~Koong, koong~
Tiếng chuông vang vọng khắp Wishen khi đêm đến.
Hôm nay là 31 tháng 12, ngày cuối cùng của một năm. Vậy mà trời lại đổ tuyết một cách thất thường tại nơi đây, đem theo cái lạnh thấu xương cùng khung cảnh trắng xóa.
Chúng tôi hiện đang ăn mặc chỉnh tề và ngồi xe ngựa đến nhà thờ để tổ chức lễ cuối năm.
“Tuyết trong ngày này à. Phù, lạnh ghê.”-Tôi cất tiếng trò chuyện với Anna đang ngồi cạnh bên.
“Đúng là lạnh thật, tuy vậy em lại thích tuyết. Khi xuân về, tuyết sẽ tan thành nước giúp trồng trọt dễ dàng hơn, từ đó mọi người sẽ có thể sống mà không phải lo bị đói.”
“Ừ nhỉ. Và tuyết, hay nói đúng hơn là băng, có liên hệ mật thiết với em mà ha.”
“Vâng, hình ảnh băng tuyết đã gắn liền với em từ khi còn nhỏ rồi.”
“Hồi nhỏ thì anh chỉ nghĩ sao băng tuyết nó lại lạnh đến thế, nhưng giờ lớn lên, anh lại nhận ra rằng chúng lại ấm áp vô cùng.”
“Ừm.”
Anna đáp, tựa đầu lên vai tôi. Dạo này tôi làm việc hơi nhiều nên phần vai có chút căng cứng, sợ rằng em ấy sẽ khó chịu, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc kia làm tôi đỡ lo hơn rồi, đó là chưa kể thân nhiệt của em giúp tôi sưởi ấm thêm phần nào.
À, nhắc mới nhớ, hình như gần đây Gerhard-san được vợ tôi bóp vai bằng Thánh thuật thì phải, bảo sao có tuổi mà làm việc vẫn còn sung sức gớm.
~Koong, koong~
Tiếng chuông xuất phát từ phía nhà thờ nơi chúng tôi đang đến lại vang lên. Hồi còn ở thủ đô, tôi không để ý nhiều, nhưng không ngờ đó lại là tiếng chuông Giao thừa. Mọi chuyện kết thúc cũng đã lâu nên tôi quên béng mất đây là thế giới game otome. Rung chuông vào ngày này là phong tục của nơi đây rồi, có thấy lạ thì cứ kệ đi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
Hả, tới nhà thờ để làm gì á? Vì là Hoàng tộc nên chúng tôi sẽ tham gia nghi thức Giao thừa được tổ chức ở đây, đồng thời gặp gỡ người dân cầu nguyện vào hôm sau. Đúng, là đi đền năm mới giống thế giới cũ đó.
~Koong, koong~
Xe ngựa bỗng dừng lại. Có vẻ chúng tôi đã đến nơi. Tôi bước xuống, đỡ lấy Anna rồi hai đứa tay trong tay bước vào.
Có vẻ tuyết lại rơi dày thêm thì phải. Dù đường đi đã được dọn sạch sẽ nhưng những đợt mới lập tức trút xuống thế chỗ khiến việc đi lại trở nên khó khăn.
Và lạnh nữa!
Khi cuối cùng cũng cảm nhận được nhiệt lượng phát ra từ lò sưởi, chúng tôi gặp gỡ những quý tộc đã có mặt ở đây từ trước. Giờ chỉ cần đợi cha, mẹ, anh vợ nữa là buổi tiệc sẽ bắt đầu.
Cho ai thắc mắc thì mẹ ruột của tôi không có mặt nhé, lí do đã nói khi trước rồi.
Sau một lúc, những nhân vật chủ chốt cuối cùng đã xuất hiện.
“Ôi chà, mấy đứa tới trước rồi sao?”
“Vâng ạ, dù cũng chỉ mới đây thôi.”
“Ừ. Nói chứ, đừng lo quá. Những hôm đặc biệt giống vầy sẽ không cần quan tâm tới những hình thức lễ nghi gì đâu.”
“Con hiểu rồi.”
Gerhard-san bày tỏ sự quan tâm tới tôi, người lần đầu tiên tham dự, rồi đi về hàng ghế đầu cùng với Elisabeth-san và Friedrich-san. Tôi và Anna cũng ngồi ở hàng đầu nhưng mà ở bên dãy khác. Vị trí được sắp xếp theo từng gia đình nên dù là chung một nhà, chúng tôi vẫn phải tách nhau ra vì sau này hai đứa sẽ dựng nên một gia tộc Công tước mới. Làm quý tộc đúng là khổ thật.
~Koong, koong~
Nghi thức bắt đầu. Vị linh mục chủ trì đám cưới của tôi và Anna bước lên gửi lời chào, lời chúc và đọc Kinh thánh về sự quan trọng của gia đình. Nếu là thông thường thì tới đây, chúng tôi chỉ cần chấp tay cầu nguyện là xong. Nhưng đây là nghi thức Giao thừa, ông sẽ đọc thêm về sự khiêm tốn, rằng quyền lực càng lớn thì càng phải hạ cái tôi xuống để nhìn nhận mọi việc một cách khác quan.
~Koong, koong, koong, koong~
Tiếng chuông lại vang lên, báo hiệu một năm đã qua.
“Vậy giờ, chúng ta hãy dâng lên những vị thần những lời cầu nguyện chân thành nhất để chúc cho một năm mới vạn sự như ý.”
Tôi đan hai tay, nhắm mắt lại.
Bỗng, tôi cảm thấy mình đang lơ lửng.
Cái gì vậy?
Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một không gian trắng tinh khiết. Dáo dác nhìn quanh, tôi chẳng thể thấy ai khác ngoài mình cả.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”-Tôi hét lớn, đáp lại là một giọng nói.
“Là ta đã gọi cậu đến đây đấy. Đã lâu rồi nhỉ.”
Bất thình lình, một người đàn ông điển trai với mái tóc màu lá và đôi mắt vàng kim xuất hiện.
“Ra là ngài, thưa Phong Thần. Đúng như ngài nói, lâu rồi không gặp.”
Hoảng hốt, tôi quỳ xuống trước ân nhân-không, là vị thần vĩ đại mà tôi tôn sùng.
“Hahaha. Thoải mái đi. Cậu đã thay đổi tương lai thành công rồi nhỉ, làm tốt lắm.”
“Tất cả là nhờ có ngài. Nếu tôi không nhận được chúc phúc ấy, tôi sẽ không có được ngày hôm nay. Cảm ơn ngài nhiều lắm.”
“Ừ, ta mừng là cái kết cậu biết đã không xảy ra. Con thằn lằn vô dụng trước kia nay đã thành một người cha tốt. Chao ôi, ta cảm động rớt nước mắt luôn.”
“Phải.”
“Vì cậu đang cầu nguyện nên ta mới có thể đem cậu lên được, ai biết khi nào mới có dịp lại. Vậy nên giờ vào việc chính thôi. Ta có việc muốn cậu, không, là các cậu làm. ”
“Một việc muốn chúng tôi làm ư?”
“Đúng. Hình như bên kia thỏa thuận xong rồi, mời qua thôi.”
Dứt lời, một người phụ nữ bí ẩn và Anna bất ngờ có mặt.
“Anna!”
“Allen!”
Tôi chạy tới ôm Anna, và em cũng chạy tới ôm lấy tôi.
“Ây dà, nhìn cặp uyên ương mặn nồng như này đúng là đã con mắt quá đi. Trở lại chủ đề nào. Ta muốn các cậu dựng cho bọn ta một đền thờ.”
“Mạn phép cho tôi hỏi, người phụ nữ kia, là nữ thần đúng không ạ?”
“Allen à, ngài ấy là Băng Nữ Thần. Ngài và Phong Thần hình như có mối quan hệ thân thiết nào đó.”-Anna nhanh chóng trả lời thắc mắc của tôi.
“Ra là thế. Thành thật xin lỗi vì đã thất lễ, thưa Nữ Thần.”-Tôi xin lỗi, và Nữ Thần mỉm cười cho qua.
“Được rồi, ta nói tiếp nhé? Ta muốn cả hai xây một ngôi đền ở nơi luôn có băng và gió hiện hữu rồi đặt Thánh Trượng Dẫn Lối lên bệ thờ.” (T/n: Liên khúc gió băng :D )
“Cây trượng ư?”
“Ừ. Sau khi chứng kiến mớ hỗn độn kia, ta nhận ra rằng cây trượng này chứa quá nhiều sức mạnh để con người có thể gánh vác, và phải nhanh chóng thu hồi lại. Thật không ngờ một kẻ không có tư cách làm Thánh nữ lại được ban sức mạnh với thứ dục vọng kinh khủng như thế.”
Nghe họ nhắc, tôi lại nhớ tới ả phù thủy sau thời gian dài quên lãng. Nói mọi chuyện bắt nguồn từ cây trượng này cũng không hẳn là sai. Nếu không có nó, mọi chuyện sẽ không trở nên quá hỗn loạn như lúc ấy. Ít nhất, Centraren sẽ không mất đi Bruseni và vùng phía Đông sẽ không bị Đế quốc Est càn quét. Vô số sinh mạng đã chết đáng lẽ có thể tiếp tục sống hạnh phúc trên thế giới này.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy mâu thuẫn với chính mình khi bản thân sẽ không thể ở cạnh Anna như bây giờ.
“Hahaha. Cậu yêu vợ mình thật nhỉ.”
Nghe thế, bàn tay Anna nắm lấy tôi chặt lại.
“Nhưng mà, cây trượng này bình thường sẽ không công nhận người khác dễ dàng vậy đâu, ít nhất phải nhân hậu như nàng thơ của cậu kìa.”
Xong, Anna liền bỏ tay tôi ra, mặt đỏ ửng. Tôi nhanh chóng nắm lại và bày tỏ tình yêu của mình bất chấp có hai vị thần đứng trước mặt.
Phong Thần tiếp tục, mặc kệ tô cơm dâng tận miệng.
“Một điều ước cho dục vọng của bản thân không phải là thứ xuất phát từ tận đáy lòng, vì con người dễ dàng khao khát thứ gì đó khác.”
“Ngài nói đúng.”
Tôi không chắc, có điều lẽ nào trong thâm tâm Amy, thứ ả ta mong muốn nhất là dàn harem ngược như trong game?
“Có thể đúng như cậu nghĩ, nhưng cũng có thể không. Đó là lí do ta phải thu hồi cây trượng và kiểm tra lại nó. Cảm ơn cậu vì đã hợp tác”
“Không có gì đâu ạ.”
Nghe tôi đáp, Phong Thần gật đầu thỏa mãn rồi đặt tay lên Nữ Thần và biến mất mà không để lời tạm biệt.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình vẫn đứng trên sàn đá cẩm thạch quen thuộc.
Có vẻ tôi đã quay về rồi.
Nhìn lên, tôi nhận ra cha vợ và mọi người đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt lo lắng.
“A, cha vợ. Anna đâu rồi ạ?”
“Allen, em đây…”
Giọng nói trong trẻo của cô gái tôi yêu cất lên bên cạnh. Có vẻ em vẫn chưa khỏi bàng hoàng sau những gì đã xảy ra.
Thấy tôi và Anna vẫn ổn, Gerhard-san bình tĩnh trở lại, nói:
“Hai đứa có vẻ cầu nguyện xong rồi nhỉ. Giờ thì đi thôi. Người dân sẽ chết cóng nếu cứ đứng ở ngoài mất.”
“Dạ. Xin lỗi đã để mọi người chờ. Đi nào, Anna.”
“Vâng ạ.”
Chúng tôi lên xe ngựa và trở về lâu đài.