Những cửa hàng ở hai bên đường phố đều có treo cờ. Trên xe buýt, còn cả những vòng bảo hộ bằng sắt ở giữa đường đều có treo hoành phi chúc phúc màu đỏ. Trên giao lộ chủ yếu ở các thành thị cũng đều xây dựng các bồn hoa màu quốc khánh lâm thời.
Quốc khánh đã tới rồi.
Bởi hôm nay là ngày nghỉ nên số người qua lại trên đường phố càng nhiều hơn ngày thường. Trên mặt người lớn trẻ nhỏ đầy ý cười, hưởng thụ ngày nghỉ chờ thật lâu mới tới này.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh mới vừa đi ra khỏi bệnh viện, lựa chọn một công viên bên cạnh bệnh viện làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc đầu tôi dự định đưa cô ấy về nhà ngay, nhưng cô gái lại nói mình không đồng ý.
“Em không muốn về nhà.”
Tưởng Mộc Thanh nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp, đứng ở nơi đó không muốn động.
Cũng đúng, nếu để cô ấy về nhà lúc này cô ấy sẽ lại phải đối mặt với đám người kia, từng phút từng giây giữ vũng cảnh giác. Cô ấy sẽ phải buồn lo vô cớ mà cảnh giác mỗi khi tôi nói chuyện với người khác, sợ tôi bị người khác trộm đi.
Trước khi có thể thuyết phục thiếu nữ ở chung bình thường với người khác, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là tạm thời không về nhà.
Vì vậy, chúng tôi lựa chọn công viên nhỏ này để dừng lại một lát. Tôi tìm được một ghế dài còn trống, ngồi xuống.
Bởi vì công viên này ở ngay bên cạnh bệnh viện, cho nên trong công viên có không ít bệnh nhân tới tản bộ. Phần lớn bọn họ đều là người già mặc quần áo bệnh nhân, vì có thể giúp mình sống thêm được vài năm nữa mà đang cố gắng rèn luyện cơ thể.
Dưới sự đồng hành của người nhà, bọn họ hoặc là đi bộ để khôi phục cơ thể, hoặc là được đẩy trên xe lăn ra ngoài thoáng khí, phơi nắng.
Còn có một số người trẻ tuổi được nghỉ lễ, tới đây chơi, như các cặp vợ chồng trẻ tuổi dẫn theo con cái. Bọn họ cột bong bóng hoạt hình không biết mua được từ nơi nào lên tay con nhỏ, sau đó dẫn theo con đi tản bộ trong công viên.
Mà ở đây gần như không có người nào trạc tuổi chúng tôi. Người ở tuổi này, hoặc là đang bận rộn học tập, lớn hơn một chút thì đang dốc sức chăm lo cho sự nghiệp. Dù là ngày nghỉ cũng chỉ có thể mặc kệ.
Bởi vì việc xằng bậy của cô ấy, lại giở tính trẻ con không chịu về nhà mà tôi còn đang tức giận. Tôi thích thú sử dụng bạo lực lạnh, không hề nói chuyện với cô ấy. Tưởng Mộc Thanh ngồi bên cạnh vẻ mặt khá bình tĩnh. Cô ấy yên lặng tựa vào bờ vai tôi, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi.
Gió nhẹ lay động cành cây. Lá trên cây lay động phát ra tiếng ma sát. Thỉnh thoảng lại có vài cái lá cây không cố định bay xuống, thổi phất qua trước mặt chúng tôi.
Thiếu nữ cũng không buộc tóc lên, để mặc mái tóc dài đang tung bay. Thỉnh thoảng cô ấy lại dùng bàn tay không bị mèo cắn chải vuốt sợi tóc ra sau gáy, sau đó lại đặt tay lên đùi.
Đúng là đã lâu rồi chúng tôi không an tĩnh như vậy, chuyện gì cũng không làm chỉ ngồi yên chỗ này.
Chỉ chớp mắt tôi đã cảm thấy thật nhàm chán. Vì vậy tôi bắt đầu giả vờ nghiêm túc nhìn về phía trước. Tôi vò cọng cỏ lại, sau đó dùng hàm trước có lực nâng nó lên cao hơn mình gấp mấy lần rồi lại để nó trở về theo đường cũ.
Sau đó có một cặp vợ chồng già, mái tóc đã bạc trắng cả, bọn họ dìu nhau run rẩy mà đi ngang qua trước mặt chúng tôi. Dường như bà lão đặc biệt quan tâm tới chúng tôi, hướng về phía ông lão ra hiệu một hồi để ông ấy cũng xem chúng tôi.
Ông lão cũng hơi liếc chúng tôi một chút, sau đó ông cụ và bà cụ nhìn nhau cười, chậm rãi đi lướt qua bên người chúng tôi.
Là nụ cười hạnh phúc, tuy bọn họ vừa nhìn một cặp đôi đang không hạnh phúc.
Chẳng lẽ tôi và Tưởng Mộc Thanh khiến bọn họ nhớ lại ký ức hạnh phúc của mình lúc còn trẻ sao?
Có thể làm bạn với nhau tới tuổi này, cho dù ban đầu chỉ quen biết nhau qua mai mối, ép duyên, nhưng tới hiện tại cũng đã thành tình yêu thật thụ.
Vậy tôi và cô ấy thì sao?
Tôi không khỏi nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh.
Cô ấy nhắm mắt lại, yên tĩnh hưởng thụ bầu không khí của hai người.
Từ lúc mới bắt đầu là bị cô ấy miễn cưỡng quấn lấy đòi trị liệu, mãi tới hiện tại, đúng là tâm cảnh của tôi đã có chút thay đổi. Nói một cách khách quan, tôi đã có phần không thể bỏ cô ấy được. Nếu cô ấy là một cô gái bình thường, sợ rằng tôi còn chẳng thể nào nói không với cô ấy.
Thế nhưng mỗi lần cô ấy đánh mất lý trí làm xằng làm bậy lại kéo tôi về thực tế. Những việc xằng bậy này vẫn luôn nhắc nhở tôi, vì cô ấy là yandere nên mới thích tôi, vì vậy tôi không thể mất lý trí, phải luôn tự nói với mình đây không phải yêu đương.
Tôi phải chấp nhận, rồi lại không dám chấp nhận.
Lớp trưởng còn đang kiên trì, không thể nghi ngờ, đây cũng là một loại quấy rầy đối với tôi. Nếu bỏ qua tính nguy hiểm của Tưởng Mộc Thanh, liệu tôi sẽ đồng ý với lớp trưởng sẽ yêu một cách lý trí hay tiếp tục yêu theo tình cảm đây? Hiện tại tôi cũng thấy hơi mê man.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, cậu bé cầm bong bóng đã đi ngang qua phía trước chúng tôi. Bởi cậu bé đang chạy nhanh, không cẩn thận vấp chân ngã xuống, mà quả bóng bay vốn đang nằm trong tay cậu bé cũng bị bay mất.
Không ai có thể túm nó lại được nữa. Nếu khí hơi bên trong đủ tốt, nói không chừng nó có thể bay thật cao lên bầu trời, nhưng cuối cùng nó sẽ không thể thoát khỏi áp lực lớn mà đi tới số mệnh bị nổ tung.
May mắn là nó bị cành cây phía trên cản lại.
Cậu bé ngã cũng không đau, cậu bé cũng không khóc mà nhanh chóng bò dậy. Nhưng khi nhìn thấy bóng bay vốn đang nằm trong tay giờ đã mắc trên cành cây, bản thân lại không đủ cao để với lấy, cậu bé bắt đầu khóc lóc.
Huhu…
Tiếng khóc ầm ĩ đúng như trong dự liệu của tôi.
Thật phiền. Đi qua chỗ chú bán bóng bay mua lại một quả bóng bay khác không được hay sao? Phụ huynh của cậu bé đâu rồi? Có ai quản cậu ta không?
Tôi tức giận nhìn xung quanh. Nhưng hình như người lớn quanh đây không hề có ý quản cậu bé.
Thiếu nữ bên cạnh nghe thấy tiếng khóc lại ngừng trạng thái nghỉ ngơi. Cô ấy mở mắt nhìn về nơi tiếng khóc phát ra.
Cô ấy thấy cậu bé đang khóc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía quả bóng bị cành cây cao cản lại, không cách nào tiếp tục bay theo gió nữa. Cô ấy không chút do dự đứng dậy.
Dựa theo chiều cao của Tưởng Mộc Thanh, cho dù cô ấy là quán quân bộ môn nhảy cao cũng không đủ trình lấy quả bóng xuống.
Thiếu nữ ngồi xổm người xuống an ủi cậu bé đang khóc, sau đó cô ấy đứng dậy, dự định lấy lại bóng cho cậu bé kia. Thiếu nữ cũng không thử nhảy lên lấy mà trực tiếp chuyển ánh mắt nhìn về phía tôi.
Nếu có hai người đỡ nhau lên vẫn có thể miễn cưỡng với tới sợi dây bóng bay.
“Lục Phàm…”
Cô ấy thấy tôi bất động lại hô một câu.
Dường như Tưởng Mộc Thanh rất thích giúp người. Có thể cô ấy muốn tìm được cảm giác thỏa mãn, cũng có thể cô ấy quá muốn bù đắp, hi vọng những cảnh ngộ tuyệt vọng mà bản thân từng gặp sẽ không xảy ra trên người ai đó khác nữa.
“Ừm, đây.”
Mặc dù không quá nguyện ý phí tinh thần vì một quả bóng nhỏ xíu như vậy, nhưng thấy ánh mắt khát vọng của thiếu nữ, tôi vẫn đứng thẳng người lên. Sau đó tôi ngồi xổm xuống để cô ấy leo lên, đỡ hai chân cô ấy vòng qua cổ tôi, cố sức nâng người lên để cô ấy đủ chiều cao lấy quả bóng.
Đáng ra lúc đầu đã đủ với được bóng rồi, nhưng vì thiếu nữ thao tác sai lầm dẫn tới quả bóng trực tiếp bay ra ngoài.
Không xong.
Chỉ chớp mắt, tiếng khóc của cậu bé lại càng lớn hơn.
Tôi chú ý tới thân thể thiếu nữ cứng ngắc ở trên, ánh mắt của cô ấy có vẻ rất suy sụp.
“Xin lỗi em…”
Thiếu nữ leo xuống khỏi người tôi, sau đó cứ cúi đầu mãi với cậu bé.
“Tới cùng chị vẫn không thể bắt được, không thể bắt được gì cả.”
Không có chút dấu hiệu nào, đột nhiên cô ấy bật khóc nức nở.
Lúc này, cậu bé bị nước mắt đột nhiên của chị gái hù dọa, im lặng nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Thanh đang khóc lóc xin lỗi.
Hẳn trong suy nghĩ hồn nhiên của cậu bé, khí cầu của mình bay mất, người khác không cần khóc mới đúng.
Tôi muốn đỡ lấy cô ấy nhưng lại bị cô ấy hất tay ra.
“Lục Phàm vốn không nguyện ý ở chung với em. Nếu Lục Phàm muốn trở về thì cứ trở về đi, không cần để ý tới em nữa.”
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt bi phẫn, cuồng loạn hô lên.
“Không có chuyện đó. Em nói em không quay về vậy em muốn đi đâu?”
Đúng là tôi đã bị cô ấy mài tới không còn tính tình gì nữa.
Thiếu nữ bị hỏi khó, không trả lời được buộc lòng phải cúi đầu, đứng cứng đờ ở nơi đó.
Vì vậy tôi lại lần nữa giữ tay cô ấy lại, tới bên cạnh ông chú bán bong bóng mua thêm một quả bong bóng khác đưa cho cậu bé.
Cậu bé vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng tôi, lúc này dường như đã quên cả việc nhận lấy khí cầu. Cậu bé chậm chạp nhận lấy khí cầu, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm hai người chúng tôi.
Thiếu nữ đã nghĩ ra biện pháp.
“Bỏ trốn?”
Tôi trực tiếp ngẩn người.
Chúng tôi đã làm việc gì trái với luân thường đạo đức hay sao mà phải bỏ trốn? Tôi không thể nào làm được, vào tuổi như chúng tôi mà muốn ra ngoài “lang bạc” chắc chắn sẽ bị chú cảnh sát bắt về nhà lại.
“Tìm một nơi không người, chỉ có hai người chúng ta.”
Trông Tưởng Mộc Thanh không giống đùa giỡn chút nào, cô ấy rất nghiêm túc suy nghĩ.
“Lấy đâu ra chỗ như vậy?”
Đúng là cô ấy đang nghiêm trang ăn nói lung tung.
“Trường học chỉ có hai người chúng ta, hội nhóm chỉ có hai người chúng ta, trò chơi chỉ có hai người chúng ta, căn nhà chỉ có hai người chúng ta… Lục Phàm đồng ý với em đi được không? Nói chung chúng ta cứ rời khỏi nơi này trước đã, được không?”
Tưởng Mộc Thanh sợ hãi nhìn xung quanh, cảm giác như mỗi một người lui tới đều tạo thành uy hiếp với cô ấy.
“Ngừng! Tưởng Mộc Thanh, cho dù anh đồng ý với những gì em nói thì anh cũng không thể làm được! Em đừng quấy rối nữa có được không?”
Tôi cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói với cô ấy.
Tưởng Mộc Thanh cũng biết hi vọng của cô ấy vốn là thứ không cách nào đạt được trong hiện thực.
Trên thế giới này nơi đâu cũng có người, muốn tìm một nơi vừa có thể sinh sống lại không có người, căn bản là chuyện không có khả năng. Huống hồ nếu người thường không sống trong xã hội được phân công tinh tế rõ ràng, vốn không cách nào sinh tồn nổi.
Không cần nói cho tôi biết cô ấy muốn lên hoang đảo cầu sinh nha.
“Xung quanh chúng ta toàn là người tốt, bọn họ không giống với những người em gặp được trước đó, bọn họ sẽ không bắt nạt em, anh bảo đảm.”
Tôi muốn bắt Tưởng Mộc Thanh có lòng tin với những người xung quanh.
“Vậy Lục Phàm có vì bọn họ mà không để ý tới em không? Hoặc Lục Phàm sẽ biến thành người giống bọn họ, từng bước từng bước rời khỏi em?”
Hẳn Tưởng Mộc Thanh đang nghĩ tới chuyện mình bị bạn học châm chọc phản bội.
Cô ấy không tin trên đời này có bạn bè chân chính tồn tại.
“Dựa vào đâu mà Lục Phàm nói như vậy? Lục Phàm đối xử với bọn họ có khác gì khi đối xử với em đâu?”
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt chất vấn.
Có gì khác đâu?
Tôi cho rằng bạn bè chỉ là trao đổi đồng giá nào đó, nếu không thể lấy được thứ mình muốn từ trên người đối phương thì không thể gọi là bạn bè được.
Rất hiển nhiên, từ trên người Tưởng Mộc Thanh, tôi không có nhu cầu trao đổi này.
Nếu có, chẳng lẽ là kêu cô ấy đưa thiên phú cho tôi? Hẳn thứ này không thể đổi được đúng không?
Tôi và cô ấy không phải bạn bè bình thường, đương nhiên cũng sẽ không phải đối mặt với tình hữu nghị bất kỳ lúc nào cũng có thể chia lìa.
“Bởi vì chúng ta là người yêu, em là người anh yêu đương nhiên phải khác với bọn họ, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Nói cho cùng, vẫn phải tuân thủ trách nhiệm của bác sĩ trị liệu.
Tôi vừa nói nhè nhẹ như vậy, dường như trong lời nói ẩn chứa thuốc thần có thể làm an lòng thiếu nữ. Cô ấy nhào vào lòng tôi, vùi đầu chính mình vào trong ngực tôi, dùng sức cọ xát mặt vào bả vai tôi.
“Lục Phàm, em rất vui vẻ.”
“Vậy bây giờ chúng ta có thể về nhà rồi chứ?”
Tôi thấy cậu bé đã cầm bóng bay còn đang nhìn chúng tôi, dường như cậu bé cảm thấy vai tuồng tình cảm này rất thú vị.
“Không được, vất vả lắm chúng ta mới được ở riêng, đi xung quanh chơi một hồi đi. Chúng ta chưa ăn sáng cũng chưa ăn trưa, hiện tại em rất đói.”
Tưởng Mộc Thanh nằm trong lòng tôi hừ nói.
“Được rồi, vậy đi ăn cơm trước sau đó đi siêu thị đi, vừa lúc trong nhà hết đồ ăn, cần đi mua sắm.”
“Ừm.”
Lúc này, tiểu quỷ kia còn đang đứng bên cạnh nhìn chúng tôi.
Hẳn cậu bé thấy tôi có thể dỗ yên Tưởng Mộc Thanh lại, đột nhiên cậu bé vỗ tay hoan hô.
Lợi hại lắm sao? Đương nhiên có thể tính là lợi hại rồi. Nếu không dùng chút đầu óc, tôi và cô ấy có thể sống tốt với nhau tới hôm nay sao?