Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Tập 06 - Chương 10 Cảm cún tấn công

Cảm cúm.

Cảm cúm được coi như một loại bệnh cơ bản nhất của con người, tần suất nó diễn ra trong đời của một con người là khá thường xuyên, nguyên nhân có thể vì bị lạnh hoặc bị lây bởi người khác.

Từ khi sinh bệnh cho tới lúc khỏi hẳn, dường như mỗi người, dù nhiều dù ít cũng phải trải qua các giai đoạn dưới đây, đó là sổ mũi, chảy nước mũi, ho khan và cuối cùng chờ tới khi mũi thông, hai bên mũi đầy dấu đỏ, bụng vì ho mà đau, như vậy mới chính thức xong xuôi.

Đương nhiên tôi đang nói đến loại cảm khá nặng, nếu cảm cúm nhẹ thôi thì các dấu hiệu bệnh này sẽ không quá rõ ràng, hơn nữa cảm cúm cũng có thời kì ủ bệnh nữa.

Tôi bị cúm thật, hơn nữa dấu hiệu bệnh còn rất rõ ràng, sáng sớm tỉnh dậy, tôi cảm thấy choáng váng, mũi hơi ngứa, liên tục hắt xì như bị viêm mũi dị ứng vậy, sau đó tôi bắt đầu chảy nước mũi ròng ròng.

Nguyên nhân khỏi phải nói nhiều làm gì, vì nửa đêm ở trong căn phòng lạnh, thiếu nữ buộc tôi phải rời khỏi chiếc chăn ấm áp để vào game, cùng cô ấy về thư phòng đăng nhập game, để tôi giết chết nhân vật của cô ấy rồi lại hồi sinh, sau đó cô ấy giết chết tôi rồi lại hồi sinh, thế rồi cô ấy mới chịu buông tha cho tôi.

Lý do là vì tôi với Giản Ngọc, Quách Thông đều giết lẫn nhau một lượt rồi, vậy nên tôi với cô ấy cũng phải làm như vậy, và dù một giây cô ấy cũng không chờ nổi.

Thật sự là một hành vi khiến người ta không tài nào hiểu nổi. Cô ấy luôn để ý những chuyện nhỏ xíu như vậy, những sự "thân mật" mà tôi và người khác có kinh nghiệm, nhất định tôi sẽ phải làm lại hết một lượt cùng cô ấy.

Dù đã rất cẩn thận khi mặc thêm cả áo khoác lúc quyết định có hành động như vậy vào đêm muộn, nhưng tôi vẫn cứ bị cảm, có lẽ là cũng bởi tôi mặc đồ ngủ mỏng, nằm trên giường đùa giỡn với thiếu nữ một lúc.

Cùng nhau làm ầm ĩ cả một buổi tối, lúc ấy cũng không hề có áo khoác, bây giờ nhìn lại, cô ấy vẫn chẳng làm sao, sáng sớm đã rúc trong lòng tôi ngủ say tít, vẻ mặt cũng hoàn toàn bình thản, dịu dàng.

Nói vậy đấy, nhưng cúm là một thứ vũ khí sát thương cực mạnh có thể ảnh hưởng tới chất lượng lớp học, vì thế nên tôi phải uống thuốc cho mau.

Sự choáng váng, đau đầu do cúm mang đến sẽ làm người ta bị phân tán tinh thần trên lớp.

Tôi chọn luôn kháng sinh liều cao, tuy uống nhiều loại này sẽ gây ra kháng thuốc, không tốt cho sức khỏe nhưng bây giờ không phải lúc uống thuốc pha bình thường, chờ cho cảm cúm từ từ qua đi.

Ra khỏi giường, rửa mặt, làm bữa sáng, đi học, trong quy trình làm việc này, người vẫn luôn chú ý tôi là Tưởng Mộc Thanh đã nhận ra sự khác lạ của tôi.

"Lục Phàm khó chịu à?"

Cô ấy lo lắng hỏi, cơ thể cũng vô thức hướng gần về phía tôi hơn.

"Cảm cúm chút thôi, không có việc gì đâu, uống thuốc rồi."

Tôi bất đắc dĩ nhìn Tưởng Mộc Thanh rồi nghiêng đầu đi, tôi không muốn lây bệnh cho cô ấy.

"Có phải là vì em lúc tối bắt Lục Phàm làm việc đó nên Lục Phàm mới bị cúm không?"

Như nhận ra điều gì đó, cô ấy có vẻ xấu hổ.

"Không trách em, chẳng phải em vẫn khỏe đấy thôi? Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách sức đề kháng của anh kém thôi."

Tôi an ủi cô ấy một cách cực kỳ dịu dàng.

Nhưng trong lòng tôi đang nghĩ tới một cảnh tượng khác.

Rõ ràng là chính em đêm hôm còn không ngủ, làm hại anh bị cúm!

Nhưng tôi thực sự không đành lòng trách gì cô ấy, dạo này tôi ngày càng mềm lòng, càng lúc tôi càng khoan dung với hành vi của cô ấy, đây không phải hiện tượng tốt đẹp gì.

Dù đã uống thuốc nhưng bởi nguyên nhân liên quan đến cơ năng của thân thể, tôi vẫn cứ cực kỳ khó chịu khi ngồi trong lớp.

Cứ một lúc, tôi lại phải lấy giấy ăn lau mũi, sau đó nhét giấy vào ngăn bàn, chờ tan học đi vứt.

Cúm gây đau đầu, đã vậy tối còn không ngủ đủ giấc, việc này làm tôi không thể tập trung nghe giảng được.

Ôi, càng lúc càng nặng thế này, tôi cảm thấy mình không dùng mũi để thở được nữa rồi.

Tôi để ý thấy mũi mình tịt rồi.

"Lục Phàm? Mày bị cảm à?"

Bây giờ, bạn cùng bàn là Tiểu Phàm đáng yêu có vẻ như cũng chú ý tới, cậu ta dịch ghế ra ngoài một chút để đề phòng bị lây.

Chút khoảng cách ấy nếu mà truyền nhiễm thì không thể tránh khỏi được, nhưng hành động xa lánh của anh bạn đáng yêu vẫn làm tôi cực kỳ đau lòng.

Tôi khàn khàn đáp lại.

Hả? Sao cả giọng nói cũng thay đổi thế này, chẳng lẽ virus cúm đã tiến quân từ xoang mũi xuống yết hầu à?

"Có cần xuống phòng y tế khám xem sao không?"

Cậu ta hỏi một câu khá có lệ.

Vì có học sinh ở lại trường nên trường chúng tôi cũng có một phòng y tế ở gần khu ký túc xá, bình thường là giáo viên sức khỏe sẽ chịu trách nhiệm ở đó. Với việc ốm vặt của học sinh, họ vẫn giải quyết rất dễ dàng.

"Không cần, tao uống thuốc rồi."

Cho tới khi công dụng của viên thuốc con nhộng hoàn toàn trải rộng khắp toàn thân, hẳn là tôi sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.

Quả nhiên, chỉ sau nửa buổi sáng, tôi cảm thấy mình nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều. Đầu bớt đau, mũi thông, cổ họng cũng chỉ còn hơi khó chịu thôi.

Nhưng thiếu nữ nào đó ở lớp A vẫn tỏ ra rất lo lắng.

Hành vi cụ thể là cứ đến giờ nghỉ, cô ấy sẽ tới tìm tôi.

Lần thứ nhất thì vẫn ổn, các bạn đã quen mặt sẽ không nghĩ gì nhiều và giúp cô ấy gọi tôi, tôi sẽ ra khỏi lớp, tới một góc yên lặng để gặp thiếu nữ.

Tưởng Mộc Thanh không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi thăm thôi mà. Liệu có loại ngôn ngữ thường dùng cho việc hỏi thăm người bị cảm có bị sốt không nhỉ?

Cuối cùng, tôi sẽ nói cho cô ấy biết là tôi không sao vì tôi thấy mình sắp khỏi rồi.

Cô ấy muốn sờ lên trán tôi, ánh mắt tôi cho cô ấy biết rằng đây là trường học, không thể làm như vậy được, thế là cô ấy thất vọng ra mặt, dừng lại rồi buông thõng tay xuống.

Tiếp đó, tiếng chuông vào học vang lên, cô ấy lưu luyến rồi vội vã chạy về phía cầu thang, quay về lớp học.

Tan học tiết hai cũng như vậy.

"Tưởng Mộc Thanh, anh nghĩ là giờ nghỉ em nghỉ một lúc đi, em có thể đừng tìm anh mỗi giờ giải lao được không?"

Nhìn bạn học gọi tôi ra ngoài càng ngày càng lộ vẻ mặt kì lạ, tôi thức sự không nhịn nổi. Tôi dòm xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng thì nơi với thiếu nữ như vậy.

"Em lo cho Lục Phàm mà."

Thiếu nữ quật cường nhìn tôi.

"Anh không sao cả, em yên tâm đi. Cứ hết giờ là em lại chạy tới mà không mệt à? Anh cũng muốn gục xuống bàn nghỉ ngơi một lúc, tiết sau đừng đến nhé, được không?"

Tôi khẩn cầu thiếu nữ, đồng thời cũng đẩy cô ấy ra ngoài.

"Lục Phàm không muốn gặp em à? Dù là lúc Lục Phàm bị bệnh, cần được trợ giúp à?"

Thiếu nữ không vui, cô ấy nghiêng đầu, thân thể giãy giụa không muốn đi tiếp.

"Không đâu, anh chỉ không muốn lây cho em thôi, ngoan, về lớp đi."

Tôi dụ dỗ cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ con, lúc này cô ấy mới do dự đi về lớp.

Sau đó, giờ nghỉ giải lao cô ấy không đến.

Trong giờ giảng, rốt cuộc tôi cũng có thể gục đầu xuống bàn ngủ một lúc.

"Lục Phàm, nữ sinh tới lớp mình khi nãy là Tưởng Mộc Thanh ở lớp A phải không?"

Lúc này, bạn cùng bàn Tiểu Phàm quá rảnh rỗi nên tìm tôi để trò chuyện.

Tôi cúi người xuống, cố gắng đáp lại câu ta một câu.

"Đó chính là người mà Lục Phạm muốn đưa tới câu lạc bộ chiều này à?" Cậu ta hỏi.

Chờ Tưởng Mộc Thanh quyết định xong, tôi đã thông báo chuyện cô ấy sẽ tham gia câu lạc bộ với An Vị Nhiên và Tiểu Phàm. Tiểu Phàm cực kỳ háo hức chờ mong thành viên mới, còn An Vị Nhiên có vẻ như đã đoán trước được chuyện này, thậm chí là không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý luôn.

"Có một ngôi sao hot trong trường như Tưởng Mộc Thanh tham gia, chắc chắn câu lạc bộ của chúng ta sau này có thể thu hút được thêm nhiều người nữa."

Bạn cùng bàn Tiểu Phàm rất mong đợi tương lai.

Mong là vậy.

Với câu lạc bộ, tôi không quan tâm tới việc nó như thế nào, chỉ cần Tưởng Mộc Thanh tham gia, biết cảm giác có bạn bè là được. Có thể để cô ấy nhận ra giá trị của việc làm quen thêm vài người bạn mới là tôi đủ hài lòng rồi.

So với việc tự chỉ định bạn bè cho cô ấy khi trước, khi tham gia câu lạc bộ, có một nhóm bạn đông đúc, cô ấy có thể thoải mái lựa chọn, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn nhiều.

"Khụ khụ."

Tôi nằm úp sất trên bàn, ho khan.

Đầu nặng trịch, tranh thủ trong giờ, tôi đang định ngủ thêm một lúc.

Tôi ôm đầu, để đầu nghiêng thoải mái, như vậy đầu tôi sẽ không phải tiếp xúc với mặt bàn cứng rắn, hơn nữa tăng diện tích đầu tiếp xúc với cánh tay, không đến nỗi làm cánh tay bị ép đau.

Hãy tin tôi, tôi chỉ tính là ngủ trong giờ thôi, nghỉ giữa giờ tôi cũng đã nhờ bạn cùng bàn Tiểu Phàm xin nghỉ, nhưng nào ngờ sau khi tỉnh dậy, tôi lại thấy mình nằm trong phòng chăm sóc sức khỏe.

Ngẫm lại, có lẽ là vì quá buồn ngủ, đã vậy còn cúm và ho nên tôi đã cắt ngang dòng suy nghĩ của giáo viên nhiều lần, tuy không muốn nhưng tôi vẫn bị giáo viên ra lệnh tới phòng chăm sóc sức khỏe để nghỉ ngơi.

Đã gần hết giờ học buổi sáng, tiết cuối sáng nay là thể dục, với tôi mà nói, đây là tiết học hoàn toàn không có giá trị gì, nghỉ ngơi ở phòng chăm sóc sức khỏe cũng chẳng sao, cứ thế, tôi đi tới đó, ngủ cho tới tận giờ cơm trưa.

Phải nói là được ngủ trên giường bệnh trong phòng chăm sóc sức khỏe thoải mái hơn mặt bàn cứng rắn nhiều, vì thế tôi ngủ quên.

Không ổn rồi, tôi quên mất lời hẹn ăn trưa cùng thiếu nữ rồi! Tôi kêu to rồi bật dậy khỏi giường, sau đó nhận ra Tưởng Mộc Thanh đã nằm bên cạnh.

A a a, sao cô ấy lại ở đây? Chuyện này mà bị giáo viên phòng chăm sóc sức khỏe thấy thì xong rồi.

Tôi lo lắng nhìn khắp nơi, nhận ra giáo viên phòng chăm sóc sức khỏe không có ở đây, hẳn là đã đến nhà ăn để ăn cơm rồi.

"Khụ khụ!"

Thiếu nữ mặc áo khoác đồng phục nằm đó, miệng bật ra tiếng ho khan khó chịu rồi kéo chăn che kín người hơn, gương mặt cô ấy hồng hồng, hình như là đang sốt.

Hả?

Như thế này là cô ấy cũng bị cúm rồi.

Thiếu nữ không sợ lạnh cũng sẽ bị cúm ha