.
Mộc Trọng Hy đảo mắt, nhanh trí ôm ngực, giọng điệu yếu ớt: “Đúng vậy, sư muội. Muội mới đến không hiểu, Vấn Kiếm Tông hùng mạnh như vậy, họ chỉ xem thường mỗi người chúng ta thôi, không sao đâu. Nhiều năm như vậy, bọn ta đã quen rồi.”
“…” Đám người Trường Minh Tông các ngươi diễn lố quá rồi đấy?!
Mắt Sở Hành Chi trợn tròn.
“Mộc Trọng Hy.” Y nghiến răng, nói từng chữ: “Ngươi có bản lĩnh thì đánh một trận với ta.”
Ai xem thường bọn họ?
Còn nữa Mộc Trọng Hy, trước đây không phải y là người nóng tính nhất sao?
Sở Hành Chi không biết đám người này đã trải qua chuyện gì mà biến thành thế này, y sắp tức điên rồi, sư đệ sư muội bên cạnh thấy vậy vội vàng kéo y lại, “Nhị sư huynh, bình tĩnh, bình tĩnh. Trước khi Đại Bỉ bắt đầu, không được phép rút kiếm ẩu đả.”
Tiểu sư muội úp mở nhắc nhở: “Đến lúc đó sẽ bị nhốt trong cấm địa, bị trừ điểm thi đấu đó.”
Sở Hành Chi cố gắng bình tĩnh lại.
“Đừng tức giận.” Tiểu sư đệ cũng vội vàng nói: “Nói nhiều với đám phế vật này làm gì? Đến lúc vào bí cảnh rồi động thủ cũng không muộn.”
Sở Hành Chi được an ủi, y mím môi, hận thù liếc họ mấy cái, “Chờ đó. Ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”
“Ừm ừm ừm, ngươi nói đúng. Ngươi nói thật có lý.” Diệp Kiều cũng không tức giận, cười híp mí ừm a gật đầu, sau đó nói, “Vậy bọn ta đi ngủ đây.”
Đám đệ tử Vấn Kiếm Tông vừa lải nhải chế nhạo một tràng, lại một lần nữa bị lời nói buông xuôi này của nàng làm cho cả đám nghẹn lời: “…”
Một hơi tức nghẹn lại, suýt chút nữa đã tức chết ngay tại chỗ.
Sau khi chọc giận đám người Vấn Kiếm Tông đến bảy lỗ phun khói, Diệp Kiều sợ bị đánh, lập tức rời khỏi hiện trường.
Lúc đi Mộc Trọng Hy suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Y hưng phấn khoa tay múa chân, “Ha ha ha tiếc là lúc đó không có ai khác nhìn thấy sắc mặt của Sở Hành Chi, xanh mét luôn.”
“Lúc đó ta nên dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại mới phải.”
Bọn họ xuống núi lịch luyện đã gặp Vấn Kiếm Tông rất nhiều lần, xích mích là điều khó tránh khỏi, mỗi lần đấu võ mồm đều chưa từng thắng, kết quả một trận công kích này của Diệp Kiều, khiến Sở Hành Chi tức đến mức có nỗi khổ mà không nói ra được.
Một số quần chúng ăn dưa không rõ sự tình bàn tán xôn xao.
“Xem thường bốn tông còn lại, chậc chậc chậc, ai cho y lá gan đó.”
Đôi khi sức mạnh của quần chúng là vô địch, tin đồn truyền nhiều, giả tự nhiên có thể thành thật.
Một đêm, cùng với sự lên men của sự việc, cứ thế, tin tức Sở Hành Chi tuyên bố sẽ giẫm đạp bốn tông còn lại trong Đại Bỉ đã được truyền đi.
Vốn chỉ là xích mích giữa hai tông, kết quả bị truyền đi như vậy, lập tức biến thành vấn đề giữa Ngũ Tông.
“Vấn Kiếm Tông đã kiêu ngạo đến vậy rồi sao?” Giọng Tư Diệu Ngôn có vài phần khó hiểu: “Tuy năm nay hy vọng của họ đúng là rất lớn, nhưng đây cũng không có nghĩa là bốn tông còn lại đều dễ bắt nạt đâu nhỉ?”
Sao lại dám chứ, Đại Bỉ còn chưa bắt đầu, bọn họ đã vênh váo như vậy rồi.
Ai cho Vấn Kiếm Tông lá gan đó?
Sở Hành Chi nhận được tin tức: “???”
Hả.
Y xem thường bốn tông còn lại từ bao giờ?
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông sau khi nghe chuyện này, lập tức mặt lạnh đi đến khiển trách Sở Hành Chi một trận, “Chưa thi đấu đã xem thường thân truyền của các tông khác, ai dạy ngươi những thứ này?”
Sở Hành Chi há miệng: “Đây không phải là chế nhạo lẫn nhau như thường lệ trước trận đấu sao?”
Sắc mặt trưởng lão càng thêm giận dữ, “Vậy ngươi cũng không thể giẫm đạp thể diện của bốn tông còn lại được. Không nói những tông khác, chỉ riêng Chu Hành Vân của Trường Minh Tông, ngay cả Diệp Thanh Hàn của tông chúng ta cũng chỉ có thể xem như năm năm với y thôi.”
“Đại Bỉ còn chưa bắt đầu đã truyền ra những lời gây thù chuốc oán như vậy, ngươi không có não à?”
Sở Hành Chi càng oan ức hơn, y chỉ chế nhạo Trường Minh Tông thôi mà.
“Trước Đại Bỉ ngươi cứ yên tĩnh ở đây cho ta, đừng ra ngoài làm mất mặt tông chúng ta.” Trưởng lão sa sầm mặt, nghiêm giọng khiển trách.
Sở Hành Chi bị mắng một trận xối xả, y càng tức giận hơn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển thành ra thế này.
…
Những người có chút đầu óc thì nhanh chóng điều tra nguyên nhân của tin đồn, cuối cùng Đại sư huynh của Thành Phong Tông đã tra ra rõ ràng, y như có điều suy nghĩ mà cười cười, “Aiya, cảm giác Đại Bỉ năm nay, sẽ rất thú vị đây.”
Đại Bỉ còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt như vậy, bắt đầu rồi chẳng phải sẽ càng đặc sắc hơn sao.
“Diệp Kiều?” Đoàn Hoành Đao đang cúi đầu nghiên cứu pháp khí trong tay, động tác vẽ của y khựng lại, nghe thấy cái tên quen thuộc, mắt cũng sáng lên.
“Ngươi quen nàng ta à?” Đại sư huynh nheo mắt.
“Đương nhiên.” Đoàn Hoành Đao làm một thủ thế, “Không chỉ vậy, nói một cách nghiêm túc, ta còn rất mong chờ sự xuất hiện của nàng ta.”
“Một Trung phẩm linh căn, mới Trúc Cơ sơ kỳ?” Y gõ gõ đầu sư đệ, cười khẩy: “Mong chờ sự xuất hiện của nàng ta thà rằng mong đợi tiểu cô nương của Nguyệt Thanh Tông năm nay có thể mang lại cho chúng ta kinh hỷ còn hơn.”
Chỉ trong hơn một tháng đã đến Kim Đan, Vân Thước kia rõ ràng không đơn giản.
Đại sư huynh ghét bỏ nói: “Ngươi ra ngoài lịch luyện một chuyến, đầu óc bị va đập hỏng rồi à?” Lại có thể mong chờ một Trúc Cơ?
Đoàn Hoành Đao bất mãn gạt tay Đại sư huynh ra, “Mới không phải.”
“Nàng ta rất lợi hại.”
Đoàn Hoành Đao đến giờ vẫn không quên được những chiêu trò của Diệp Kiều, y vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở Đại sư huynh nhà mình trước: “Tóm lại, đến lúc vào bí cảnh chúng ta phải cẩn thận nàng ta.”
Đại sư huynh vỗ vỗ đầu y, bất đắc dĩ thở dài, càng tin chắc tiểu sư đệ có bệnh.
…
Sau một đêm gà bay chó sủa chính là lúc hội hợp, có lẽ vì đã trải qua chuyện bị ác ý đồn thổi, thân truyền bên Vấn Kiếm Tông đã an phận hơn, sau ba ngày nghỉ ngơi, chính là lúc tập thể đến bí cảnh sẽ vào.
Trước đây cách một cái sân, ngoài Vấn Kiếm Tông ra, bọn họ về cơ bản không ra ngoài, ai cũng không gặp.
Nhưng sau khi hội hợp, không thể tránh khỏi việc chạm mặt với Nguyệt Thanh Tông.
Tống Hàn Thanh đi ở phía trước, y còn chưa lên phi thuyền, lúc đi ngang qua Diệp Kiều, y ác ý nói: “Diệp Kiều…”
Diệp Kiều lùi lại nửa bước, cảnh giác nói: “Làm gì? Thi đấu còn chưa bắt đầu, ngươi đã muốn làm thân với ta rồi à?”
Tống Hàn Thanh: “???” Ai thèm làm thân với ngươi.
“Nhị sư tỷ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, lần này đến lượt Diệp Kiều đau dạ dày, nói thật, lúc nàng muốn chọc giận người khác, không ai có thể khiến nàng cạn lời.
Duy chỉ có nữ chính làm được.
Tiếng “Nhị sư tỷ” quen thuộc lại một lần nữa được Vân Thước gọi, nhưng lần này bên cạnh nàng còn có ba hộ hoa sứ giả.
Không thể không nói… sức hút của nữ chính thật vô hạn.
Ngoài Tô Trọc và Địch Thần có chút nguồn gốc với nguyên chủ ra, lại còn có một người đàn ông đi bên cạnh nàng, với tư thế bảo vệ.
“Diệp Kiều sư muội.” Địch Thần thấy đúng là nàng, tâm trạng có chút phức tạp.
Hai người tính ra đã hơn nửa năm không gặp, lần trước còn là vì một cây Phù Du Thảo, đối phương liền tức giận xuống núi.
Chỉ là điều khiến Địch Thần không ngờ là, nàng lại có thể vào Trường Minh Tông?
Còn là với thân phận thân truyền, sao cũng thấy có chút không thể tin được.
“Oa.” Giọng Minh Huyền đột ngột cao lên, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào lợi thế chiều cao, chắn trước Diệp Kiều, đối diện thẳng với ánh mắt của Địch Thần, “Các ngươi không có sư muội à? Sao lại dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn sư muội của bọn ta.”
Sắc mặt Địch Thần lạnh đi: “Minh Huyền, đừng tưởng ngươi là người Minh gia thì ta sợ ngươi.”
Minh Huyền không sợ hãi, “Vậy thì trong bí cảnh gặp, bây giờ phiền ngươi tránh xa sư muội của ta ra, cảm ơn.”
“Diệp Kiều.” Tô Trọc vẫn luôn không nói chuyện lên tiếng, y nhìn chằm chằm Diệp Kiều hồi lâu, có lẽ cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật sư tỷ cùng lớn lên đã gia nhập Trường Minh Tông, giọng y lạnh đi, mím môi nói: “Hy vọng ngươi sẽ không hối hận về quyết định này.”
“Vào bí cảnh rồi, ta sẽ không nương tay nữa đâu.”
Diệp Kiều nghe vậy không chút lưu tình mà bật cười thành tiếng.
Nói cứ như trước đây y quan tâm đến nguyên chủ lắm vậy.
Chỉ cần có chút thương xót nguyên chủ, cũng sẽ không dùng linh dược mà đối phương vất vả lấy về để lấy lòng Vân Thước.
Nàng nhếch môi cười với lời nói của Tô Trọc, đáp lại y bằng một ngón giữa kiên định và mạnh mẽ.
Chu Hành Vân nhíu mày, không hiểu thủ thế này của nàng có ý gì.
Y đứng bên cạnh nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được ân oán giữa tiểu sư muội và Nguyệt Thanh Tông là gì, nhưng y vẫn luôn không xen vào, dù sao chuyện của mình, cũng nên giao cho sư muội tự giải quyết.
Nếu giải quyết không tốt, y ra tay cũng không muộn.
Không chỉ Chu Hành Vân không hiểu hành động của Diệp Kiều, ba người còn lại cũng không hẹn mà cùng rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ… đây là thủ thế thi pháp đặc biệt gì sao?!
Không được.
Thua người không thua trận, bọn họ làm sư huynh cũng phải giữ thể diện cho tiểu sư muội.
Thế là, năm người của Trường Minh Tông cứ thế đồng loạt giơ một ngón giữa về phía họ.
Đám người Nguyệt Thanh Tông: “…”
Không biết tại sao, lại có cảm giác bị sỉ nhục.
“Các ngươi có ý gì? Sỉ nhục bọn ta?” Tô Trọc trước đây dường như đã thấy Diệp Kiều giơ ngón giữa, lúc đó là với sư phụ, y luôn cảm thấy đây không phải là ý tốt gì.
“A.” Diệp Kiều vẻ mặt thành khẩn và chân thành: “Sao có thể chứ, đây là thủ thế thi pháp kiểu mới của Trường Minh Tông chúng ta đó.”
—— Không phải, xin hỏi tông môn nào lại nghĩ quẩn đến mức dùng ngón giữa làm thủ thế thi pháp chứ?