Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 10 Tâm ý lãnh bạc

Vào lúc sắc trời đã tối đen hoàn toàn, cuối cùng tôi cũng kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà.

Thời gian về nhà còn muộn hơn so với dự kiến của tôi. Chủ yếu là do gặp phải thời gian tan tầm cao điểm, không chỉ có xe buýt đông người, mà dòng xe trên đường cũng trở nên nhiều hơn hẳn.

Trong dòng xe cộ dày đặc, chiếc xe buýt to lớn nửa bước khó đi, mà tôi thì phải đứng nhón chân lên chen lấn giữa dòng hành khách đông đúc.

Tôi đã sắp đạt tới cực hạn nhẫn nại, trong lòng không khỏi bắt đầu chất vấn thần u minh.

Đương nhiên, nếu thần có tồn tại thật.

Vì sao thành phố chúng tôi lại có nhiều người như vậy?

Vì sao quốc gia chúng tôi lại có nhiều người như vậy?

Vì sao Địa Cầu chúng tôi lại có nhiều người như vậy?

Có quá nhiều nhân loại vốn không phù hợp với hình thức sinh mệnh của quy luật tự nhiên. Nhân loại nhiều vượt quá tải trọng của môi trường, giảm bớt không gian sinh tồn của các sinh vật khác, đồng thời cũng tự chèn ép không gian sinh tồn của chính mình.

Vì sinh tồn, chúng tôi đã dùng ý chí của mình giam cầm môi trường tự nhiên vốn nên được tự do phát triển.

Những hạt cát biển biến thành những tòa nhà cao tầng.

Bùn đất mềm mại biến thành những mặt đường cứng rắn ngay cả giọt nước cũng không lọt.

Những con sông vốn đang tùy ý chảy xuôi nay lại bị hạn chế quỹ đạo, những vùng đất ngập nước sâu cạn không đồng nhất thì bị hóa thành ruộng lúa chỉnh tề.

Mặt đất màu xanh lục bị phủ thêm đủ loại váy màu sắc sặc sỡ, bầu trời màu lam bị dính lên thuốc sơn màu mờ nhạt.

Nếu ví Địa Cầu là một con người, vậy chắc chắn người này đã bị bệnh nguy kịch.

Sông là mạch máu, nay đã cứng đờ. Đất ngập nước là thận, nay đã kết sỏi. Mặt đất là da, nay đã thối rữa. Bầu trời là mắt, nay đã vẩn đục.

Nếu ví Địa Cầu là một con người, vậy nhân loại sẽ là cái gì đây?

Tế bào ung thư hung ác.

Toàn bộ nhân loại đều là tế bào ung thư bị đột biến gen. Chúng tôi từ tế bào ung thư bình thường trở thành tế bào ung thư có trí khôn, hiểu được cách để đột phá khống chế gen, có thể phát triển không bị hạn chế. Những thành phố và vùng nông thôn tụ tập đông người chính là khối u ác tính do các tế bào ung thư kết thành, bọn nó đã mọc đầy mỗi một góc có dinh dưỡng trên Địa Cầu này.

Khắp nơi đều là bướu thịt, rậm rạp chằng chịt, đúng là buồn nôn!

Tình hình này cũng giống như tế bào ung thư đang khuếch tán, khiến người phải đối mặt với tử vong, hoặc cũng có thể gọi nó là chết người sau khi cách mạng công nghiệp bùng nổ.

Bệnh nhân tử vong vì ung thư còn có người nhà vì kỷ niệm mình mà đặt tế bào ung thư của mình vào trong ống nuôi cấy, tiếp tục nuôi dưỡng, hệt như mình vẫn còn sống vậy.

Bởi tế bào ung thư có thể phân tách vô hạn, chỉ cần có thể cung cấp đủ vật chất dinh dưỡng, nó có thể sống mãi.

Nhưng nếu Địa Cầu cũng tử vong như tế bào ung thư, vậy những tế bào ung thư như chúng ta đây còn có thể sống tiếp trong các ống nuôi cấy sao?

Nếu nghĩ như vậy, chúng ta bị diệt vong chỉ là chuyện sớm hay muộn. Không phải hôm nay cũng không phải ngày mai, có thể là ngày kia, cũng có thể là ngày kia kia nữa sẽ tới.

Chí ít hôm nay tôi cũng không chết được. Tôi còn trẻ, bị chèn ép chỉ còn một chút không gian sinh tồn như thế vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Thế nhưng tôi lại thấy hơi chóng mặt. Chẳng lẽ tôi bị trúng gió rồi sao?

Lắc lắc đầu óc hỗn loạn một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng có thể kéo mình ra khỏi chiếc xe buýt thịt người đè tôi tới sắp bẹp ra.

Xuống xe, tôi vốn sa sút tinh thần lại quẹo khỏi đại lộ. Nhìn hẻm nhỏ với dòng người dần thưa thớt, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tôi mang tâm tình mệt mỏi lười biếng chào hỏi ông An bảo vệ cửa tiểu khu, sau đó lại mệt mỏi mà cất bước chân thong thả đi về phía tầng lầu nhà mình.

Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng năm, đèn vẫn đang tắt.

Lúc này, trong lòng tôi không chút gợn sóng. Nếu như tôi không đoán sai, hẳn lại có chuyện “ngạc nhiên mừng rỡ” gì đó chào đón tôi.

Tôi chậm rãi lên tầng, đi tới trước cửa nhà mình, dùng tay đẩy cửa. Cửa vẫn đang khóa như bình thường.

Mẹ và Tưởng Mộc Thanh đã ra ngoài rồi sao? Tôi móc chìa khóa từ trong túi mình ra, mở khóa cửa, nhưng phát hiện cửa không bị khóa từ bên ngoài.

Điều này nói rõ trong nhà có người. Quả nhiên sắp có “kinh hỉ” chào đón tôi. Tôi cười khổ một tiếng.

Mở cửa ra, trong bóng tối có một bóng đen vọt ra, thoải mái bò dọc theo ống quần tiến lên trên, sau cùng là nhanh chóng nhào vào trong ngực tôi.

Tôi vừa cúi đầu nhìn, là mèo mun mà Tưởng Mộc Thanh mang từ nhà tới.

“Meo meo…”

Thân thể mềm mại đầy lông của nó cọ xát lung tung trước ngực tôi, móng vuốt màu đen cũng suồng sã quấy loạn tứ phương.

Xem dáng vẻ nhe răng trợn mắt của nó, hình như nó đang bất mãn với tôi. Là vì đói sao?

Tôi thấy hơi phiền. Hiện tại ngoài trừ việc phải cân nhắc khẩu phần ăn cho chủ nhân của nó, ngay cả đồ ăn của nó cũng phải được mua từ siêu thị thú cưng. Tuy lần trước Tưởng Mộc Thanh đã đưa cho chúng tôi một khoản tiền vượt quá toàn bộ chi tiêu của cô ấy khi ở nhà tôi, nhưng mỗi lần vẫn luôn là tôi làm chân chạy, đương nhiên sẽ rất tổn hao thời gian và tinh lực của tôi. Đây là thứ không thể dùng tiền bạc để cân nhắc tính toán được.

Tôi vừa vào cửa, tiện tay mở đèn phòng lên.

Lần này đèn có thể sáng bình thường. Xem ra mẹ và Tưởng Mộc Thanh không hề làm gì công tắc nguồn điện.

Rốt cuộc là có “kinh hỉ” gì đang chờ đón tôi vậy? Tôi hơi ngạc nhiên.

Nhìn khắp mọi nơi, phát hiện trên bàn cơm trong phòng khách có bày vài món ăn nóng, thoạt nhìn màu sắc vẫn tiên diễm rực rỡ như trước. Nhưng dường như là do bày hơi lâu rồi nên đã nguội mất.

Là do Tưởng Mộc Thanh nấu à? Tôi vẫn còn nhớ như in mùi vị kinh khủng kia. Tâm ý của cô gái này thật sự khiến tôi không tiêu hóa nổi. Hay cứ để cho thú cưng của cô ấy đi tiêu hóa giúp tôi đi.

Vì vậy, tôi dùng đũa gắp một miếng thịt kho tàu vứt xuống hộp cơm của mèo mun, sau đó đặt con mèo mun trong ngực xuống đất, để nó đi ăn.

Không nghĩ tới con mèo mun có thể nhiệt tình một hơi chén sạch. Dường như nó đã rất đói, cái gì cũng dám ăn!

Tôi lại lấy cho nó một miếng thịt lớn hơn, nó vẫn ăn cực kỳ vui vẻ như trước.

Hẳn con mèo đen nhỏ sẽ không giống như tôi, vì biết đây là tâm ý của Tưởng Mộc Thanh nên nịnh nọt tỏ vẻ “rất ngon” mà ăn hết đồ ăn.

Lẽ nào…

Tôi tò mò thử gắp một miếng thịt lên, cắn một miếng nhỏ.

?!

“Thật ngon!”

Tôi không khỏi bật thốt.

Món thịt kho tàu này béo mà không ngán, chỉ cần đặt vào lò vi sóng hâm lại hai phút, chắc chắn sẽ ngon tuyệt.

Xem ra trên phương diện nấu nướng Tưởng Mộc Thanh rất có thiên phú. Các món vẻ ngoài hoa lệ bên trong thối nát như mẹ nấu hôm qua, hôm nay đã trở thành trong ngoài đủ vị.

Vậy cô ấy đang ở đâu? Hẳn trong nhà phải có người chứ.

Tôi đứng bên cạnh bàn nhìn khắp xung quanh. Phòng bếp đang tắt đèn, tôi lại bắt đầu nhìn sang các phòng khác, cũng đều đang tắt đèn.

Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu vậy?

Tìm trong chốc lát tôi mới phát hiện, bên cạnh cánh cửa tôi vừa đi qua, thiếu nữ mệt mỏi đang dựa vào tủ giày cao lớn, hai tay ôm chân, đầu tựa vào gối lẳng lặng co rúc người trong góc.

Dường như mẹ có việc không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Mộc Thanh. Cô ấy đã nấu cơm tối xong, nhưng thoạt nhìn các món ăn trên bàn chưa bị ai động đũa vào.

Cô ấy vẫn luôn chờ tôi trở về…

Cô gái này…

Không hiểu sao trong lòng tôi lại trào dâng cảm giác tự trách khó hiểu. Thật là, nấu cơm xong thì cứ tranh thủ ăn luôn đi, cần gì phải chờ tôi về mới được vậy? Tôi cũng không nói mấy giờ mình mới về, cũng không nói muốn cô ấy chờ tôi.

Nói chung là tốt nhất vẫn nên kéo cô ấy lên, không để cô ấy ngồi dưới đất nữa, bụng bị nhiễm lạnh sẽ không tốt.

“Ôi ôi Tưởng Mộc Thanh, buồn ngủ thì lên giường ngủ đi.”

Tôi đưa tay đánh thức cô ấy.

“Phàm…”

Cô ấy mơ màng ngẩng đầu lên.

“Mau đứng lên, đừng để bụng bị nhiễm lạnh. Dù hiện tại là mùa hè nhưng trên sàn nhà vẫn rất lạnh.”

Tôi hơi quan tâm tới cô ấy.

“Cuối cùng Phàm cũng về rồi!”

Nhìn thấy tôi, vẻ buồn ngủ trên mặt cô ấy lập tức biến mất hết. Cô ấy cuộn chân, bật người mà nhảy dựng lên.

Hình như là do cô ấy vùi chân trong cánh tay quá lâu, cơ bắp hơi tê mỏi, thân thể không đứng vững mà nghiêng về một phía. Tôi thấy vậy, vội vàng đỡ lấy cô ấy.

“Em không sao chứ…”

Tôi áy náy hỏi.

“Không sao!”

Cô ấy lại vội vàng điều chỉnh trọng tâm thân thể.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn hài lòng của cô ấy, không hiểu sao trong lòng của tôi lại thấy chua xót. Tôi vốn không đáng để em bày ra vẻ mặt như vậy! Cô gái ngu ngốc này.

“Chỉ có điều mấy món ăn em khó khăn lắm mới có thể đối chiếu thực đơn làm được đều nguội rồi. Rõ ràng dì đã nói đây đều là những món mà Lục Phàm thích ăn nhất.”

Cô ấy hơi tiếc nuối nhìn về phía bàn đồ ăn bên kia.

“Xin lỗi em.”

Cô ấy nhiệt tình như vậy càng khiến tôi thấy bất an hơn.

“Sao vậy Phàm?”

Cô ấy tò mò nhìn tôi.

“Sau này em không cần làm nhiều chuyện vì anh như vậy, anh…”

Tôi cúi đầu. Tôi cảm thấy mình thật sự không thể nhận thêm chút tâm ý nào từ chỗ Tưởng Mộc Thanh nữa, như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm ỷ lại vào tôi thôi, nó chẳng có lợi ích gì cho việc trị liệu của tôi cả.

“Phàm cảm thấy mấy món ăn em làm chưa đủ ngon? Em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Tôi cảm thấy cả người thiếu nữ như tràn đầy lực lượng và quyết tâm.

“Em đã làm rất tốt rồi…”

Tôi miễn cưỡng bày ra gương mặt tươi cười.

Chỉ là đặt ở chỗ anh…

Dù tâm ý có nhiều hơn nữa cũng sẽ bị anh làm nguội lạnh.