Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 7

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7415

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 163

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 165

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Tập 02 - Chương 11 Tình cảm không thể đè nén được

Nhận điện thoại.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy? Tối nay mẹ không về sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng huyên náo, dường như bên kia có rất nhiều người đang nói chuyện.

“Không phải mẹ đã nói cuốn sách mẹ cố gắng một tháng cuối cùng cũng được phát hành rồi sao. Tác giả cứ nằng nặc muốn mời mấy biên tập bọn mẹ đi ăn một bữa. Không thể từ chối được. Đoán chừng hôm nay mẹ sẽ về trễ.” Mẹ mơ hồ nói.

“Ôi, Tưởng Mộc Thanh còn đang ở nhà đây, mẹ để cô ấy ở nhà một mình như vậy không ổn lắm đâu!”

Tôi như hét lên.

“Con trai ngốc, mẹ tin tưởng con. Ngoan, đừng làm mấy chuyện kỳ quái."

Mẹ tôi lại chẳng có chút ý thức nguy cơ nào, chỉ nhắc nhở mang tính tượng trưng.

“Mẹ về sớm chút cho con, nếu không mẹ cứ chờ làm bà nội đi! Hừ!”

Tôi tức giận uy hiếp.

“Còn trẻ như vậy đã phải làm bà nội, đúng là áp lực hơi lớn đây…”

Mẹ tôi nửa đùa nửa thật.

“Mẹ!”

Tôi thật sự không thể chịu nổi bà ấy.

“Được rồi, con cũng lớn rồi, có một số việc không thể nhờ mẹ ngăn cản mãi được, con phải học được cách tự xử lý. Nhưng nhất định phải dùng phương pháp chính xác.”

Mẹ thấy giọng nói bất mãn của tôi, mẹ lại bày ra vẻ thuyết giáo.

“Mẹ có thể nói cho con biết thế nào là phương pháp chính xác không? Con gái nuôi của mẹ đang nhích lại gần con lâu lắm rồi đây. Mẹ!”

Tôi tức giận vặn hỏi.

“Ôi, không nói nữa, mấy chị em lại gọi mẹ đi uống rượu. Con tự xem mà lo liệu đi. Nhớ không được làm chuyện gì 'khác' người.”

Mẹ tôi rất nghiêm túc cường điệu. Nói là cường điệu, còn không bằng nên nói là bỏ mặc không quan tâm.

Tính ra có phải mẹ đã coi tôi thành con cừu chuyên ăn cỏ không? Vì sao bà ấy lại không lo lắng chút nào vậy? Được rồi, cho dù trời sinh ăn cỏ, tôi cũng không thể nhịn nổi hành động cứ đút thịt vào miệng tôi của Tưởng Mộc Thanh, đúng không?

Chẳng lẽ mẹ chưa từng nghe thấy chuyện dê bò nước ngoài ăn thịt, sau đó ăn ra bệnh bò điên sao?

“Vậy… Mẹ nhớ về sớm một chút, đi đường cẩn thận.”

Tôi khóc không ra nước mắt.

“Được rồi, mẹ tắt máy đây.”

Mẹ tôi cứ tắt máy như vậy, chuyện gì cũng không quan tâm/

Mẹ già như thế rồi mà chẳng thể giúp tôi chút nào. Tôi vốn tưởng bà ấy có thể ở nhà nói chuyện với Tưởng Mộc Thanh nhiều hơn, khai đạo cho cô ấy. Nhưng khi mẹ ở nhà ngoại trừ làm việc ra thì chỉ có ngủ, mặc cho Tưởng Mộc Thanh tùy tiện lắc lư.

Ngoài miệng thì nghiêm túc cấm chúng tôi làm chuyện kỳ quái, nhưng biểu hiện của bà ấy rõ ràng là mặc cho Tưởng Mộc Thanh dính sát lấy tôi. Tuy Tưởng Mộc Thanh đã trở nên vui vẻ hơn, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, bà ấy sẽ đẩy hết tất cả trách nhiệm cho con mình.

“Đúng là một người mẹ không chịu trách nhiệm.”

Tôi tức giận cảm thán.

“Dì nói tối nay không về à?”

Tưởng Mộc Thanh đã ngồi bên cạnh tôi từ lâu, cố gắng muốn thu được một số tin tình báo từ cuộc trò chuyện giữa tôi với mẹ tôi.

“Không phải, mẹ chỉ nói mẹ sẽ về trễ một chút tôi.”

Tôi bất an nhìn cô ấy.

“Về trễ hơn, nói cách khác chúng ta còn có thể ở chung với nhau một lúc lâu nữa?”

Lúc này, tôi phát hiện ánh mắt Tưởng Mộc Thanh nhìn tôi đã trở nên kỳ quái. Đó là ánh mắt như con sói đói bụng đã lâu, cuối cùng cũng bắt được chú dê nhỏ vậy.

“Em muốn làm gì?”

Tôi không khỏi sợ hãi hỏi.

“Ăn cơm chung thôi.”

Cô ấy lập tức thu hồi tầm mắt, giả vờ tự nhiên chỉ chỉ bàn đồ ăn đã được hâm nóng bằng lò vi sóng.

Hôm nay, quả nhiên tài nghệ của Tưởng Mộc Thanh rất không tồi.

Tôi đã hoàn toàn đói bụng, lang thôn hổ yết ăn từng miếng lớn. Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, đột nhiên tôi phát hiện bầu không khí xung quanh hơi không được bình thường.

Tưởng Mộc Thanh ngồi đối diện tôi, lẳng lặng chống hai tay trên mặt, ngẩng đầu nhìn tôi.

Chén cơm trước mặt cô ấy vẫn còn nguyên, cô ấy vẫn luôn chăm chú nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, nhìn tướng ăn vốn chẳng có gì lịch sự của tôi.

“Sao em không ăn?”

Tôi ngừng lại.

“Phải nhìn Phàm ăn cơm, em vốn không có thời gian rảnh để ăn.”

Vẻ mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc.

“Nếu em còn không ăn nữa anh sẽ ăn hết.”

Tôi giơ đũa lên uy hiếp.

“Anh ăn hết đi, thấy Phàm no em cũng no theo."

Cô ấy ôm gò má, có vẻ vô cùng mỹ mãn.

“Nếu em không ăn anh cũng không ăn nữa.”

Tôi tức giận dừng đũa, lưu lại chừng nửa chén cơm.

Cơm mình nấu sao có thể không ăn? Có lý nào lại vậy?

“Sao Phàm có thể như vậy được?’

Lúc này, cuối cùng cô ấy cũng gấp gáp, không thể làm gì khác hơn là cầm đũa lên.

Thế nhưng mới ăn được vài miếng, cô ấy lại không cam lòng ngừng lại.

“Nếu như em cúi đầu ăn cơm, em sẽ không thể thấy được dáng vẻ Phàm hưởng thụ tấm lòng của em. Tuyệt đối không thể như thế!”

Cô ấy cắn môi, vô cùng bất mãn nói.

“Vậy anh vừa ăn vừa đút cho em ăn?”

Tôi thuận miệng đáp lại. Nhưng ánh mắt Tưởng Mộc Thanh lại lập tức lộ ra thần thái khác.

“Được lắm!”

Tôi đang tự tìm đường chết sao?

Sau đó Tưởng Mộc Thanh cực kỳ hưng phấn mà ngồi xuống bên cạnh tôi, lý trực khí tráng hé miệng ra, hệt như con chim non gào khóc đòi ăn.

“Phàm, em muốn ăn thịt kia.”

“Được, thịt đây.”

“Phàm, em muốn ăn cơm.”

“Ừm, cơm.”

“Phàm, em muốn ăn canh.”

“A, canh.”

Tay tôi gần như chưa từng dừng lại. Nói là vừa ăn vừa đút cho cô ấy nhưng thật ra tôi vẫn luôn cầm đũa đút thức ăn vào miệng cô ấy. Tôi bận tới đầu đầy mồ hôi, mà cô ấy lại rất thích thú.

Thôi, coi như tôi đang bồi thường cho cô ấy vì đã khiến cô ấy phải chờ tôi lâu như vậy đi. Đối với chuyện này, tôi cũng không oán hận câu nào.

Mãi tới khi…

“Phàm, em muốn ăn tôm.”

“Tôm?”

Tôi nhìn mấy con tôm sông được xào ra màu vàng óng trong mâm.

“Được, tôm.”

Tôi nhanh chóng lột vỏ con tôm kia, lộ ra phần thịt tôm mềm mềm, sau đó nhét vào trong miệng thiếu nữ.

Không biết cô ấy vô tình hay cố ý, thừa lúc tay tôi còn chưa rụt về, cô ấy đã ngậm miệng lại.

“Anh nói này… Em có thể chờ chút không?”

Tôi hô lên.

Đôi môi mềm mại của cô ấy lại tùy tiện ngậm lấy ngón trỏ của tôi.

Ngậm…

Trong miệng…

Tôi nhìn thấy dáng vẻ ấy, cổ họng đột nhiên rung động một trận, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Đầu ngón tay trong khoang miệng thiếu nữ truyền tới cảm giác ẩm ướt. Loại cảm giác kỳ quái này chạy dọc theo thần kinh cánh tay bay thẳng tới đại não, thiếu chút nữa đã đánh tan lý trí kiên cố của tôi.

Noron thần kinh nhanh chóng liên kết lại với nhau, tụ tập ở võ đại não dẫn phát những liên tưởng kỳ quái. Loại liên tưởng này khiến tôi gần như không cách nào cự tuyệt.

Tôi vội vàng rút tay về, thân thể hơi lui về phía sau.

“Phàm, nhân lúc dì không có ở nhà, chúng ta mau chóng làm xong chuyện lần trước chưa thể làm xong đi.”

Tưởng Mộc Thanh nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của tôi, dường như trong lòng đã hiểu rõ.

“Anh còn chưa… Chuẩn bị xong đâu. Có thể đợi hôm khác không?”

Tôi trực tiếp sửng sốt.

“Anh còn thích em không?”

Vừa nghe thấy thế, nụ cười trên mặt thiếu nữ lập tức ngừng lại. Cô ấy mím môi kề mặt tới sát mặt tôi, dò xét nét mặt tôi.

“Anh vẫn luôn thích em…”

“Vậy thì ngay hôm nay, để quan hệ giữa chúng ta được kéo gần thêm một bước đi. Phàm.”

Thiếu nữ nói xong lại đi vào nhà tắm, để lại mình tôi thấp thỏm bất an ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Tôi mở tivi lên. Trên tivi đang mở sẵn một bộ phim chiến tranh trong nước. Tiếng pháo nổ to lớn, tiếng thân thể binh sĩ Nhật Bản bị nổ tung không ngừng phát ra từ trong loa tivi.

Tôi lấy điều khiển từ xa tới, điều chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất, ý đồ che giấu tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Nhưng cho dù tôi đã chỉnh âm thanh tới mức lớn nhất, nhưng lỗ tai vẫn không tự chủ được mà luồn lách qua tiếng đạn pháo, tìm kiếm tiếng nước rất nhỏ trong nhà tắm.

Tôi thật sự muốn tát mình một tai. Tuy trong lòng tôi biết rõ đây là hành vi rất sai trái, nhưng thân thể tôi không cách nào đè nén cảm giác hưng phấn hứng khởi kia được.

Không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sợ tôi không thể khống chế bản thân mất. Trước tiên vẫn nên rời khỏi mảnh đất thị phi này đi. Đi ra công viên bên ngoài tiểu viện nói chuyện với mấy bác trai bác gái đang đi hóng mát một hồi.

Tắt tivi đi, tôi định đi ra ngoài. Thế nhưng mới vừa mở cửa phòng…

“Phàm, anh ra ngoài làm gì?”

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng hẳn.

“Anh đi ra ngoài hít thở không khí một chút… Trong nhà quá oi bức.”

Tôi nói vọng về phía phòng tắm cuối hành lang.

“Phàm, vào lúc này rồi anh lại nói cho em biết anh muốn ra ngoài thoáng khí?”

Đột nhiên cửa phòng tắm bật mở, Tưởng Mộc Thanh chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng to lớn. Khăn tắm quấn chặt quanh thân thể thiếu nữ, đường cong quyến rũ mang theo hơi nước khiến người vừa liếc mắt đã có cảm giác máu huyết khắp người sôi trào, phóng thẳng tới đại não.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng âm trầm, chân giẫm đôi dép nhựa đầy nước đi tới trước mặt tôi.

“Phàm, hai chúng ta đang hẹn hò đúng không?” Cô ấy ngẩng đầu lên vặn hỏi.

“Trên lý luận thì đúng là như vậy.” Tôi bắt đầu chột dạ lui về phía sau.

“Vậy trên thực tế thì sao? Em vốn không thể cảm nhận được tình cảm Lục Phàm dành cho em.” Thiếu nữ có chút suy sụp.

“Anh…” Tôi cà lăm.

“Rõ ràng Lục Phàm là của em, em không thể chịu nổi cảm giác như gần như xa kia nữa! Em thích Lục Phàm, em nhất định phải có được tất cả của Lục Phàm!”

Dường như cô ấy đã đè nén tình cảm của mình rất lâu rồi, trong lúc nhất thời, toàn bộ tình cảm bộc phát ra.

“Anh thích em thật, nhưng anh…”

Giọng nói của tôi không hề có chút lực lượng nào.

“Chứng minh cho em thấy đi, Lục Phàm, lấy khí thế nam nhi ra đây đi.”

Cô ấy lộ ra vẻ hung ác.

“Anh…”

Tôi trợn tròn mắt, chỉ có thể từng bước từng bước lùi về phía sau.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tiếp theo đột nhiên cô ấy lộ ra nụ cười quái dị.

“Em có thể thấy được vẻ hoảng hốt trong mắt Lục Phàm… Chắc chắn Lục Phàm đã bị em dọa sợ… Chắc chắn Lục Phàm đã ghét em… Chắc chắn là vì em hiếp bức nên Lục Phàm mới ở cùng em… Em đúng là người phụ nữ xấu xa… Đều do em…” Cô ấy ngắt quãng nói.

“Không phải như thế, Tưởng Mộc Thanh…”

Tôi muốn giải thích nhưng không thể nào tổ chức ngôn ngữ. Thoạt nhìn, cô ấy đã sớm hiểu rõ lớp ngụy trang của tôi.

“Hẳn dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng của em rất đáng ghét đúng không? Chắc chắn Lục Phàm thích nữ sinh rụt rè hơn… Thế nhưng em đã không thể giả vờ nổi nữa… Em chỉ muốn thích Lục Phàm, muốn hiểu rõ Lục Phàm hơn người khác.” Cô ấy cúi đầu nhìn dáng vẻ lõa lồ chỉ quấn mỗi khăn tắm của mình, cười khổ.

“Không, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ như vậy.”

“Lục Phàm, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn gạt em, ngay cả nụ hôn lúc cuối cùng kia cũng là đang gạt em. Thật buồn cười, không ngờ trong nháy mắt đó em lại có thể tin anh thật. Em đúng là người phụ nữ ngu xuẩn.”

“Không phải như thế, tuyệt đối không phải như thế.”

Tôi đã bắt đầu rối loạn trận tuyến.

Trong khoảng thời gian Tưởng Mộc Thanh sống ở nhà tôi, rõ ràng co ấy đã có thể bình thường hơn hẳn. Tôi còn tưởng tôi đang chậm rãi dẫn đạo cô ấy, rất nhanh cô ấy sẽ tốt hơn. Nhưng hôm nay, sau khi mẹ ra khỏi nhà, cô ấy mới lộ tướng mạo ban đầu. Thoạt nhìn cô ấy đã bị đè nén rất lâu, bệnh tình càng trở nên ác liệt hơn. Tới mức tôi hoàn toàn không nhận ra cô ấy…

“Lục Phàm, anh bị liệt dương à?” Cô ấy quát.

“Sao có thể?”

“Hay bị lãnh cảm?”

“Không phải!”

“Nếu anh còn thích em dù chỉ một chút, xin anh hãy cho em một tia hi vọng được không? Em đã cố gắng rất lâu rất lâu, rất mệt mỏi…”

Cô ấy khom người, chống lên bức tường màu trắng, cuồng loạn hô lên.

Thoạt nhìn tôi đã bị Tưởng Mộc Thanh đẩy vào góc chết…

Thân là một người đàn ông lại bị Tưởng Mộc Thanh chất vấn trên phương diện kia, không thể nghi ngờ, cô ấy đã chạm tới điểm mấu chốt của tôi.

“Tưởng Mộc Thanh! Chẳng lẽ đây là điều em hy vọng? Buổi tối hôm nay, anh sẽ khiến em phải hối hận vì đã nói ra những lời này!”

Tôi bị bầu không khí do cô ấy tạo ra tiêm nhiễm, cũng trở nên điên cuồng. Còn quản chó má gì tới pháp luật, hôm nay anh sẽ cho em biết rõ thế nào là dương cương chi khí do một người đàn ông tích lũy từng chút một suốt mười sáu năm qua.

Tôi vọt mạnh tới, giơ hai tay nhấc cả người cô ấy lên vai, sau đó khiêng cô ấy về tới phòng ngủ của tôi, ném cô ấy lên giường.