Tôi đã dùng hết toàn bộ khả năng thôi diễn giả thiết đời này để hoàn thành lần trị liệu mang tính nghịch chuyển vừa rồi. Trong quá trình này, tôi lợi dụng sự mơ hồ của Tưởng Mộc Thanh đối với kiến thức pháp luật, còn cả khống chế tư tưởng ấn tượng ban đầu mang tính chủ đạo, gần như không dây dưa dài dòng mà lại lần nữa xoay chuyển cô gái đã lọt vào ngõ cụt tư tưởng.
Tôi đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, cô ấy muốn dùng quan hệ thể xác để chứng minh sự yêu thích của cô ấy dành cho tôi. Chỉ cần khoa trương thôi diễn hậu quả đáng sợ sau khi xảy ra quan hệ cho cô ấy nghe, hù dọa cô ấy, vấn đề sẽ không còn to tát gì nữa.
Kết quả thôi diễn là tôi hoàn toàn ngăn chặn suy nghĩ muốn dùng quan hệ thể xác để bày tỏ tình yêu của thiếu nữ.
Thoạt nhìn, lần chữa trị khẩn cấp đột ngột này cũng có thể tính là thành công. Nhưng khiến tôi đau lòng là dựa vào biểu hiện ban nãy của cô ấy, rõ ràng thiếu nữ đã hoàn toàn không tin chuyện tôi thích cô ấy.
Để cô ấy tin tưởng tôi thích cô ấy là cơ sở để ổn định cảm xúc của cô ấy, cũng là hạch tâm trong quá trình trị liệu bệnh kiều kiểu cẩn thận.
…
Sau khi bình tâm lại, chúng tôi ngồi song song trên giường, thỉnh thoảng cô ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi. Thấy dáng vẻ buồn khổ của tôi, cô ấy lại hơi mê man cúi đầu.
“Phàm, đầu óc em rất hỗn loạn.”
Cổ họng thiếu nữ có vẻ khô khốc, vô lực lạ thường.
“Sao vậy?”
Tôi bất an hỏi.
Cô ấy lại đang suy nghĩ lung tung gì nữa? Rốt cuộc cô ấy muốn thế nào mới chịu yên lặng đi ngủ đây?
“Em rất sợ hãi, em muốn tin tưởng Phàm nhưng cảm giác của em không ngừng kích thích em, nó nói cho em biết Phàm đang lừa gạt em.”
Thiếu nữ hơi nhấc chiếc khăn tắm đang tuột xuống kia, tiếp tục nặng nề cúi đầu.
“Cảm giác của em?”
Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ.
Không sai, đúng là tôi đang lừa gạt cô ấy.
“Ngoài miệng Phàm nói thích em, cũng thừa nhận đang hẹn hò với em, nhưng em lại không thể cảm nhận được rằng Phàm đang yêu em. Trong lòng em cứ cảm thấy không yên, mỗi ngày đều mất ngủ.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, vẻ mặt uất ức nhìn tôi.
“Lúc đầu em cảm thấy nếu em giao lần đầu tiên của mình cho Phàm, hẳn sẽ có thể lưu lại ấn tượng không thể xóa nhà trong lòng Phàm. Phàm cũng sẽ vì lấy được lần đầu tiên của em mà sẽ ngoan ngoãn chịu trách nhiệm với em. Thế nhưng hậu quả quá đáng sợ…”
Thiếu nữ mờ mịt nói.
Ngây thơ.
Đúng là quá ngây thơ rồi.
Ở xã hội hiện đại phát triển cực nhanh này, tập tục xã hội càng ngày càng cởi mở. Có người đàn ông nào lại đi quan tâm lần đầu tiên? Hiện tại, bình thường bọn họ cưới vợ cũng không cưới xử nữ, nếu còn là xử nữ, khả năng rất cao là mới vá trinh…
Phụ nữ muốn dùng lần đầu tiên để trói buộc đàn ông đúng là kiểu phụ nữ ngu xuẩn.
Về phần con gái, bọn họ có quan tâm tới lần đầu tiên của con trai không? Không cần nhắc tới làm gì, lần đầu tiên hư vô mờ mịt của con trai đã sớm được giao cho tay phải hoặc tay trái.
Thế nhưng cô ấy có thể biết hậu quả nghiêm trọng là được rồi, sau này em ngoan ngoãn nghe anh, chắc chắn em sẽ có thể trở thành một cô gái bình thường.
“Thật loạn. Rốt cuộc em phải làm thế nào bây giờ? Em không cách nào yên lòng nổi, rất sợ Phàm sẽ không thích em, sợ có ngày Phàm sẽ rời khỏi em.” Thiếu nữ càng nói càng kích động. Cô ấy giơ hai tay lên ôm đầu, dường như đang rất đau khổ, thậm chí cô ấy còn vội tới mức mắt hơi đỏ lên.
“Anh rất thích em, thật! Em nói đi, anh phải làm gì em mới có thể tin tưởng anh?”
Tôi dùng hai tay đỡ lấy hai vai cô ấy, quay người cô ấy lại để cô ấy đối diện với tôi, sau đó cố gắng nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng.
Thế nhưng sự dịu dàng của tôi chẳng có chút tác dụng nào, cô ấy vẫn có vẻ rất bất an.
Đối với chuyện này, tôi hoàn toàn chẳng còn cách nào khác. Tôi đã cố gắng biểu hiện ra vẻ tôi thích cô ấy, nhưng cô ấy luôn có thể dễ dàng nhìn thấu.
“Chính là… Chính là cảm giác này, là cảm giác như khi Phàm hôn em lúc trước… Không thể nào miêu tả thành lời.”
Lúc này ánh mắt thiếu nữ nhìn tôi có vẻ rất thật thà.
“Lần trước…”
Tôi hơi nhó lại.
…
Lần hôn trước…
Tôi như đã hạ quyết tâm, uống nước cam xong lập tức đi cưỡng hiếp Tưởng Mộc Thanh đã sắp tan vỡ thần trí.
Đôi môi thiếu nữ ướt át mà mềm mại, hơn nữa theo thời gian hôn môi càng dài, môi cô ấy còn không ngừng nóng lên. Tuy trên phương diện sinh lý tôi rất hưng phấn, nhưng trong lòng tôi lại rất bình tĩnh.
Mãi tới khi nước mắt của cô ấy rơi xuống trên mặt tôi.
Giọt nước mắt kéo theo hồi ức này đột nhiên đâm thẳng vào trong đầu tôi, khiến tôi không cách nào hôn cô ấy tiếp nữa.
Trái tim tôi đập thật mạnh, đau nhức mơ hồ khiến tôi như không cách nào thở nổi.
Đây là tình cảm mà thiếu nữ muốn sao?
…
Tưởng Mộc Thanh thấy tôi chậm chạp không đáp lời, hơi cắn môi, sau đó cẩn thận nhích thân thể lại gần tôi.
“Anh có thể ôm em trước được không?”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi.
“Chẳng lẽ anh giải thích còn chưa đủ rõ hậu quả của việc làm như vậy sao?”
Em không biết thân thể em đang trần truồng, chỉ dùng một chiếc khăn tắm mỏng manh quấn quanh sao? Đần độn!
“Em biết, nếu Phàm chết em cũng sẽ chết, như vậy con của chúng ta cũng sẽ bị xui xẻo. Tin tưởng em, em muốn sống hạnh phúc với Phàm cả đời, em sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.”
Giọng điệu của thiếu nữ rất thành khẩn.
“Vậy được rồi.”
Tôi cứng đờ mặt ôm lấy cô ấy.
Thân thể chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm của cô ấy nhào vào trước ngực tôi. Bởi vì khăn tắm quá mỏng, cảm giác tiếp xúc trực tiếp với da thịt cô ấy khiến tôi bị áp lực rất lớn.
Dường như thiếu nữ cũng không thèm chú ý chuyện này, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Anh có thích em không?”
Thiếu nữ hỏi một câu không biết đã hỏi bao nhiêu lần.”
“Anh thích.”
Tôi trả lời như phản xạ có điều kiện.
“Em có xinh không?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Rất đẹp, bất kỳ nam sinh nào thấy em cũng sẽ động lòng.”
Đây là lời nói thật.
Tôi còn nhớ mang máng dáng vẻ chảy nước bọt hèn mọn của Quách Thông khi nhìn thấy cô ấy trong buổi diễn thuyết. Hơn nữa trong hội trường không chỉ có mình Quách Thông chảy nước bọt.
“Người khác có động lòng hay không em không quan tâm, em chỉ cần Phàm động lòng là đủ rồi.”
Cô gái dán mặt vào ngực tôi, càng dán càng chặt.
“Sao anh có thể không động lòng được?”
Tôi hơi mất tự nhiên ôm cô ấy.
“Vậy so với Tiểu Tuyết, ai khiến Phàm động lòng hơn?”
Cô ấy há miệng rồi khép lại, nói ra câu không nên nói nhất.
“…”
Tôi lập tức nghẹn lời. Ngay sau đó, trái tim tôi đập rộn lên, toàn thân run rẩy, như có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng tôi khiến tôi không thể nói nên lời.
Hai người vốn không thể so sánh với nhau được, có được không?
Vì sao lại phải nhắc tới cô ấy? Rõ ràng ngay cả mẹ cũng không dám tùy tiện nhắc tới Tiểu Tuyết trước mặt tôi.
“Đừng nhắc tới cô ấy! Anh xin em đấy được không? Chẳng lẽ em nghe không hiểu sao?”
Tôi dùng hai tay đè chặt hai vai Tưởng Mộc Thanh, liều mạng lắc.
Lúc này tôi đã hoàn toàn quên mất mình không nên hung dữ với cô ấy, làm như vậy sẽ khiến tâm tình của cô ấy nảy sinh giao động không thể tưởng tượng nổi.
Cô ấy không thốt lời nào để mặc tôi lắc. Thân thể cô ấy cứng đờ ngã ngửa về phía sau, ánh mắt hơi sững sờ.
“Cảm giác này… em có thể hiểu được…”
Đột nhiên cô ấy đẩy tay tôi ra.
“Thì ra dáng vẻ Phàm lộ ra lúc đó vốn không phải là đối với em, mà là…”
“Trong lòng Phàm vẫn luôn có quỷ!”
Thiếu nữ lạnh lùng đẩy tay tôi ra, rời khỏi phòng tôi trở về phòng làm việc của cha.
Sau khi đóng sập cửa, trong phòng truyền tới tiếng khóa cửa.
“A a!”
Không lâu sau, bên trong lại truyền tới tiếng rống khiến người ta sợ hãi của thiếu nữ.
Tôi ngồi trong phòng mình, dùng hai tay bịt chặt lỗ tai, cố gắng không nghe tiếng gào của thiếu nữ. Nhưng hình như chỉ che tai đơn thuần không có hiệu quả gì, tôi vẫn có thể nghe thấy.
Cô gái này thật phiền!
Tôi lăn lộn trên giường, lăn qua lăn lại, gãi đầu gãi tai, nhưng tiếng khóc đầy rung động của cô ấy khiến tôi không cách nào an tĩnh được.
Vì sao? Vì sao cô gái này cứ chú ý như vậy? Rõ ràng tôi đã thừa nhận tôi thích cô ấy rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
Vì để bản thân mình có thể dễ chịu hơn một chút, tôi đóng cửa lại, nhưng cánh cửa nhựa kia lại có hiệu quả cách âm không tốt chút nào.
Tôi trùm chăn kín đầu. Nhưng ngoại trừ cảm giác oi bức với tối mịt ra, tôi vẫn có thể nghe được tiếng khóc kia.
Tôi lăn qua lộn lại trên giường mãi vẫn không thể yên. Giằng co hồi lâu, đột nhiên tôi nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Hẳn là mẹ đã về, đúng là muộn thật.
Tưởng Mộc Thanh đang khóa trái cửa nhốt mình trong phòng, hoàn toàn không có ý đi mở cửa. Tôi không thể làm gì khác hơn là lê thân thể mệt mỏi miễn cưỡng đi mở cửa.
Mẹ tôi phong trần mệt mỏi bước vào, chợt nghe thấy tiếng gào khóc của Tưởng Mộc Thanh trong phòng.
“Có phải con lại bắt nạt Tiểu Thanh không?”
Mẹ chất vấn tôi.
“Không ạ.”
Tôi tức giận phủ nhận.
“Thằng nhóc hư hỏng này, ngoan ngoãn đi xin lỗi con bé cho mẹ!”
Mẹ tôi thử vặn cửa phòng làm việc nhưng phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.