Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

24 160

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

153 3935

Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

(Đang ra)

Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

飯田栄静

Đây là câu chuyện về Natsuki Yura, người chiến đấu với tư cách là anh hùng ở thế giới khác, quay lại trái đất để tận hưởng tuổi trẻ, nắm giữ sức mạnh của người hùng và gặp gỡ những người phụ nữ quyến

58 527

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

19 431

Web Novel - Chương 02 - Tin tốt và tin xấu

Bịch!

Sau khi thanh toán xong, lon nước lăn xuống đáy máy bán hàng tự động, Giang Tuệ lấy ra rồi mở nắp uống.

Gió đêm rít gào, còn kèm theo vài giọt mưa nhỏ. Dù đã qua mùa đông, nhưng cái lạnh đầu xuân vẫn không thể xem thường.

“Thời tiết gì mà quái lạ thế không biết.”

Giang Tuệ vừa lẩm bẩm, vừa xoa xoa đôi tay đã hơi ửng đỏ của mình.

Gió lạnh luồn qua kẽ áo, khiến nàng theo phản xạ rụt vai lại.

Nếu là trước kia, Giang Tuệ không thể tưởng tượng nổi, mình lại có ngày vì người khác mà nửa đêm chạy đi mua đồ ăn khuya, lại còn chẳng mong được báo đáp.

Dù phải mất cả ngày lẫn đêm mới chấp nhận được chuyện mình đã xuyên không, nhưng khi rút điện thoại ra xem giờ, gương mặt phản chiếu trên màn hình vẫn khiến nàng không kìm được lẩm bẩm:

“Đây thật sự là mình sao?”

Mái tóc dài màu nâu xám hơi rối, bên dưới phần mái là đôi đồng tử tím nhạt như mắt mèo.

Lông mày và đôi mắt cụp xuống khiến biểu cảm của nàng trông lúc nào cũng lạnh lẽo vô cảm.

Làn da trắng nõn, tứ chi thon dài.

Vùng bằng phẳng năm xưa giờ đã nhô lên thành hai ngọn núi vô cùng rõ rệt.

Tổng thể mà nói, là một cô gái có khí chất u ám.

Giang Tuệ vẫn còn nhớ rõ, chỉ mới hai ngày trước nàng vẫn là một chàng trai nhân viên công sở sống cuộc đời 996, nhận mức lương vừa đủ để cầm cự qua ngày.

Hắn không có hoài bão gì to lớn, chỉ mong có thể sống sót trong xã hội mài mòn tinh thần ngày một trầm trọng, với hắn thì đấy là mãn nguyện lắm rồi.

Làm công việc bình thường, sống cuộc đời bình thường, cho đến khi cơ thể già yếu, chết vì bệnh tật.

Nhưng ông trời ngay cả nguyện vọng nho nhỏ ấy cũng không cho hắn, vừa mở mắt đã phát hiện bản thân… xuyên không.

Mà còn là xuyên vào tiểu thuyết.

Tên truyện hình như là — "Trăng Cười Một Cái Liền Động Tâm", chỉ nghe tên thôi đã biết là quyển ngôn tình não tàn rồi.

Nội dung nguyên tác rất đơn giản, nam chính Lục Vân Trạch được gia tộc Lạc gia nhận nuôi, từ một kẻ phế vật không ai xem trọng dần dần trưởng thành, điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ, cuối cùng phát hiện sự thật rồi tiêu diệt sạch kẻ thù.

Mà kẻ thù đó, chính là Lạc gia đã nuôi dưỡng hắn.

Xuyên vào quyển tiểu thuyết này, có một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt: nàng biến thành mỹ thiếu nữ.

Tin xấu: là phản diện, hơn nữa còn là phản diện lót đường.

Nhân vật Giang Tuệ này, vì sai lầm của cha mẹ, gánh nợ một triệu tám trăm ngàn tệ, đành phải làm nữ hầu trong nhà chủ nợ để trả nợ.

Trong nguyên tác, vai diễn này lúc đầu rất mờ nhạt, vừa xuất hiện đã chạy theo nữ chính nịnh hót, đúng chuẩn tiểu nhân ham lợi.

Nhân vật như thế này, về sau chắc chắn sẽ vì lợi ích mà phản bội nữ chính, trở thành vật hy sinh lót đường cho tuyến tình cảm của nam – nữ chính.

So với đó, nữ chính nguyên tác – tức tiểu thư của Lạc gia, Lạc Dao, vừa là thanh mai trúc mã của nam chính, vừa là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, đối xử với hắn vô cùng chu đáo.

Thậm chí đến cuối cùng, dù phát hiện gia tộc mình từng làm vô số chuyện ác, nàng vẫn kiên quyết đứng về phía nam chính, vì đại nghĩa mà diệt thân, cuối cùng nên duyên với hắn.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng… cái con khỉ ấy!

Rõ ràng đã xuyên không rồi, không cho ta làm nữ chính thì thôi đi, sao còn bắt ta làm phản diện hả?

Cho dù cái gì cũng không làm, ráng nhẫn nhịn đến hết truyện thì cũng sẽ bị nam chính thù hận oanh tạc chết chung, đây là cái lý gì?

Chỉ cần nghĩ đến tương lai của bản thân chính là cốt truyện đó, Giang Tuệ đã mất ngủ suốt cả đêm, đây là lần tinh thần nàng lao lực nặng nề nhất từ trước đến nay.

Nàng thậm chí còn từng nghĩ đến việc leo lên sân thượng của biệt thự Lạc gia, nhảy xuống một cái để giải thoát mọi phiền não.

Nhưng Giang Tuệ suy cho cùng không phải người tiêu cực, so với việc dùng cái chết để kết thúc, nàng càng muốn tìm cách khác để né tránh kết cục bi thảm, cố gắng sống tiếp.

Nhưng mà có cách nào sao?

Tố giác nam chính cho Lạc gia? Không thể được, hiện giờ nam chính còn chưa làm chuyện gì có lỗi với họ, hơn nữa còn được Lạc Dao hết lòng che chở.

Một bên là thiếu gia được tiểu thư và gia chủ đặc biệt quan tâm, một bên là tiểu nữ hầu mang nợ khắp người, khoảng cách quá xa.

Gánh nặng nợ nần, cộng thêm thế lực của Lạc gia, cho dù có bỏ trốn cũng sẽ bị bắt về thôi.

Xem ra thật sự là hết cách rồi.

Nhưng không hẳn, vẫn còn một con đường có thể xoay chuyển kết cục.

Thiếu nữ bước đi trên con phố tĩnh lặng.

Đã gần nửa đêm, Lan Thành cũng chìm vào giấc ngủ, trên đường gần như không thấy bóng người, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe gầm rú chạy qua.

Giang Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen đặc, những hạt mưa lác đác cũng không thể khiến đôi mắt tím nhạt của nàng gợn chút cảm xúc nào.

“A, mưa lớn hơn rồi.”

Giang Tuệ không mang ô khi ra ngoài, bèn rảo bước nhanh hơn, mong sớm quay lại chỗ ở tại Lạc gia.

Không ngoài dự đoán, nàng đã bị cơn mưa lớn biến thành chuột lột trước khi về đến nơi.

Là một trong những gia tộc có thực lực tài chính hàng đầu nguyên tác, dù Lan Thành không phải địa bàn chính, họ vẫn xây dựng ở đây một căn biệt thự cực lớn – hoặc có thể gọi là trang viên.

Trang viên cao ba tầng, có gác mái và tầng hầm, còn có ba khoảng sân: trước, giữa, sau.

Người nhà Lạc gia và cả đám người làm đều sống trong trang viên này.

Là kiểu nhà mà mình dù có tăng ca đến chết cũng không mua nổi.

Giang Tuệ không biết đã cảm thán điều này bao nhiêu lần.

Người đầu tiên nàng thấy khi bước vào, là lão quản gia tóc bạc, người đã theo gia chủ đến Lan Thành từ lâu.

Ông ta trông sắc mặt u ám thấy rõ, nhưng khi thấy Giang Tuệ lại không kìm được mà thở phào một hơi.

“May mà tiểu thư đã ngủ rồi, nếu không lại buồn lòng thêm một trận.”

“Tiểu thư đang lo cho thiếu gia Lục sao, dù gì quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.” Gương mặt Giang Tuệ không còn nụ cười khó lường như khi đối mặt với Lục Vân Trạch, mà trở nên thành thật hơn.

“Đúng là tốt thật, nhưng sự quan tâm ấy, tiểu thư nên dành cho người quan trọng hơn.”

Chỉ vì là người ngoài, từ thân thích Lạc gia cho đến người hầu, hầu hết đều xem thường Lục Vân Trạch.

Nhận nuôi hắn chỉ vì thân phận đặc biệt, mong sẽ moi được thứ gì từ hắn, hoặc lợi dụng hắn làm việc cho gia tộc.

Kết quả, biểu hiện của Lục Vân Trạch lại quá mức phế vật, nên hắn dần bị bỏ rơi.

“Nếu Lục thiếu gia xảy ra chuyện thì sao?” Giang Tuệ dò hỏi.

“Không quay về được thì thôi, đỡ phải để đám thuật sĩ không rõ lai lịch kia dòm ngó chúng ta.”

Quản gia vừa làu bàu vừa rời đi.

Thế giới này khác hẳn thế giới trước khi Giang Tuệ xuyên tới, nơi đây tồn tại thứ gọi là “Bí Thuật”.

Phép thuật vận dụng năng lượng ẩn giấu, được gọi là “Bí Thuật”, gần giống ma pháp.

Từ khi nhân loại có văn tự ghi chép, từ “Bí Thuật” đã xuất hiện.

Lạc gia chính là một gia tộc Bí Thuật Sư.

Mọi người đều xem Lục Vân Trạch là gánh nặng, là phiền toái, nào ai ngờ rằng tên phế vật không được ai coi trọng ấy, về sau không chỉ mạnh lên mà còn đồ sát cả Lạc gia?

“Đúng là tiểu thuyết mạng, tình tiết quá là dập khuôn.”

Giang Tuệ tắm xong, khi từ phòng tắm bước ra, đi ngang qua phòng của Lạc tiểu thư, vô thức liếc nhìn một cái.

Thiên kim nhà họ Lạc tên là Lạc Dao, là bạch nguyệt quang và thanh mai trúc mã của Lục Vân Trạch, cũng là nữ chính trong nguyên tác.

Nàng là một trong hai người duy nhất trong trang viên này quan tâm đến Lục Vân Trạch.

Người còn lại, dĩ nhiên là Giang Tuệ nàng đây.

Tuy rằng "Trăng Cười Một Cái Liền Động Tâm" là tiểu thuyết ngôn tình, nhưng tuyến tình cảm trong đó lại là phần bị dân mạng phàn nàn nhiều nhất:

“Nam chính mù thật rồi.”

“Bạch nguyệt quang dâng tận cửa mà còn do dự cái gì?”

“Thật tiếc cho nữ chính.”

Dựa theo lời của dân mạng, cộng thêm những đoạn Giang Tuệ từng đọc, có thể tưởng tượng được tuyến tình cảm của truyện này nát tới mức nào.

Vậy mình có thể chen chân vào tuyến tình cảm này, thay đổi hướng đi của cốt truyện, cuối cùng thoát khỏi sự báo thù của nam chính không?

Nam chính nguyên tác, tuy sát phạt quyết đoán, nhưng không phải kẻ máu lạnh vô tình, đối với người từng giúp đỡ hắn luôn nghĩa khí tương trợ.

Nhất là bạch nguyệt quang của hắn.

Chỉ cần ta có thể trở thành người như vậy, thì có lẽ sẽ thay đổi được kết cục.

“Đi trên con đường của nữ chính, để nữ chính không còn đường mà đi? Không ngờ có ngày chuyện như vậy xảy đến với ta.”

Chỉ cần có thể bước vào trái tim hắn, dù dùng cách nào, kể cả mị hoặc hay bằng thân xác này cũng chẳng sao.

Trở về phòng, Giang Tuệ đứng trước gương toàn thân, một lần nữa ngắm nhìn tư bản để thực hiện kế hoạch của mình.

Tắm xong, nàng mặc bộ đồ ngủ tay ngắn và quần short, cặp chân trắng nõn thon dài hoàn toàn lộ ra trong không khí. Còn cả đôi thỏ trắng to hơn cả Lạc Dao, Giang Tuệ không tin Lục Vân Trạch có thể cưỡng lại được.

Tối nay là lần đầu nàng thử kế hoạch này, Lục Vân Trạch khó tiếp cận hơn tưởng tượng, nàng thấy cần phải tận dụng triệt để ưu thế của mình.

Thiếu nữ dùng tay nâng lấy đôi thỏ trắng của mình, cảm nhận sức nặng của nó, vừa quay đầu liền thấy bóng người ngoài cửa sổ, liền nở nụ cười rạng rỡ.

“Ha, ai nói hắn không về chứ, chẳng phải đang tới rồi sao?”

Nhìn bóng người đang tiến về phía trang viên, Giang Tuệ khẽ lè lưỡi liếm môi.