Màu sắc có thể thu hút sự chú ý của người khác nhất là màu gì?
Đáp án chắc chắn là màu đỏ. Bởi vì màu đỏ là màu của máu.
Trong phản ứng bản năng của con người, khi bản thân hoặc người khác bị chảy máu thường biểu hiện cho sự nguy hiểm. Màu đỏ là đại biểu cho máu, có thể lập thức hấp dẫn tầm mắt của người khác, khiến người ta đưa ra phản ứng ngay lập tức.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tưởng Mộc Thanh, tôi chú ý tới cô ấy đang phẫn nộ vì cảm thấy sự tồn tại của chính cô ấy bị Mặc Thi Vũ và Trà Đồ phân tán. Bởi theo số lượng người xung quanh ngày một tăng lên, tầm mắt tôi không thể tập trung trên người cô ấy mãi được.
Con mắt cô ấy không ngừng chuyển quanh, dường như đang có ý đồ gì đấy.
Sau khi ở chung một thời gian dài, tôi cho rằng tôi đã có thể đoán trước nếu Tưởng Mộc Thanh có phản ứng quá khích gì đấy. Thế nhưng chuyện xảy ra kế tiếp hoàn toàn không nằm trong dự liệu của tôi.
Quả nhiên tôi hiểu cô ấy còn chưa đủ rõ đúng không?
Rõ ràng tôi có cơ hội ngăn cản, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra.
Tưởng Mộc Thanh thành công lợi dụng màu đỏ để hấp dẫn sự chú ý của tôi và cả của tất cả mọi người.
Dưới ánh nhìn soi mói của tôi, cô ấy ra tay bấm mạnh vào phần lưng tiểu Hắc. Con mèo đen nhỏ gào lên một tiếng meow chói tai, sau đó nó há miệng đầy vi khuẩn của mình ra gặm thẳng vào cánh tay trắng nõn của thiếu nữ.
Răng nanh bén nhọn đâm vào da thiếu nữ.
Trên cánh tay vừa trắng vừa mềm của thiếu nữ lập tức xuất hiện một dấu răng thật sâu, thấm máu. Mèo đen nhỏ vừa phạm sai lầm lớn, hệt như đã bị sợ hãi, vù một tiếng nhảy ra khỏi vòng tay thiếu nữ, nhanh chóng chạy tới gian phòng cách vách.
Bị mèo cắn mạnh một cái nhưng vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh không có chút thay đổi nào, dường như cổ tay cô ấy cũng không cảm thấy đau đớn. Cô ấy đứng dậy, giơ cánh tay chảy đầy máu tươi lên cho tôi thấy.
Cô ấy làm vậy chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của tôi sao?
Hiển nhiên kế hoạch của thiếu nữ đã thành công.
Năm người còn lại, kể cả tôi, đều đồng thời ngừng nói chuyện với nhau cũng ngừng ăn cơm, đều tập trung tầm mắt lên người thiếu nữ.
Hẳn những người từng nuôi thú cưng đều biết, dù là nuôi thú cưng cỡ lớn hay nuôi mèo nhỏ chó nhỏ đều có nguy hiểm nhất định. Bọn nó có móng vuốt và hàm răng sắc bén, trong lúc vô ý có thể khiến chủ của bọn nó bị thương, thậm chí còn tạo ra thảm kịch.
Ví dụ như chủ nhân té xỉu trong nhà, bị chó cưng gặm mất nửa gương mặt.
Để chó con chăm sóc cục cưng nhà mình, sau khi trở về phát hiện cục cưng đã thành khung xương.
Có một số người ôm tâm lý may mắn, khi bị thú cưng cắn thương họ cảm thấy vết thương rất nông, hẳn không có chuyện gì, cuối cùng chậm trễ việc tới bệnh viện xử lý vết thương. Từ đó dẫn tới vết thương bị nhiễm khuẩn, nhiễm trùng, thối rữa, thậm chí là mắc bệnh chó dại. Nhân đây phải nhắc tới, sau khi mắc bệnh chó dại gần như không có thuốc nào chữa được, hơn nữa khi phát bệnh, bệnh trạng cực kỳ đáng sợ, hệt như người bị cắn thành chó vậy, sẽ chỉ điên cuồng mà cắn loạn cả lên.
Thú cưng có tính nguy hiểm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi vẫn luôn chán ghét việc nuôi thú cưng.
Nhưng với những người tự mình chọc giận thú cưng nhà mình, sau đó vươn tay ra cho nó cắn thì sao? Có lẽ Tưởng Mộc Thanh là người đầu tiên làm ra hành động quái dị như vậy.
“Rốt cuộc em đang làm gì vậy?”
Thấy tình huống này, tôi không kịp quan tâm tới nơi đây nhiều người, trực tiếp chạy tới nắm lấy cánh tay cô ấy sau đó hô to lên.
Cô gái này lại làm xằng làm bậy.
“Cuối cùng Lục Phàm cũng trở lại rồi.”
Tưởng Mộc Thanh lạnh nhạt hừ một tiếng, sau đó cô ấy giơ cánh tay trắng nõn của mình lên, hệt như đã được như ý, tràn đầy tự tin mà nhìn nắm tay mình.
“Tiểu Thanh bị cắn sao? Vậy… Tốt nhất là tới bệnh viện đi, tiểu Hắc đã được chích ngừa vắc xin phòng dại chưa?”
Mẹ tôi thấy thế cũng hoảng hốt chạy tới kiểm tra vết thương của cô ấy, thấy vết thương trên tay Tưởng Mộc Thanh còn đang chảy máu. Mấy người còn lại trong phòng ăn cũng đều căng thẳng bu lại. Mấy người bọn họ không quá chú ý tới Tưởng Mộc Thanh, đều tưởng Tưởng Mộc Thanh bị mèo con vô ý cắn trúng cho nên rối rít vây quanh, lộ ra vẻ mặt ân cần.
Đối với câu hỏi của mẹ tôi, Tưởng Mộc Thanh bày ra vẻ mặt mờ mịt.
“Tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện một chuyến, nếu để bệnh nặng lên thì không xong.”
Có nhiều người có kiến thức về y học thiện ý nhắc nhở.
Tôi cũng không chú ý tới tiếng nghị luận của mọi người mà tranh thủ kéo Tưởng Mộc Thanh vào phòng vệ sinh, định dùng nước trong phòng vệ sinh để xử lý đơn giản vết thương trước.
Đặt cổ tay Tưởng Mộc Thanh tới dưới vòi nước, tôi mở vòi, nước trong vắt theo vòi nước chảy ra, chỉ chớp mắt đã bị máu trên vết thương nhuộm thành màu đỏ.
Rõ ràng con mèo nhỏ như vậy, sao có thể cắn sâu như thế? Không ngờ cô gái ngốc này lại có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy, rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ gì?
Càng rửa máu chảy càng nhiều, khiến bồn nước cũng đỏ thẫm, khiến tôi căng thẳng vô cùng, hoàn toàn không có tâm tư trách móc cô ấy điều gì, chỉ dồn hết sức lực cẩn thận xử lý vết thương trên tay cô ấy.
Nhưng đương sự lại bày ra vẻ mặt vui vẻ nhìn gương mặt đầy lo lắng của tôi, dường như cô ấy hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang bị thương, cứ đưa cánh tay ra tùy ý tôi loay hoay.
Không thể rửa tiếp, máu chảy nhiều quá.
Vì vậy tôi luống cuống tay chân rửa sơ vết thương cho cô ấy, sau đó lấy một chiếc khăn lông sạch bên cạnh quấn sơ lên, ép chặt vết thương, sau đó nghiêm lúc chăm chú buộc chặt lại, làm giảm tốc độ chảy máu.
Dưới tình huống hiện tại, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện.
Vì vậy tôi thay áo khoác, lên tiếng nói với mẹ một câu sau đó kéo cô ấy chạy ra ngoài.
Lúc này, mẹ tôi cũng chuẩn bị mặc áo khoác vào đi theo chúng tôi. Nhưng thấy trong nhà còn nhiều khách cần chiêu đãi như vậy, đồ ăn trên bàn cũng chưa được ăn bao nhiêu. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng mẹ tôi vẫn chọn ở nhà trước đã, để tôi dẫn theo Tưởng Mộc Thanh tới bệnh viện gần đó trước. Nếu tình huống có gì nghiêm trọng lại gọi điện thoại về nhà.
Quách Thông cảm thấy bị mèo cắn thương cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng khi nhìn thấy vết thương đã chảy đầy máu của Tưởng Mộc Thanh, cậu ta khó tránh khỏi sợ hãi mà hét lên. Cậu ta muốn giúp đỡ, vì thế định đi chung với chúng tôi.
Trà Đồ cũng xung trận lên ngựa trước. Cô ấy bắt đầu tìm áo ngoài của mình, chuẩn bị đi chung với chúng tôi. Lúc này, vẻ mặt cô ấy khi nhìn Tưởng Mộc Thanh cũng bình thường hơn không ít, không còn cãi lại nữa. Mèo nhỏ cắn Tưởng Mộc Thanh, xem như đã báo thù cho Trà Đồ.
Ngay từ đầu Mặc Thi Vũ đã hơi e dè với động vật nhỏ. Khi thấy Tưởng Mộc Thanh bị mèo nhỏ cắn thương, cô ấy càng có vẻ hoảng hốt hơn. Cô ấy đứng ở xa xa, thậm chí còn không dám nhìn vết thương của Tưởng Mộc Thanh. Thế nhưng rất nhanh cô ấy đã cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, chuẩn bị tới trợ giúp. Có điều tất cả ý tốt của bọn họ đều bị tôi cự tuyệt. Lúc đầu Tưởng Mộc Thanh vốn đã phản cảm với chuyện bị bọn họ vây quanh, hiện tại lại bị thương, tôi thấy tốt nhất là không nên kích thích cô ấy thêm.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh thu dọn xong lại tạm biệt mọi người, xuống tầng bắt một chiếc taxi chạy tới bệnh viện gần nhất.
Bác tài thấy bên chúng tôi có người bị thương cũng rất vội vã, lái xe rất nhanh. Không bao lâu sau chúng tôi đã đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, tôi đã chạy ngay tới khoa ngoại cấp cứu khẩn cấp.
Hôm nay trong bệnh viện khá đông người, thế nhưng khoa cấp cứu khẩn cấp thuộc về diện ưu tiên. Rất nhanh chúng tôi đã theo hộ sĩ đi tới chỗ bác sĩ ngoại khoa.
Bác sĩ quan sát vết thương một hồi, vẻ mặt không chút thay đổi. Bởi đây chỉ là vết cắn thương thông thường, tuy máu chảy hơi nhiều một chút nhưng không thể tính là chứng bệnh khó trị gì.
Dưới sự kích thích của cồn y tế, thiếu nữ vốn không cảm giác được chuyện nguy hiểm, còn đang bày ra vẻ mặt rất vui vẻ, lúc này mặt cô ấy cũng có chút thay đổi.
Tôi tức giận nhìn chằm chằm cô ấy. Thấy ánh mắt phẫn nộ của tôi, thiếu nữ lại bắt đầu làm mặt quỷ.
Tôi thấy dường như bác sĩ rất mạnh tay.
“Có đau không?”
“Đau. Thế nhưng có Lục Phàm ở bên, em không còn cảm thấy đau quá nữa.”
Thiếu nữ đau khổ nhìn tôi, dùng cái tay còn lại kéo lấy tôi, vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Tôi viết đơn thuốc ngoại thương một tuần, hai người cầm đơn thuốc đi tới quầy lấy thuốc, sau đó lại tới phòng truyền dịch tiêm vacxin phòng bệnh uốn ván và phòng bệnh chó dại.”
Bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương xong, lại viết ra đơn thuốc rồng bay phượng múa, cuối cùng ra hiệu chúng tôi đã có thể ra ngoài.
Lúc đầu thiếu nữ biểu hiện rất kiên cường, cho dù bị cắn ra một vết thương sâu cũng không cảm thấy đau. Thế nhưng vừa nghe tới phải tiêm, đột nhiên sắc mặt thiếu nữ trở nên trắng bệch.
“Lục Phàm, em không sao. Có thể không đi tiêm không?”
Tưởng Mộc Thanh bắt đầu sợ hãi.
Giờ mới biết sợ? Đã muộn rồi. Vừa nãy khi cô ấy làm việc đó không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị tiêm sao?
“Không, nhất định phải đi.”
Tôi kéo tay thiếu nữ. Lúc này tôi có thể cảm giác được lực cản rất mạnh lại rõ ràng.
Bị cắn tới máu thịt be bét cũng không sợ, nhưng lại sợ kim tiêm nhỏ xíu thế kia sao? Tôi thật không cách nào hiểu nổi logic của thiếu nữ.
Thế nhưng thấy tôi kiên quyết như vậy, Tưởng Mộc Thanh vẫn thuận theo ý tôi đi tới phòng truyền dịch.
Sau khi đưa đơn thuốc cho hộ sĩ xem, hộ sĩ để Tưởng Mộc Thanh nằm sấp trên giường truyền dịch, bản thân thì đi phối thuốc, chuẩn bị tiêm.
Tiêm vacxin phòng bệnh uốn ván và chó dại.
“Được rồi, nam sinh ra ngoài trước đi.”
Cô y tá dùng ống tiêm hút thuốc trong bình thuốc ra, lại đẩy không khí bên trong đi, chuẩn bị bắt đầu.
Tôi cũng chuẩn bị tránh đi. Thế nhưng Tưởng Mộc Thanh đang nằm lỳ trên giường thấy thế lại tranh thủ kéo lấy quần áo của tôi, ngăn cản không cho tôi rời đi.
“Em lớn như vậy rồi còn sợ tiêm sao?”
Cô y tá thấy Tưởng Mộc Thanh nắm chặt tay tôi không buông, lập tức cảm thấy buồn cười.
“Không ạ… Em chỉ muốn anh ấy ở lại với em.”
Sắc mặt Tưởng Mộc Thanh đỏ ửng lên, sau đó lại bày ra vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía cô y tá đang đốc xúc tôi rời khỏi phòng.
“Được rồi, vậy em cởi quần ra, nam sinh phải nhắm chặt mắt, không được nhìn lén.”
Y tá trẻ tuổi dùng phương pháp ôn hòa, thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Mộc Thanh.
Tôi nhắm hai mắt lại.
“Ưm…”
Bên cạnh truyền tới tiếng thở ra nặng nề của Tưởng Mộc Thanh. Cô ấy nắm lấy tay tôi, dùng sức nắm thật chặt, hệt như muốn truyền hết tất cả cảm giác đau đớn của mình qua cho tôi vậy.
Theo lần tiêm thứ hai tới, Tưởng Mộc Thanh cắn răng chịu đựng. Tới cuối cùng, cô ấy đã như muốn khóc nức nở.
Cô ấy dùng giọng yếu ớt kêu lên.
Tôi mở mắt, chú ý tới cô ấy đã kéo quần lên cẩn thận, nơi khóe mắt còn có vệt nước mắt, toàn thân như mất hết sức lực nằm trên giường bệnh viện.
“Đau lắm đúng không?”
Tôi thấy gương mặt trắng bệch của thiếu nữ lại hơi đau lòng, vội vàng đỡ cô ấy xuống giường.
“Hơi đau, nhưng có Lục Phàm ở bên đương nhiên em không thấy đau đớn gì nữa.”
Cô ấy nhìn về phía tôi, lộ ra nụ cười thảm.
Trong bệnh viện cần giữ yên lặng. Tôi cũng không nói gì nữa, chỉ dẫn cô ấy ra ngoài. Đi ra bên ngoài rồi, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, cuối cùng tôi bắt đầu nổi giận.
“Rốt cuộc em muốn làm gì? Vì sao lại để mèo cắn em? Em không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Nói không chừng còn có thể lưu lại sẹo.”
Thấy việc trị liệu đã xong, Tưởng Mộc Thanh cũng không còn nguy hiểm gì nữa, tôi kéo cô ấy qua một góc, ôm lấy cánh tay đang bọc kín như cái bánh chương của cô ấy nghiêm túc chất vấn.
“Bên cạnh Lục Phàm có đầy bạn bè, bọn họ đều vây xung quanh Lục Phàm. Dường như Lục Phàm rất vui vẻ, cũng không để ý tới em nữa. Em muốn kéo Lục Phàm ra khỏi đám bọn họ, để Lục Phàm rời đi theo em thì chỉ có thể làm như vậy.”
Cô ấy hậm hực mà nhìn cánh tay bị bó một lớp thật dày, cúi đầu thì thào nói.
“Làm loạn cái gì vậy?”
Tôi thấy dáng vẻ phát rồ này của cô ấy, đầu óc loạn thành một bầy. Nhìn sang xung quanh…
Đúng là kế hoạch của cô ấy không sai lệch chút nào. Hiện tại hai người chúng tôi đã ở chung một chỗ thật.
“Em muốn Lục Phàm cứ nhìn theo em mãi.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, trên mặt rất trầm tĩnh.