Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 07 - Chương 09 Bị phân khu, chiếm nhà

Tôi rất phiền chán vì nhận được quà của người khác.

Thứ tôi nhận được cũng không phải nhu yếu phẩm, vì đạt tới mục đích “có qua có lại”, chúng tôi còn phải tự mình gửi đáp lại thứ gì đó.

Vì đáp lễ số mứt táo này, tôi vốn định gửi một ít lá trà mang về từ nhà bà nội cho bọn họ coi như đặc sản bổn địa.

Nhưng kể ra vì sao bọn họ có được địa chỉ nhà chúng tôi nhỉ?

Tôi không khỏi dời mắt nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh vừa mở lọ thủy tinh ra. Cô ấy đã vội vã không đợi nổi muốn nhấm nháp mứt táo đã được rim tới biến thành màu đen.

Chắc chắn cô ấy đã thừa dịp tôi không chú ý, len lén nói địa chỉ của chúng tôi cho cô bé kia.

Nếu cô bé kia lấy vài món ngon ra, hơi mê hoặc Tưởng Mộc Thanh một hồi, đoán chừng cô gái ham ăn này sẽ vì miệng mình mà nói tất cả cho cô bé biết.

Ôi, vì sao cô gái này còn chưa đánh răng đã muốn ăn đồ ăn rồi! Tưởng Mộc Thanh này càng ngày càng không để ý tới chất lượng cuộc sống của mình.

Vào lúc tôi đang chuẩn bị ngăn cản Tưởng Mộc Thanh, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa truyền tới.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa rất gấp gáp, dường như có chuyện gì rất khẩn cấp.

Là ai vậy?

Ngày thường, số lần ván cửa nhà chúng tôi vang lên cũng không nhiều như vậy. Chúng tôi gần như không có truyền thống chiêu đãi khách, ngày thường mẹ tôi cũng không dẫn bạn bè ở nơi làm việc về nhà, tôi cũng gần như không dẫn bạn về chơi bao giờ.

Tôi tới gần cửa, xuyên qua mắt mèo trên cửa nhìn ra phía ngoài.

Sau gáy có tóc đuôi ngựa…

Mặc Thi Vũ?

Cô ấy quay về làm gì? Hơn nữa trên tay cô ấy còn cầm theo một túi hành lý.

Hơn nữa dường như phía sau lớp trưởng còn có người nào đang đứng.

Ở phía sau tóc đuôi ngựa, tôi phát hiện đó là một mái tóc bện tít quen thuộc, còn có vài sợi phất phơ một cách bất quy tắc trên trán. Trên tay cô ấy có kéo một rương hành lý.

?!!

Trà Đồ?!

Tôi biết ngay sớm muộn gì cô ấy cũng tới. Điều làm tôi cảm thấy kỳ lạ là hiện tại đã khai giảng được một tháng, nhưng phía cô ấy không có chút động tĩnh nào. Hiện tại đột nhiên cô ấy và lớp trưởng xuất hiện cùng một lúc, thật khiến người ta cảm thấy không chịu nổi. Hai người kia đều không hẹn mà cùng kéo hành lý, thoạt nhìn dường như bọn họ muốn vào nhà ở.

Lại thêm Tưởng Mộc Thanh, hiện tại thế cục trong nhà tôi như muốn thành tam quốc phân khu chiếm lĩnh.

Nhà là nơi có chủ quyền thần thánh không thể xâm phạm. Đột nhiên tôi có suy nghĩ, nếu bản thân mình không trả lời, coi như trong nhà không có người thì tốt hơn. Cứ để bọn họ gõ thêm một hồi nữa, có lẽ bọn họ sẽ bỏ cuộc rời đi.

“Tiểu Phàm, bên ngoài có ai gõ cửa lâu vậy mà con không mở sao?”

Dường như mẹ tôi vốn đang ngủ đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức. Bà ấy dụi dụi mắt đi ra, tới trước cửa nhà.

Dưới sự áp bách của lão mẹ, tôi đành bất đắc dĩ mở cửa ra.

Tôi vốn tưởng rằng mẹ tôi sẽ thấy giật mình khi thấy hai thiếu nữ cầm hành lý đứng trước nhà, thế nhưng chuyện phát triển nằm ngoài dự liệu của tôi.

“Hà… Ah ah, Thi Vũ đã nói với người nhà rồi sao? Mang cả hành lý tới đây rồi? Kỳ quốc khánh cháu cứ yên tâm ở lại nhà dì đi.”

Nói xong, mẹ tôi rất tự nhiên mà cầm túi hành lý qua giúp Mặc Thi Vũ.

“Ở… ở lại là có ý gì ạ?”

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Mặc Thi Vũ vừa đi vào phòng.

“Bạn Thi Vũ nói muốn tới nhà chúng ta chơi một thời gian. Vừa lúc người nhà cô bé phải tăng ca ngày quốc khánh, chỉ có mình con bé ở nhà sẽ rất buồn chán, cho nên tới đây chơi. Đêm qua mẹ với con bé đã nói xong cả rồi.”

Mẹ tôi nói như chuyện đương nhiên.

Đây mới là lần đầu tiên mẹ tôi gặp Mặc Thi Vũ mà thôi, sao tôi cảm thấy như hai người bọn họ quen thuộc đã lâu…

Chẳng lẽ phụ nữ và phụ nữ ngủ với nhau một giấc cũng có thể tăng tình hữu nghị sao?

Đây là đạo lý gì?

“Lục Phàm không muốn sao?”

Thấy dáng vẻ do dự của tôi, Mặc Thi Vũ đứng trước mặt tôi bày ra vẻ oán giận, còn dùng giọng lạnh như băng vặn hỏi tôi.

“Cái kia… Chào mừng cậu…”

Nếu mẹ tôi đã đồng ý, đương nhiên tôi chỉ có thể đồng ý. Dường như hiện tại Mặc Thi Vũ đã quyết tâm muốn đấu với Tưởng Mộc Thanh tới cùng.

Chuyện cho tới giờ, tôi đã không thể ngăn cản ý đồ muốn tiếp tục quấy rối Tưởng Mộc Thanh của cô ấy.

“Cháu đây là…”

Mẹ tôi lại chú ý tới Trà Đồ sau lưng Mặc Thi Vũ, dường như bà ấy không nhận ra Trà Đồ.

“Dì, dì quên cháu rồi sao? Cháu là Trà Đồ nhà họ Trà ở quê, hiện tại cháu đang học trường trung học phổ thông số một thành phố. Nhân ngày quốc khánh, ông bà nội để cháu tới nhà Lục Phàm chơi vài ngày.”

Trà Đồ thoải mái tự giới thiệu bản thân với mẹ tôi, thử thức tỉnh ký ức của mẹ tôi.

“Trà Đồ? Cháu là tiểu tử đã theo Lục Phàm đi phá làng phá xóm lúc nhỏ đúng không? Mãi lâu sau ông nội cháu mới nói cho cô biết cháu là con gái. Sau khi biết rõ dì còn giật mình một hồi lâu đây.”

Dường như mẹ tôi đã nhớ lại chuyện về Trà Đồ, sau đó vui vẻ đón cô ấy vào nhà.

“Đều là chuyện hoang đường khi còn bé.”

Trà Đồ đắc ý nhìn tôi, sau đó kéo hành lý chui vào nhà chúng tôi.

Thật đúng là một ôn thần còn chưa đủ, hiện tại lại thêm một nữa.

“Lục Phàm, khi còn bé hai người biết nhau sao?”

Mặc Thi Vũ đứng ở cạnh cửa, nhìn Trà Đồ đang bước vào phòng với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

“Ừm, cô ấy là… bạn mình khi còn bé.”

Tôi giải thích, đồng thời kêu hai cô ấy vào phòng khách ngồi.

Lúc này, ánh mắt Mặc Thi Vũ nhìn tôi đã càng trở nên kỳ quái hơn, một bộ “sao Lục Phàm có thể có thanh mai trúc mã như vậy.”

Cũng đúng, trong mắt lớp trưởng, trước khi gặp phải Tưởng Mộc Thanh, tôi là một học sinh cấp ba bình thường “không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chuyên tâm vào bài vở.”

“Đại ca, nếu tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt chị Tưởng sẽ giận lắm, em cũng sẽ nổi giận đấy.”

Trà Đồ cũng đang quan sát Mặc Thi Vũ bên cạnh, sau đó cô ấy quay đầu, nửa đùa nửa thật len lén nói với tôi.

Trong giọng nói của Trà Đồ cũng không lộ ra địch ý gì với Mặc Thi Vũ, cô ấy chỉ hơi ôm quyền cúi đầu, hoạt động cánh tay và cổ chân một hồi, nơi khớp xương phát ra tiếng răng rắc.

Ý khiêu khích trong hành động của cô ấy lại rất sâu.

“Trà Đồ, cô ấy là đàn chị của em, không nên mất lễ phép như vậy.”

“Ah ah, chào chị.”

Dưới sự cường điệu của tôi, Trà Đồ cười xòa, sau đó khinh thường mà chào Mặc Thi Vũ một tiếng.

Cảm giác được bầu không khí xung quanh Trà Đồ không đúng lắm, Mặc Thi Vũ dứt khoát lạnh lùng nghiêng đầu, không thèm đáp lại.

Không cần nói tôi cũng biết, hai người có thể tính là bình thường này gặp mặt nhau còn cãi nhau, khỏi phải nói tới Boss lớn còn chưa lên sân khấu kia, cô ấy còn đang làm ổ trong phòng ăn mứt táo.

Chỉ tiếc cho dù mứt táo có vị ngọt có thể lấn át vị giác, dính đầy vào răng nhưng lại không làm ảnh hưởng tới thính giác. Tưởng Mộc Thanh đã nghe được tiếng chúng tôi trò chuyện ở cửa, rất nhanh cô ấy đã bước ra từ trong phòng.

Lúc bóng dáng hai nữ sinh đập vào mắt Tưởng Mộc Thanh, tâm tình của cô ấy bắt đầu đột ngột thay đổi.

Đối với chuyện lớp trưởng trở về, Tưởng Mộc Thanh vốn đã cứng đờ mặt, nhưng khi nhìn thấy Trà Đồ đột nhiên nhô ra, mặt cô ấy đã không còn đơn giản là cứng đờ như trước nữa, mà bắt đầu từ tái nhợt biến thành đen thui.

Tưởng Mộc Thanh nắm mạnh lấy tay tôi, sau đó thở ra một hơi thật dài. Cô ấy lộ ra nụ cười quỷ dị chào đón hai nữ sinh kia.

Khi Tưởng Mộc Thanh đứng trước mặt chúng tôi, bầu không khí giữa mọi người bắt đầu biến thành cực kỳ lúng túng.

Hai nữ sinh này đều từng bị Tưởng Mộc Thanh “chỉnh”. Mặc Thi Vũ bị cô ấy bắt cóc, mà Trà Đồ thì từng bị cô ấy cắn.

Lúc này, hai người từng bị khuất nhục lại đứng cùng một chỗ, liên hợp cùng đối mặt với Tưởng Mộc Thanh. Tưởng Mộc Thanh cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, cô ấy đứng trước mặt bọn họ, dõi mắt nhìn thẳng vào bọn họ.

Mẹ và tôi thì đứng ở hai bên trái phải, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết nên nói thế nào mới tốt.

“Để dì nghĩ xem chúng ta nên sắp xếp thế nào cho ngày quốc khánh đây, tiểu Thanh và dì ở một phòng, Thi Vũ và tiểu Đồ ngủ trong phòng làm việc đi.”

Mẹ tôi thử nhắc tới một đề tài khác, giảm bớt thế cục áp lực giữa hai phe.

“Không cần đâu dì, chúng con ở chung một phòng với chị Tưởng là được. Giường trong phòng làm việc rất lớn, đủ cho cả ba người chúng con nằm ngủ. Ngủ đông người buổi tối mới thú vị ạ.”

Trà Đồ bày ra vẻ mặt xấu xa kéo kéo Mặc Thi Vũ đang trầm mặt bên cạnh, sau đó lại kéo kéo Tưởng Mộc Thanh đang bày ra vẻ mặt đầy địch ý, dáng vẻ như muốn hòa giải.

Bị Trà Đồ kéo như vậy, cuối cùng ba nữ sinh ở chung một chỗ. Tôi luôn cảm thấy nếu để ba người này ở chung một chỗ, không có chuyện gì xảy ra mới là lạ.

Hiện tại tôi vô cùng lo lắng Tưởng Mộc Thanh sẽ bị Mặc Thi Vũ và Trà Đồ liên hợp trả thù. Mà Tưởng Mộc Thanh cũng không phải quả hồng mềm cam tâm tình nguyện bị người bóp.

Hai bên không cách nào dựa vào nhẫn nại để hóa giải tất cả mâu thuẫn.

Tưởng Mộc Thanh chuyển bước chân, muốn đi về phía tôi nhưng lại bị Trà Đồ kéo lại.

“Chị Tưởng, lâu ngày không gặp tôi rất nhớ chị, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện đi. Cả chị Mặc nữa, chúng ta đi chung đi.”

Mặc Thi Vũ bị Trà Đồ khoác cánh tay. Cô ấy nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ấy chu miệng nhưng lại không nói gì, bị Trà Đồ cưỡng ép lôi đi.

“Được rồi, đã xong, hiện tại đã qua giờ nấu bữa sáng, hẳn phải nói là nấu đồ ăn trưa mới càng hợp lý hơn nhỉ?”

Tôi đề nghị.

“Đại ca nói phải. Nói chung là cho dù ăn sáng hay ăn trưa, chỉ cần là đồ ăn đại ca làm đã đủ, có thể lấp đầy bụng là được rồi.”

Mặt mũi Trà Đồ tràn đầy mong đợi nhìn tôi.

Mặc dù trong số ba người, cô ấy là người có tuổi tác nhỏ nhất, thế nhưng dường như cô ấy rất cởi mở trong việc giao lưu tạo quan hệ. Cô ấy nắm quyền chủ đạo hoàn toàn, lôi kéo hai đàn chị tâm sự nặng nề đi vào phòng làm việc, dự định vào trong sắp xếp đồ đạc một chút trước sau đó lại “ôn chuyện với nhau”.

“Trà Đồ!”

Tôi hơi vội vã ném cho Trà Đồ đang đi về phía phòng làm việc một ánh mắt, ra hiệu cho cô ấy không nên làm xằng bậy.

“Yên tâm đi đại ca, bọn em sẽ ở chung “thật tốt”.”

Trà Đồ ý vị thâm trường nhìn về Tưởng Mộc Thanh đang mặt đầy oán khí bên trái, sau đó lại nhìn về phía Mặc Thi Vũ vẫn đang nằm trong trạng thái mê man, cuối cùng làm mặt quỷ với tôi.

Cho tới bây giờ, trong nhà tôi chưa từng có cảnh tràn ngập hormone giống cái như bây giờ.

Nói thật, không hiểu sao hiện tại tôi lại cảm thấy rất phấn khởi, hẳn cũng có phần vì sinh lý tạo thành. Thế nhưng càng nhiều hơn vẫn là lo lắng. Có một nữ sinh làm bạn là chuyện rất tuyệt, nhưng có tới ba nữ sinh, mà ai cũng không phải đèn cạn dầu.

Chỉ mong các cô ấy không nên xằng bậy.

“Cốc cốc!”

Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Xin đừng có thêm người nào đến nữa được không?