“Allen, chào buổi sáng.”
“Ừm, chào em, Anna.”
Chào đón tôi mỗi buổi sáng là hơi ấm của người tôi yêu trong vòng tay mình, là giọng nói trong trẻo cất tiếng chào đón ngày mới cùng tôi. Khi ấy, tôi nhận ra rằng mình hạnh phúc tới nhường nào.
“À, không đúng, ngày mới tốt lành, Allen.”
“Em cũng thế, Anna.”
Sau khi trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng, chúng tôi rời khỏi giường và tạm tách nhau để thay đồ.
Ngoài lề một chút, kể từ khi hai đứa quen nhau, Anna luôn cố thay đổi cách nói của mình sao cho nhã nhặn hơn. Nhưng thói quen khó bỏ, mỗi lần không để ý là em ấy lại trở về thành một tiểu thư quyền quý như trước. Cá nhân tôi thì sao cùng được, em ấy muốn sao tôi chiều, vì sau cùng đó vẫn là vợ tôi mà.
Về chuyện chính trị, đã được hai tuần kể từ đám cưới của hai đứa. Màn trình diễn của Jerome-kun và Melissa-chan đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Người dân Ramslett ai nấy đều hân hoan vì giờ đây họ đã nhận được sự bảo hộ của loài rồng, còn những nhân vật đứng đầu các nước thì sợ tái mặt.
Cán cân sức mạnh vốn đã bị đảo lộn vì sự có mặt của tôi nay đã nghiêng hoàn toàn về phía Ramslett vì cả loài vật mạnh mẽ nhất cũng đứng về phía này.
Hẳn giờ họ đang đau đầu nghĩ cách xử lí làm sao xử lí vấn đề mang tên ‘Allen’ tôi đây. Ám sát tôi là một lựa chọn, nhưng vì họ nghĩ rằng vì tôi có sự bảo hộ của Thiên Long nên kiểu gì cũng bị trả thù, thế là họ loại phương án đó ngay lập tức. Dĩ nhiên, tiêu diệt những chú rồng ấy chưa bao giờ là lựa chọn cả.
Chỉ nhiêu đó thôi, hiện tại tôi đang hộ tống Anna đang vận trong chiếc váy lộng lẫy tới phòng ăn. Bình thường, nếu là bữa sáng thì chẳng cần làm vậy đâu, nhưng do tôi không quen với các lễ nghi quý tộc nên Anna đang giúp tôi học nó.
Bước vào phòng, Gerhard-san cất tiếng:
“Chào buổi sáng, hai đứa. Trông hai đứa vẫn thắm thiết quá ha.”
“Chào buổi sáng, thưa cha vợ, mẹ vợ, anh vợ, mẫu thân.”
Cả tôi phải sửa cách nói của mình. Dù rằng mẹ không xuất hiện trong các buổi gặp mặt nào, tôi vẫn gọi bà là ‘mẫu thân’ để cho quen, xứng với vị trí là một quý tộc.
Cha vợ tiếp tục:
“Nếu hai đứa như vậy thì chúng ta sẽ sớm được bồng cháu đó.”
“Mình à, hai đứa mới chỉ cưới được hai tuần thôi đó.”
“À, ừ nhỉ.”
“Cha à…”
Sau khi dùng bữa và nói chuyện phiếm như vừa rồi, chúng tôi mỗi người đều tách ra làm việc của mình. Về bản thân, tôi tiếp tục phụ giúp Gerhard-san và Friedrich-san các công việc quản lí hành chính, chỉ là bây giờ tôi được giao những việc mang tính quốc gia chứ không còn lẻ tẻ nữa.
Trong tương lai, tôi và Anna sẽ được phong làm Công Tước và được giao một phần lãnh thổ nên tất cả những việc này là để luyện tập cho thời gian đó. Tuy nhiên, hiện tại nhà vua lại đau đầu vì không biết nên lấy nơi nào làm lãnh địa cho hai đứa, tất cả là nhờ màn trình diễn hôm đám cưới ấy.
Tôi và Anna đều nắm giữ cả danh tiếng lẫn sức mạnh rất lớn. Nếu giao cho nơi quan trọng sẽ gây căng thẳng cho tình hình ngoại giao giữa các nước, song nếu giao cho vùng biên ải hẻo lánh xa xôi sẽ dấy lên nghi hoặc trong lòng dân chúng.
Chà, tôi mong rằng việc quản lí này sẽ không quá khó, vì lĩnh vực này tôi chẳng có tí kiến thức lẫn kinh nghiệm nào cả.
__________________________________
Giờ làm việc sẽ kết thúc vào buổi sáng và buổi chiều tôi sẽ được nghỉ. Hôm nay tôi có hứa sẽ luyện tập ma thuật cùng Anna nên bản thân đang ra sân tập. Khi đến nơi, tôi thấy vợ mình đã ở đó chờ.
“Xin lỗi em, anh tới trễ.”
“Đâu…a hèm, không có gì đâu ạ, em cũng chỉ mới tới thôi.”
“Anh hiểu rồi.”
Dù chỉ là những câu trao đổi thường ngày nhưng bất giác tôi thấy nàng vợ của mình dễ thương quá chừng, thế là khóe môi tôi tự cong lên.
“Có-có chuyện gì thế?”
“À không, chỉ là khi chúng ta nói chuyện như một đôi bạn trẻ mới hẹn hò thế này, anh thấy vợ mình dễ thương hơn bình thường thôi.”
“Cái-?! T-thật không công bằng tí nào cả! Tấn công bất ngờ như thế là gian lắm đó!”
Mặt em lập tức đỏ như trái cà, cả cách nói chuyện cũng trở về như cũ, tuy vậy…
“Ừm, vẫn rất chi là dễ thương.”
Đoạn, tôi vòng tay ra sau, ôm em thật chặt. Em cũng ôm tôi, dụi mặt vào ngực tôi và thủ thỉ “Baka”.
_____________________________
“Hỡi Mana, cội nguồn của vạn vật. Hãy hội tụ vào tay ta và trở thành cơn gió.”
Tôi niệm phép sau ngần ấy năm kể từ khi có [Vô Niệm], và một cơn gió nhẹ thổi ra từ tay tôi, lướt qua mái tóc mềm mượt của vợ mình.
“Em hiểu rồi. Vậy là cấu trúc của câu niệm về cơ bản vẫn giống nhau.”
“Đúng thế. Việc còn lại chắc chỉ có luyện tập mà thôi.”
“Vâng, để em thử. Hỡi Mana, cội nguồn của vạn vật. Hãy hội tụ vào tay ta và trở thành cơn gió.”
Ma lực tập trung vào tay Anna theo lời niệm, và ngay sau đó một cơn gió mạnh bùng lên.
“Wow!”
“A-Allen, anh ổn chứ?”
“K-không sao. Chỉ là gió thôi.”
“Tạ ơn trời. Em xin lỗi nhé.”
“Không có gì đâu, lần đầu ai chẳng thế. Lần này em thử dùng ít ma lực lại xem.”
“Vâng ạ.”
Em tiếp tục sử dụng một lần nữa, nhưng lần này lại tạo ra hẳn một cơn cuồng phong.
Làm sao có thể như vậy được chứ?! Rõ ràng là ít ma lực hơn rồi mà!
Chắc là Sức Mạnh Ma Thuật đạt cấp S rồi nên giờ học những thứ cơ bản lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Thêm cả, Thánh Băng Ma Thuật của Anna quá bá đi, có thể làm mọi thứ em muốn, bởi vậy hẳn em ấy cứ cảm nhận theo lúc sử dụng nó mà áp dụng lên Phong Ma Thuật luôn.
Cứ thế này Anna gây ra thiên tai mình cũng không bất ngờ đâu, tôi nghĩ trong khi bản thân đang bị cuốn theo chiều ‘gió’.
___________________________________________
Thành quả luyện tập suốt cả buổi chiều, đó là nàng vợ yêu dấu của tôi đã có thể tạo ra một làn gió nhẹ theo ý muốn.
“Anh thấy thế nào? Ổn chứ?”
“Ừm, khá tốt rồi. Em thấy nó có khó hơn Thánh Băng Ma Thuật của em không?”
“Có ạ. Em nghĩ sự khác biệt lớn nhất chính là việc Thánh Băng Ma Thuật có nguồn gốc là Băng Ma Thuật-thứ em sở hữu và thành thạo, trong khi Phong Ma Thuật thì chỉ mới gần đây. Thêm cả, Phong Ma Thuật tiêu tốn ít ma lực hơn nhiều nên em chẳng rõ mình cần bao nhiêu nữa.”
“Thế à. Nhưng giờ em nắm bắt đại khái được rồi đúng không?”
“Vâng. À, nếu nói vậy, có nghĩa em sẽ bay cùng anh được nhỉ?”
“Hừm, anh nghĩ sẽ em cần luyện tập thêm nữa đó. Ít nhất là khi em có thể thoải mái thay đổi cường độ phép của mình. Như thế này này.”
Nói rồi, tôi tạo ra một làn gió nhẹ, sau một cái phẩy tay, cuồng phong nổi lên rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
“Hmm, trông nó có chút…khó nhỉ.”
“Ừ, mà giờ trời tối rồi. Nếu ở ngoài lâu quá dễ bị cảm lắm. Chúng ta vào trong thôi.”
“...Đúng vậy. Cảm ơn anh nhiều nhé, Allen.”
“Có gì đâu. Anh thật sự trông mong ngày chúng ta có thể bay lượn trên bầu trời cùng nhau lắm đấy.”
“Vâng, em cũng thế.”
Tôi và Anna, tay trong tay trở về phòng.
(Ohayou) (Ohayougozaimasu) (Hahaue) mệt nhưng vẫn cố giữ lời, mời thưởng thức. Btw, tôi sắp chạy bộ ms, mong mn ủng hộ dịch 100% từ MTL nên nếu thấy ko ổn hay sai sót thì báo ngay để trans sửa