Màn kể chuyện trước khi ngủ bắt đầu.
…
Dưới sự kiên trì chỉ đạo của Lạc Tuyết, thành tích của tôi từng bước tăng lên, đạt tới tầm trung trong lớp. Tôi cực kỳ vui vẻ, bởi như vậy cuối cùng tôi cũng không cần bị ông nội dạy dỗ nữa.
Ngoài học tập, Lạc Tuyết rất thích nghe tôi kể chuyện bên ngoài, nhất là tất cả những chuyện đã xảy ra ở trường. Kể cả chương trình học của học sinh, các giáo viên, và đủ loại hoạt động tập thể.
Đối với tôi, mấy hoạt động ở trường này rất khô khan vô vị, thế nhưng Lạc Tuyết lại rất thích nghe, tôi cũng chỉ có thể kiên trì kể cho cô ấy nghe.
Dần dần, trong lòng tôi cũng bắt đầu hơi nghi ngờ.
Vì sao Lạc Tuyết có thể ngồi ở nhà chơi mỗi ngày mà tôi thì phải tới ngôi trường mà tôi chán ghét để học?
Vào một ngày nào đó khi tôi và cô ấy đang chơi chung với nhau, tôi tùy ý hỏi.
“Tiểu Tuyết, sao mỗi ngày cậu đều có thể ở nhà chơi mà không cần tới trường? Thật hâm mộ quá đi!”
“…”
Lúc này, người vốn đang chơi vui vẻ bên cạnh tôi lại ngẩn người. Cô ấy im lặng một hồi lâu mới nhướng hàng lông mày màu bạc lên, lạnh lùng trả lời.
“Chuyện này chẳng có gì hay mà hâm mộ.”
“Sao vậy? Mỗi ngày đều được ở nhà chơi thích thế còn gì.”
Lúc này tôi lại càng khó hiểu.
“Cậu không hiểu đâu.”
Lúc Lạc Tuyết nói câu này, giọng điệu của cô ấy càng lạnh lùng hơn. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nói ra nguyên nhân, mọi chuyện đã bị cô ấy lấp liếm cho qua như vậy.
Tôi cảm thấy có thể chuyện này liên quan tới thân thể yếu ớt của cô ấy. Nếu cô ấy có thể ăn thật nhiều cơm, nghỉ ngơi thật khỏe, đoán chừng một ngày nào đó chúng tôi có thể cùng ra ngoài đi học với nhau!
Tôi an tâm, tiếp tục bình tĩnh ở chung.
Theo thời gian trôi qua, thành tích học tập của tôi không ngừng tăng lên, tôi dần phát hiện thứ Lạc Tuyết hiểu càng lúc càng ít. Có một số kiến thức tôi mới học được, ngay cả cô ấy cũng không hiểu.
Mỗi khi gặp phải đề nào đó làm khó mình, trên mặt cô ấy sẽ hiện lên vẻ mất mát.
Cô ấy cúi đầu, cố gắng tự hỏi, nhưng vẫn trăm mối không cách giải. Sau cùng cô ấy chu mỏ, đứng im bên cạnh tôi sững sờ.
“Lục Phàm, mình đã không còn theo kịp cậu nữa, tốc độ tiến bộ của cậu quá nhanh.”
Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi.
“Không sao đâu, chờ mình về hỏi giáo viên xong lại tới giảng cho cậu. Mình sẽ kéo cậu cùng chạy theo mình.”
Tôi đã trả lời cô ấy như vậy.
Sau đó tôi lại hỏi cô ấy mấy đề đơn giản để cô ấy có thể dễ dàng trả lời, dỗ cô ấy hài lòng.
Kể cũng buồn cười, trước đây tôi không biết đi hỏi cũng không dám đi hỏi giáo viên. Một phần là vì tôi xấu hổ không biết cách biểu đạt, một phần khác là vì tôi sợ đề tôi hỏi quá đơn giản, giáo viên sẽ trách mắng tôi.
Thế nhưng hiện tại, vì có thể thu được nụ cười của Lạc Tuyết, có đi hỏi giáo viên vài câu thì đã sao.
Thời gian dần qua, nhóm học tập của chúng tôi đã biến từ cô ấy dạy tôi học, tôi chơi với cô ấy thành tôi dạy cô ấy học sau đó lại chơi đùa với cô ấy.
Dường như thỏa thuận giữa chúng tôi đã bị phá hỏng, cô ấy đã không còn tri thức gì để đổi lấy sự bầu bạn của tôi. Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì với thỏa thuận này.
Cô ấy cũng nhận ra điểm này. có một ngày, cô ấy vốn nhạy cảm lại dừng bút trong tay, vẻ mặt hơi thấp thỏm lo âu.
“Tiểu Lục, nếu cậu không muốn tới đây nữa thì có thể không tới. Hiện tại mình đã không thể dạy cậu thứ gì, cậu cũng không cần theo mình…”
Ánh mắt cô ấy hơi lóe lên, tuy thân thể vẫn ngồi tại chỗ, nhưng hệt như trên chỗ ngồi có cây đinh không ngừng dày vò cô ấy, khiến cô ấy cứ nhích qua nhích lại, vai hơi lay động, ngón tay cũng đang gảy loạn.
“Hiện tại đổi thành mình bày cậu học, cậu chơi với mình. Sao mình lại không tới được?”
Tôi tuyệt đối không đồng ý. Bởi vì việc chơi với Lạc Tuyết đã thành thói quen của tôi. Nếu có một ngày không tới tôi sẽ thấy rất không thoải mái.
“Nhưng bên ngoài có nhiều bạn học nhiệt huyết sôi nổi như vậy, cậu có thể chơi với bọn họ mà. Hiện tại mình chỉ có thể ngồi nghe cậu kể chuyện cũng không phải chơi với cậu.”
Cô ấy chán ngán thất vọng nói.
“Bọn họ tốt thật nhưng mình không muốn chơi với bọn họ. Mình muốn chơi với Tiểu Tuyết. Hẳn Tiểu Tuyết ở nhà một mình rất buồn đúng không? Nếu mình không chơi với Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết sẽ cô đơn lắm đúng không?”
Lúc này, tôi nắm lấy tay cô ấy. Tay Lạc Tuyết rất trắng, rất đẹp, nhưng luôn lạnh lẽo vô cùng. Cho dù tôi có dùng miệng truyền nhiệt nhiều tới cỡ nào hay dùng sức xoa tay mạnh ra sao, cũng không thể khiến nó ấm hơn được.
“Cậu sẽ không chán thật sao?”
Vẻ mặt cô ấy đầy nghi ngờ.
“Không đâu, sao có thể thế được.”
Tôi dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô ấy. Tay tôi rất ấm áp, tôi vẫn luôn tin tưởng rằng chỉ cần tôi nắm lấy tay cô ấy, tay cô ấy cũng sẽ ấm áp lên.
Nhóm học của chúng tôi kéo dài không bao lâu đã bị buộc phải kết thúc. Bởi rất nhanh tôi phải theo mẹ về thành phố, về thành phố học trung học cơ sở.
Chúng tôi thường xuyên gọi điện thoại cho nhau. Tôi hay hỏi xem dạo này cô ấy thế nào nhưng cô ấy luôn tránh không đáp, ngược lại vẫn hay hỏi tôi đã học được kiến thức gì mới.
“Nhất định phải học cho giỏi, kỳ nghỉ quay về lại dạy mình.”
Câu nhắc nhở kiểu vậy tôi đã nghe được không chỉ một lần từ trong miệng cô ấy.
“Mỗi ngày đều học tập sẽ rất mệt mỏi, mình chỉ cần học bình thường là được rồi!”
Tôi đáp lại cô ấy như vậy. Nhưng chắc hẳn Lạc Tuyết sẽ không vui.
“Người khác chỉ cần tùy tiện học một chút là được, nhưng Tiểu Lục phải học cả phần của hai người, nhất định phải cố gắng mới được! Nếu không sao cậu có thể dạy mình được?” Cô ấy thường hay oán giận như thế.
“Ừm, mình sẽ cố gắng học thật giỏi.”
Vì để Lạc Tuyết hài lòng, mặc dù không tình nguyện nhưng tôi chỉ có thể đồng ý.
Nói thật, trường trung học cơ sở chỗ tôi học chỉ là trường trung học cơ sở tương đối bình thường trong thành phố.
Các học sinh vốn không có quá nhiều hứng thú với học tập, nếu có một học sinh đặc biệt cố gắng xuất hiện, đám người xung quanh sẽ không lấy người đó làm gương, ngược lại còn sẽ cười nhạo đối phương là mọt sách, đần độn.
Bọn họ càng thích chơi hơn học. Trong quá trình chơi đùa, vì đang tuổi trưởng thành, cả trai lẫn gái bắt đầu dẫn nảy sinh tình cảm.
Trong lớp có rất nhiều bạn bè bắt đầu “yêu đương”. Thật ra đó chỉ là mấy trò chơi hư cấu mà thôi.
Hôm nay, trong lúc tôi đang ngồi học trong phòng học.
“Lục Phàm, cậu có bạn gái chưa?”
Lúc này, một nam sinh thích thêu dệt chuyện hỏi tôi như vậy.
“Tên ngốc như cậu ta sao có thể có bạn gái được.”
Đám nam sinh xung quanh phụ họa.
“Ha ha ---”
Các nữ sinh tướng mạo bình thường xung quanh cũng che miệng cười trộm.
“Lục Phàm ngơ ngác, trông thật nhàm chán.”
“Chẳng biết kể chuyện cười, không có chút cảm giác hài hước nào.”
“Ngoại trừ học tập, hẳn cậu vốn không có suy nghĩ yêu đương đúng không?”
…
“Lớp chúng ta có bạn nào vừa ý Lục Phàm giơ tay lên!”
Cậu nam sinh lắm chuyện kia đột nhiên hô to lên. Kết quả cả lớp cười vang, không ai nhấc tay.
Vào thời điểm này, dù có nữ sinh nào đó thích tôi hẳn cũng chẳng dám giơ tay thừa nhận ngay trước lớp như vậy nhỉ?
Ngu ngốc.
“Ai nói mình không có bạn gái?”
Tôi không nhịn được đứng lên phản bác.
“A, vậy bạn gái của cậu đâu? Hẳn còn đang ở trong bụng mẹ vợ đúng không? Ha ha!”
Hiển nhiên chẳng có ai tin tưởng tôi.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lạc Tuyết. Cô ấy là nữ, là bạn tốt nhất của tôi, đương nhiên cũng là bạn gái của tôi.
“Alo, Tiểu Lục?”
Bên kia truyền tới giọng nói yếu ớt của Lạc Tuyết.
“Mình…”
Tôi nên thổ lộ với cô ấy ngay bây giờ không? Tôi hơi do dự.
“Để mình nói cho, trông dáng vẻ lề mà lề mề của cậu kìa.”
Nam sinh kia cướp lấy điện thoại của tôi.
“Xin hỏi cậu là bạn gái của Lục Phàm à? Cậu quen biết Lục Phàm đã bao lâu rồi?”
Nam sinh kia rất trực tiếp.
“…”
Đầu bên kia im lặng thật lâu.
“Không phải, bọn mình chỉ là bạn bình thường thôi, bọn mình quen nhau đã hơn hai năm.”
Lạc Tuyết ở đầu bên kia điện thoại đã trả lời như vậy.
“Lục Phàm! Cậu lừa bọn mình à!”
Nam sinh kia như đã đạt được mục đích, lại ném di động lên trên bàn tôi.
“Lừa đảo, lừa đảo, Lục Phàm đại lừa đảo!”
Bạn học xung quanh cũng bắt đầu ồn ào lên.
Tôi lại hoàn toàn chẳng để ý tới bọn họ mà cầm điện thoại di động lên, đi ra bên ngoài nghe máy.
“Lục Phàm, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Lạc Tuyết ở đầu bên kia điện thoại trở nên rất vội vã.
“Không có gì, bạn mình cướp mất di động, cậu ta đang nói đùa với cậu đó.”
“Lục Phàm, mình…”
Lạc Tuyết còn muốn nói gì, nhưng tôi lại không có tâm tư để nói chuyện tiếp với cô ấy.
Thật buồn cười, chỉ là một trò chơi mà thôi.
Rõ ràng chỉ là bạn bè, nhưng vì sao bị cô ấy cự tuyệt tôi lại thấy trong lòng khó chịu tới vậy?
…
“Sắp vào học rồi, mình cúp máy trước đây.”