Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06 - Chương 11 Ba người lạc nhịp

Nhịp điệu.

Con người tồn tại một nhịp điệu sinh lý nào đó, ví dụ như nhịp điệu về thời gian ăn sáng, ăn trưa, và ăn tối. Thêm vào đó là nhịp điệu luân phiên giữa học tập và thư giãn.

Khi một nhịp điệu nào đó được nuôi dưỡng thành công, cơ năng sinh lý của con người sẽ tự động điều chỉnh sự trao đổi chất, thích nghi với nhịp điệu này để duy trì trạng thái cơ thể tốt nhất, như đến giờ ăn cơm sẽ đói, khi đi học sẽ tràn đầy năng lượng, tan học lại buồn ngủ.

Nếu nhịp điệu này bị quấy rầy dủ chỉ một chút thôi, cơ thể sẽ cảm thấy có vấn đề, giống như bản thân đột nhiên thoát ly khỏi sự vận hành của cả thế giới, thế giới bỗng trở nên xa lạ, bản thân mình cũng có vấn đề.

Nhịp điệu bị rối loạn cũng không phải chuyện xấu. Thế giới đột ngột thay đổi có thể khiến cho những người luôn sống trong một thời gian biểu cố định tình cờ thấy được một thời gian hay địa điểm nào đó mà mình không quen thuộc, cảm giác giống như thám hiểm vậy.

Những địa điểm xa lạ mà quen thuộc này thường sẽ khác với những gì chúng ta trông thấy, làm cho não chúng ta có cảm giác mới mẻ.

Ví dụ như một người vẫn luôn ngủ dậy muộn lại có một ngày bị ép phải dậy sớm, chắc chắn người này sẽ nghĩ trong đầu một câu buồn cười "Hóa ra mặt trời mọc trông như thế này".

Vì bị cúm, tôi và Tưởng Mộc Thanh đã ngủ quên trong phòng chăm sóc sức khỏe, vì thế giờ nghỉ trưa của chúng tôi đến sớm hơn, và thời gian ăn trưa thì bị muộn hơn.

Đầu tiên, chúng tôi đã được thấy phòng chăm sóc sức khỏe mà bình thường không thể tới, lại gặp được cả giáo viên của phòng đang mặc áo blouse trắng.

Khá bất ngờ.

Giáo viên chăm sóc sức khỏe cho Tưởng Mộc Thanh uống thuốc cảm, sau khi uống thuốc, cô ấy cảm thấy đỡ hơn nhiều, còn tôi có mang theo thuốc nên chỉ mượn phích nước nóng của giáo viên để tự uống.

Tuy là cúm thì chán ăn nhưng chúng tôi vẫn định tới nhà ăn để bỏ bụng thứ gì đó, nếu không cái bụng này sẽ chẳng thể chịu đựng được đến hết ca học buổi chiều.

Tiếp đó, chúng tôi tới nhà ăn để ăn cơm và thấy được một nhà ăn khác trước rất nhiều.

Nhà ăn với rất ít người thế này thật là hiếm thấy.

Vì đa số học sinh đã ăn cơm xong và về phòng học nghỉ trưa nên ở khu vực đồ ăn tầng một đã không còn ai, ở chỗ lấy cơm, những bát tô đựng món ăn vốn luôn tràn đầy đã chỉ còn lại chút ít dính đáy.

Dù vậy, các cô xới cơm vẫn nhiệt tình chào đón tôi và Tưởng Mộc Thanh với hi vọng chúng tôi sẽ xử lý nốt chỗ cơm thừa canh cặn còn lại này.

Ôi, chỉ cần nhìn cơm thừa đã không muốn ăn rồi, những gì còn lại chỉ có toàn canh là canh, đừng nói gì tới thịt.

Không nhìn các cô xới cơm "đáng yêu" nữa, tôi và Tưởng Mộc Thanh quyết định lên tầng hai.

Nghỉ trưa chẳng bao lâu đã tới giờ học nên ở khu gọi món trên tầng hai, các đĩa cơm hoặc mì đều còn nhiều.

Vì thực sự chẳng muốn ăn mà trời lại hơi se lạnh nên không thể nào nuốt nổi cơm, vậy là chúng tôi quyết định gọi mì.

"Muốn ăn mì gì đây? Em xem thực đơn đi, có nhiều loại thế này, em gọi gì cũng được, anh không ý kiến."

Tôi lấy thực đơn từ trong tủ kính ra và đưa cho Tưởng Mộc Thanh.

Thiếu nữ nhận lấy thực đơn, nghiêm túc nhìn thật lâu mà chưa quyết định được. Cô ấy nhìn thực đơn rồi lại nhìn tôi như đang tự hỏi gì đó.

"Vẫn còn chưa nghĩ xong à?"

Đợi một lát, tôi cảm thấy thời gian cô ấy đọc thực đơn đã dài nên mở miệng giục giã.

"Em đang nghĩ xem Lục Phàm muốn ăn loại nào."

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp đó lại quay qua "chiến đấu" với thực đơn.

Vẫn cứ ép bản thân phải thuận theo sở thích của tôi à? Thật là đau đầu mà. Hôm nay nhất định phải để cô ấy chọn được.

"Gọi cái nào em thích là được, tin anh đi, em thích là anh cũng thích."

Tôi hết sức chăm chú nhìn cô ấy.

"Vậy gà hầm nấm nhé?"

Thiếu nữ thăm dò hỏi tôi.

Nghe thấy năm chữ này, dạ dày của tôi bỗng nhiên sôi trào như dời sông lấp biển, tí nữa thì tôi nôn cả ra.

Khi còn bé, thứ tôi ăn nhiều nhất là mì ăn liền vị gà hầm nấm, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi kia là tôi buồn nôn rồi.

Không, cảm giác có khi còn mãnh liệt hơn thế một chút, dù ở đâu đi nữa, chỉ cần nghe thấy mấy chữ này được sắp xếp theo thứ tự như vậy là tôi buồn nôn rồi.

Cô ấy chọn gì mà chẳng được, tại sao cứ nhất quyết chọn món đó? Rõ ràng trên thực đơn có rất nhiều món ăn khác nhau mà.

Tôi lại vừa mới nói với thiếu nữ là chọn mì nào cũng được, bây giờ cô ấy nói ra điều bản thân yêu thích, tôi lại không muốn ăn, thế nên có lộ ra vẻ khó xử.

"Lục Phàm à, không được hả?"

Thiếu nữ đặt thực đơn xuống rồi nhìn tôi thật chăm chú, cô ấy cảm nhận được tôi không hề yêu thích "mì gà hầm nấm".

"Tưởng Mộc Thanh, em chọn gà hầm nấm còn anh chọn món khác được không?"

Tôi lúng túng cười và gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập chờ mong của thiếu nữ ở phía đối diện.

"Lục Phàm chê em chọn không ngon à?"

Thiếu nữ cúi đầu, có vẻ cực kỳ buồn bã.

"Không đâu, gà hầm nấm thì gà hầm nấm."

Ôi, coi như là nhớ lại mùi vị thơ ấu đi, ép mình phải ăn cũng không thành vấn đề.

Hả? Tôi lại đang nhân nhượng Tưởng Mộc Thanh kìa, cảm giác này thực sự không ổn, nhưng tôi lại cứ vô thức, không có lý do gì mà thuận theo cô ấy.

"Lục Phàm tốt quá."

Thiếu nữ thấy tôi đồng ý thì ngẩng đầu, mỉm cười thật tươi với tôi.

"Hai phần mì gà hầm nấm."

Tôi hô một câu với người nhận đơn đằng sau tủ kính, anh ấy dùng bút và sổ nhỏ ghi lại rồi dùng giọng nói lớn hơn nữa để hô với nhà bếp phía sau.

"Hai phần mì gà hầm nấm nhé!"

"Được! Hai phần mì gà hầm nấm!"

Có người trong bếp lập tức trả lời.

Làm mì rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị trước các nguyên liệu hoặc là phối hợp xong nước dùng, nấu mì lên, bỏ mọi thứ vào bát, chan nước canh vào là xong.

Chẳng mấy chốc mà hai bát mì lớn, nóng hôi hổi được bưng ra.

Tôi và Tưởng Mộc Thanh tự bưng lấy bát mì của mình, tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị ăn thì thấy Quách Thông vội vội vàng vàng chạy tới tầng hai, đứng trước vị trí cửa sổ mà chúng tôi vừa đứng để goi mì.

Hai chúng tôi cứ như kẻ trộm mà cúi đầu với mong muốn có thể thoát khỏi tầm mắt của Quách Thông, thế nhưng chúng tôi vẫn bị phát hiện. Cậu ta thấy tôi thì chào hỏi rất nhiệt tình nhưng khi thấy Tưởng Mộc Thanh ở bên cạnh tôi, vẻ mặt cậu ta bỗng dại ra và đứng khựng lại ở đó.

Giả như cậu ta tới cùng ăn với chúng tôi, cậu ta sẽ bị ghét vì làm kỳ đà cản mũi, nhưng đi thì lại thật xin lỗi tình bạn cũng như tình cùng bàn giữa chúng tôi.

Nhưng cậu ta cũng vẫn còn ghi nhớ mối thù trong chặn giết trước cửa Tân Thủ thôn trong game với Tưởng Mộc Thanh.

Đúng lúc này, mì của cậu ta đã được bưng ra.

Quách Thông quay người bưng mì, càng chẳng biết phải làm sao.

"Quách Thông, qua đây ăn đi."

Tôi thấy vẻ khốn quẫn của cậu ta và chẳng thể làm gì ngoài việc gọi để cho cậu ta một bậc thang, tôi chủ động mời Quách Thông ngồi xuống.

Thấy Quách Thông tới bên cạnh và ngồi xuống, động tác dùng đũa chọc mì của Tưởng Mộc Thanh dừng lại giữa không trung.

Cô ấy có vẻ bất mãn với việc Quách Thông ngồi cạnh tôi, nhận định rằng cậu ta đang phá hoại thời gian ở riêng giữa tôi và cô ấy, thế nhưng vì đây là trường học, xung quanh còn có một vài học sinh khác nên cô ấy chỉ có thể xụ mặt chịu đựng.

Tôi nhìn nhìn, thấy hai người đều có vẻ lúng túng nên định mượn cơ hội này hòa giải cho họ.

"Quách Thông, sao mày đi ăn muộn thế?"

Tôi thử xoa dịu bầu không khí bằng cách hỏi.

"Nói ra có khi mày không tin, thầy Lý Triết để Mặc Thi Vũ ngồi cùng bàn với tao, giám sát việc học của tao. Tao vừa mới ngủ là cô ấy đã dùng sách đập vào đầu tao khiến cả sáng hôm nay tao không ngủ được tí nào!"

Quách Thông ôm đầu lên tiếng oán than.

Chẳng lẽ thầy Lý Triết mắt sáng biết chọn người, nhận ra được mối quan hệ giữa Quách Thông và Mặc Thi Vũ là mối quan hệ thợ săn - con mồi à? Dùng Mặc Thi Vũ trừng phạt Quách Thông, chiêu này của thầy Lý Triết đúng là quá cao minh.

"Anh Phàm, làm gì đi ăn muộn thế?"

Quách Thông cũng rất tò mò với lý do đi ăn muộn của tôi.

"Vì bị cảm, được giáo viên ép xuống phòng chăm sóc sức khỏe đi ngủ nên ngủ quên mất."

Tôi nói sự thật cho cậu ta biết.

"Ồ? Phòng chăm sóc sức khỏe à? Chỗ ngủ tốt đấy nhỉ? Tại sao tao lại không nghĩ ra chứ, cảm ơn anh Phàm nhớ!"

Dường như Quách Thông đã tìm ra cách để ngủ tiếp trong thời gian đi học.

Ấy, hình như trong lúc vô tình, tôi đã cung cấp một kiến nghị không tốt lắm rồi.

Xem ra thương tổn mà Tưởng Mộc Thanh gây ra cho Quách Thông ở trong game là rất lớn, có vẻ như cậu ta chỉ muốn nói chuyện với tôi mà không hề muốn để ý, thậm chí là nhìn sang Tưởng Mộc Thanh đang ngồi ở phía chéo mình.

Tôi cũng bận rộn trò chuyện với cậu ta mà quên đi thiếu nữ bên cạnh.

Cảm thấy bị tôi lạnh nhạt, thiếu nữ phát ra tiếng bất mãn để thể hiện sự tồn tại của bản thân.

"Này, Quách Thông, chuyện trong game tao cũng nói với Tưởng Mộc Thanh rồi, cô ấy sẽ không tấn công nhân vật của mày với Giản Ngọc nữa đâu, hai người hòa giải nhé?"

Tôi đề nghị như vậy với hai người đang hoàn toàn không có tương tác gì với nhau.

"Thật ra... tao cũng không giận bạn Tường, ha ha, chỉ là..."

Quách Thông nhìn vẻ hờn dỗi của Tưởng Mộc Thanh bằng ánh mắt sợ hãi.

Trước đây, cậu ta chỉ biết Tưởng Mộc Thanh khá điên khùng nhưng chưa bao giờ tự trải nghiệm, giờ đây, sau khi bị dằn vặt trong game, cậu ta đã thực sự hiểu được sự đáng sợ này, với nữ sinh như thế, Quách Thông không muốn động vào.

"Nhưng mà Lục Phàm này..."

Cậu ta đột ngột cúi đầu, kề sát vào tai tôi để thầm thì một câu.

"Có thể để bạn Tưởng tham gia công hội của tao không? Công hội của tao thực sự thiếu một nhân vật đạo tặc mạnh như vậy."

"Mày tự hỏi đi, người ta muốn tới thì sẽ đồng ý với mày."

Được rồi, tôi cả nghĩ quá rồi.

Quách Thông hoàn toàn không biết sự nguy hại của kẻ điên mà đã bị thuyết phục bởi sức mạnh nhân vật của cô ấy, muốn cho cô ấy tham gia công hội nhưng lại sợ thái độ lạnh nhạt của Tưởng Mộc Thanh với mình.

"Bạn Tưởng, bạn chơi Quốc gia lý tưởng phải không? Làm ơn hãy tham gia công hội của mình!"

Quách Thông chắp tay trước ngực, khẩn cầu thiếu nữ.

Thiếu nữ lạnh lùng lườm Quách Thông, có vẻ như chưa muốn hòa giải với cậu ta. Ánh mắt cô ấy chuyển hướng về phía tôi để trưng cầu thái độ tôi.

"Chỉ cần Lục Phàm đi thì tôi đi."

Thiếu nữ khẳng định chắc nịch với Quách Thông để chuyển áp lực cậu ta gây ra cho cô ấy sang phía tôi.

"Anh Phàm à, gia nhập công hội đi, em đã nói với anh mấy lần rồi đấy ạ."

Quách Thông lập tức nhìn sang tôi, thỉnh cầu một cách vô cùng đáng thương.

"Haiz, được, nhưng mà tao không thể đảm bảo việc gọi là đến mà chỉ có thời gian online cố định thôi, mặc khác, mày cũng phải đồng ý một yêu cầu của tao."

Tôi nghĩ một lát rồi đồng ý, dù sao tôi cũng có việc muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.