“Hình như cái máy bay này hơi khác so với trước đây đúng không Allen? Làm sao để lái nó vậy ạ?”
“Ừm, em nói đúng. Cái này dùng cho mục đích luyện tập. Trước khi chúng ta bay thực sự thì phải để em làm quen trước đã, bắt đầu bằng loại này.”
Hôm nay là ngày tôi sẽ dạy cho nàng vợ của mình lái máy bay nên hai đứa đã tới đường tập cạnh bờ sông.
Chiếc mà Anna nói là loại chuyên dụng cho luyện tập. Tôi đã chế tạo nó ngay sau khi kết thúc cuộc chiến với Amy, tới nay đã đủ ổn áp để em có thể sử dụng.
Thiết kế của nó là sự kết hợp của kí ức tiền kiếp và kinh nghiệm từ những lần phát triển chiếc Buitor. Điểm đặc biệt của nó là có hai ghế ngồi cạnh nhau để tiện cho việc hướng dẫn. Lượng ma lực của Anna rất lớn nên dù máy bay có to hơn và động cơ thúc đẩy Phong Ma Thuật cần nhiều năng lượng hơn thì cũng không thành vấn đề.
Thêm nữa, lần này bánh lái và đuôi lái đều là máy móc, giúp Anna dễ dàng sử dụng. Độ an toàn ư? Đừng lo, tôi ngồi cạnh em ấy, có thể dùng [Giả Kim Thuật] để điều khiển bất kì lúc nào, ngoài ra trong trường hợp xấu nhất, chúng tôi có thể thoát ra bằng dù.
Tuy nhiên, việc lắp đặt máy móc này cũng có nhược điểm. Đó chính là việc bảo trì. Thế giới này không có dụng cụ nào cho điều đó cả, và tôi phải tự làm bằng [Giả Kim Thuật].
Gerhard-san từng đề nghị tôi cho sản xuất hàng loạt máy bay động cơ Phong Ma Thuật phục vụ cho quân sự, nhưng vì còn nhiều vấn đề nên hiện tôi chưa thể làm ngay được.
“Ra đây là cần điều khiển. Khi ta kéo, phần này của cánh sẽ hạ xuống. Bộ phận giúp thay đổi luồng gió, làm cho máy bay hướng lên trên là bánh lái nhỉ. Bàn đạp này là để ta di chuyển. Còn đuôi lái giúp máy bay rẽ được. Chà, quả là một cơ chế đáng kinh ngạc.”
Anna xem xét tỉ mỉ từng ngóc ngách. Đúng là một cô nàng nhạy bén, em ấy hiểu hết tất cả những gì tôi giảng giải cho em và cách hoạt động của chúng.
“Allen à, em nhớ hết rồi. Giờ chúng ta luyện tập nhé?”
“Ừ, cơ mà dạo đầu thì cứ để anh cất cánh và hạ cánh cho. Đấy đều là những phần khó nhất. Khi nào chúng ta đã ổn định trên không trung rồi thì anh sẽ để em lái.”
“Vâng!”
Dù nét mặt không thay đổi song đôi mắt màu xanh thẳm của em lại đang lấp lánh tựa đá quý. Trông em không khác gì những đứa trẻ nóng lòng chơi món đồ chơi mình yêu thích vậy.
Giấu kín những suy nghĩ ấy, tôi vào buồng lái và thắt dây an toàn. Sau khi xác nhận vợ mình đã sẵn sàng, tôi khởi động động cơ bằng Phong Ma Thuật.
Chiếc máy bay dùng để luyện tập tăng tốc và bay thẳng lên trời.
“Nè Allen, sao anh không cất cánh giống như chiếc Buitor?”
“Thực ra Buitor khá đặc biệt, và cách này dễ hơn. Buitor thì dùng sức gió nâng thẳng phần cánh luôn, còn cái này thì theo chiều nghiêng.”
“Em cũng có nhiều ma lực như anh mà, không phải sao?”
“Đúng, tuy nhiên Buitor thì cần điều khiển cả năm động cơ cùng một lúc. Nếu em không có [Đa Niệm] thì không làm được đâu.”
“Vậy là chúng ta không thể cất cánh từ sân vườn được nhỉ?”
“Ừ. Có lẽ sẽ được thôi nếu anh cải tiến thêm nữa.”
“Nhưng anh thì lại quá bận. Thôi đành vậy.”
Nghe thế, Anna tỏ vẻ chán nản, và tôi liền đổi chủ đề.
“Nhìn này, chúng ta đã đạt độ cao tương đối rồi. Em muốn lái nó chứ?”
“Có ạ!”
Ngay lập tức, em ấy mừng rỡ trở lại.
“Được rồi, anh sẽ giao quyền điều khiển cho em. Anh sẽ để động cơ chạy với mức như cũ nên cứ từ từ mà làm quen nhé.”
“Vâng ạ. Để đó cho em!”
Với nụ cười trên môi, em nhẹ nhàng kéo cần điều khiển, có lẽ là muốn tăng độ cao.
“A!”
Từ từ, chiếc máy bay hướng lên trên và lên cao hơn nữa.
“Wow! Tuyệt quá đi Allen! Em đang lái máy bay nè!”
“Ừ, anh thấy mà.”
Tông giọng của Anna vẫn như cũ, nhưng đôi mắt kia thì sáng rực. Cô vợ của tôi vô cùng tận hưởng chuyến bay đầu tiên này, em liên tục lên cao xuống thấp, rẽ trái rẽ phải.
Nhìn Anna hồn nhiên và hạnh phúc như thể trở lại tuổi thơ của mình, tôi lại nghĩ đến quá khứ của em và tự nhắc nhở phải luôn trân quý nụ cười dễ thương và vô tư này.
Ánh chiều tà nhuộm cả hai đứa, có vẻ chúng tôi hơi ham chơi quá rồi.
“Anna à, tới giờ rồi.”
“Ể, đến giờ về rồi ư? Công nhận khi ta đang tận hưởng niềm vui thì thời gian trôi nhanh thật đấy.”
“Ừ, thế ta về nhé?”
“Một lần nữa thôi, nha!”
Vợ nói thế thì sao anh nỡ từ chối được chứ.
Nhận được sự đồng ý của tôi, em vòng thêm một lượt nữa rồi đưa tôi quyền điều khiển. Dẫu cho có chút chần chừ nhưng biểu cảm của em lại vô cùng thỏa mãn.
Ừm, mình phải sắp xếp thời gian để cho em ấy lái tiếp mới được.
Ghi nhớ điều ấy trong đầu, tôi từ từ hạ cánh xuống đường băng.
ai đó chuyên về hàng không cứu tôi chương này.