Nghe những lời của Anna, đôi mắt Amy sáng rực. Hả, bộ con này tin rằng nó sẽ được cứu ư?
“Nhưng riêng cô thì ta tuyệt đối không thể tha thứ. Cô đã quyến rũ Thái Tử và những trụ cột tương lai của đất nước này, tha hóa họ, kết quả là bao nhiêu người vô tội đã đổ máu chỉ vì dục vọng của cô.”
Ôi chà, cũng một khoảng thời gian rồi mới thấy vẻ mặt này của em ấy đấy.
Anna tiếp tục, giọng điệu pha lẫn chút tức giận:
“Chưa hết! Sao cô dám bán tôi cho Đế Quốc Est chỉ vì ba cái lí do vớ vẩn kia chứ!”
“Cái-cái đ*o?! Có phải lỗi của tao đ*o đâu! Do mày quá gợi dục mà thôi!” - Amy trả treo.
Hửm? Chắc mình cần cho ả này xem lại từ điển coi nghĩa của từ “cầu xin tha thứ” là gì quá.
“Tôi và tên đó đính hôn chỉ vì mục đích chính trị, chứ chẳng có luyến ái lãng mạn nào ở đây cả. Nếu cô muốn hắn thì tự nỗ lực đoạt lấy đi! Vậy mà, sau khi tôi hủy hôn với hắn, cô vẫn tiếp tục giở trò. Cô dám vấy bẩn đi sự trong trắng của tôi, còn khiến Allen bị thương nghiêm trọng!”
Anna tiếp tục bùng nổ, ấy thế mà con khốn kia lại mỉm cười đắc ý:
“Fufu, ối chà, đáng tiếc quá ha? Chắc mày bị cưỡng hiếp tập thể bới những anh cao to đen hôi như thế, chắc sướng lắm hả? Vừa lòng mày nhé!”
Con này thiểu năng tới mức khiến những người xung quanh cũng ngu người theo luôn rồi. Thôi, đừng hạ trí tuệ của mình xuống để hiểu cái thứ này nữa nào, tôi ơi!
“Fufu, vậy thì phải làm cô thất vọng rồi. Tôi vẫn còn nguyên vẹn, tất cả là nhờ có Tinh linh Ánh sáng bảo vệ.”
Anna đáp trả lại với vẻ mặt đắc chí, nhẹ nhàng chạm vào cây trâm cài tóc để thể hiện bằng chứng.
“Hả?”-Amy nhìn chằm chằm vào Anna với vẻ mặt nhăn nhúm, lộ rõ sự cay cú.
“Thoạt đầu, tôi cũng giống Allen, nghĩ rằng nhanh chóng giết cô là nhanh nhất. Nhưng sau khi chứng kiến Markus che chở cho cô, thanh tẩy Thái Tử, sư phụ của Allen và nhiều người khác, đồng thời đôi chút suy nghĩ khi đang trên đường tới đây, tôi đã đổi ý.”
“Nếu vậy-”-Ả lại tươi tắn như trúng xổ số. Giờ thì mình tò mò liệu não của con này ngu tới mức nào, có khi xuyên qua bên kia bề mặt thế giới luôn không chừng.
“Đúng như cô nghĩ, tôi sẽ không lấy mạng cô. Nhưng giọng nói đó thì tôi xin nhé.”
“Hả?”-Amy trố mắt, không tin những gì ả vừa nghe.
“Hỡi băng giá, kẻ ngự trị sự lặng im. Một thế giới trắng xóa không chút tiếng động. Hỡi Thánh Băng! Dưới cái tên của ta, Anastasia Clynel von Ramslett, ta ra lệnh cho ngươi! Tước đoạt giọng nói của Amy von Bleiss, ả Phù Thủy Đố Kị đã gieo rắc tai ương ngay trước mặt! [Tĩnh Lặng Tuyệt Đối]!”
Cổ họng Amy bị đóng băng và tan vỡ. Ả run rẩy, mặt tái xanh khi nhận ra ả không còn nói được nữa.
“Giờ thì cô ta chẳng thể nói được nữa rồi. Đi thôi, Allen.”
Tôi gật nhẹ, trói thằng Thái Tử và Amy lại, rồi kéo cả hai chuẩn bị rời đi.
“ Chuẩn bị chưa, Anna?”
“Vâng. Xin lỗi anh vì bắt anh phải mang thêm hai người nữa nhé. À, trước đó…”
Anna tiến lại gần Markus đang bê bết máu, dùng hồi phục và thanh tẩy cho cậu ta.
“Có lẽ đã quá muộn, nhưng em vẫn mong cậu ta có thể sống tiếp.”
Tôi không nghĩ ăn trọn một đòn của shotgun có thể sống được nữa đâu, nhưng nếu cậu ta còn thở thì biết đâu chừng.
Markus say mê Amy, làm mọi thứ vì ả, và nằm trong nhóm những kẻ bắt nạt em ấy. Tuy vậy, em vẫn đưa tay ra giúp đỡ cậu ta dù đã trải qua biết bao chuyện tồi tệ. Ừm, em ấy chính là định nghĩa về Thánh Nữ mà mình biết.
Tôi biết chắc em ấy cũng muốn cứu cả binh lính đang hấp hối ngoài kia, nhưng có lẽ Gerhard-san đã cấm rồi nên mới không làm vậy.
“Em đã xong rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
Thế là, tôi cùng Anna chạy ra khỏi lâu đài, kéo theo tên Thái Tử và con ả kia, đồng thời tiện tay hóa giải tẩy não cho những cảnh vệ bắt gặp. Chúng tôi leo lên lưng Jerome-kun đang đợi ở ngoài và bay về bản doanh của phe Nhị Hoàng Tử.
______________________________________________
“Cái-?! Hoàng huynh?!”
“Thái Tử Điện Hạ?!”
Cả Nhị Hoàng Tử lẫn Công Tước Scheletein đều đồng thanh thốt lên.
“Chúng tôi đã tự bắt được cậu ta trong lâu đài. Như đã thỏa thuận, tôi sẽ giao Thái Tử lại. Các người thích làm gì thì làm.”
Y ú ớ tỏ vẻ phản đối nhưng tôi mặc kệ.
“Còn phù thủy thì sao?”
“Chúng tôi sẽ có hình phạt thích đáng cho ả ta. Giọng của ả đã bị tước mất rồi nên sẽ không còn xảy ra chuyện đâu.”
“Vậy à…”
“Nhưng ngài nhớ nhé, thưa Công Tước. Tất cả những việc này đều là do một tay chúng tôi thực hiện đấy. Được rồi, rất mong ngài tiếp tục hợp tác.”
“À-ừ…”
Sau đấy, chúng tôi cưỡi Jerome-kun bay đi, bỏ lại phía sau là vẻ đau đầu của Công Tước và thằng Thái Tử bị đóng băng.
“Nè, Anna, chúng ta tính làm gì với ả ta đây?”
“À, em nghe nói cô ta muốn em bị cưỡng hiếp bởi một đám lưu manh nào đấy. Cùng là phụ nữ với nhau nhưng em không tài nào hiểu được tại sao cô ta lại có thể có được suy nghĩ như thế, có lẽ để cô ta trải nghiệm cảm giác giống em thì biết đâu được, nhỉ? Và làm vậy cũng khiến em được an ủi phần nào nữa chăng? Như kiểu, có người để cảm thông ấy?”
“...Ối chà…”
“Theo em nhớ, hình như ở khu mỏ có yêu cầu thuê phụ nữ bán hoa với mức chi trả rất cao, tuy nhiên lại ít ai chịu tình nguyện, nếu có thì cũng sớm rời đi, rốt cuộc chỉ còn lại những phạm nhân phải chịu án tử.”
Amy bị trói, cố phát biểu gì đó với khuôn mặt trắng bệch nhưng chẳng có từ ngữ nào được phát ra.
Thế là, cuộc chiến giữa chúng tôi với Amy đã đến hồi kết.